Bước vào phía sau cột đá có kiến trúc khác biệt, Tĩnh đưa tay đẩy cánh cửa chạm ngọc sáng bóng…
“ A…” Lộ Thương thiếu chút nữa kêu ra tiếng…trước mắt là một hồ nước nóng đang bốc khói hầm hập màu trắng, phía trên ao là hoa sen trắng trang điểm rực rỡ điểm xuyết, bên trên thoạt nhìn hơi nước bốc lên đẹp như Bồng Lai tiên cảnh.
Tĩnh đưa tay kéo rớt manh áo đơn độc trên người Lộ Thương,lại cởi cả y phục của minh ra, kéo hắn nhảy vào trong nước.
“ Thoải mái đi?”
Tuy rằng rất muốn trái với lương tâm hắt bát nước lạnh vào cái gương mặt y, Lộ Thương vẫn chống không lại mị lực của nước ấm mà lựa chọn ngậm miệng không nói câu nào.
Đôi tay khỏe mạnh vươn ra vòng lại, gắt gao đem hắn vùi vào trong ngực mình, Tĩnh cố ý ở bên tai Lộ Thương nói chuyện, cảm giác ngứa khiến cho Lộ Thương mẫn cảm co rúm lại, cơ thể trở nên cứng ngắc, vô hình chung càng nhanh chui đầu vào lưới mà Tĩnh giăng ra.
“ Thích không? Chỉ cần em khẳng định ở lại….Tất cả hưởng thụ này đều của em” Tình giờ phút này ngoài vẻ ý muốn ôn nhu, ôm hắn đi vài bước, Lộ Thương mới phát hiện ra ở giữa ao còn có một đỉnh tháp ấm chạm ngọc.
Đem Lộ Thươn ôm lên tháp thượng, Tĩnh tùy tay vốc lên, một vốc nước ấm, không chệch đi đâu được rơi vào chính vị trí mẫn cảm của Lộ Thương.
“….” Không đợi Lộ Thương kinh hô, một bàn tay ấm áp đã nhanh chóng nhẹ nhàng nhu trên những vết ứ ngân trải rộng…động tác nhẹ nhàng đến nỗi, Lộ Thương cơ hồ hoài nghi người bên cạnh mình có phải cái tên Tĩnh thô bạo bình thường hay không.
“ Rất tuyệt đi?” Y chậm rãi nhưng thuần thục đưa tay vào lên xuống xoa bóp tính khí dần đứng dậy, một bên không quên dùng ngôn ngữ mềm mại kích thích Lộ Thương.
Thật thoải mái… Tuy rằng chưa nói ra cảm nhận của mình, bảo bối tiểu Lộ Thương lại nhất quyết không chịu thua kém, ở trong tay Tĩnh mà phóng thích, nhìn thứ chất lỏng ngà ngà chảy vào trong làn nước, Lộ Thương thiếu chút nữa nghĩ muốn đâm đầu vào đâu mà chết đi cho xong.
Đáng chết! Chỉ cần vương bát đản này hơi ôn nhu một chút, mình ngay lập tức giống một tiểu ngu ngốc phát xuân mặc cho hắn thích làm gì thì làm… Lộ Thương hung hăng nguyền rủa chính mình không đủ sức chống cự lại khuôn mặt tuyệt đẹp không tì vết của Tĩnh, một chút khí lực phản kháng cho có lệ trước hành vi sàm sỡ dâm loạn này cũng không làm được…
Ngày mai đi…Loại chuyện này…tùy nó đi… dù sao ta cũng là nam nhân…
Lộ Thương vì dùng loại suy nghĩ này che lấp đi ý chí nên quần áo vốn không kín đáo lại vô pháp chống cự, Tĩnh tiến quân thần tốc vào trong cơ thể, thẳng đến nơi sâu thẳm nhất trong hắn mà thoát ra dục vọng.
Lại làm đến ba lượt…Chính mình rốt cuộc cùng người này đã quan hệ đến bao nhiêu lần?
