Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 181: Cô em, cùng nhau làm chuyện xấu đi

/285


Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn bước xuống, đúng lúc nghe được câu này của Tần Khê, Ngọc Sanh Hàn âm thầm buồn cười, ghé bên tai Hương Diệp nói nhỏ, “Ca ca em đần giống em.”

Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, khẽ nói, “Từ trước đến nay em vẫn thấy, chỉ số thông minh của em và anh tương đương.”

Ý tứ là, em đần anh cũng đần.

Thêm một Tần Khê nữa, là thành gia tộc đần đần.

Lại nói Hương Nại Nhi chạy ra ngoài, đến bên bờ hồ tản bộ, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, giống như mừng rỡ quay đầu lại, thấy Đoạn Lặc, mặt hiện vẻ thất vọng, oán hận trong lòng với Tần Khê lại càng thăng cấp.

Đoạn Lặc tính tình vốn chất phác, không biết dỗ dành người khác, nhìn dáng vẻ tức giận của Hương Nại Nhi, cũng chẳng biết an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi xuống.

Hương Nại Nhi trái lại rất buồn bực, lúc nãy xen vào việc của người ta không nói làm gì, bây giờ lại ngồi xuống là thế nào, cũng phải nói một câu chứ.

“Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?” Hương Nại Nhi bất đắc dĩ, Đoạn Lặc nhìn cô một chút, cuối cùng nói, “Theo cô.”

“Ngươi theo ta làm cái gì.” Hương Nại Nhi lẩm bẩm, cô chỉ đi ra hồ mà thôi, đâu phải đi nhảy hồ, đâu đến mức chứ.

“Cô không vui.” Đoạn Lặc gọn gàng dứt khoát, Hương Nại Nhi lườm hắn một cái, “Nếu ngươi mà nhìn ra bây giờ ta đang vui vẻ ta sẽ tống ngươi đến Thanh Sơn làm giải phẫu.”

“Hương cô nương.” Đoạn Lặc trầm giọng gọi cô, Hương Nại Nhi quay đầu, lại thấy Đoạn Lặc mặt đầy nghiêm túc nhìn cô, hỏi, “Hương cô nương, xin hỏi một câu, cái đó, là cái gì?”

Hương Nại Nhi rối loạn, đại ca à, ngươi có cần dùng vẻ mặt tha thiết tràn đầy tình yêu với tri thức như vậy để hỏi tôi được không? Được rồi, Hương Nại Nhi thừa nhận, giữa cô và hắn có sự khác biệt, sự khác biệt rất lớn.

“Nguyệt sự.” Hương Nại Nhi có chút câm nín chọn một danh từ mà người cổ đại nghe có thể hiểu được, lại hoàn toàn không có cảm giác rằng hai người thảo luận về vấn đề này thực kỳ quái.

Đoạn Lặc cũng ngây ngốc sửng sốt, một lúc lâu, mới như đã hiểu rõ, nhìn Hương Nại Nhi, hồi lâu, mới bình tĩnh lại, không khí trở nên im lặng một cách kỳ quái, nên nói gì đây, chẳng lẽ lại bảo hắn hỏi, cô thật sự là cái kia tới sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngọc Khê vương gia sao lại biết nguyệt sự của nàng tới, rõ ràng nghe nàng nói nàng và Tần Khê chỉ giả làm hôn phu hôn thê thôi mà. Đang buồn bực, lại thấy Hương Nại Nhi co gối lại, giống như tự nói, lại giống như hỏi hắn, “Cho dù không thích đối phương, thấy đối phương bị bắt nạt, cũng nên giúp một tay chứ đúng không?”

“….”

“Khốn kiếp… Ta xấu xí lắm sao? Trừ chuyện không dịu dàng ra, ta kém ở chỗ nào chứ.” Hương Nại Nhi tự nói tự nghe, lại không nghe thấy bên cạnh có một tiếng động nào, cuối cùng im lặng quay đầu lại, “Ngươi nói một câu xem nào.”

