Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 262: Đơn ly hôn

/901


Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Chủ Hoàng vừa nghe thấy lời của Phương Tổ Thiên, bóng chắc vui mừng hẳn ra và nói: "Nếu chỉ cần tu luyện tám trăm năm thì tất nhiên không thành, nhưng nếu đối phương thuộc Tát Mã giáo thì linh khí của giáo phải này sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều so với bạch sàn tu luyện hai ngàn năm."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng khi chủ Hoàng vừa dứt lời, đột nhiên nổi giận hỏi một câu: "Giáo chủ Tát Mã giáo mà mọi người nhắc đến, có phải là người đi cùng Tiểu Bạch đến nghĩa trang trước đây không? Khi ấy Tiểu Bạch còn phối hợp với câu ta, cho cậu ta hút hết tinh khí của những con ma trong nghĩa trang ấy, sao bây giờ không thấy nữa? Giáo chủ mà cậu nhắc đến là cậu ta đúng không?"

Phương Tổ Thiên nhìn tôi, sau đó gật đầu và nói: “Tô Nhi, chúng ta trúng kế của Liễu Long Đinh rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ đến Liễu Long Đình đột nhiên xuất hiện giữa chừng và giành giết Dư Cương, còn dùng lửa trực tiếp thiêu rụi, dùng lửa thiêu rụi cũng không có gì đáng để nghi ngờ anh ta tỉnh kế hại chúng ta, chỉ trách lời nói sau cùng của anh ta với Phương Tổ Thiên, bảo rằng nếu Phương Tổ Thiên có việc gì cần tìm anh ta thì mang theo đơn ly hôn đến trao đổi.

Gồm hết những việc đó lại sẽ thấy ngay từ đầu Liễu Long Đình đã bày tính sẵn rồi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không rõ trên người tôi rốt cuộc có gì mà Liều Long Đình lại nhất mực muốn hại tôi, nếu anh ta thật sự thích điều gì ở tôi, tôi sửa cũng không được sao? Tại sao hết lần này đến lần khác hãm hại tôi, và lại giữa tôi và anh ta, ông trời dường như giảnh hết cái tốt cho anh ta, và tất cả sự xui xẻo đều đổ hết lên đầu tôi, tại sao? Rốt cuộc là tai làm sao?

Phượng Tổ Thiên cũng nghĩ ra được ý nghĩa trong lời nói cuối cùng của Liễu Long Đình, trầm mặc một hồi, đột nhiên quay người sang ôm lấy tôi, vùi mặt anh trước ngực tôi một hồi lâu, sau đó ngẳng đầu, hai mắt đỏ hoe, nói rằng: "Anh không nỡ xa em."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi biết nếu để Liễu Long Đình cứu tôi, điều đó có ý nghĩa gì đối với Phượng Tổ Thiên, không ngoài ý nghĩa anh ấy khó khăn lắm mới cưới được tôi, thời gian hiện tại chúng tôi bên nhau chưa bao lâu, lại phải dâng tay nhường tôi cho người khác, nếu anh yêu tôi, tất nhiên sẽ không muốn không đồng ý, mà còn buồn bã đau lòng nữa.

Và tôi cũng không muốn chỉ vì tôi muốn sống, lại lần nữa tổn hại đến Phượng Tổ Thiên, thế là tôi nói với Phượng Tố Thiên một câu: "Em không chữa trị nữa, chúng ta vẫn là vợ chồng"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi Phương Tổ Thiên nghe thấy câu nói này của tôi, đôi mắt vốn chỉ đỏ học ấy bỗng chốc nước mà rơi, nói với tôi rằng: "Có thể cùng em làm vợ chồng trong mười ngày đã là sự mãn nguyên lớn nhất của anh, anh không cần gì nữa cả, chỉ cần cứu được em, điều gì anh cũng đồng ý làm

Phượng Tổ Thiên vẫn nắm lấy tay tôi suốt, vừa nói nước mắt vừa rơi, tuy anh ấy là một người đàn ông, khi đàn ông khóc sẽ khó mà khiến người khác không liên tưởng đến yếu đuối vô dụng, nhưng khi Phượng Tổ Thiên khóc lại khiến tôi có cảm giác muốn được bảo vệ anh ấy mãi mãi, anh không yếu đuổi, anh vì tình cảm mà có thể kiến cường vững chãi đến mức không ai sánh bằng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi lại khuyên Phượng Tô Thiên vài câu, nhưng chủ ý anh ấy đã định, trực tiếp bế bồng tôi lên, nói sẽ đưa tôi đi tìm Liễu Long Đình. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et