Cố gắng đếm số lần hoan ái với Tĩnh như tính nợ, Lộ Thương lại bởi vì số lần nhiều đến mức không đếm hết, thật muốn chết đi.
Hắn cuối cùng nhớ ra, rõ ràng lần thứ năm Tĩnh sáp nhập cơ thể hắn…nhưng trí óc bắt đầu trôi dần trong một mảng mơ hồ.
Mệt mỏi quá! Thắt lưng đau như cắt…Lộ Thương xoay người gây ra một trận đau đớn kịch liệt nhưng thật sự tỉnh lại từ trong mộng, mở tròn hai mắt.
Hết thảy đều là xa lạ, Đó là không gian hoa lệ hắn chưa từng nhìn thấy…màn buông rủ, không phải một tầng bình thường mà là vài tầng…một tầng bảo thạch thêu ở mép màn buông màu vàng sáng nhàn nhạt, theo hướng mở ra hơi nhỏ của màn buông có thể nhìn thấy bên trong là vải lụa trắng hoa lệ không kém, sa ngoại ẩn ẩn lộ lộ một chút màu lam, trên đỉnh cũng hội tụ đầy đủ long phượng thêu, mà chăn phủ trên người mình cũng là một màu thêu hoa lệ lộng lẫy
Thế nhưng hoa lệ đẹp đẽ nhất… lại là gương mặt xinh đẹp của cái tên đang trần như nhộng ôm mình ngủ say lăn lóc… Hiên Viên Tĩnh.
A! Đột nhiên bừng tỉnh, Lộ Thương không khỏi cả kinh hướng lui về phía sau, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vô pháp nhúc nhích. Ngày hôm qua, tất cả những hành vi hoang đường hiện lên trong óc nhấp nháy như đèn báo bão…nhớ mang máng chính mình vì quá độ hoan ái mà ngất lịm sau lại…sau lại…
“ Đương nhiên là ta ôm em về rồi” Tĩnh cũng mở ánh mắt, giống như đọc được suy nghĩ của hắn…y giả bộ ngủ đã lâu, chính là muốn thưởng thức biểu tình kinh hãi hỗn loạn của Lộ Thương khi tỉnh lại thôi.
Bị Tĩnh dọa sợ, Lộ Thương gương mặt biểu cảm thay đổi chậm chạp trở thành trắng bệch…tuy rằng chính mình cùng y đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng ngày hôm qua là lần đầu tiên y lấy danh phận hoàng đế mà ôm hắn…
Có phải hay không hy vọng thoát khỏi ác ma ngày càng mong manh?
Lộ Thương không nói được suy nghĩ mà chỉ hoảng sợ nhìn Tĩnh…thân thể vốn cùng y kề sát, cái gọi là nhìn chòng chọc càng khiến hai gương mặt cơ hồ dán sát lại gần đến khoảng cách vừa một sợi tóc.
Tĩnh thình lình hôn lên môi Lộ Thương, Lộ Thương lại bắt đầu chật vật giãy giụa…tất nhiên là công cốc, dưới cái hôn sâu nồng nhiệt của Tĩnh, Lộ Thương lại bắt đầu thấy toàn thân mềm yếu, mặc cho đôi móng sói bắt đầu chu du trên cơ thể…(ta thích gọi là lang hơn…)
“ Đi!” Tĩnh lần này tự nhiên không quá phận dây dưa, mà là đem hắn ở trên giường tha lên, cứng rắn bắt hắn mặc một xiêm y hoa lệ. Hai người vừa rửa mặt chải đầu, Tĩnh liền đem hắn ra ngoài cửa tẩm cung…
“ Đi nơi nào a?” Lộ Thương cả người đều đau, đi từng bước đều cảm giác chỗ bị Tĩnh sáp nhập tối qua vì mỗi chuyển động mà đau như xé, nếu quả thật có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, hắn nguyện cái gì cũng không nói, ai cũng không gặp.
