Hoàn Khố Thế Tử Phi

Q.5 - Chương 26 - Ai Biết Tính Kế

/497


Hai mươi vạn đại quân lần lượt rút về Phượng Hoàng quan.

Trong Phượng Hoàng quan cũng không bị chút ảnh hưởng nào bởi vì hôm nay ra khỏi thành giao chiến, mấy ngày qua dân chúng cũng đã nhìn quen rồi, hai quân đánh trận, không làm bách tính bị thương. Vô luận là quân đội Nam Lương, hay quân đội Thiên Thánh, trong chu vi trăm dặm, đều không quấy nhiễu đến dân. Dân chúng khủng hoảng lúc trước cũng an định lại, yên tâm sinh sống.

Những nước nhỏ như Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên, Bắc Kỳ vốn chính là phụ quốc của Thiên Thánh, cho tới nay biên giới đều qua lại trao đổi, kết hôn với nhau, trao đổi mua bán, sinh sống trong Phượng Hoàng quan có bách tính của Thiên Thánh, cũng có bách tính của Nam Lương, từ lâu đã chẳng phân biệt được lẫn nhau, dân chúng cầu đều là an cư lạc nghiệp mà thôi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nhà nhà trong thành đều mở cửa lớn, có mua có bán, không khỏi cười một tiếng, dẫn Lăng Liên, Y Tuyết trở về phủ Tổng binh.

Trong sân cũng không nhìn thấy bóng dáng Dung Cảnh, nàng đi thẳng vào phòng, quả nhiên thấy Dung Cảnh ở trong phòng, đứng chắp tay ở bên cửa sổ. Trên người hắn, thật hiếm có khi đã thay bộ cẩm bào trắng nguyệt nha, mà mặc vào một bộ cẩm bào đen, đứng thẳng ở bên cửa sổ, giống như lúc nàng và hắn cùng đi Rừng hoa đào mười dặm tham dự buổi chịu đòn nhận tội của Nam Lăng Duệ vào năm ngoái vậy, thay đổi dịu dàng như ngọc thường ngày, mà giống như biến thành một thanh thiết kiếm ngàn năm, ẩn giấu sắc bén ở sau bộ cẩm bào đen, chỉ để lộ ra thanh ngạo tôn quý, vinh hoa vô song.

Bước chân của nàng không khỏi dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Dung Cảnh tất nhiên biết nàng đã về, vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng bước nhẹ nhàng vào phòng, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười, hòa tan sự lạnh lùng của màu đen, hắn chậm rãi quay đầu, cười nói: “Đại tướng quân đã đắc thắng trở về!”

“Đại tướng quân là đắc thắng, nhưng không phải Đại tướng quân này, mà là tên Cố Thiếu Khanh kia.” Vân Thiển Nguyệt bĩu môi một cái, đi tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, một lát sau, nhướng mày, “Đây là định trở về rừng hoa đào mười dặm?”

Mặc như vậy không khỏi mang đến cho nàng một cảm giác khác. Có một loại người, trời sinh hắn đã phù hợp với từng loại trang phục. Thế tử Vinh Vương phủ, hắn không thích hợp để lộ mũi nhọn ra ngoài, cẩm bào trắng nguyệt nha ôn nhuận như ngọc, che giấu đi sắc bén của hắn, làm cho hắn nhìn giống như một đám mây trên cao. Sở gia chủ, nắm trong tay thế gia lớn nhất trong Thập đại thế gia, hắn không cần che giấu mũi nhọn, Trầm Hương Đoán màu Mặc Vân mười lượng vàng một tấc, hắn mặc xứng hơn bất kỳ ai. Gấm Thiên Tàm Ti màu trắng nguyệt nha, chỉ Dung Cảnh mặc, thiên hạ không có một ai dám mặc; Trầm Hương Đoán màu Mặc Vân mười lượng vàng một tấc, trừ Sở Dung ra, trong thiên hạ không ai dám mặc. Có một loại người, những thứ hắn đã từng dùng, ngay cả làm theo người khác đều cảm thấy là khinh nhờn và không bằng. Nay hắn mặc như vậy, dĩ nhiên là đang nói cho nàng, giờ đây đứng ở chỗ này không phải là Dung Cảnh, mà là Sở Dung.

Dung Cảnh cười gật đầu.