“….” Đoạn Lặc lại im lặng một lúc, cuối cùng cũng quay đầu, nhìn cô, nghiêm túc nói, “Sau này, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, tại hạ sẽ bảo vệ cô, quyết không để cô chịu một tia thương tổn.”

Hương Nại Nhi nghe lời này mà sửng sốt, chớp mắt mấy cái, một lúc lâu mới mở miệng hỏi hắn, “Đoạn Lặc, cái kia, không phải là ngươi, thích ta đấy chứ?” Hương Nại Nhi thực ra cũng chỉ đoán thôi, nhưng cô là Hương Nại Nhi cơ mà, cô tự thấy trực giác của mình rất chính xác.

Đoạn Lặc nghe cô hỏi, chỉ hơi cau mày, nhìn cô, nghiêm túc cải chính, “Không. Là cô thích ta.”

Nghe vậy, Hương Nại Nhi lập tức co quắp, cô thích hắn? Có lầm không vậy, Đoạn tiên sinh, ngươi có cầm nhầm kịch bản không thế? Soạt một tiếng bắn người lên, “Ai nói với ngươi là ta thích ngươi?!”

“Vậy cô vẫn nói về ai?”

“Tần Khê ấy.”

Đoạn Lặc nhất thời im lặng, Đoạn Lặc đáng thương, tình yêu đầu tiên, chưa hoa lệ khởi đầu đã hoa lệ tuyên bố tử trận.

Chuyện tình cảm này từ đầu đến cuối cũng chỉ là một sự hiểu lầm?!

Dĩ nhiên, Đoạn Lặc làm sao mà hiểu nổi những thứ đó, ví dụ như kéo người đàn ông khác là để cho người mình thích ghen chẳng hạn.

“Nhưng mà Vương gia nói, cô nương thích tại hạ.” Đoạn Lặc vẫn bài bản như cũ, ăn nói đơn giản, thật ra thì nguyên bản là một câu nghi vấn, lại bị Đoạn Lặc đơn giản hóa thành câu trần thuật, Tần Khê mà nghe được, chắc có lẽ muốn sôi máu, nhưng mà người nghe được là Hương Nại Nhi lúc này đã bốc hỏa lên rồi.

Không thích cô thì thôi, không đến giúp cô thì thôi, lại còn giựt dây người khác ghép đôi cho cô! Tuy nói, trên thực thế Hương Nại Nhi đúng là có cố ý muốn hắn hiểu lầm hoài nghi, nhưng thế thì sao?

Hương Nại Nhi nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Giận dữ bừng bừng đứng dậy, sau đó từng bước để lại dấu chân to đùng quay lại Thiên Sứ Các, để lại Đoạn Lặc một mình, nhìn theo bóng lưng Hương Nại Nhi, mặt không chút thay đổi im lặng một lúc lâu, cuối cùng chuyển qua nhìn mặt hồ, không có biểu cảm gì.

Hương Nại Nhi quay lại Thiên Sứ Các, nhưng lại không thấy Tần Khê đâu, nghe nói là đưa Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp hồi cung rồi, Hương Nại Nhi trong lòng tức giận ghê gớm.

Nổi giận đùng đùng đi thẳng về phủ Ngọc Khê Vương, đó là nơi Ngọc Sanh Hàn mới phong trạch, vừa bước tới cửa, đã bị một người kéo lại, Tần Khê nhìn cô, cười đến là gian xảo, trên vai còn khoác một cái bao tải to, thoạt nhìn không có lòng dạ tốt đẹp gì.

Hương Nại Nhi đang tức điên người muốn hất tay hắn ra, lại nghe thấy Tần Khê cười he he nói, “Cô em này, đêm nay trăng mờ gió lớn giết người, có hứng thú làm một vụ mua bán lớn với anh đây không?”

Hương Nại Nhi nghe vậy hơi ngẩn ra, tùy tiện nói, “Giết ai? Giết anh thì tôi có hứng thú.”

