Ba tháng sau! Cục cưng của Tiểu Kinh đã muốn được trăm ngày! Trình Ngự Thiên đặt tên cho cục cưng là Trình Thiên Tuyệt!
Thủy Liên Y mang thai sáu tháng, người càng ngày càng gầy, bụng lại càng lúc càng lớn! Cục cưng này tựa hồ phi thường bướng bỉnh, thích nhích tới nhích lui!
Không biết là con trai hay là nữ nhi! Nếu là con trai thì cũng là tiểu tử bướng bỉnh, nếu là nữ nhi phỏng chừng cũng là nha đầu mạnh mẽ!
Trình Ngự Thiên muốn đem tin tức Thủy Liên Y mang thai nói cho Sở Mị Dạ, nhưng Thủy Liên Y không cho! Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, Sở Mị Dạ nhất định có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm! Nàng sẽ không để cho hắn phân tâm! Nàng đã nói qua phải chờ đợi hắn, nàng sẽ cùng cục cưng cùng nhau chờ hắn, chờ đến lúc hắn tìm nàng!
Đông đi xuân tới, trong sơn cốc dạt dào màu xanh, trăm hoa đua nở! Trình Thiên Tuyệt đã sáu tháng, bụng Thủy Liên Y càng lúc càng lớn, còn một tháng nữa là lâm bồn!
Không có một tia tin tức nào của Sở Mị Dạ, sơn cốc này dường như được phong bế, không ai tiến vào từ bên ngoài, Thủy Liên Y không thể nào biết được tin tức bên ngoài!
Trình Ngự Thiên từng rời đi, sau đó lại trở về sơn cốc. Thủy Liên Y từ trên khuôn mặt ngưng trọng kia nhìn thấu chút manh mối, Tiểu Dạ nhất định đã xảy ra chuyện!
Nhưng dù nàng truy vấn như thế nào, Trình Ngự Thiên cũng không mở miệng. Chỉ khẩn cầu nàng không cần lại hỏi tới, muốn nàng chăm sóc thân thể thật tốt!
Thủy Liên Y nâng cao cái bụng mang thai, hành động càng ngày càng bất lợi!
Nàng muốn vụng trộm rời đi sơn cốc, đi Uyên thành nhìn xem!
Vì sao trong lòng luôn bất an không yên, thật giống như có chuyện lớn gì muốn phát sinh!
Tâm tình phiền chán chờ ở trong phòng, Thủy Liên Y ôm bụng chuẩn bị ra ngoài đi dạo!
"Tiểu thư! Người đi đâu vậy?" Tiểu Kinh ôm Trình Thiên Tuyệt dỗ nó ngủ.
"Tiểu Kinh! Ta ra ngoài đi dạo, hít thở không khí! Đi đến rừng cây phía trước!" Thủy Liên Y đỡ eo mình, nàng cảm thấy thắt lưng thực mỏi.
"Tiểu thư! Hai ngày tới người sinh rồi! Ngự Thiên đi đón bà đỡ lập tức quay lại! Người đừng đi loạn!" Tiểu Kinh nhìn bụng Thủy Liên Y phi thường không yên tâm.
"Ngươi dỗ Thiên Tuyệt ngủ, ta đi vòng vòng một chút. Không phải ngươi đã nói, trước khi sinh phải đi nhiều, sau khi sinh sẽ dễ dàng một chút! Lần trước ngươi đi bộ nhiều mà vẫn còn sinh lâu như vậy, ta vẫn yên lặng không động, không biết có thể sinh không ra luôn hay không!"
"Tiểu thư! Người đừng đi xa nha!" Trình Thiên Tuyệt đang ngủ trong lòng Tiểu Kinh, Tiểu Kinh đưa nó vào phòng.
Thủy Liên Y nở nụ cười, đỡ thắt lưng đi từ từ vào trong rừng cây cách đó không xa.
Vuốt bụng của mình, trên mặt Thủy Liên Y tràn đầy tình thương của mẹ.
"Cục cưng! Ba con còn không biết con tồn tại đâu! Con là con trai hay là nữ nhi nha? Sinh ra rồi không biết nên gọi con là gì mới tốt?"