“Trở về làm gì?” Vân Thiển Nguyệt kéo tay áo Dung Cảnh vuốt ve, trong lòng nghĩ, người này thật xa xỉ, Trầm Hương Đoán màu Mặc Vân mười lượng vàng một tấc ah, bộ trang phục này đâu chỉ đáng giá ngàn vàng.

Dung Cảnh nhìn nàng, lại cười nói: “Ở trong mắt nàng, bộ quần áo này còn quan trọng hơn ta sao?”

Vân Thiển Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Thành thật khai báo!”

“Đưa một người trở về rừng hoa đào mười dặm.” Dung Cảnh đạo.

“Ai?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Lăng Mặc!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt hiểu ra, ngay lập tức liền biết mưu tính của hắn, trước đây đã lấy Phong Tẫn và Mạc Ly từ chỗ của nàng, đưa hai người trở về Phong gia và Mạc gia, giờ đây, Phong Tẫn là gia chủ Phong gia, Mạc Ly là Thiếu chủ Mạc gia, nói là Thiếu chủ, nhưng thật ra tất cả quyền lực của Mạc gia đều đã nằm trong tay Mạc Ly, gia chủ hiện nay không có quyền gì, chỉ là một món đồ bày trí mà thôi, tiếp nhận chức gia chủ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tương đương Phong gia và Mạc gia đều đã nằm trong tay hắn. Hoa gia, Phượng gia thì đã bị hắn thu phục, cộng thêm Sở gia của hắn nữa, thì bây giờ đã là năm đại thế gia. Lúc hắn đưa Mạc Ly trở về Mạc gia, thì đã liền tính toán đến thủ hạ Hoa Sanh, Lăng Liên, Y Tuyết của nàng, muốn ba người này trở về thế gia của họ, nhưng nàng không cho, Hoa Sanh đứng đầu Thất trưởng lão của Hồng các, Hồng các không thể không có nàng ấy. Mà Lăng Liên và Y Tuyết thì thông minh tinh tế có thừa, nhưng võ công và trầm ổn lại chưa đủ, nàng sợ các nàng ấy đi cũng không thắng được hai cái đầm nước sâu kia, không muốn hai Đại trưởng lão trong Hồng các của nàng lại tổn hại ở đó, cho nên không chịu thả ra, nhưng năm đại thế gia lại không thể cứ bị kềm chế, không thể dùng như vậy, cho nên, cán cân phải nghiêng, trong lòng hắn biết một Y Hồng không đủ để làm rung chuyển Y gia, vì vậy liền đánh chủ ý tới thủ hạ Lăng Mặc ở trong tay Cố Thiếu Khanh.

Sự thù hận của Lăng Mặc với Lăng gia, hơn nữa ngoại trừ Lăng Yến ra, Lăng gia không còn người thừa kế nào nữa, mà Lăng Yến thì dù sao cũng là nữ nhân, không đủ làm cho Lăng gia truyền thừa đến sau này, cho nên, không thể nghi ngờ Lăng Mặc là thích hợp nhất. Nếu Lăng Mặc trở về Lăng gia, tất nhiên người Lăng gia sẽ vui mừng không thôi, giống như Phong gia, Thiếu chủ Phong gia phát bệnh nặng mà chết, vì truyền thừa, Phong gia truy tìm Phong Tẫn như bị phát điên. Sau khi Phong Tẫn được đón về Phong gia, dưới sự giúp đỡ của hắn, đã dùng thủ đoạn thiết huyết báo thù năm xưa, thành người cầm lái của Phong gia, vốn Phong gia và Lam gia giao hảo, lại lập tức bị hắn đánh vỡ, Phong gia vì tiếp tục truyền thừa, gia chủ và các trưởng lão trong Phong gia cũng chỉ có thể thỏa hiệp, rời khỏi Lam gia, quy thuận Dung Cảnh.