“ Đi gặp Tịnh Chân!” Tĩnh nói câu đầu tiên đã ngăn được ngay lời cự tuyệt của Lộ Thương…bởi vì hắn căn bản cũng muốn biết mỹ nam tử đó là ai?
Rốt cuộc là ai? Lộ Thương bị Tĩnh một đường kéo đi, đầu lại thực sự háo hức muốn biết Tịnh Chân thật sự là người thế nào?
“ Đừng đoán mò! Thấy sẽ biết” Tĩnh quay đầu lại cười thần bí, một tay đẩy ra tấm cửa nhỏ trước sân một tẩm cung đẹp đẽ tao nhã.
Cùng một góc với hoàng cung ngự hoa viên, Tịnh Chân ở một đình viện có phong cách bố trí thượng lưu thật sự giống với đình viện ở Nguyệt Long Kiều chỗ hắn ở trước kia, bố trí kiến trúc toát ra hơi thở lâm viên Giang Nam tú lệ dịu dàng, một đường liễu xanh rủ bóng, làm cho người ta ngửa đầu lên bỗng thấy như xuân về vừa cười với hoa đào.
Tĩnh kéo Lộ Thương, hai người vừa bước lên cây cầu cong như vầng trăng non ra giữa hồ, tiếng cười thanh thúy của Tịnh Chân từ xa vọng lại “ Bệ hạ…còn có Lộ đại ca, sao lâu như vậy mới đến? Ta chờ đến lạnh cả trà rồi”
Nhìn thấy cung điện nổi trên hồ kia…đại khái là công trình này hao người tốn của đi,…Có điểm mơ hồ nghĩ, Tịnh Chân quả thực thân phận không hề đơn giản…
Tịnh Chân ý cười trong suốt, đem hai người mời vào nội đường, hoàn toàn không nhìn ra ý hơi tức giận trên gương mặt Tĩnh
“ Đây là biểu muội (em họ) của ta Hiên Viên Hi Chân, trước khi gả chồng được phong hào Tây Trân công chúa…”
Lộ Thương còn chưa kịp tiêu hóa xong hai chữ “ biểu muội” mà có thể phản ứng, Tịnh Chân, trên thực tế là Hiên Viên Hi Chân ở một bên chen vào làm nhân vật chính …. “ Sau khi xuất giá lấy phong hào là Thực phi, cư vị tại Tây Cung, mẫu nghi thiên hạ Đại Đồng!”
“ Cái gì…” Lộ Thương nghe vậy chấn động toàn thân, chén trà trong tay run rẩy, ngã ngồi thụp xuống đất, rồi từ từ đứng dậy “ Ngươi là…”
Ánh mắt khiếp sợ hướng về Tĩnh, Tĩnh tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ, làm như không nghĩ nhanh như vậy quan hệ của y và Hi Chân thật sự mật thiết, nhưng lại không ra chiều phủ nhận, hiển nhiên im lặng là đồng ý với lời nói của Hi Chân.
Lộ Thương nhất thời cảm xúc thay đổi như chong chóng, thiên ngôn vạn ngữ đều ứ đọng lại trong đầu, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc đứng ở giữa sảnh, một lúc sau mới suy sụp ngã ngồi xuống ghế.
Tuy rằng cũng muốn nghĩ với thân phận của Tĩnh cùng tuổi hắn hẳn chưa có khả năng đón dâu đi, chính là như thế nào cũng không nghĩ đến y thê thiếp bồ đoàn hiện ra ngay trước mắt hắn, hơn nữa lại chính là người mình quen biết…Tịnh Chân!
“ Khụ khụ…” Tĩnh ho khan hai tiếng, mới kéo được chú ý của Lộ Thương ra khỏi sương mù, “ Tiểu Trân thật ra chỉ là thê tử có hôn ước , nhưng ta vẫn chưa lập chính cung, hiện tại nàng có thể xem như người có địa vị cao nhất của Đại Đồng hậu cung…”
Hiên Viên Hi Chân cười thật sáng ngời, nam trang mộc mạc trên người không giấu đi được khí chất xinh đẹp của nàng…Lộ Thương đau lòng mắng mình đến nam nữ không nhìn được…chẳng những không nhận ra nữ phẫn nam trang, còn cư nhiên cùng nữ nhân xưng huynh đệ vui vẻ.