Nàng một mình một người đi bộ ở trong rừng cây, vừa đi vừa vuốt bụng không ngừng lầm bầm lầu bầu.
"Cục cưng! Nếu con là con trai thì để ba dạy võ công cho con! Cục cưng vừa đẹp trai vừa có võ công nhất định người người yêu thích! Nếu con là nữ nhi, mẹ sẽ dạy con Taekwondo! Nữ nhi phải có võ công mới không bị người khác khi dễ! Kỳ thật ở cổ đại này, người biết võ công rất nhiều!"
"Nếu võ công cao cường, sau này làm minh chủ võ lâm, cũng không tồi!" Thủy Liên Y ảo tưởng các loại tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp cùng phim truyền hình! Ảo tưởng bộ dáng nhất thống võ lâm của con trai cùng nữ nhi mình!
Một người đi dạo ở trong rừng cây! Trên mặt lúc vui sướng lúc lại đau thương .
"Cục cưng! Con nói Tiểu Dạ có phải gặp nguy hiểm gì hay không? Vì sao trong tâm ta luôn bồn chồn không yên! Hắn bảo ta chờ hắn! Ta cũng luôn luôn chờ hắn! Vì sao biểu tình của Trình đại ca làm cho ta cảm thấy Tiểu Dạ có bí mật giấu diếm ta? Chẳng lẽ phụ nữ có thai thì trở nên đa nghi sao?"
Không ngừng thở dài lại thở dài.
"Cục cưng! Kỳ thật trong tâm ta luôn thấy không yên a! Ta muốn đi tìm hắn, nhưng là con sắp tới thế giới này. Mẹ không thể để con gặp chuyện không may! Lại nói, đã qua ngày sinh dự tính một ngày! Con tính bao giờ đi ra a?"
Bụng tựa hồ có chút co rúm, Thủy Liên Y che cái bụng đau nhức.
"Cục cưng! Mẹ có chút mỏi xương sống thắt lưng! Chúng ta trở về nằm! Tiểu Kinh a di có lẽ đã chuẩn bị cơm xong rồi!" Hai tay Thủy Liên Y ôm eo, chuẩn bị trở về phòng ở.
"A!" Đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, nàng cảm thấy bụng dưới có chút quặn đau.
Thủy Liên Y đau đến rên rỉ một tiếng.
"Cục cưng! Con không phải hiện tại muốn đi ra chứ?" Nàng nhíu mày, nhìn phòng ở còn cách rất xa, cho dù la lên, Tiểu Kinh cũng không nghe thấy!
"Cục cưng! Con đừng trêu mẹ được không? Hiện tại cách nhà rất xa! La rách cổ họng cũng không có ai tới giúp me con ta! Chờ ta về nhà con trở ra được không? Nha. . . . . .!" Thủy Liên Y rên rỉ, bụng nàng đau quá a! Nàng dựa lưng vào cây khô, đứng không vững.
"Cục cưng! Mẹ đau quá a! Không phải nói đi bộ nhiều sẽ giảm bớt đau đớn sao! Vì sao còn đau như vậy?" Nàng cảm thấy một dòng nhiệt lưu từ phía dưới chảy ra, đồng thời bụng dưới càng ngày càng đau.
"A. . . . .Xong đời! Ta muốn sinh! Ai tới cứu ta!" Thủy Liên Y đau đến chậm rãi ngồi sụp trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh đều chảy ra.
Nhớ lại quá trình sinh sản của Tiểu Kinh, nàng biết hiện tại nước ối đã muốn vỡ, phải lập tức sinh! Nhưng ở đây là ngoài rừng a! Một mình nàng sinh như thế nào?
"Tiểu Kinh! Tiểu Kinh!" Nàng rên rỉ, hô gọi Tiểu Kinh, nhưng bởi vì đau đớn, thanh âm nghẹn ở yết hầu, kêu không được.
