Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 112: Nguyên soái.

/425


Phiên tử trước đây đều liều mạng nhưng họ là kỵ binh, giờ không có ngựa duy trì, chiến lực của binh sĩ thậm chí còn không bằng đám tân binh mới nhập ngũ, mà Thái Thản là quái vật dạng gì? Tống Dương lúc này võ công mới thành, bước vào chữ can, hợp nhất cùng đám ác điểu này, với độ sắc bén của bảo đao long tước có thể dành lấy toàn thắng.

Huống chi phía sau ác điểu, còn đám người dã man sức lực thân thể hơn nhiều người thường, Thạch Đầu lão; bên người đám dã nhân còn có mấy nghìn tinh binh Nam Lý hỗ trợ, trong đó một nửa là kỵ binh.

Phiên tử vốn dĩ trận thế không được chỉnh tề rất nhanh đã bị tách ra, mất đi thế dựa nơi hậu phương, cá thể lớn mạnh đó nhanh chóng bị ưu thế của kỵ binh Thanh Dương đánh bại.

Cuộc chiến không kéo dài, trước sau chỉ khoảng hai canh giờ, sắc trời xẩm tối, Phiên quân lại một lần nữa từ Thanh Dương thành bị phá tan, mấy nghìn thi thể của đồng bạn bị bỏ ở nơi chiến trường, đám tàn binh còn lại chạy tan tác như chim vỡ tổ.

Đến lúc này, chiến dịch chống lại đội quân tiên phong của quân địch rốt cuộc đã hoàn thành.

Quân tiền trạm của Phiên tử bại vọng, một đại quân gần mười vạn người, trong vòng một tháng đã bị tiêu diệt toàn bộ, trong lúc đó tại Thanh Dương thành đã xóa đi những quy củ trước kia, lần đầu tiên quân Nam Lý nghênh đón dân tộc Thổ Phiên xâm chiếm và giành đại thắng.

Không phải chỉ là đại thắng của Thanh Dương, mà là đại thắng của toàn Nam Lý.

Giết bò thịt dê, mở kho lương, lại thêm các đại doanh cấp ra rượu vang, cả thành Thanh Dương ngập trong không khí vui mừng náo nhiệt.

Sau đó bốn ngày, Thiền Dạ Xoa khải hoàn trở về, Lưu Thái thú cùng dân chúng theo Tống Dương ra khỏi thành chào đón, nghi lễ đương nhiên không cần nói, nhưng nhìn thấy quân dung của đám Thiền Dạ Xoa, Lưu Hậu không khỏi trợn mắt… Nhìn một hồi, ông ta mới thấp giọng hỏi Tư Mã bên cạnh:

- Ta nhớ rõ, Thiền Dạ Xoa tổng cộng là bảy nghìn người, không sai chứ?

Cát Tư Mã không chắc chắn, gật đầu, lại tận chức bổ sung thêm:

- Lần trước bọn họ theo Hầu gia đánh Phiên Tử một trận, sau khi truy kích quân địch, đã tổn thất mất một số người, con số cụ thể chúng ta không dám hỏi tới, bất quá cũng không đến bảy nghìn.

- Đó thật kỳ lạ.

Lưu Hậu khẽ đảo con mắt, tiếp tục dùng sức nhìn về phía đội quân của Thiền Dạ Xoa.

Cát Tư Mã không nhịn nổi tò mò hỏi:

- Kỳ quái ư? Có gì kỳ quái?

- Khi ra đi bọn họ không tới bảy nghìn người, ác chiến với Phiên Tử trở về, nay quân số của bọn họ ngược lại càng nhiều thêm.

Lưu Hậu rốt cuộc là võ tướng, trước đây Thanh Dương binh nhiều tướng mạnh, ông ta cũng thấy qua mấy trận, hiện tại quy mô mười hai đội quân, ông có thể sơ lược nhìn ra, quân số của Thiền Dạ Xoa trở về có thể không tới một vạn, nhưng chắc chắn nhiều hơn năm sáu nghìn người.

Cát Tư Mã "a" một tiếng, giọng nói tràn đầy nghi vấn:

- Ngươi có nhìn lầm không?

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh:

- Chịu khó tính toán đi, Thiền Dạ Xoa không phải một đội quân, bọn họ là một ẩn tộc trong thâm sơn. Đại nhân trước đây nhìn thấy bảy nghìn người, chỉ là chiến lực tinh nhuệ trong tộc của họ. Còn toàn tộc Thiền Dạ Xoa, nhân khẩu gần tới hai vạn người.