Thống hận chính mình ngu xuẩn, Lộ Thương lại nhịn không được bắt đầu cảm giác thiếu tự nhiên mà đứng lên “ Nói cho ta biết làm cái gì! Này chuyện của ngươi mặc kệ ngươi!” Hắn giãy nảy lên, làm bộ hướng ra cửa đi…kết quả đương nhiên bị Tĩnh một phen bắt được.
Tĩnh nắm chặt tay hắn kéo vào gần, quay đầu nói với Hi Chân “ Tiểu Trân, Lộ Thương đã được ta sủng hạnh, coi như người trong hậu cung, muội sau này phải quản nghiêm người cho ta”
Lộ Thương nghe vậy, thiếu chút nữa nghẹn không khí “ Ngươi thúi lắm! Có chó má mới chịu sủng hạnh của ngươi! Chó má mới là người hậu cung của ngươi! Ngươi thật con mẹ nó…buông tay cho ta…buông tay!”
Hắn một bên rống lớn, một bên quyền cước đấm đá, muốn giãy khỏi tay Tĩnh kiềm chế.
Hi Chân hoàn toàn như không có nghe đến lời ô uế của hắn, tự cố hơi cúi thắt lưng “ Tiểu muội đã biết”
Nàng tuy là thê thất của Tĩnh,tuy không tự xưng nô tì, nhưng vẫn giữ lại xưng hô khi xưa.
“ Tiểu tử Lộ Thương này vừa ngu ngốc vừa ngoan cố vô cùng….ta mấy ngày gần đây phải vội vàng chuẩn bị ngự giá thân chinh, thật sự quản em ấy không được, đành phải đem em ấy cho muội quản giáo! Hy vọng sau khi ta trở về sẽ gặp một cái gì mới mẻ, một Lộ Thương nhu thuận, nhỉ…?” Hướng Lộ Thương nhe răng cười vài tiếng, Tĩnh ám chỉ ý của y không hề dễ chọc.
“ Ngự giá thân chinh? Thân chinh… Bệ hạ phải đi chinh phạt nơi nào sao?” Hi Chân lại giống như hoàn toàn không nghe đến chủ ý của Tĩnh, lại đem lực đặt chữ “ thân chinh”. Thần tình đem ý cười giấu đi, nàng giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, hướng Tĩnh truy vấn.
Tĩnh cười lạnh “ Muội nói xem còn nơi nào cần ta tự mình chinh phạt?”
Nhìn sắc mặt Hi Chân trở nên trắng bệch, y tựa hồ có chút mềm lòng, hơi thở nhẹ ra nói “ Dù sao việc này cũng không cần muội quản…Trước hết chăm sóc Lộ Thương cho ta đi!”
Hắn đem Lộ Thương đẩy về phía Hi Chân, chính mình quay ra cửa cung.
“ Uy…ngươi!” Lộ Thương bị bỏ quên, bản năng trỗi dậy muốn đuổi theo ra đi,tay bị Hi Chân mạnh mẽ nắm lấy … nàng tuy là nữ nhân, nhưng khí lực không nhẹ, Lộ Thương nhất thời giãy ra không được, vừa định mở miệng mắng…
“ Tĩnh ca… “ bên tai tiếng Hi Chân thực ai oán, thanh âm dịu xuống…nguyên lai nàng kêu Tĩnh như vậy, Lộ Thương nuốt xuống lời nói lên đến miệng,đem tầm mắt hướng về phía Hi Chân…muốn nghe rút cuộc nàng muốn nói gì, trong lòng thật ra đã có chút ghen tuông nổi lên, giấm chua lên đến cổ…hắn vội vàng nuốt nước miếng, che dấu ghen tuông trong lòng.
