Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 165: Thỏa thuận bị hủy bỏ

/829



Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh hẹn nhau ở nhà họ Trần, sau đó mới từ nhà họ Trần xuất phát. Nhà họ Trần và nhà họ Hàn cách nhau không xa, Trần Thanh Thanh có ý muốn nói chuyện riêng tư với Phương Hạo Vân, nên mới đề nghị đi bộ tới. Đối với việc này, Phương Hạo Vân dĩ nhiên cũng không có nghi ngờ gì.

"Hạo Vân, Chị muốn hỏi em vài vấn đề, mong là em có thể thành thật trả lời với chị ?" Sánh vai nhau đi, ánh mắt Trần Thanh Thanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Hạo Vân.

"Chị Thanh Thanh, chuyện gì vậy ? Sao nghiêm túc thế ?"

Phương Hạo Vân gật đầu, nói: " Chị hỏi đi, em là người biết thì sẽ nói, nói hoài không dứt đấy..."

"Em đã đồng ý thì, chị hỏi nhé."

Thái độ của Trần Thanh Thanh trở nên nghiêm túc, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, có thật em không thích kinh doanh không ? Chí hướng của em là gì ? Chẳng lẽ em không muốn tạo dựng một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt sao ?"

Trần Thanh Thanh luôn cảm thấy Phương Hạo Vân là một người rất kỳ lạ, đã quen lâu thế rồi, cô vẫn không thể hiểu nối hắn, thậm chí có thể nói là chẳng hiểu chút nào.

Cô thường nghe ba nói, hắn là một nhân tài hiếm gặp, còn nói hắn là một con rồng đang ẩn thân dưới nước, chỉ cần cho hắn một sân khấu thích hợp, hắn sẽ trở thành phi long, bay lên trời cao.

Nhưng Trần Thanh Thanh lại không hề nhìn thấy ở Phương Hạo Vân có chí lớn nào. Con người hắn, luôn mang lại cho người ta cảm giác khiêm tốn, còn có vẻ lười biếng nữa. Rất khó thấy được khí chất của thanh niên trên người hắn. Nhất là đôi mắt hắn, cứ như đã từng trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, có vẻ già dặn hơn so với những người cùng trang lứa.

"Chí hướng của em..."

Nếu là lúc hắn mới đổi mặt, Phương Hạo Vân nhất định sẽ nói, chí hướng của tôi chính là được sống một cuộc sống yên ổn, bình đạm. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Có những chuyện, có những câu hỏi, hắn đã ý thức được, hiện thực và lý tưởng là có khoảng cách. Cuộc sống bình yên, không phải đơn giản như trong tưởng tượng. Hoặc là, lúc hắn đổi mặt để sống cuộc sống mới trong một gia đình. Hắn nên chọn một gia đình thật bình thường. Nhưng hắn hiểu rằng, điều đó dường như không hề tồn tại. Đến ngay cả nhà họ Phương, cơ hội này cũng đã làm tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết của Nguyệt Như. Tuy rằng trên thế gian này có rất nhiều người, nhưng muốn tìm một người cao thấp mập ốm, thậm chí đến kết cấu của xương cũng giống nhau là một điều không dễ dàng gì.

Nghĩ kỹ lại, có thể có cuộc sống như thế này cũng đã khá lắm rồi. Ít ra, hắn đã thoát khỏi cái tổ sức sát thủ máu lạnh, không cần phải làm những việc giết người vô vị nữa.

So với cuộc sống trước đây. Cuộc sống ở gia đình họ Phương khiến hắn rất hài lòng rồi. So với trước đây, một người đã đổi mặt sống lại như hắn, càng giống một người bình thường hơn.

Có người nói hắn định sẵn không thể sống khép kín được. Lúc đầu hắn cũng không tin, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện, tâm tư của hắn cũng đã bắt đầu có thay đổi.

"Có muốn đứng lên không?" Phương Hạo Vân vẫn không đưa ra quyết định cuối cùng.

"Chị Thanh Thanh, em không biết nên trả lời câu hỏi của chị như thế nào, vì em vẫn chưa nghĩ tới. Dù sao thì bây giờ em chỉ mới học năm nhất đại học thôi..." Phương Hạo Vân tìm một cái cớ. Khéo léo từ chối.

Trần Thanh Thanh nghe xong, biết hắn không trả lời thật lòng, nhưng cô cũng không truy hỏi thêm, thật ra, cô vẫn cảm thấy mơ hồ đối với tương lai của mình, cô cũng chưa biết rồi tương lai mình sẽ về đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

"Hạo Vân, cho dù chí hướng của em là gì, chị nghĩ một người ưu tú như em, sớm muộn gì cũng sẽ chói sáng... chị rất xem trọng em..." Trần Thanh Thanh cười nói.