Sở dĩ Thập đại thế gia có thể truyền thừa mấy trăm năm, hơn nữa bây giờ vẫn còn chiếm giữ một vị trí nhất định trong thiên hạ, tất nhiên tự có cách sinh tồn riêng. Thế gia danh môn truyền thừa trăm năm, truyền thừa con cháu được xem là quan trọng nhất. Năm đó mẹ nàng và Thất Đại trưởng lão kế nhiệm đoạt người từ bảy đại thế gia, có thể tưởng tượng được nếu không trải qua một phen tính toán khổ cực, thì bảy đại thế gia không thể nào đưa người cho bọn họ. Mà năm đó Sở gia chủ gả cho Thế tử Vinh Vương phủ, sau đó Dung Cảnh được xem như là người thừa kế trở về tiếp nhận Sở gia, trong này chưa chắc không có tính toán của Sở lão gia chủ hiện tại.

Cho nên, cho dù Lăng Mặc có cừu hận rất sâu với Lăng gia, nhưng hôm nay hắn ta chỉ dùng tám chiêu là đã đánh bại Lăng Yến có xuất thân từ điện Khôn Vũ, thì liền đã đủ để khiến cho Lăng gia náo động. Những lão già kia của Lăng gia giống như sói đói thấy được thỏ, chắc chắn sẽ bắt không thả. Chỉ cần hắn ta chịu trở về Lăng gia, có Sở gia chủ Sở Dung dẫn về, có Binh Mã đại tướng quân Nam Lương Cố Thiếu Khanh làm hậu thuẫn, có sự phồn hoa trăm năm của Lăng gia cũng không phải là nói quá tạo thành lực hấp dẫn mạnh mẽ, bọn họ chưa chắc sẽ không bỏ rơi Dạ Khinh Nhiễm mới đăng cơ làm Đế, mà quay đầu lại dựa vào Sở Dung.

Về phần Lăng Mặc, chỉ cần những lão già kia của Lăng gia lấy ra đầy đủ thành ý bày ở trước mặt hắn ta, mặc cho muốn đánh muốn mắng, cũng sẽ chịu đựng, cho dù là hy sinh tộc chủ, hy sinh Lăng Yến, giao hết cả toàn bộ Lăng gia cho hắn ta, thì cũng không tiếc. So với tôn nghiêm của bọn họ, thì bọn họ càng xem trọng truyền thừa hơn.

Toàn bộ ý tưởng của Vân Thiển Nguyệt cũng chỉ trong thoáng qua, nàng thở dài, rốt cuộc Dung Cảnh đã bắt đầu tính toán từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là vào năm ngoái khi nàng đi Nam Lương về? Cố Thiếu Khanh cắn nàng, hắn liền đánh chủ ý lên người hắn ta? Nàng dùng một bộ biểu tình “Lòng dạ chàng thật đen tối.” để nhìn Dung Cảnh, “Chàng bắn người ta một mũi tên, lại đổ cho người ta mấy vò rượu, bây giờ vết thương còn chưa lành, lại cướp người của người ta. Chàng thật đúng là…”

“Phải làm cho hắn ta nhớ lâu, tránh cho lại tới chọc nàng.” Dung Cảnh cười khẽ một tiếng, “Nếu không, hắn ta không nhớ lâu.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Cũng chỉ có chàng thấy ta tốt thôi, chàng cho là ai cũng như chàng sao?” Vừa nói xong, nàng thấy buồn cười nhìn hắn, “Hiện tại người người đều biết chàng quan tâm ta, người không có tâm tư thì hết lần này tới lần khác lại cứ muốn chọc chàng tức giận, chàng cũng không sợ mệt mỏi.”

Dung Cảnh cong môi, “Nếu bọn họ có bản lãnh chọc ta tức giận, thì cứ tới, ta cũng sẽ làm cho bọn họ nhớ cả đời.”

Vân Thiển Nguyệt bật cười nghĩ, lúc này Cố Thiếu Khanh bị một bài học nhớ đời, chắc sau này sẽ không dám chọc hắn nữa. Mà Nam Lăng Duệ thì lại tìm hắn cầu một vị thuốc làm cho cơ thể bị sốt để lừa Lạc Dao, cái chuôi đao đã nằm trong tay hắn, tất nhiên cũng không dám chọc hắn, nàng vươn tay đánh hắn một quyền, hỏi: “Chàng không định mang ta theo ư?”

“Đại tướng quân, thử hỏi, nàng có thể bỏ mặc hai mươi ba vạn đại quân trong Phượng Hoàng quan sao?” Dung Cảnh nhướng mày cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Chàng muốn đi mấy ngày?”