Tĩnh nghe tiếng gọi tựa hồ có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước: “ Chuyện gì?”
Hi CHân biểu tình do dự đứng lên, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, kéo theo cả Lộ Thương, buộc hắn phải hơi cúi thắt lưng xuống “ Tiểu muội biết phản quốc là trọng tội không tha, còn cầu bệ hạ…xem lại….thương tình…ông ấy nhiều năm phụ tá phân thượng…tha…tha…cho ông ấy tội chết!”
“ A…” Lộ Thương thiếu chút nữa kêu ra tiếng…trước mắt là một hồ nước nóng đang bốc khói hầm hập màu trắng, phía trên ao là hoa sen trắng trang điểm rực rỡ điểm xuyết, bên trên thoạt nhìn hơi nước bốc lên đẹp như Bồng Lai tiên cảnh.
Tĩnh đưa tay kéo rớt manh áo đơn độc trên người Lộ Thương,lại cởi cả y phục của minh ra, kéo hắn nhảy vào trong nước.
“ Thoải mái đi?”
Tuy rằng rất muốn trái với lương tâm hắt bát nước lạnh vào cái gương mặt y, Lộ Thương vẫn chống không lại mị lực của nước ấm mà lựa chọn ngậm miệng không nói câu nào.
Đôi tay khỏe mạnh vươn ra vòng lại, gắt gao đem hắn vùi vào trong ngực mình, Tĩnh cố ý ở bên tai Lộ Thương nói chuyện, cảm giác ngứa khiến cho Lộ Thương mẫn cảm co rúm lại, cơ thể trở nên cứng ngắc, vô hình chung càng nhanh chui đầu vào lưới mà Tĩnh giăng ra.
“ Thích không? Chỉ cần em khẳng định ở lại….Tất cả hưởng thụ này đều của em” Tình giờ phút này ngoài vẻ ý muốn ôn nhu, ôm hắn đi vài bước, Lộ Thương mới phát hiện ra ở giữa ao còn có một đỉnh tháp ấm chạm ngọc.
Đem Lộ Thươn ôm lên tháp thượng, Tĩnh tùy tay vốc lên, một vốc nước ấm, không chệch đi đâu được rơi vào chính vị trí mẫn cảm của Lộ Thương.
“….” Không đợi Lộ Thương kinh hô, một bàn tay ấm áp đã nhanh chóng nhẹ nhàng nhu trên những vết ứ ngân trải rộng…động tác nhẹ nhàng đến nỗi, Lộ Thương cơ hồ hoài nghi người bên cạnh mình có phải cái tên Tĩnh thô bạo bình thường hay không.
“ Rất tuyệt đi?” Y chậm rãi nhưng thuần thục đưa tay vào lên xuống xoa bóp tính khí dần đứng dậy, một bên không quên dùng ngôn ngữ mềm mại kích thích Lộ Thương.
Thật thoải mái… Tuy rằng chưa nói ra cảm nhận của mình, bảo bối tiểu Lộ Thương lại nhất quyết không chịu thua kém, ở trong tay Tĩnh mà phóng thích, nhìn thứ chất lỏng ngà ngà chảy vào trong làn nước, Lộ Thương thiếu chút nữa nghĩ muốn đâm đầu vào đâu mà chết đi cho xong.
Đáng chết! Chỉ cần vương bát đản này hơi ôn nhu một chút, mình ngay lập tức giống một tiểu ngu ngốc phát xuân mặc cho hắn thích làm gì thì làm… Lộ Thương hung hăng nguyền rủa chính mình không đủ sức chống cự lại khuôn mặt tuyệt đẹp không tì vết của Tĩnh, một chút khí lực phản kháng cho có lệ trước hành vi sàm sỡ dâm loạn này cũng không làm được…
Ngày mai đi…Loại chuyện này…tùy nó đi… dù sao ta cũng là nam nhân…
Lộ Thương vì dùng loại suy nghĩ này che lấp đi ý chí nên quần áo vốn không kín đáo lại vô pháp chống cự, Tĩnh tiến quân thần tốc vào trong cơ thể, thẳng đến nơi sâu thẳm nhất trong hắn mà thoát ra dục vọng.