Cơ thể tôi giờ mềm nhũn, nếu muốn ngăn anh lại cũng không có cách nào, nhưng bà nội và chủ Hoàng khi nghe thấy Phượng Tổ Thiên sẽ đưa tôi đi tìm Liễu Long Đình họ cũng không khuyên cản, chỉ dặn dò chúng tôi phải cẩn thận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi Phương Tổ Thiên đưa tôi từ trên trời bay trực tiếp về hưởng núi Trường Bạch, trong suốt quãng đường, nhiều lần anh muốn quay đầu lại nói chuyện với tôi đều như nghẹn lại trong miệng không thất được lời nào, cho dù nói ra được thì hiện tại cũng không còn đường lui nữa, chỉ biết lặp đi lặp lại lời nói yêu tôi, anh thật sự thật sự rất yêu tôi Tuy bản thân tôi đối với việc ly hôn hay kết hôn với Phương Tổ Thiên hay không cũng không có gì khác biệt, nhưng nhìn thấy anh đau khó như vậy, sự căm hận trong lòng tôi đối với Liễu Long Đình dẫn dần dâng trào, khó khăn làm tôi mới quyết định quên anh ta và thành hỗn với Phượng Tô Thiên, tại sao lần nào anh ta cũng ích kỷ làm theo suy nghĩ của bản thân rồi hủy hoại tất cả của tôi, nếu lần này tôi có thể sống tiếp, tôi nhất định sẽ không tiếp tục ngây thơ và ngốc nghếch nữa, IQ của Liễu Long Đình cao hơn tôi, nên dù tôi có muốn lật ngược tình thế rồi đến cuối cùng cũng bị anh ta áp chế, nếu như ông trời chiều cổ anh ta đến vậy, thì tôi cũng phải đổi sang phương thức khác để đối phó với anh ta.

Khi chúng tôi đến trước cổng phủ Tam Lang Thần, có vài tiên gia giữ cổng ngăn chúng tôi lại, nói rằng nếu chúng tôi muốn vào gặp giáo chủ Tam Lang thì họ phải vào bẩm báo trước, nếu không sẽ không được vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng trong lúc cận vệ tiên gia nói những lời này, bên cạnh tôi có vài tiểu tiên gia lại ra vào phủ Tam Lang Thần một cách tự do, vài tiên gia trẻ con thấy tôi và Phượng Tố Thiên bị chặn ngoài cổng, cười hí hửng nói với tôi rằng giáo chủ Tam Lang đang dạy thuật pháp cho vài đứa trẻ con trong thần điện, họ muốn gặp là gặp, còn tôi lại vô dụng, ngay cả giáo chủ Tam Lang cũng không muốn gặp tôi.

Điều này không cần nhắc đến, Liễu Long Đình biết tôi và Phương Tổ Thiên sẽ đến, là do anh ta cố ý, và còn về vào bảm bảo mãi cũng không thấy ra, tôi định nhờ vài tiên gia động vật nhỏ có thể vào hỏi giúp tối giáo chủ khi nào có thời gian? Khi nào mới có thể gặp chúng tôi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chẳng qua là lúc tôi cúi thấp người xuống, để lộ một mảng vết thương lớn trên trần, có vài đứa trẻ sau khi nhìn thấy vết thương trên trán tôi, đôi mắt bỗng chốc trừng to, nước mắt từ khỏe mắt tuôn ra như suối, sau đó không chờ tôi nói thêm một lời nào, che mắt lại chạy ngay vào trong phủ Tam Lang Thần, vừa khóc vừa tổng lớn rằng tôi là quái vật, sau đó gọi to anh Liễu, muốn anh ta ra thu phục quái vật ngay.