“Không thể nói chắc được!” Dung Cảnh lắc đầu, “Hiện nay Lam gia, Thương gia, Y gia, Lăng gia, Hoa gia hòa thành một đường. Chỉ sợ Lăng gia muốn rút lui, thì bốn đại thế gia còn lại cũng không cho phép, Dạ Khinh Nhiễm và Dại Thiên Dật cũng không cho phép, cho nên, không thể khinh địch.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, hôm nay Lam Y bị thương nặng, Lăng Yến bị trúng một mũi tên, đều phải dưỡng thương mấy ngày, trong quân thì có Ngọc Tử Tịch huyễn dung thành Tôn Trinh, mặc dù có thể trấn thủ trong quân, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc hai mươi ba vạn binh mã mà đi được, dù sao trong Phượng Hoàng quan này ai biết trong bóng tối có bao nhiêu người của Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật. Mặc dù có thể bảo đảm trong Tổng binh phủ này không có người của họ đi vào, nhưng cũng chỉ là một khu vực nhỏ bé mà thôi, một hai ngày hay năm ba ngày thì nàng có thể đi theo được, nhưng nếu thời gian dài, thì tất nhiên không được. Hắn làm quân sư có thể không ra mặt, nhưng chuyện trong đại quân nàng làm Đại tướng quân thì không thể không ra mặt, dù sao những người này không phải một lòng đi theo nàng, mà là mới điểm binh đi theo nàng mấy ngày, lòng quân nhìn thì kiên vững, nhưng nếu nàng không có mặt nữa, khó tránh khỏi sẽ chấn động. Nàng nhìn hắn đầy lưu luyến, “Nói vậy là ta không thể đi theo chàng rồi?”

“Ừ!” Dung Cảnh cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt oán trách hắn, “Chàng có ý định này, sao không nói sớm với ta?”

“Mặc dù ta có ý định này, thì cũng phải xem sau khi gặp Cố Thiếu Khanh, hắn ta chịu thả người mới có tác dụng.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng phải, nàng vươn tay ôm hắn, mặc cho lưu luyến lan tràn, từ khi đại hôn đến bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều ở cùng nhau, còn chưa từng tách ra đâu, nàng tận lực đè nén ưu tư lưu luyến, giọng nói mềm mềm nhũn nhũn: “Nhớ xong sớm về sớm.”

Dung Cảnh gật đầu, lưu luyến trong mắt bị hắn đè xuống thật sâu, che giấu ở dưới đáy mắt, ôm chặc lấy Vân Thiển Nguyệt. Nếu không phải Lăng Mặc còn quá nhỏ, vẫn luôn đi theo bên người Cố Thiếu Khanh, Cố Thiếu Khanh liều lĩnh tùy ý, trong tay có quân quyền khổng lồ, ở Nam Lương không ai dám chọc, nên hắn ta cũng luyện thành tính tình liều lĩnh, hơi thiếu trầm ổn, sợ hắn ta trở về ngược lại liền bị Lăng gia và bốn đại thế gia còn lại kiềm chế, hắn mất nhiều hơn được, thì cũng không đến nổi phải tự mình trở về. Lăng Mặc thế đơn lực bạc, hắn tự mình dẫn hắn ta trở về, Lăng gia cũng có dũng khí đập nồi dìm thuyền thoát khỏi Dạ Khinh Nhiễm, tất nhiên là một công đôi chuyện. Cho nên, chuyến đi rừng hoa đào mười dặm này, hắn không thể không đi.

Ngoài cửa sổ có hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống, đứng ở trong viện, người trước im hơi lặng tiếng, người sau chỉ cuốn lên một cơn gió rất nhỏ.

Giọng nói của Thanh Ảnh vang lên ở bên ngoài, “Thế tử! Lăng Mặc đã tới!”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không nỡ chui ra khỏi lồng ngực Dung Cảnh, ôm hắn không buông tay.

Dung Cảnh cúi đầu nhìn người trong lòng, chắc là ra khỏi kinh thành nên tâm tình tốt, mấy ngày ngắn ngủi, nhìn nàng ngược lại khí sắc đỏ thắm, béo lên một chút. Sắc mặt hắn ôn nhu, “Ngoan, ta sẽ cố gắng về sớm. Buông tay đi!”