Lại làm đến ba lượt…Chính mình rốt cuộc cùng người này đã quan hệ đến bao nhiêu lần?
Cố gắng đếm số lần hoan ái với Tĩnh như tính nợ, Lộ Thương lại bởi vì số lần nhiều đến mức không đếm hết, thật muốn chết đi.
Hắn cuối cùng nhớ ra, rõ ràng lần thứ năm Tĩnh sáp nhập cơ thể hắn…nhưng trí óc bắt đầu trôi dần trong một mảng mơ hồ.
Mệt mỏi quá! Thắt lưng đau như cắt…Lộ Thương xoay người gây ra một trận đau đớn kịch liệt nhưng thật sự tỉnh lại từ trong mộng, mở tròn hai mắt.
Hết thảy đều là xa lạ, Đó là không gian hoa lệ hắn chưa từng nhìn thấy…màn buông rủ, không phải một tầng bình thường mà là vài tầng…một tầng bảo thạch thêu ở mép màn buông màu vàng sáng nhàn nhạt, theo hướng mở ra hơi nhỏ của màn buông có thể nhìn thấy bên trong là vải lụa trắng hoa lệ không kém, sa ngoại ẩn ẩn lộ lộ một chút màu lam, trên đỉnh cũng hội tụ đầy đủ long phượng thêu, mà chăn phủ trên người mình cũng là một màu thêu hoa lệ lộng lẫy
Thế nhưng hoa lệ đẹp đẽ nhất… lại là gương mặt xinh đẹp của cái tên đang trần như nhộng ôm mình ngủ say lăn lóc… Hiên Viên Tĩnh.
A! Đột nhiên bừng tỉnh, Lộ Thương không khỏi cả kinh hướng lui về phía sau, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vô pháp nhúc nhích. Ngày hôm qua, tất cả những hành vi hoang đường hiện lên trong óc nhấp nháy như đèn báo bão…nhớ mang máng chính mình vì quá độ hoan ái mà ngất lịm sau lại…sau lại…
“ Đương nhiên là ta ôm em về rồi” Tĩnh cũng mở ánh mắt, giống như đọc được suy nghĩ của hắn…y giả bộ ngủ đã lâu, chính là muốn thưởng thức biểu tình kinh hãi hỗn loạn của Lộ Thương khi tỉnh lại thôi.
Bị Tĩnh dọa sợ, Lộ Thương gương mặt biểu cảm thay đổi chậm chạp trở thành trắng bệch…tuy rằng chính mình cùng y đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng ngày hôm qua là lần đầu tiên y lấy danh phận hoàng đế mà ôm hắn…
Có phải hay không hy vọng thoát khỏi ác ma ngày càng mong manh?
Lộ Thương không nói được suy nghĩ mà chỉ hoảng sợ nhìn Tĩnh…thân thể vốn cùng y kề sát, cái gọi là nhìn chòng chọc càng khiến hai gương mặt cơ hồ dán sát lại gần đến khoảng cách vừa một sợi tóc.
Tĩnh thình lình hôn lên môi Lộ Thương, Lộ Thương lại bắt đầu chật vật giãy giụa…tất nhiên là công cốc, dưới cái hôn sâu nồng nhiệt của Tĩnh, Lộ Thương lại bắt đầu thấy toàn thân mềm yếu, mặc cho đôi móng sói bắt đầu chu du trên cơ thể…(ta thích gọi là lang hơn…)
“ Đi!” Tĩnh lần này tự nhiên không quá phận dây dưa, mà là đem hắn ở trên giường tha lên, cứng rắn bắt hắn mặc một xiêm y hoa lệ. Hai người vừa rửa mặt chải đầu, Tĩnh liền đem hắn ra ngoài cửa tẩm cung…
“ Đi nơi nào a?” Lộ Thương cả người đều đau, đi từng bước đều cảm giác chỗ bị Tĩnh sáp nhập tối qua vì mỗi chuyển động mà đau như xé, nếu quả thật có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, hắn nguyện cái gì cũng không nói, ai cũng không gặp.