Tần Khê nhìn Hương Nại Nhi, lại không nói tiếp, kéo tay Hương Nại Nhi đi, Hương Nại Nhi đang giận hắn, nhưng cũng không thực sự hất tay hắn ra, đi được vài bước, Tần Khê đột nhiên dừng lại, nhìn Hương Nại Nhi vẫn mặc một thân đồ múa mỏng tang, không nhịn được nhíu mày lại, gần đêm, đông sắp tới rồi, còn mặc ít như vậy.

Không nói hai lời, Tần Khê ném bao tải trên vai qua cho Hương Nại Nhi, cởi áo khoác trên người, Hương Nại Nhi đang mơ hồ, vạt áo còn mang theo hơi ấm đã khoác lên người, Tần Khê mặc áo giúp cô, ra lệnh, “Giơ tay lên.”

Hương Nại Nhi ngây ngẩn giơ tay, bao tải rơi xuống đất, bên trong hình như có thứ gì đó.

Tần Khê cứ thế mặc đồ tử tế giúp cô, nhìn dáng vẻ quái dị kia, giống hệt như trẻ con lén mặc đồ người lớn, không nhịn được buồn cười, nhưng thấy Hương Nại Nhi trừng hắn, lại ngượng ngùng nói, “Không phải Đoạn Lặc đuổi theo cô rồi sao? Không biết cầm theo cái áo cho cô mặc, lại còn để cô quay về một mình.”

“Đừng nhắc đến hắn nữa.” Hương Nại Nhi không có ý gì, Tần Khê nghe vậy hai mắt lại sáng lên, “Hai người tan vỡ rồi à?” Vừa nhìn đã thấy là dáng vẻ vui sướng, Hương Nại Nhi thực sự hoài nghi hắn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, không ngờ, Tần Khê lại nói, “Thực ra thì tan vỡ cũng tốt, tên Đoạn Lặc kia mặc dù cũng đẹp trai, nhưng mà ngầu quá lạnh quá, lại còn làm nghề liên quan đến máu tanh, không hợp với cô đâu, cô xem tên đó còn không có phong độ đàn ông gì cả, còn không biết mang thêm áo cho cô….”

Những lời này của Tần Khê, nói thực rất tình nghi là đang phỉ báng.

“Ý của anh là, anh tốt hơn hắn sao?” Hương Nại Nhi nhìn hắn, trong mắt mang theo chút mong chờ, Tần Khê thuận miệng nói, “Tôi đương nhiên là tốt hơn hắn chán~”

“Vậy tôi thích anh được không?” Hương Nại Nhi cũng nói theo lời hắn, Tần Khê chợt sửng sốt, mắt trừng rõ to, “Chị đừng đùa em nha.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, mạnh mẽ đạp cho hắn một cước, Tần Khê ai ái kêu đau không ngừng, lại thấy Hương Nại Nhi đi về phía trước, như đi đâu làm sao cô biết được.

Thế nên, xoay người hỏi, “Anh rốt cuộc định đưa tôi đi đâu?!”

Tần Khê cũng không dám đắc tội đại tiểu thư này, xách bao tải lên nhảy nhảy tới, giống như cười gian, “Dẫn cô đi báo thù.”



Đêm đen gió lớn, tiếng gõ mõ cầm canh dần dần vang xa trong đêm, một bóng người lảo đảo đi trên con phố không người, nấc lên từng hơi rượu, dường như vẫn còn đang say, trong miệng mắng cái gì mà “kỹ nữ” “ra vẻ thanh cao” “Gia đây có tiền!” linh tinh.

Đi được một nửa, trước mặt đột nhiên nhảy ra một người, còn chưa kịp thấy rõ là ai, một bao tải to đã ụp xuống từ trên đỉnh đầu, nhất thời dẫn tới một tràng tiếng kêu sợ hãi, “A, sao tự nhiên lại tối?….”

