Liên Nhi lúc này cùng với trước đây đã không còn giống nhau nữa rồi!
Mặc dù những chuyện này nàng đều còn nhớ rõ, nhưng mà trong thời gian đó nhất định đã xảy ra một số chuyện gì, làm cho nàng ngoại trừ thời điểm ở trên thuyền ngẫu nhiên bởi vì kinh hoảng mà phát tác ra ngoài một chút, lúc bình thường, vẫn là giống nhau với người bình thường.
Hoặc là nói. . . . . . Nàng so với ngày trước càng trầm tĩnh cũng càng lạnh nhạt hơn chút!
"Tần Như Thương!" Tế ti Tây Dạ trầm giọng lặp lại một lần, sau một lúc lâu lại nói: "Thì ra ngươi tên là Tần Như Thương!"
Chỉ một câu này, rồi không còn nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ chờ Như Thương dẫn bọn họ vào phòng.
Lúc này Quỷ Đồng lại đột nhiên mở miệng, hài tử kéo kéo vạt áo Như Thương, rồi vươn ngón tay chỉ hướng Liên Nhi, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ, tiểu cô nương này tại sao vẫn nhắm mắt lại? Nàng thậm chí không sợ không nhìn thấy đường đi sao!"
Như Thương trong lòng căng thẳng, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi đó lần đầu tiên nhìn thấy Liên Nhi trong Sa Mạc là lúc bộ mặt đầy máu.
Vẫn không đợi nàng trả lời, nhưng Liên Nhi đã chủ động lên tiếng, dùng thanh âm thật bình tĩnh cũng thật hòa nhã trả lời hắn:
"Mở ra cũng vô ích, bởi vì ta căn bản vốn không có con ngươi. Đôi mắt của ta ở trong Sa Mạc bị người xấu khoét đi, trên mặt chỉ lưu lại hai cái lổ máu trống rỗng."
Nàng nói lời này rất tàn nhẫn lại máu tươi đầm đìa, Như Thương cũng có chút không đành lòng nghe tiếp nữa.
Nhưng mà Liên Nhi kể lại, thật giống như đang kể chính là một truyện cổ tích tốt đẹp, bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo ý cười.
Cứ như thế trong nháy mắt, Như Thương đột nhiên cảm thấy nữ hài này có phải điên rồi hay không?
Nàng biết có một loại người bị bệnh điên cũng không hẳn thật sự phát điên rống loạn gào khóc, mà là biểu hiện ra một loại cực kỳ bình tĩnh.
Quỷ Đồng cũng theo lời nàng nói sợ run cả người, nhìn vào trong ánh mắt của Liên Nhi, tự nhiên tràn đầy đồng tình cùng thương tiếc.
Như Thương than nhẹ vuốt ve đầu của hắn, thầm nói đứa nhỏ ngốc, ngươi còn đi đồng tình người khác.
Liên Nhi khổ hơn nữa, cũng không khổ bằng ngươi.
Nàng bước lên một bước, hướng về phía tế ti Tây Dạ nói:
"Đi theo ta!" Rồi sau đó vén rèm vào phòng, cô độc chứng đã ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị.
Mặc dù những chuyện này nàng đều còn nhớ rõ, nhưng mà trong thời gian đó nhất định đã xảy ra một số chuyện gì, làm cho nàng ngoại trừ thời điểm ở trên thuyền ngẫu nhiên bởi vì kinh hoảng mà phát tác ra ngoài một chút, lúc bình thường, vẫn là giống nhau với người bình thường.
Hoặc là nói. . . . . . Nàng so với ngày trước càng trầm tĩnh cũng càng lạnh nhạt hơn chút!
"Tần Như Thương!" Tế ti Tây Dạ trầm giọng lặp lại một lần, sau một lúc lâu lại nói: "Thì ra ngươi tên là Tần Như Thương!"
Chỉ một câu này, rồi không còn nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ chờ Như Thương dẫn bọn họ vào phòng.
Lúc này Quỷ Đồng lại đột nhiên mở miệng, hài tử kéo kéo vạt áo Như Thương, rồi vươn ngón tay chỉ hướng Liên Nhi, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ, tiểu cô nương này tại sao vẫn nhắm mắt lại? Nàng thậm chí không sợ không nhìn thấy đường đi sao!"
Như Thương trong lòng căng thẳng, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi đó lần đầu tiên nhìn thấy Liên Nhi trong Sa Mạc là lúc bộ mặt đầy máu.
Vẫn không đợi nàng trả lời, nhưng Liên Nhi đã chủ động lên tiếng, dùng thanh âm thật bình tĩnh cũng thật hòa nhã trả lời hắn:
"Mở ra cũng vô ích, bởi vì ta căn bản vốn không có con ngươi. Đôi mắt của ta ở trong Sa Mạc bị người xấu khoét đi, trên mặt chỉ lưu lại hai cái lổ máu trống rỗng."
Nàng nói lời này rất tàn nhẫn lại máu tươi đầm đìa, Như Thương cũng có chút không đành lòng nghe tiếp nữa.
Nhưng mà Liên Nhi kể lại, thật giống như đang kể chính là một truyện cổ tích tốt đẹp, bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo ý cười.
Cứ như thế trong nháy mắt, Như Thương đột nhiên cảm thấy nữ hài này có phải điên rồi hay không?
Nàng biết có một loại người bị bệnh điên cũng không hẳn thật sự phát điên rống loạn gào khóc, mà là biểu hiện ra một loại cực kỳ bình tĩnh.
Quỷ Đồng cũng theo lời nàng nói sợ run cả người, nhìn vào trong ánh mắt của Liên Nhi, tự nhiên tràn đầy đồng tình cùng thương tiếc.
Như Thương than nhẹ vuốt ve đầu của hắn, thầm nói đứa nhỏ ngốc, ngươi còn đi đồng tình người khác.
Liên Nhi khổ hơn nữa, cũng không khổ bằng ngươi.
Nàng bước lên một bước, hướng về phía tế ti Tây Dạ nói:
"Đi theo ta!" Rồi sau đó vén rèm vào phòng, cô độc chứng đã ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị.
/552
|