“ Đi gặp Tịnh Chân!” Tĩnh nói câu đầu tiên đã ngăn được ngay lời cự tuyệt của Lộ Thương…bởi vì hắn căn bản cũng muốn biết mỹ nam tử đó là ai?
Rốt cuộc là ai? Lộ Thương bị Tĩnh một đường kéo đi, đầu lại thực sự háo hức muốn biết Tịnh Chân thật sự là người thế nào?
“ Đừng đoán mò! Thấy sẽ biết” Tĩnh quay đầu lại cười thần bí, một tay đẩy ra tấm cửa nhỏ trước sân một tẩm cung đẹp đẽ tao nhã.
Cùng một góc với hoàng cung ngự hoa viên, Tịnh Chân ở một đình viện có phong cách bố trí thượng lưu thật sự giống với đình viện ở Nguyệt Long Kiều chỗ hắn ở trước kia, bố trí kiến trúc toát ra hơi thở lâm viên Giang Nam tú lệ dịu dàng, một đường liễu xanh rủ bóng, làm cho người ta ngửa đầu lên bỗng thấy như xuân về vừa cười với hoa đào.
Tĩnh kéo Lộ Thương, hai người vừa bước lên cây cầu cong như vầng trăng non ra giữa hồ, tiếng cười thanh thúy của Tịnh Chân từ xa vọng lại “ Bệ hạ…còn có Lộ đại ca, sao lâu như vậy mới đến? Ta chờ đến lạnh cả trà rồi”
Nhìn thấy cung điện nổi trên hồ kia…đại khái là công trình này hao người tốn của đi,…Có điểm mơ hồ nghĩ, Tịnh Chân quả thực thân phận không hề đơn giản…
Tịnh Chân ý cười trong suốt, đem hai người mời vào nội đường, hoàn toàn không nhìn ra ý hơi tức giận trên gương mặt Tĩnh
“ Đây là biểu muội (em họ) của ta Hiên Viên Hi Chân, trước khi gả chồng được phong hào Tây Trân công chúa…”
Lộ Thương còn chưa kịp tiêu hóa xong hai chữ “ biểu muội” mà có thể phản ứng, Tịnh Chân, trên thực tế là Hiên Viên Hi Chân ở một bên chen vào làm nhân vật chính …. “ Sau khi xuất giá lấy phong hào là Thực phi, cư vị tại Tây Cung, mẫu nghi thiên hạ Đại Đồng!”
“ Cái gì…” Lộ Thương nghe vậy chấn động toàn thân, chén trà trong tay run rẩy, ngã ngồi thụp xuống đất, rồi từ từ đứng dậy “ Ngươi là…”
Ánh mắt khiếp sợ hướng về Tĩnh, Tĩnh tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ, làm như không nghĩ nhanh như vậy quan hệ của y và Hi Chân thật sự mật thiết, nhưng lại không ra chiều phủ nhận, hiển nhiên im lặng là đồng ý với lời nói của Hi Chân.
Lộ Thương nhất thời cảm xúc thay đổi như chong chóng, thiên ngôn vạn ngữ đều ứ đọng lại trong đầu, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc đứng ở giữa sảnh, một lúc sau mới suy sụp ngã ngồi xuống ghế.
Tuy rằng cũng muốn nghĩ với thân phận của Tĩnh cùng tuổi hắn hẳn chưa có khả năng đón dâu đi, chính là như thế nào cũng không nghĩ đến y thê thiếp bồ đoàn hiện ra ngay trước mắt hắn, hơn nữa lại chính là người mình quen biết…Tịnh Chân!
