Quán trà đạo Di Nhị ở quảng trường Thế Kỷ là nơi vô cùng cổ kính, trước cửa có đặt một cái lư hương bằng đồng, có đế được làm từ gỗ, được chạm khắc họa họa tiết hoa lê tinh xảo, bên trong quán mùi thơm bay nghi ngút, khiến cho tâm trí của người ta tràn ngập mùi hương hoa nhài.
Triệu Tiêu ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn nhỏ bốn chân hình vuông, bàn tay nắm chặt lại đặt trên chiếc túi nhỏ đặt lên bắp đùi, cô nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩn đang ngồi bên cạnh mình, anh đang thong thả ngắm chiếc bình trà, chén trà, khay trà.. Bộ dáng của anh hiện giờ vô cùng nhàn nhã, lại vừa trầm tư, anh liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa chén trà xanh đến trước mặt cô, bình thản mở miệng: “Vừa nãy trẫm mới uống thử, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Bên trong chiếc chén sứ nhỏ là hai ba lá trà màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng, khí nóng màu trắng không ngừng tràn từ bên trong ra, Triệu Tiêu nhìn chén trà rồi lại nhìn ngoài cửa, cô hỏi Tống Cẩn: “Sao Cố Nhất Minh còn chưa tới vậy nhỉ?”
Tống Cẩn chậm rãi trả lời cô lại một câu: “Làm sao trẫm biết được?”
Triệu Tiêu lại khẽ thở dài, cô cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ trên đầu gối mình, bên trong có một xấp tiền mặt rất dày, khiến cho cái bao trở nên căng phồng cả lên, cô nhẹ nhàng sờ nó một chút rồi quay đầu nhìn Tống Cẩn, đề nghị: “Hoàng Thượng, đợi khi Cố Nhất Minh tới thì Người hãy tránh mặt một lát, có được không?”
Dường như Tống Cẩn không nghe thấy, anh tiếp tục rót trà, một lát sau, anh mới nghiêng đầu qua , nói: “Tránh mặt một lát sao? Tiêu Nhi và bạn học Cố nói gì mà trẫm không được phép nghe thế?”
Nhất thời Triệu Tiêu cũng không nghĩ ra một cái lý do gì, cô bưng chén trà Tống Cẩn đưa cho mình lên nhấp một ngụm, kết quả là không cẩn thận nên bị nóng phỏng miệng, đúng lúc này, bên trái cô truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tống Cẩn: “Trẫm quên nói cho em là trà này hơi nóng một chút.”
Triệu Tiêu che miệng, u oán nhìn Tống Cẩn.
“Bị phỏng thật rồi sao?” Tống Cẩn có chút nghi ngờ nhìn miệng Triệu Tiêu, sau đó nói, “Há miệng ra cho trẫm xem nào.”
Triệu Tiêu thè lưỡi ra cho Tống Cẩn xem, quả nhiên là bị phỏng đến nỗi đỏ bừng, anh khẽ mấp máy môi: “Đáng đời!”
Triệu Tiêu: “…”
Tống Cẩn im lặng nhìn cô một lát, sau đó anh dời tầm mắt đến chỗ bóng người đang đi vào phòng bao, mở miệng: “Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?” Nhất thời Triệu Tiêu phản ứng không kịp, cô ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên là Cố Nhất Minh đã đến rồi, cậu đứng ở chỗ cánh cửa gỗ có khắc hoa đang mở ra, hình như là đang tìm kiếm gì đó, hôm nay cậu mặc bộ quần áo kiểu nhà binh màu xanh, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, sau đó cậu bước chân dài đến ngồi xuống đối diện Triệu Tiêu, tương đối lạnh lùng mở miệng: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Nhất Minh nói “cậu” mà không phải là “các cậu”, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Tống Cẩn.
Tống Cẩn hắng giọng, anh mở miệng trước: “Lần trước cậu có đề cập đến chuyến du lịch nước ngoài, Tiêu Nhi thiếu tiền cậu lâu như vậy, giờ đã đến lúc trả lại rồi.”
Anh ngừng lại một lát, “Mặc khác, tôi cũng có đối chiếu với lãi suất của ngân hàng, bởi vì tiền không có nhiều lắm nên mong cậu bỏ qua cho.”
Nếu như bộ dáng vừa nãy của Cố Nhất Minh chính là bất cần thì bây giờ đã khác hẳn, lời này của Tống Cẩn là có ý gì, ý của cậu ta là cậu đang đòi nợ cậu ta từ lúc trước rồi sao?
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự đã tìm Tống Cẩn để đòi nợ thật sao?
Ánh mắt của Cố Nhất Minh chuyển từ Triệu Tiêu sang Tống Cẩn, vẻ mặt của cậu hiện giờ chính là: “Cậu có ý gì?”
Tống Cản nhìn Triệu Tiêu, ý là bảo cô đem tiền ra.
Triệu Tiêu có chút mất mát, cô để bao tiền lên bàn, sau đó lấy từ bên trong ra một túi tiền thật dày rồi đưa nó cho Cố Nhất Minh: “Nhất Minh, tiền này trả lại cho cậu, trong này tổng cộng là…”
Cố Nhất Minh nghiêng người, hai tay ôm ngực, lưng tựa vào ghế gỗ lim, sau đó cậu nhìn thẳng vào Triệu Tiêu: “Cho nên mục đích của cậu hôm nay chính là tìm tôi để trả tiền sao?”
Triệu Tiêu do dự một lát, sau đó gật đầu.
Cố Nhất Minh nhếch môi rồi nhận lấy tiền từ trong tay cô, lật qua lật lại, bình thản nói: “Tiêu Nhi, cậu đã khiến tôi tổn thương thật rồi.”
Triệu Tiêu đang muốn mở miệng thì bị Tống Cẩn giành trước: “Không đủ à?”
“Đủ! Đủ! Đủ!” Cố Nhất Minh nói ba từ “Đủ”, cậu nở một nụ cười mỉa mai, rồi lại nhìn Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, cậu nói xem chúng ta đã biết nhau bấy lâu nay như vậy, thì tình cảm giữa chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?”
Triệu Tiêu không trả lời được, bèn gắt lên: “Nhất Minh, tôi không có ý đó.”
Cố Nhất Minh nhìn lướt qua mớ tiền giấy màu hồng tươi: “Ý của cậu là muốn làm nhục tôi sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Tống Cẩn trả lời thay Triệu Tiêu, “Tình bạn dĩ nhiên là vô giá rồi, nhưng có điều anh em bạn bè còn tính toán với nhau, bạn học Cố không cần phải suy nghĩ sâu xa như thế đâu.”
Triệu Tiêu ngồi bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Nhất Minh, ý của tôi chính là như vậy đấy.”
Cố Nhất Minh liền cười lạnh, cậu cầm lấy xấp tiền trên bàn và mở miệng nói: “Cậu đã cố ý đưa tiền cho tôi như thế này thì sao tôi lại không nhận cho được chứ, tôi sẽ thành toàn cho cậu ngay đây.” Sau đó, cậu bỏ tiền vào trong túi áo. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu như bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, cô ngập ngừng: “Nếu như cậu không muốn lấy thì cũng không cần phải…”
Cố Nhất Minh khẽ cừơi ra tiếng: “Tiêu Tiêu, cậu thật sự không hiểu ý của tôi rồi.”
“Đúng là Tiêu Nhi hơi ngốc nghếch, nhưng trong tình bạn cô ấy rất chân thành.” Tống Cẩn cũng mỉm
/109
|