"Vùng dậy ?" Phương Hạo Vân có chút nghi hoặc, có thể hắn nên bàn bạc kỹ với dì Bạch, cũng có thể dì ấy giải quyết được nghi hoặc trong lòng hắn, cũng chẳng biết rốt cuộc là đến khi nào dì ấy mới quay trở về.

Sau một chủ để quá trầm lặng. Giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói, trên đường đi không nói lời nào, hai người chỉ chầm chậm bước đi, đi đến nhà họ Hàn.

"Chị họ, chuyên gia tâm lý không có đến sao ?"

Sau khi Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy chị họ và Phương Hạo Vân. Rõ ràng có chút bất ngờ. Cô kéo Trần Thanh Thanh sang một bên, nhỏ tiếng hỏi: "Chị họ. Sao chị lại dẫn hắn đến đây ? Nếu bác sĩ tâm lý không đến, thì thôi vậy, thật ra em cũng chẳng có trở ngại tâm lý nào cả…"

Sự xuất hiện của Phương Hạo Vân, khiến cô có chút bất ngờ và hoảng sợ, bác sĩ tâm lý thất hẹn, khiến cô cảm thấy vui mừng.

"Ha ha…!"

Trần Thanh Thanh cười cười, nhìn Phương Hạo Vân lải nhải, nói: "Hạo Vân chính là một chuyên gia tâm lý đấy, buổi hướng dẫn tâm lý hôm nay, Hạo Vân sẽ giúp em làm cho xong."

"Hả ?"

Hàn Tuyết Nhi kinh ngạc, sao có thể thế được ? Chờ cả buổi, không ngờ chuyên gia tâm lý mà chị họ tìm đến lại là tên khốn này. Từ sau cái lần hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai ở ký túc xá của Thanh Thanh đến nay, Hàn Tuyết Nhi luôn căm ghét Phương Hạo Vân. Để hắn hướng dẫn cho mình, vậy có khác nào đưa dê vào miệng cọp đâu ?

"Sao nào ? Có vấn đề gì à ?"

Phương Hạo Vân bước đến cười cười, nói: "Tuyết Nhi, đừng có nghi ngờ tố chất chuyên nghiệp của anh chứ, anh nghĩ anh có thể giúp em chấm dứt những cơn ác mộng này."

Hàn Tuyết Nhi hơi có chút do dự, chỉ đành gật đầu, ở trước mặt tên ác ma này, cô vốn không thể lựa chọn, dù sao thì bản thân mình cũng đã bị như vậy, cái cô lo lắng là ngộ nhỡ tên ác ma này nổi giận, trút giận sang chị Thanh Thanh thì phiền phức to.

"Thôi được, em đồng ý để anh làm hướng dẫn tâm lý cho em, nhưng…"

Hàn Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Chị họ, chị không được vào đâu nhé, bí mật trong lòng em chỉ có thể để một mình bác sĩ biết thôi…"

Hướng dẫn tâm lý chết tiệt, Hàn Tuyết Nhi không hề cho rằng Phương Hạo Vân biết hướng dẫn tâm lý. Cô đoán rằng, hắn nhất định sẽ nói gì đó với mình ? Cho nên, cô không muốn có ai xuất hiện. Nếu không thì, cuộc nói chuyện giữa họ sẽ không thể tiến hành được.

"Yên tâm, anh đâu phải bác sĩ thực thụ, nhưng anh có thể đảm bảo với em, anh sẽ giữ đạo đức nghề nghiệp mà…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

Cái mà Hàn Tuyết Nhi yêu cầu, cũng chính là điều mà trong lòng Phương Hạo Vân đang nghĩ đến, hai người họ ăn nhịp với nhau. Hàn Tuyết Nhi là người thứ ba trên thế gian này, biết được thân phận thực sự của hắn. Lúc trước hắn cứ dùng thủ đoạn hù dọa và uy hiếp để bắt cô phải im miệng. Bây giờ, hắn muốn dùng cách khác. Con người vốn lương thiện, hắn cảm thấy nếu có thể trở thành bạn bè thật sự với Hàn Tuyết Nhi, cô ấy có thể giữ bí mật được tốt hơn.

Thật ra, ai cũng biết, chỉ có người chết mới giữ bí mật tốt nhất mà thôi. Nhưng Phương Hạo Vân sẽ không giết Hàn Tuyết Nhi, những chuyện như thế này hắn vốn không thể làm được. Đối với những kẻ hung ác cực độ như bọn Thập Nhân Bang, đương nhiên hắn có thể ra tay một cách không thương tiếc. Nhưng khi đối diện với một cô gái vô tội, đáng yêu thế kia, hắn không thể xuống tay được. Đó chính là điểm khác biệt giữa Phương Hạo Vân và các sát thủ khác.