"Đau quá!" Nàng ngồi đều ngồi không yên, nhẹ nhàng ngã trên mặt đất. Bụng càng ngày càng đau! Nàng hiện tại hi vọng Tiểu Kinh cùng Trình Ngự Thiên phát hiện nàng lâu như vậy không trở về, đi tìm nàng.
"Cục cưng! Mẹ đau muốn chết! Ai cứu ta a! Ta đau quá! Con ra nhẹ một chút, mẹ thật sự đau quá!" Ôm bụng, nàng không ngừng hít vào, lại hít vào, nhưng không thể giảm bớt đau đớn như bị xé nứt.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng bước chân đạp trên mặt cỏ kêu xoàn xoạt, Thủy Liên Y đau đến hai mắt mơ hồ, nhắm mắt lại sẽ không muốn mở.
"Tiểu Kinh! Trình đại ca! Cứu ta!" Nàng rên rỉ thì thào. "Tiểu Dạ! Ta đau quá a!"
Nghe được thanh âm vạt áo ma sát, cảm thấy một bóng đen xuất hiện ở phía trên mình. Thủy Liên Y híp hai mắt, “Ngươi là ai? Cứu ta! . . . . . . Ta đau quá. . . . . .!"
Nàng rên rỉ đồng thời có một bàn tay ôn nhu khẽ vuốt trán nàng, dùng ngón tay lau mồ hôi chảy ra!
Là một nam nhân, trên ngón tay của hắn có vết chai, hẳn là người biết võ công. Vết chai kia hẳn là dùng binh khí mà sinh ra!
"A. . . . . . "Thủy Liên Y kinh hô, một đôi tay cường kiện hữu lực đã muốn ôm lấy nàng.
Hắn là ai vậy a? Không phải Tiểu Dạ! Tiểu Dạ không có khả năng xuất hiện ở nơi này! Huống hồ mùi trên người cùng cảm giác cũng không giống nhau.
Càng không có khả năng là Trình Ngự Thiên! Trình Ngự Thiên sẽ không vô lễ ôm nàng như thế.
Trên người của người này có hương dược thảo nồng đậm. . . . . . A! Thủy Liên Y hít sâu một hơi, nàng biết là hắn là ai rồi!
Thủy Liên Y mang thai sáu tháng, người càng ngày càng gầy, bụng lại càng lúc càng lớn! Cục cưng này tựa hồ phi thường bướng bỉnh, thích nhích tới nhích lui!
Không biết là con trai hay là nữ nhi! Nếu là con trai thì cũng là tiểu tử bướng bỉnh, nếu là nữ nhi phỏng chừng cũng là nha đầu mạnh mẽ!
Trình Ngự Thiên muốn đem tin tức Thủy Liên Y mang thai nói cho Sở Mị Dạ, nhưng Thủy Liên Y không cho! Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, Sở Mị Dạ nhất định có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm! Nàng sẽ không để cho hắn phân tâm! Nàng đã nói qua phải chờ đợi hắn, nàng sẽ cùng cục cưng cùng nhau chờ hắn, chờ đến lúc hắn tìm nàng!
Đông đi xuân tới, trong sơn cốc dạt dào màu xanh, trăm hoa đua nở! Trình Thiên Tuyệt đã sáu tháng, bụng Thủy Liên Y càng lúc càng lớn, còn một tháng nữa là lâm bồn!
Không có một tia tin tức nào của Sở Mị Dạ, sơn cốc này dường như được phong bế, không ai tiến vào từ bên ngoài, Thủy Liên Y không thể nào biết được tin tức bên ngoài!
Trình Ngự Thiên từng rời đi, sau đó lại trở về sơn cốc. Thủy Liên Y từ trên khuôn mặt ngưng trọng kia nhìn thấu chút manh mối, Tiểu Dạ nhất định đã xảy ra chuyện!
Nhưng dù nàng truy vấn như thế nào, Trình Ngự Thiên cũng không mở miệng. Chỉ khẩn cầu nàng không cần lại hỏi tới, muốn nàng chăm sóc thân thể thật tốt!
Thủy Liên Y nâng cao cái bụng mang thai, hành động càng ngày càng bất lợi!