Tôi nghe thấy tiếng hét lớn của những đứa trẻ con này, tim tôi như tan nát, bây giờ Liễu Long Đình là gì? Là giáo chủ mà tất cả mọi người đều tôn kính, còn tôi? Tôi bị anh ta hành hạ ra nông nổi này, bị gọi là quái vật, rồi còn cần anh ta đến thu phục tôi sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nước mắt bỗng chốc không kiếm được, từ khóe mắt tuôn trào ra, trong lòng chửi thầm rằng ông trời chắc là mù mắt rồi, nếu không sao không phân biệt được tốt xấu, đề tên ác nhân tày trời như Liễu Long Đinh lên làm đại thần chứ Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net

Nhưng mặc cho tôi có than vẫn cỡ nào cũng không có tác dụng, Phương Tổ Thiên biết trong lòng tôi lúc này khó chịu như thế nào, và trong lòng anh ấy càng khó chịu hơn tôi nhiều, vì thế chỉ biết ôm chầm lấy tôi vào lòng, không biết nên nói gì và cũng không nói thành lời

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một lúc sau, vài đứa trẻ con vừa khóc vừa kéo tay Liêu Long Đình di ra, khi những tiểu tiền gia này khí thế hùng hơn năm chân Liễu Long Đình và chi thắng vào mặt tôi nói rằng tất cả do tôi, mong Liễu Long Đình nhanh chóng bắt nhốt tôi lại, đừng để loại quái vật xấu xí như tôi dọa phải những đứa trẻ khác.

Liễu Long Đình mặc chiếc bào trắng, đi ra thấy tôi và Phượng Tổ Thiên, nằm trong dự đoán của tôi, anh ta không hề ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của chúng tôi, chỉ nhìn tôi lúc tôi dùng nón che đi hơn nửa khuôn mặt, quay đầu hỏi Phượng Tổ Thiên: “Nghĩ kỹ chưa?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phượng Tổ Thiên không đáp lại Liễu Long Đình, trực tiếp giơ tay thẳng lên trời, miệng lẩm nhẩm câu chủ, trong lúc anh ấy niệm chủ, trước mắt chúng tôi hiện lên một trang giấy trắng, từng nét chữ đỏ dần hiện lên trên trang giấy, đại ý là do tình cảm của tôi và anh ấy không hợp, hôm nay anh ấy từ vợ, xin ông trời chứng giảm, xóa bỏ quan hệ hôn nhân của hai chúng tôi.

Khi nét bút cuối cùng chấm dứt, bầu trời thanh tinh bỗng chốc đánh xuống một tia sét điện, tin sét trực tiếp đánh lên đơn ly hôn Phương Tổ Thiên vừa dứt bút, đơn ly hôn biến mất vào trong tia sét điện trong chớp mắt, thu hồi về trời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lúc đơn ly hôn bị thu hồi, Phương Tổ Thiên ngẳng đầu nhìn suốt về hưởng trời xanh, trong mắt thắm đượm sự mất mát và tuyệt vọng, anh ấy vì tôi, cái gì cũng không còn nữa, bây giờ ngay cả tôi cũng bị chính anh dãy di rời xa. "Tổ Thiên." Tôi gọi tên anh.

Phượng Tố Thiên nghe tiếng tôi gọi, quay đầu sang nhìn tôi, sau đó nói với Liễu Long Đình: “Tôi đã làm theo lời cậu, viết đơn ly hôn, bây giờ, tôi muốn cậu lột lớp da trên người ra, chữa trị dịch bệnh trên người Tô Tô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Liễu Long Đình thấy Phượng Tổ Thiên bỗng chốc trở nên nghiêm chỉnh nghĩa khi, cười khẩy nói rằng: "Tôi những tưởng phải tốn một khoảng thời gian dài để giải quyết cậu, không ngờ tình yêu của cậu dành với Bạch Tô lại không kiên định như vậy, nếu là tôi, tôi chấp nhận nhìn cô ấy chết đi rồi chôn cùng cô ấy, cũng không thể cam tâm tình nguyện đẩy cô ấy vào vòng tay của người đàn ông khác."

Ngay lúc này đây, Liễu Long Đình còn thốt ra được những lời nói dạy dỗ người khác một cách giả nhân giả nghĩa, tôi hét vào mặt anh ta: "Đủ rồi." Chúng tôi đã làm theo tất cả mọi yêu cầu anh ta đặt ra, làm phiền anh ta hãy thực hiện lời hứa hẹn của bản thân. “Anh quả thật có thể cứu em, nhưng chỉ mình em được vào trong cùng anh, còn Phương Tổ Thiên thì em sai cậu ta đứng cạnh cổng trước phủ Tam Lang Thần vậy, thân phận cậu ta bây giờ đã không còn xứng vào cổng chính thần phủ này của anh nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

/901

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status