Hương Nại Nhi giơ một cây gậy đi ra từ đằng sau, mắt càng dữ tợn, vung gậy đập vào người tên kia, “Khốn kiếp! Biến thái, dám đùa giỡn người khác! Cho người đùa giỡn người ta này! Cho người uống rượu này!!! Cho ngươi ăn hai bát cơm này!!!”

Gậy vung xuống, người nọ kêu đau oai oái, trong miệng còn không ngừng mắng, “Đứa khốn kiếp nào dám đánh lão tử?! A! Dừng tay!! A!”

“Này thì xưng lão tử! Này thì mặc đồ hoa!!” Tần Khê cùng theo Hương Nại Nhi, trực tiếp dùng chân đá, Hương Nại Nhi thấy vậy, cũng vứt gậy đi, dùng chân đạp, hai người vừa mắng vừa đạp, đúng lúc có người đi qua, Tần Khê kéo Hương Nại Nhi vẫn còn đang đạp không ngừng bỏ chạy.

Hai người vừa thở hổn hển chạy một vòng lớn, chạy đến một chỗ đất trống, Hương Nại Nhi liền nằm thẳng xuống, thở phì phì nói, “Thoải mái quá đi mất! Quá đã!”

“Ha ha~ tôi biết kiểu của cô mà, không tự mình báo thù, trong lòng nhất định bứt rứt! Cảm tạ tôi chưa!” Tần Khê cười ha ha, cũng nằm xuống bên cạnh cô, Hương Nại Nhi liếc xéo hắn một cái, đột nhiên lại nghiêm túc nhìn hắn “Anh hiểu tôi như vậy?”

Tần Khê vẫn cười lớn, xoa xoa đầu cô nàng, “Cô nhỏ mọn có ai là không biết, lúc dữ lên thì tôi cũng sợ cô ~”

Hương Nại Nhi còn muốn phản bác, Tần Khê lại đứng dậy, mắt nhìn xuống Hương Nại Nhi nói, “Sao hả? Tăng hai không?”

“Người đã đánh rồi, còn tăng hai cái gì?” Hương Nại Nhi có chút có hiểu, Tần Khê đã vươn tay kéo cô lên, vòng tay qua ôm cô vào trong ngực, Hương Nại Nhi chỉ thấy trên mặt ấm áp, sau đó tiếng nói trầm thấp của Tần Khê vang lên bên tai cô, “Ôm cho chắc.”

Hương Nại Nhi còn chưa phản ứng, Tần Khê đã ôm lấy eo cô, đề khí bật lên, thi triển khinh công, Hương Nại Nhi ngẩng đầu, nhìn gương mặt bên tuấn tú của Tần Khê, lửa giận trong tim bỗng dưng mất sạch, kể từ khi đến đây, lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, hắn biết cô thích gì, hắn luôn theo cô chơi đùa, cô tức giận, hắn có cách khiến cô vui vẻ.

Hương Nại Nhi vùi đầu vào trong ngực Tần Khê, hai tay ôm chặt lấy hắn, động tác này khiến cho Tần Khê đến gọi là rung động, thân thể hơi cứng lại, chớp mắt mấy cái, lại không dám ho he gì.

Thực ra thì lúc Hương Nại Nhi không nổi giận không tranh cãi với hắn thì cũng rất đáng yêu, nếu mà cứ ở bên cô mãi, thì một là chết yểu, là cái loại bị tức quá mà chết, hai là sống lâu trăm tuổi, vì ngày nào cũng có chuyện để nói.

Giữ vững tâm trạng sôi nổi, người ta cũng sẽ sống lâu hơn, Tần Khê nghĩ đến dáng vẻ lúc hắn và Hương Nại Nhi sống đến đầu đầy tóc bạc còn không ngừng đấu võ mồm đã thấy buồn cười, không hề phát giác ra, mình đang ảo tưởng đến lúc bọn họ bạc đầu giai lão.


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status