“Không buông!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Sap lại giống như đứa bé vậy?” Dung Cảnh cười nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhếch môi, ngửi hơi thở thanh nhã như hoa sen của hắn, tham luyến nhiệt độ ấm áp trên người hắn, nghĩ đến tối nay đến lượt mình ngủ một mình, phòng và giường trống không, hắn còn chưa đi, nàng đã liền bắt đầu mất ngủ rồi. Càng lưu luyến không thôi.

Dung Cảnh cũng không gấp, mặc cho nàng ôm, trong đôi mắt là ôn nhu như nước.

Qua thật lâu, Vân Thiển Nguyệt không dính nổi nữa, dính tiếp nữa, hắn cũng không thể không đi. Dạ Khinh Nhiễm bắt nàng làm cái chức Đại tướng quân này không biết là có tâm tư gì, lúc này bọn họ thoát khỏi kinh thành, không thấy được cũng không bị động, nhất định phải nắm quyền chủ động vào trong tay, Thập đại thế gia phải mở ra một cánh cửa đột phá, Lăng Mặc đích xác là người thích hợp nhất, chuyến đi rừng hoa đào mười dặm này của hắn, là thế phải làm. Thu phục Lăng gia, còn phải chia tách Hoa gia và Y gia, dựa theo sự kính phục của Y Hồng dành cho hắn, nói vậy cũng không phải là không thể dao động Y gia, thu phục thêm Y gia nữa, như vậy Hoa gia còn có thể không dao động sao? Nếu ba đại thế gia này dao động, như vậy trong Thập đại thế gia, Dạ Khinh Nhiễm và Dại Thiên Dật cũng chỉ còn lại có mỗi Lam gia và Thương gia. Tám đại thế gia chống lại hai đại thế gia, Lam gia và Thương gia tất nhiên không đủ để gây sợ hãi. Cứ như vậy, Thập đại thế gia đều là của Dung Cảnh. Có Thập đại thế gia chống đỡ, như vậy sẽ lại có thêm một trợ lực lớn, Dạ Khinh Nhiễm muốn trù tính gì, cũng sẽ không dễ dàng.

Vân Thiển Nguyệt từ từ buông Dung Cảnh ra, vươn tay đẩy hắn, “Đi thôi!”

Dung Cảnh cúi đầu hôn lên khóe môi của nàng một cái, quyến luyến không thôi rời đi, chốc lát sau, liền xoay người, đi ra ngoài.

Hắn đi tới cửa, Vân Thiển Nguyệt bỗng kêu, “Chờ một chút.”

Dung Cảnh quay đầu nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt xụ mặt cảnh cáo, “Không cho phép trêu chọc tiểu cô nương trong rừng hoa đào mười dặm!”

Dung Cảnh cười khẽ, trong đôi mắt giống như được ánh mặt trời nhuộm lên, gật đầu, “Biết!”

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với hắn, Dung Cảnh xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, một bóng đen trong chỗ tối lại từ hiện thân, Mặc Cúc quỳ một chân xuống đất, “Công tử, ngài mang thuộc hạ theo đi! Để Thanh Ảnh ở lại đi! Thuộc hạ không dám ở đây nữa đâu, nếu ngài đi, chủ mẫu nhất định sẽ tìm thuộc hạ báo thù.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, không đợi Dung Cảnh mở miệng, liền nói: “Không được, Thanh Ảnh đi theo, Mặc Cúc ở lại.”

Khuôn mặt của Mặc Cúc lập tức tràn đầy đau khổ, “Chủ mẫu, thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ không dám nghe lén ở ngoài phòng của ngài và công tử nữa, thuộc hạ biết công tử lợi hại, thuộc hạ… Thuộc hạ nghe lén cũng không dễ dàng ah…”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, tức giận nói: “Phải để hắn ta lại.”

“Công tử…” Mặc Cúc nhìn về phía Dung Cảnh tràn đầy trông đợi.

Dung Cảnh cười với hắn một tiếng, hạ lệnh: “Nếu nàng ấy đã giữ ngươi lại, vậy ngươi liền ở lại đi!”

“Thuộc hạ sẽ chết không còn hài cốt…” Mặc Cúc lập tức cảm thấy ánh mặt trời cũng không còn rực rỡ nữa, hình như đã tối tăm không có mặt trời.

“Đó cũng là vinh hạnh của ngươi!” Dung Cảnh khoát khoát tay.