"Có thật là không cần chị giúp không ?"

Trần Thanh Thanh cứ luôn cảm thấy giữa Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi có một mối quan hệ nhỏ bé nào đó. Đặc biệt là trong thời gian gần đây, Tuyết Nhi cứ luôn miệng khẳng định Hạo Vân là bạn trai của mình. Tuy sau đó đã tỏ rõ, đó chỉ là một vở kịch ồn ào mà thôi. Nhưng Trần Thanh Thanh cứ luôn cảm thấy chuyện này là có nguyên nhân…

"Không cần…!"

Người nói chính là Phương Hạo Vân, hắn nhìn Trần Thanh Thanh mỉm cười, tự tin nói: "Em rất chắc chắn, sau ngày hôm nay, Tuyết Nhi sẽ không mơ thấy ác mộng nữa."

Trong lòng Hàn Tuyết Nhi không cho là vậy.

Sau khi thỏa thuận xong, được Hàn Tuyết Nhi dẫn đường, Phương Hạo Vân đã bước vào khuê phòng của cô gái. Phòng cô rất ngăn nắp sạch sẽ, trong phòng thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ. Trên chiếc giường to lớn, có đặt rất nhiều đủ loại đủ kiểu búp bê trong phim hoạt họa. Đến giờ mà vẫn như cô bé con. Cách bố trí trong phòng cũng đem lại cho người ta cảm giác như trong cổ tích vậy. Cũng rất ấm áp lãng mạn. Rất phù hợp với cô bé trong lứa tuổi này. Dù sao thì Hàn Tuyết Nhi cũng chỉ mới 16 tuổi thôi. Đang tuổi trăng tròn mà.

Trong phòng rất nóng. Sau khi do dự một lúc, Hàn Tuyết Nhi bèn cởi bỏ chiếc áo khoác ra, chỉ còn mặc chiếc áo len để giữ ấm. Nhìn kỹ thì, cô trổ mã cũng khá, ít ra cũng đã có chỗ nhô ra chỗ hóp vào rồi.

"Anh nhìn gì chứ…" Dường như cảm giác được ánh mắt của Phương Hạo Vân đang nhìn mình, Hàn Tuyết Nhi khẽ trách, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Phương Hạo Vân cố ý cười gian xảo, nói: "Đừng quên thỏa thuận giữa hai chúng ta, tôi nhìn cô cũng là chuyện đương nhiên, vì cơ thể cô là thuộc về tôi mà."

Vừa nói xong. Hàn Tuyết Nhi đột nhiên giật mình. Khuôn mặt đang hồng hào của cô đột nhiên trở nên trắng bệch, cô căm tức nhìn Phương Hạo Vân, ngực cô thở gấp cứ phập phồng lên xuống không yên: "Anh… vậy bây giờ anh cứ lấy luôn đi…"

Xong chuyện sớm, thì được giải thoát sớm, tránh để mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ.

Hàn Tuyết Nhi không phải là hạng người qua cầu rút ván, cũng không muốn vắt chanh bỏ vỏ, cô tự hỏi mình làm gì có bản lĩnh này.

Hơn nữa, nhớ kỹ lại chuyện lúc trước, cái tên đàn ông bị cô định nghĩa là ác ma quả thật đã giúp cô không ít. Có thể nói là. Ba của cô, và cả bản thân cô, đều chịu ơn huệ của Phương Hạo Vân. Lúc xưa khi cô được hắn cứu thoát khỏi tay của bọn cướp Thập Nhân Bang, cô đã từng có thiện cảm với hắn, thậm chí còn có chút thích nữa.

Vì cảm kích mà thích.

Nhưng sau khi tiếp xúc thêm với hắn. Hành vi của hắn đã khiến chút thiện cảm đó biến đi mất, cô luôn cảm thấy tên đàn ông này là kẻ vô tình và tàn khốc. Trong mắt hắn chỉ có thỏa thuận với thỏa thuận. Vốn không còn gì khác.

Bất kể là chuyện cao thượng đến mấy, nhưng nếu xuất phát từ miệng hắn thì đều trở thành thỏa thuận.