Người mở miệng chính là Tề Thượng, gã vốn dĩ là kẻ lắm mồm, vô luận thế nào cũng không thay đổi được, nhưng lần này khi nói trên mặt Tề Thượng không còn nụ cười hì hì như mọi khi, ánh mắt của gã đều toát ra vẻ trịnh trọng rất nghiêm túc.

Thiền Dạ Xoa đột nhiên đem nhân số toàn tộc khoảng một vạn người xuất ngoại, thời thế biến đổi, trong đó tám nghìn quân thiện chiến hùng hậu, những người tu vi hơn người, nữ nhân, hài tử hoặc người phụ trách nấu nướng, duy trì nòi giống, cả những người không chiến đấu, bất luận nam nữ trong tộc, đều trải qua quá trình giáo huấn nghiêm ngặt, bất quá đám binh yếu cũng tinh ranh hơn người thường nhiều. Đương nhiên khi ở Nam Uy đám người Tống Dương đã chế tạo vũ khí cho họ, đều chú ý trang bị mạch đâo cho đủ tám nghìn người, mặt nạ quỷ răng nanh chế tạo đủ hai vạn bản, chia đều cho người trong tộc.

Lúc này Thiền Dạ Xoa xuất kích đối phó Phiên kỵ, Trịnh Chuyển truyền lệnh cho tộc nhân trong phong ấp, ngoại trừ trẻ mười hai tuổi trở xuống, không kể người già phụ nữ, toàn bộ mặc giáp trụ xuất chinh, phối hợp đội chủ nhà hành động.

Không có mạch đao không việc gì, chỉ cần có mặt nạ mặt quỷ là đủ rồi, Trịnh Chuyển không trông cậy bọn họ có thể giết địch, chỉ cần bọn họ có thể mê hoặc, có thể phô trương thanh thế, khi cần có thể dụ địch liền đủ rồi, bởi vậy Thiền Dạ Xoa biến hóa nhanh chóng, lúc đầu không quá bảy nghìn người liền biến thành một vạn bốn nghìn người; Cả đoàn người chuyên tâm hướng về phía trước, một đường chặn giết địch tại một đường khác; Chiến thuật cụ thể luôn thay đổi một cách linh hoạt, lúc tán lúc tụ, quấy rầy đám địch nhân khi trái khi phải, chính là dựa vào đó mà mê hoặc bọn chúng, khiến cho Phiên tử tin rằng bọn họ mới chính là đội quân chủ lực chính…

Thiền Dạ Xoa vừa đi một hồi, trước sau khoảng hai mươi ngày đã nuốt chửng hơn ba vạn Phiên kỵ, có thể đánh sạch sẽ gọn gàng như vậy, đương nhiên cũng có đạo lý Tiểu Bộ từng nói squa, nhưng tuyệt không rời xa được công lao của đám người Thiền Dạ Xoa đó.

Hôm nay tiêu diệt thành công Phiên Tử, Trịnh Chuyển cũng không để đồng tộc trở về Yến Tử Bình mà cùng nhau tiến đến thành Thanh Dương, xuất binh lần này, đội quân có quy mô không những không giảm, còn lớn hơn trước.

Thế nhưng thật muốn nói đến thương vong, chủ lực của bọn họ tổn thất không nhiều lắm, song đội quân nghi binh đến từ phong ấp thì thương vong nặng nề, mười người mất sáu, đội quân khi rời khỏi phong ấp là tám nghìn nhưng khi tiến vào thành Thanh Dương quân số còn không tới ba nghìn người.

Mấy lần giết cùng Phiên kỵ, không có khả năng không nỗ lực khai giới. Thiền Dạ Xoa đã thấy lại ánh mặt trời, quy trình phát triển trong khe núi và cách sinh tồn trước đây đã bị phá vỡ, trước đây bọn họ chỉ giữ lại ít người, phải kiên trì với môt việc, phải giữ gìn một quy tắc, heien lại đã không phải vấn đề quan trọng… Trong trận chiến Trịnh Chuyển lòng vững như sắt, gã tin vào sự lựa chọn của mình.

Thiền Dạ Xoa hành quân, ở bên ngoài tác chiến không chịu quân lệnh, tự do thoải mái, bốn ngày trước Tống Dương nghe nói bọn họ đánh trận thắng lợi, cũng không biết tình hình cụ thể bên trong, không hiểu Trịnh Chuyển vận dụng đồng tộc của mình để dụ địch, bằng không lúc đó Tống Dương cũng không vui vẻ như vậy.