Nàng muốn vụng trộm rời đi sơn cốc, đi Uyên thành nhìn xem!
Vì sao trong lòng luôn bất an không yên, thật giống như có chuyện lớn gì muốn phát sinh!
Tâm tình phiền chán chờ ở trong phòng, Thủy Liên Y ôm bụng chuẩn bị ra ngoài đi dạo!
"Tiểu thư! Người đi đâu vậy?" Tiểu Kinh ôm Trình Thiên Tuyệt dỗ nó ngủ.
"Tiểu Kinh! Ta ra ngoài đi dạo, hít thở không khí! Đi đến rừng cây phía trước!" Thủy Liên Y đỡ eo mình, nàng cảm thấy thắt lưng thực mỏi.
"Tiểu thư! Hai ngày tới người sinh rồi! Ngự Thiên đi đón bà đỡ lập tức quay lại! Người đừng đi loạn!" Tiểu Kinh nhìn bụng Thủy Liên Y phi thường không yên tâm.
"Ngươi dỗ Thiên Tuyệt ngủ, ta đi vòng vòng một chút. Không phải ngươi đã nói, trước khi sinh phải đi nhiều, sau khi sinh sẽ dễ dàng một chút! Lần trước ngươi đi bộ nhiều mà vẫn còn sinh lâu như vậy, ta vẫn yên lặng không động, không biết có thể sinh không ra luôn hay không!"
"Tiểu thư! Người đừng đi xa nha!" Trình Thiên Tuyệt đang ngủ trong lòng Tiểu Kinh, Tiểu Kinh đưa nó vào phòng.
Thủy Liên Y nở nụ cười, đỡ thắt lưng đi từ từ vào trong rừng cây cách đó không xa.
Vuốt bụng của mình, trên mặt Thủy Liên Y tràn đầy tình thương của mẹ.
"Cục cưng! Ba con còn không biết con tồn tại đâu! Con là con trai hay là nữ nhi nha? Sinh ra rồi không biết nên gọi con là gì mới tốt?"
Nàng một mình một người đi bộ ở trong rừng cây, vừa đi vừa vuốt bụng không ngừng lầm bầm lầu bầu.
"Cục cưng! Nếu con là con trai thì để ba dạy võ công cho con! Cục cưng vừa đẹp trai vừa có võ công nhất định người người yêu thích! Nếu con là nữ nhi, mẹ sẽ dạy con Taekwondo! Nữ nhi phải có võ công mới không bị người khác khi dễ! Kỳ thật ở cổ đại này, người biết võ công rất nhiều!"
"Nếu võ công cao cường, sau này làm minh chủ võ lâm, cũng không tồi!" Thủy Liên Y ảo tưởng các loại tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp cùng phim truyền hình! Ảo tưởng bộ dáng nhất thống võ lâm của con trai cùng nữ nhi mình!
Một người đi dạo ở trong rừng cây! Trên mặt lúc vui sướng lúc lại đau thương .
"Cục cưng! Con nói Tiểu Dạ có phải gặp nguy hiểm gì hay không? Vì sao trong tâm ta luôn bồn chồn không yên! Hắn bảo ta chờ hắn! Ta cũng luôn luôn chờ hắn! Vì sao biểu tình của Trình đại ca làm cho ta cảm thấy Tiểu Dạ có bí mật giấu diếm ta? Chẳng lẽ phụ nữ có thai thì trở nên đa nghi sao?"
Không ngừng thở dài lại thở dài.
"Cục cưng! Kỳ thật trong tâm ta luôn thấy không yên a! Ta muốn đi tìm hắn, nhưng là con sắp tới thế giới này. Mẹ không thể để con gặp chuyện không may! Lại nói, đã qua ngày sinh dự tính một ngày! Con tính bao giờ đi ra a?"
Bụng tựa hồ có chút co rúm, Thủy Liên Y che cái bụng đau nhức.
"Cục cưng! Mẹ có chút mỏi xương sống thắt lưng! Chúng ta trở về nằm! Tiểu Kinh a di có lẽ đã chuẩn bị cơm xong rồi!" Hai tay Thủy Liên Y ôm eo, chuẩn bị trở về phòng ở.