Phương Hạo Vân rõ ràng đã ngẩn cả người một lúc. Không ngờ cô bé này tính cách mạnh mẽ đến vậy, bây giờ mà lấy, hình như không được cho lắm. Tạm đừng nói đến Trần Thanh Thanh đang đợi ở ngoài phòng khách. Cho dù bây giờ cô nam quả nữ chỉ có hai người họ, hắn cũng không làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này. Lòng người sẽ thay đổi, Phương Hạo Vân sau khi đổi mặt sống lại đã thay đổi rất nhiều. Ít ra, tâm tính của hắn cũng bắt đầu phát triển giống một người bình thường. Lại thêm, lời nói lúc đó chỉ là những lời tức giận, chỉ vì lúc đó tâm trạng hắn không được tốt, lại thêm bị cô bé này gây hấn, nghi ngờ năng lực của hắn, nên mới xảy ra chuyện thế này.

Đứng theo góc độ của hắn mà nói, hoàn toàn có thể xem thỏa thuận lúc đó là một trò đùa, đến lúc cần thiết, hắn có thể xem như không có.

"Bây giờ lấy đi, sau này chúng ta không can hệ gì đến nhau…"

Không đợi Phương Hạo Vân trả lời, Hàn Tuyết Nhi tự động cởi bỏ chiếc áo len ra, để lộ chiếc áo ngực màu trắng. Hiển nhiên, ngực của cô vẫn không to lắm, nhưng rất chắc. Do bị chiếc áo ngực ràng buộc, cho dù ngực cô không to lắm, nhưng cũng đã có một khe ngực khá sâu.

"Nhìn gì mà nhìn, ra tay đi ?" Hàn Tuyết Nhi trông như một con cọp cái đang tức giận, trong ánh mắt ngoài căm phẫn ra chỉ có căm phẫn, ngoài ra không còn thái độ gì khác.

Ra tay ? Phương Hạo Vân lặng người đi, chuyện này không phải cứ ra tay là có thể giải quyết được đâu.

"Tôi không thích trẻ con, cô còn nhỏ lắm, ngực cũng nhỏ, mà mông cũng nhỏ… mặc lại áo đi…?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

"Anh…" Hàn Tuyết Nhi liền bị tức đến nỗi không nói được câu nào, công bằng mà nói, ngực của cô đúng là không được to, nhưng trong số bạn cùng lứa, đã có thể gọi là khá lắm rồi. Vả lại, các bạn nữ ở ký túc xá cùng trường với cô đều khen cô có thân hình đẹp. Hơn nữa, đối với thân hình của mình, cô rất hài lòng và rất tự tin. Nhưng hôm nay lại bị người ta chê cười như thế.

"Tôi không hứng thú với ngực nhỏ…!"

Phương Hạo Vân cười nhạt: "Chắc là cô thích lộ liễu như vậy ? Nhưng đúng là tôi không có hứng thú với con nít…"

"Anh… bây giờ anh không lấy… sau này đừng có hối hận, sau này tôi…"

Hàn Tuyết Nhi mau chóng mặc lại áo len, trong ánh mắt hiện lên một tia gian xảo: "Dù gì thì hôm nay tôi cũng đã cho anh cơ hội, là anh không lấy, sau này đừng có hòng."

Phương Hạo Vân thầm cười, con nít đúng là con nít….

"Tuyết Nhi, thật ra hôm nay tôi theo chị họ cô đến đây, chính là vì muốn nói với cô, thỏa thuận lúc trước của chúng ta xem như hủy bỏ…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Hủy bỏ ? Thỏa thuận lúc trước ?"

Hàn Tuyết Nhi rõ ràng là đang rất kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Anh nói thật chứ ?Anh không phải đang dụ tôi đó chứ ? Hay là, anh có âm mưu gì đây ?"

Phương Hạo Vân ngồi bên mép giường, cười nói: "Lúc đó tôi đã phá lệ mà nhận nhiệm vụ của một người phụ nữ, hơn nữa còn dùng bộ mặt thật đến gặp cô. Thêm nữa, hôm đó tâm trạng tôi không được tốt, nên thái độ đối với cô cũng không được tốt lắm. Mục đích của tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một tí… bây giờ sự việc đã qua một khoảng thời gian dài rồi, tôi cũng không làm sát thủ nữa. Chuyện lúc trước xem như phấn trên bảng xóa đi mất."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trong lòng Hàn Tuyết Nhi bỗng vui mừng khôn xiết, đúng là một chuyện đáng mừng. Lâu nay, đêm đầu tiên của mình đã bị tên ác ma này đặt sẵn, chính là cơn ác mộng trong lòng cô. Bây giờ xem như đã được giải thoát.

"Những gì anh nói đều là thật chứ? Không phải gạt tôi chứ ?" Hàn Tuyết Nhi muốn xác nhận lại lần nữa.

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói: "Là thật. Thỏa thuận bị hủy bỏ, sau này tôi và cô không can hệ gì đến nhau…"

/829

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status