Sau khi quân báo truyền đến, hắn mới hiểu được những gì xảy ra, Tống Dương không muốn cãi láo,nhưng quả thật có chút thổn thức, cũng có chút không nỡ, khi Thiền Dạ Xoa vào thành, lúc dàn quân, Tống Dương cố ý tìm Trịnh Chuyển nói:

- Ngươi đương nhiên rõ, không nhất thiết phải làm như vậy. Cho dù Phiên binh đánh vào phong ấp cũng không có gì ghê gớm lắm.

- Quả thật không phải không thể, nhưng sự hy sinh này rất đáng giá,

Trịnh Chuyển cười cười, tướng sĩ mặc áo giáp chẳng qua là một vị trung niên tính tình hiền lành.

Sau đó một thời gian, Thanh Dương thành thái bình vô sự, quân Phiên không tới quấy rầy, trong thành các vị trí đều do hỏa đạo nhân thiết kế, giữ gìn khói lửa tránh bị nhiễu loạn vì mưa gió, một đạo khói hồng nhắm thẳng trời cao, cuồn cuộn bùng lên không thương tiếc, cho dù ở xa trăm dặm vẫn có thể nhìn được rõ ràng, triệu tập binh mã bốn phương quay đầu về, phảng phất còn muốn nói cho quân Thổ Phiên biết: mười vạn Phiên quân đó còn chưa đủ đánh tới Nam Lý, muốn tiếp tục tái chiến, hãy đưa trọng binh đến gặp mặt!

Cho đến hai mươi ngày sau, hai đạo tin tức từ tiền phương và hậu phương cùng song song truyền tới Thanh Dương.

Thánh chỉ từ hậu phương, lệnh Tống Dương xuất binh gấp rút hỗ trợ Thanh Dương, trước sau ba cuộc chiến tiêu diệt mười vạn thiết kỵ của Thổ Phiên, tin đại thắng truyền tới kinh sư, từ vua tới dân đều náo nức vui mừng, mấy đại thần phụ chính suốt đêm dâng chỉ, đối với thành công của Tống Dương và quân sĩ Thanh Dương nhất định nên có phong thưởng, Tống Dương nhận hàm "Trấn quân Đại tướng quân" thụ Nhâm Chinh Tây nguyên soái, thống lĩnh chiến sự tây cương, nhận quyền độc nhất tại chiến trường, thánh chỉ đưa tới thành Thanh Dương còn có Nhâm Mệnh trạng, chiếu tướng ấn và soái kỳ.

Thánh chỉ ca ngợi và phong thưởng đều là hư vô, không có ý nghĩa thực tế, nhưng cũng không phải không có lợi: gần nhất trong khoảng thời gian này Tả Thừa tướng đông tây hợp lại, lại từ hậu phương gửi tới bốn lăm nghìn binh mã, lúc này đã khởi hành, hành quân khẩn cấp tới viện trợ cho Thanh Dương, đại quân đang trên đường, trong vòng nửa tháng sẽ đến Thanh Dương.

Chờ viện quân vừa đến, binh sĩ trong thành Thanh Dương đã sắp lên tới sáu mươi nghìn, hiện tại đám Man nhân, Thiền Dạ Xoa, *trong tay Tống Dương đã hơn mười nghìn rồi. tụ hợp cùng một chỗ có thể lên đến bảy mươi vạn người, dựa vào tường thành kiên cố của Thanh Dương, hòa toàn có thể đấu ngang sức với Phiên tử một phen.

Viện quân của triều đình rốt cuộc cũng sắp tới rồi, đây mới chính là tin tức tốt nhất, nhưng khong chờ đoàn người đến nơi, quân tình tiền phương đã truyền tin về Thanh Dương: Chủ lực của Phiên Tử đã tập kết đầy đủ, đang tu dưỡng, trong mấy ngày gần đây trong thành tiếng kèn lệnh không ngừng, quân mã được điều động liên tục, đám dân phía trước bị Phiên tử thâu tóm lại, gom thành đám nô lệ, xem xét tình hình quân chủ lực đối phương chuẩn bị xuất chinh.

Hiện tại đại quân địch vẫn ở trong thành, đôi tiền tiêu hoàn toàn không tìm ra được quy mô của quân địch ra sao, nhưng việc này cũng không khó tưởng tượng, Phiên tử dám dùng mười nghìn quân làm tiền trạm, quân chủ lực ít nhất cũng nhiều gấp ba lần.

Viện quân cần hơn mười ngày mới có thể đến nơi; Phiên Tử ra đường nói lâu nhất cũng chỉ cần năm ngày sẽ đánh tới thành Thanh Dương… Lưu Thái thú và Cát Tư Mã liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai vị quan thành Thanh Dương cùng một sắc thái biểu cảm, nhưng trong ngực chỉ khe khẽ thở dài, không hẹn mà ánh mắt cả hai cùng hướng *về phía Tống Dương nhìn lại.