“Ngươi chết ta nhặt xác cho ngươi.” Mặc Lam hiện thân, dường như không nhìn được bộ dáng đau khổ của Mặc Cúc, liền đá hắn ta một cước.

Mặc Cúc tất nhiên sẽ không chờ bị đá, một cái lộn người ra trước, lăn ra ngoài, khó được là tay áo lại không dính nửa hạt bụi đất. Hắn đứng lên, bái một cái thật sâu với trong phòng, “Chủ mẫu, hôm qua thuộc hạ nhiễm phong hàn, bệnh trở nặng, gần đây cần nghỉ ngơi, có chuyện quan trọng gì, ngài liền kêu Mặc Lam đi ah…” Dứt lời, liền “Vèo” một cái, bóng người chợt lóe, chạy mất dáng.

Vân Thiển Nguyệt bật cười.

Mặc Lam hừ lạnh một tiếng, đuổi theo, tất nhiên sẽ không cho hắn ta được như mong muốn.

Dung Cảnh giống như cũng cười một tiếng, nhìn Thanh Ảnh và Lăng Mặc một cái, hạ lệnh: “Đi theo ta thôi!”

Lăng Mặc như hơi ai oán nhìn Dung Cảnh một cái, nhưng cũng biết hắn ta có thể đoạt hắn từ trong tay Đại tướng quân nhà hắn, phần bản lãnh này dĩ nhiên là hắn không dám trêu chọc, trở về Lăng gia, tất cả đều phải dựa vào hắn ta, vì vậy rất thức thời đi theo hắn ta.

Ba người, đảo mắt liền rời khỏi phủ Tổng binh, biến mất hút.

Tay Vân Thiển Nguyệt vô thức nắm chặt khung cửa, gương mặt nhăn thành một nắm, một lát sau, bỗng tự cười một tiếng, trước kia nàng độc lai độc vãng bao nhiêu năm, một người một ngựa dám xông vào trong khu vực quân sự trọng địa của nước ngoài, lúc vừa tới thế giới này, không có Phong Tẫn đi theo, nàng còn không phải là độc lai độc vãng sao? Hôm nay lại lưu luyến hắn, càng ngày càng vô dụng mà.

Vươn tay xoa xoa trán, xoay người rời khỏi cửa sổ, nói với bên ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết!”

“Tiểu thư!” Hai người ở bên ngoài lên tiếng đáp lại.

“Các ngươi thay ta đi thăm Lam phó tướng và Lăng phó tướng, mời quân y giỏi nhất chẩn trị cho họ.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Lam phó tướng bị nội thương rất nặng, chắc phải hai mươi ngày mới có thể khỏe, Lăng phó tướng thì bị kiếm làm bị thương, dù sao cũng phải mất nửa tháng. Hiểu chưa?”

“Hiểu ạ!” Hai người lập tức hiểu ý, nói vậy, nội thương đúng là cần hai mươi ngày hoặc hơn một tháng, nhưng võ công của Lam Y cao, hẳn là mười mấy ngày liền có thể khôi phục, tiểu thư muốn nàng ta dưỡng thương hai mươi ngày, đương nhiên là muốn quân y động tay chân trong thuốc của nàng ta, mà vết thương của Lăng Yến thì tuy nặng, nhưng cũng chỉ cần mười ngày là đủ rồi. Trước kia Lãnh Tiểu Vương gia bị thương nặng đến hấp hối như vậy mà chỉ phải dưỡng một tháng. Đương nhiên, trước kia Lãnh Tiểu Vương gia thì thuốc tốt chất đống như núi, vì vậy không thể so với trong quân như hiện nay. Hai người lập tức lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt thấy hai người rời đi, liền xoay người lại ngồi xuống giường mềm. Ngồi một lát, nàng lại đứng lên, định đi tìm Nam Lăng Duệ và Lạc Dao, Dung Cảnh đi rồi, nàng phải tìm chút chuyện để làm, cho dù là nói chuyện giải buồn cũng được, nếu không, luôn nhớ đến hắn, người mới vừa đi, lòng nàng đã liền bắt đầu đau rồi.

Còn có mỗi bọn họ nói chuyện phiếm với nàng, xem ra hôm nay, nàng chỉ có thể tìm chuyện này để giết thời gian thôi.


/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status