Ngay sau đó ở trong đầu hiện ra hai chữ "Chiến loạn", nhưng lập tức liền bị Như Thương bác bỏ đi! (Chiến loạn = loạn lạc thời chiến tranh)
Không thể nào, tuy rằng bọn họ vì không có thời gian, mấy ngày gần đây đều luôn đi vòng đường nhỏ cùng đường núi, cho nên cũng không gặp được người nào.
Nhưng nếu là chiến loạn, không thể nào một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là không có dân tị nạn chạy trốn, ở ngoài thành này cũng phải nhìn thấy một ít quân đội địch quốc mới đúng.
Nàng nhìn sang cô độc chứng, dùng ánh mắt chuyển giao nghi vấn của chính mình.
Đối phương không có trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía trên đỉnh cửa thành.
Ánh mắt vẫn tập trung ở một chỗ, hai mắt Như Thương cũng theo hướng nhìn tới, lúc này mới phát hiện ra ở trên đỉnh tường thành trước mặt đang cắm một cây cờ vải màu xanh biếc.
Cờ không lớn, cấm thôi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể nhìn ra được người cắm cờ rất gấp gáp và không có trách nhiệm.
Ở trên mặt cờ viết một chữ —— Dịch!
Bên ngoài còn vẽ một vòng tròn, đang nhẹ lay động bay theo chiều gió mùa hè, hướng ra phía ngoài đưa ra nhắc nhở.
"Dịch. . . . . ." Như Thương nhẹ giọng lẩm bẩm, lập tức hít một hơi, nói: "Chẳng lẽ bên trong xảy ra ôn dịch?"
Lời của nàng được cô độc chứng khẳng định, thấy hắn gật đầu một cái, tiếp lời nói:
"Hẳn là như vậy! Bởi vì có ôn dịch, vốn nghĩ rằng muốn bảo toàn cho mọi người, cho nên người ở bên trong không cho phép ra, người bên ngoài cũng không thể đi vào. Rất nhiều người chết đã không có chỗ chôn, có lẽ thi thể đã bắt đầu bỏ thí ở trên phố, mới khiến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng."
"Các ngươi nhìn cửa thành!" Như Thương chỉ một ngón tay: "Chú ý nhìn đúng khe hở và bốn phía!"
Hai người theo lời nàng nói nhìn qua, Như Thương tiếp tục nói:
"Là bị người ở bên ngoài đổ nước thép vào! Nói cách khác, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đã chết bao nhiêu người, lại càng không hỏi là có người còn sống hay không, tòa thành này thậm chí còn chuẩn bị bỏ đi! Cho dù là có người khỏe mạnh, cũng đừng mơ tưởng đi ra cánh cửa lớn này ! Ta nghĩ. . . . . ." Nàng dừng một chút, lại nhìn qua cô độc chứng, cuối cùng nói ra một câu dường như là nói với hắn ——: "Đây phải là người hoàng gia làm!"
Không thể nào, tuy rằng bọn họ vì không có thời gian, mấy ngày gần đây đều luôn đi vòng đường nhỏ cùng đường núi, cho nên cũng không gặp được người nào.
Nhưng nếu là chiến loạn, không thể nào một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là không có dân tị nạn chạy trốn, ở ngoài thành này cũng phải nhìn thấy một ít quân đội địch quốc mới đúng.
Nàng nhìn sang cô độc chứng, dùng ánh mắt chuyển giao nghi vấn của chính mình.
Đối phương không có trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía trên đỉnh cửa thành.
Ánh mắt vẫn tập trung ở một chỗ, hai mắt Như Thương cũng theo hướng nhìn tới, lúc này mới phát hiện ra ở trên đỉnh tường thành trước mặt đang cắm một cây cờ vải màu xanh biếc.
Cờ không lớn, cấm thôi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể nhìn ra được người cắm cờ rất gấp gáp và không có trách nhiệm.
Ở trên mặt cờ viết một chữ —— Dịch!
Bên ngoài còn vẽ một vòng tròn, đang nhẹ lay động bay theo chiều gió mùa hè, hướng ra phía ngoài đưa ra nhắc nhở.
"Dịch. . . . . ." Như Thương nhẹ giọng lẩm bẩm, lập tức hít một hơi, nói: "Chẳng lẽ bên trong xảy ra ôn dịch?"
Lời của nàng được cô độc chứng khẳng định, thấy hắn gật đầu một cái, tiếp lời nói:
"Hẳn là như vậy! Bởi vì có ôn dịch, vốn nghĩ rằng muốn bảo toàn cho mọi người, cho nên người ở bên trong không cho phép ra, người bên ngoài cũng không thể đi vào. Rất nhiều người chết đã không có chỗ chôn, có lẽ thi thể đã bắt đầu bỏ thí ở trên phố, mới khiến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng."
"Các ngươi nhìn cửa thành!" Như Thương chỉ một ngón tay: "Chú ý nhìn đúng khe hở và bốn phía!"
Hai người theo lời nàng nói nhìn qua, Như Thương tiếp tục nói:
"Là bị người ở bên ngoài đổ nước thép vào! Nói cách khác, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đã chết bao nhiêu người, lại càng không hỏi là có người còn sống hay không, tòa thành này thậm chí còn chuẩn bị bỏ đi! Cho dù là có người khỏe mạnh, cũng đừng mơ tưởng đi ra cánh cửa lớn này ! Ta nghĩ. . . . . ." Nàng dừng một chút, lại nhìn qua cô độc chứng, cuối cùng nói ra một câu dường như là nói với hắn ——: "Đây phải là người hoàng gia làm!"
/552
|