Tống Dương đáp lại họ bằng vẻ mặt cười cười, không có biểu hiện gì đặc biệt.

Cái gì tới sẽ tới, đánh tan quân tiên phong bất quá chỉ là màn dạo nhạc ban đầu, vở tuồng quyết chiến Thanh Dương lúc này mới thực sự bắt đầu… Nếu chiến sự thật sự xảy ra ở Thanh Dương có thể nói đó là một cuộc quyết chiến.

Mây mù bắt đầu nổi lên, mưa gió quét qua thành.

Đầu thành Thanh Dương khắp nơi bận rộn để nghênh đón trận ác chiến sắp tới, thời gian chuẩn bị tích cực, người người bồng trẻ nhỏ ngồi trên mặt đất, đủ loại tư thế, đầu cuộn lại, tay ôm lấy, cằm đặt lên đầu đứa nhỏ, sắc mặt bình tĩnh lặng yên không biết đang nghĩ cái gì.

Đối lập với những đứa trẻ đó là khung cảnh sa dân ở ngoài trướng người người vẻ mặt vui mừng, có người cười người hát, bầu không khí rất náo nhiệt, bọn họ đã đánh thắng.

Dân tộc Hồi Hột, Khuyển Nhung, Sa dân ba bên tham chiến, cuộc đại chiến nơi biên cương lớn chưa từng có đã kết thúc. Toàn bộ tuyến Lang tốt tan tác, chúng buông tha toàn bộ dân Hồi Hột, hung hãn tấn công trở lại Sa dân muốn đào đường ngắm bắn về phía hậu phương, cuối cùng chịu thương vong nặng nề.

Mặc dù cường quốc Khuyển Nhung ở đất bắc, cũng không chịu nổi đả kích nặng nề như vậy, trong thời gian ngắn tổn thương nguyên khí khó có thể tái tổ chức đại quân phát động phản kích hiệu quả, càng không thể thu hồi lại những vùng đất đã mất.

Đúng như Tạ Tư Trạc đã nói qua với Tống Dương: Nếu một trận đánh thắng, dân tộc Hồi Hột hòa với Khuyển Nhung sẽ một lần nữa vẽ lên bức tranh biên giới mới.

Một hồi thắng lợi huy hoàng, người người hưng phấn, chỉ duy nhất Tạ Tư Trạc trước sau như một cô quạnh buồn tẻ. Thù lớn còn chưa trả, còn có… Tống Dương không ở bên, không có việc gì vui vẻ.

Một hồi bước chân truyền đến, Bạch phu nhân ở ngoài trướng húng hắng ho khan, đẩy rèm cửa ra, nhắc nhở nói:

- Đại Khả Hãn cũng sắp tới rồi.

Cuộc đại chiến Lang tốt bị rơi vào cảnh hai mặt giáp công, nhưng binh mã KHuyển Nhung cũng không phải binh sĩ thông thường, cho đến tận cùng khi Đại Khả Hãn dân tộc Hồi Hột thân chinh ngự giá, sự quyết liệt giữa ba bên mới đến hồi tan rã, hôm nay đánh trận cần nhận bằng hữu, dân tộc Hồi Hột trời sinh tính nhiệt tình, Nhật Xuất Đông Phương càng không chú ý gì, Quân chủ một nước không triệu Sa Vương đến yết kiến mà trực tiếp chạy tới doanh địa của Sa dân gặp bằng hữu.

Tạ Tư Trạc gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi trướng, tụ lại cùng Bạch Âm Vương, Hữu Thừa tướng, cùng đi nghênh tiếp Nhật Xuất Đông Phương.

Đại Khả hãn cũng không cho mình là thân phận hoàng đế, hoàn toàn phó mặc cho thái độ nhìn nhận bằng hữu, còn chưa vào đến doanh trại đã xoay người xuống ngựa, A Hạ theo sát phía sau, nữ tử Hồi Hột xinh đẹp một thân nhung trang tư thế oai hùng mạnh mẽ. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Vương chủ hai nhà gặp mặt, hình thức lễ tiết, hàn huyên ắt không thể thiếu, Đại Khả Hãn cùng Bạch Âm vương đến trước mặt mọi người, lại chỉ Tạ Tư Trạc cho Nhật Xuất Đôgn Phương cười một tiếng, xua tay nói với Bạch Âm Vương nói:

- Không cần giới thiệu, tuy rằng lần đầu gặp mặt, nhưng sớm đã nghe A Hạ nói qua, chúng ta là thông gia.