"A!" Đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, nàng cảm thấy bụng dưới có chút quặn đau.
Thủy Liên Y đau đến rên rỉ một tiếng.
"Cục cưng! Con không phải hiện tại muốn đi ra chứ?" Nàng nhíu mày, nhìn phòng ở còn cách rất xa, cho dù la lên, Tiểu Kinh cũng không nghe thấy!
"Cục cưng! Con đừng trêu mẹ được không? Hiện tại cách nhà rất xa! La rách cổ họng cũng không có ai tới giúp me con ta! Chờ ta về nhà con trở ra được không? Nha. . . . . .!" Thủy Liên Y rên rỉ, bụng nàng đau quá a! Nàng dựa lưng vào cây khô, đứng không vững.
"Cục cưng! Mẹ đau quá a! Không phải nói đi bộ nhiều sẽ giảm bớt đau đớn sao! Vì sao còn đau như vậy?" Nàng cảm thấy một dòng nhiệt lưu từ phía dưới chảy ra, đồng thời bụng dưới càng ngày càng đau.
"A. . . . .Xong đời! Ta muốn sinh! Ai tới cứu ta!" Thủy Liên Y đau đến chậm rãi ngồi sụp trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh đều chảy ra.
Nhớ lại quá trình sinh sản của Tiểu Kinh, nàng biết hiện tại nước ối đã muốn vỡ, phải lập tức sinh! Nhưng ở đây là ngoài rừng a! Một mình nàng sinh như thế nào?
"Tiểu Kinh! Tiểu Kinh!" Nàng rên rỉ, hô gọi Tiểu Kinh, nhưng bởi vì đau đớn, thanh âm nghẹn ở yết hầu, kêu không được.
"Đau quá!" Nàng ngồi đều ngồi không yên, nhẹ nhàng ngã trên mặt đất. Bụng càng ngày càng đau! Nàng hiện tại hi vọng Tiểu Kinh cùng Trình Ngự Thiên phát hiện nàng lâu như vậy không trở về, đi tìm nàng.
"Cục cưng! Mẹ đau muốn chết! Ai cứu ta a! Ta đau quá! Con ra nhẹ một chút, mẹ thật sự đau quá!" Ôm bụng, nàng không ngừng hít vào, lại hít vào, nhưng không thể giảm bớt đau đớn như bị xé nứt.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng bước chân đạp trên mặt cỏ kêu xoàn xoạt, Thủy Liên Y đau đến hai mắt mơ hồ, nhắm mắt lại sẽ không muốn mở.
"Tiểu Kinh! Trình đại ca! Cứu ta!" Nàng rên rỉ thì thào. "Tiểu Dạ! Ta đau quá a!"
Nghe được thanh âm vạt áo ma sát, cảm thấy một bóng đen xuất hiện ở phía trên mình. Thủy Liên Y híp hai mắt, “Ngươi là ai? Cứu ta! . . . . . . Ta đau quá. . . . . .!"
Nàng rên rỉ đồng thời có một bàn tay ôn nhu khẽ vuốt trán nàng, dùng ngón tay lau mồ hôi chảy ra!
Là một nam nhân, trên ngón tay của hắn có vết chai, hẳn là người biết võ công. Vết chai kia hẳn là dùng binh khí mà sinh ra!
"A. . . . . . "Thủy Liên Y kinh hô, một đôi tay cường kiện hữu lực đã muốn ôm lấy nàng.
Hắn là ai vậy a? Không phải Tiểu Dạ! Tiểu Dạ không có khả năng xuất hiện ở nơi này! Huống hồ mùi trên người cùng cảm giác cũng không giống nhau.
Càng không có khả năng là Trình Ngự Thiên! Trình Ngự Thiên sẽ không vô lễ ôm nàng như thế.
Trên người của người này có hương dược thảo nồng đậm. . . . . . A! Thủy Liên Y hít sâu một hơi, nàng biết là hắn là ai rồi!
/207
|