Nói xong, mắt chuyển nhìn Tạ Tư Trạc, cười nói:

- Muội là em vợ của ta, cũng là vợ tiểu đệ của ta. *

A Hạ và Tạ Tư Trạc đều nhận mẹ của Bạch Âm Vương là mẹ nuôi, tuy chưa hành lễ chính thức nhưng mối thân thích này đã định rồi, hai nữ tử hiện tại là tỷ muội tương luân, nhìn vẻ mặt Tạ Tư Trạc, Nhật Xuất Đông Phương cũng không hỏi trực tiếp tuổi của em vợ, về phần câu nói "cũng là vợ tiểu đệ của ta" đã thoáng đem lại cho nàng một nụ cười.

Không dấu giếm, không ngượng ngùng, được Nhật Xuất Đông Phương xem là thê tử của Tống Dương, nàng quả thật hài lòng, từ trong lòng đến đáy mắt đều lộ ra ý cười:

- Đại Khả Hãn là người anh cả duy nhất trên đời của Tống Dương, cũng là anh cả của Tư Trạc vậy.

Trong lúc mọi người cười đùa nói chuyện đã bước tới vương trướng, sau khi ngồi xuống lại không thiếu một hồi hàn huyên, song phương tặng lễ vật, Tạ Tư Trạc cũng dặn Tiểu Cẩu sớm chuẩn bị lễ vật đưa cho Đại Khả Hãn, đó là bộ da có đầu con sói vàng được chế thành yên ngựa. Quả nhiên Đại Khả Hãn vừa nhìn thấy sắc mặt cực vui mừng, không cách nào dấu giếm sự yêu thích của mình, quay sang nàng liên tục nói lời cảm ơn.

Tạ Tư Trạc không nhận công lao nói:

- Sói là do dũng sĩ Sa tộc đánh giết, yên ngựa cũng là thợ thủ công Sa tộc làm thành, muội chỉ mượn hoa hiến phật, nếu thực sự muốn tạ ơn, Đại Khả Hãn nên tạ ơn Bạch Âm Vương.

Bạch Âm Vương lắc đầu từ chối, nói với nàng:

- Không có Tống Dương, chúng ta đã không giết được đám sói này; Không có muội, chúng ta cũng không làm thành yên ngựa, lại càng không có cơ hội đặt lang tử dưới khố hạ. Muội không nên khiêm nhường đem công lao ấy cho người khác.

Dù sao cũng không phải tiếng mẹ đẻ, Bạch Âm vương vốn không tinh thông tiếng Hán, miễn cưỡng tìm từ cũng không có thời gian, nhưng ý tứ của gã có thể hiểu được, Sa tộc có được đại thắng, công lao trước tiên, phần của Tống Dương và Tạ Tư Trạc không thể tách rời, trước đây Tống Dương giúp bọn họ việc này đã không đề cập tới, đơn giản nói về trận chiến sự này, Tạ Tư Trạc tiến nhập vai trò quân sư, dần dần nắm được trọng trách nặng nề, mà gã cũng không phụ sự kỳ vọng, đánh trận càng lúc càng hấp dẫn, quả nhiên được công lớn.

Tạ Tư Trạc rất hiểu về chiến tranh, điểm này e rằng ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ đến. Bất quá nàng chỉ cho rằng binh pháp quân sự nàng học qua là thiên phú cho mình, đơn giản mà nói, tâm tình nàng vốn bình ổn lạnh lùng *thích hợp với vị trí thủ lĩnh nắm binh quyền, không yêu thích Sa dân, cũng sẽ không phẫn hận lang tốt Khuyển Nhung, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới sự phán đoán của nàng trên sa trường, có thể thấy rằng như vậy quyết định đưa ra càng thêm chính xác.

Lại thêm một hồi náo nhiệt, mọi người chậm rãi chuyển đổi đề tài. Trước tiên là phân chia chiến lợi phẩm, đại chiến một hồi, bọn họ đã thu được vô số thứ, hai nhà thế nào cũng phải có một phương pháp phân chia. Cách dễ nhất trao đổi cực kỳ thuận lợi cũng không kém phần lạ lùng, Sa dân mặc dù nghèo nhưng cũng không tham, dân tộc Hồi Hột thì trọng nghĩa khí, cảm động và nhớ ân đức Sa dân xuất binh viện trwoj, trong lòng vốn định nhường Sa dân phần lợi thế. Bởi vậy rất nhanh hai bên đã đạt thành hiệp nghị.

Phân chia chiến lợi phẩm xong chỉ mới đạt thành hiệp nghị trước mặt. Thực tế mà nói, vẫn còn một trận đánh chưa xong.


/425

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status