“ Khụ khụ…” Tĩnh ho khan hai tiếng, mới kéo được chú ý của Lộ Thương ra khỏi sương mù, “ Tiểu Trân thật ra chỉ là thê tử có hôn ước , nhưng ta vẫn chưa lập chính cung, hiện tại nàng có thể xem như người có địa vị cao nhất của Đại Đồng hậu cung…”
Hiên Viên Hi Chân cười thật sáng ngời, nam trang mộc mạc trên người không giấu đi được khí chất xinh đẹp của nàng…Lộ Thương đau lòng mắng mình đến nam nữ không nhìn được…chẳng những không nhận ra nữ phẫn nam trang, còn cư nhiên cùng nữ nhân xưng huynh đệ vui vẻ.
Thống hận chính mình ngu xuẩn, Lộ Thương lại nhịn không được bắt đầu cảm giác thiếu tự nhiên mà đứng lên “ Nói cho ta biết làm cái gì! Này chuyện của ngươi mặc kệ ngươi!” Hắn giãy nảy lên, làm bộ hướng ra cửa đi…kết quả đương nhiên bị Tĩnh một phen bắt được.
Tĩnh nắm chặt tay hắn kéo vào gần, quay đầu nói với Hi Chân “ Tiểu Trân, Lộ Thương đã được ta sủng hạnh, coi như người trong hậu cung, muội sau này phải quản nghiêm người cho ta”
Lộ Thương nghe vậy, thiếu chút nữa nghẹn không khí “ Ngươi thúi lắm! Có chó má mới chịu sủng hạnh của ngươi! Chó má mới là người hậu cung của ngươi! Ngươi thật con mẹ nó…buông tay cho ta…buông tay!”
Hắn một bên rống lớn, một bên quyền cước đấm đá, muốn giãy khỏi tay Tĩnh kiềm chế.
Hi Chân hoàn toàn như không có nghe đến lời ô uế của hắn, tự cố hơi cúi thắt lưng “ Tiểu muội đã biết”
Nàng tuy là thê thất của Tĩnh,tuy không tự xưng nô tì, nhưng vẫn giữ lại xưng hô khi xưa.
“ Tiểu tử Lộ Thương này vừa ngu ngốc vừa ngoan cố vô cùng….ta mấy ngày gần đây phải vội vàng chuẩn bị ngự giá thân chinh, thật sự quản em ấy không được, đành phải đem em ấy cho muội quản giáo! Hy vọng sau khi ta trở về sẽ gặp một cái gì mới mẻ, một Lộ Thương nhu thuận, nhỉ…?” Hướng Lộ Thương nhe răng cười vài tiếng, Tĩnh ám chỉ ý của y không hề dễ chọc.
“ Ngự giá thân chinh? Thân chinh… Bệ hạ phải đi chinh phạt nơi nào sao?” Hi Chân lại giống như hoàn toàn không nghe đến chủ ý của Tĩnh, lại đem lực đặt chữ “ thân chinh”. Thần tình đem ý cười giấu đi, nàng giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, hướng Tĩnh truy vấn.
Tĩnh cười lạnh “ Muội nói xem còn nơi nào cần ta tự mình chinh phạt?”
Nhìn sắc mặt Hi Chân trở nên trắng bệch, y tựa hồ có chút mềm lòng, hơi thở nhẹ ra nói “ Dù sao việc này cũng không cần muội quản…Trước hết chăm sóc Lộ Thương cho ta đi!”
Hắn đem Lộ Thương đẩy về phía Hi Chân, chính mình quay ra cửa cung.
“ Uy…ngươi!” Lộ Thương bị bỏ quên, bản năng trỗi dậy muốn đuổi theo ra đi,tay bị Hi Chân mạnh mẽ nắm lấy … nàng tuy là nữ nhân, nhưng khí lực không nhẹ, Lộ Thương nhất thời giãy ra không được, vừa định mở miệng mắng…
“ Tĩnh ca… “ bên tai tiếng Hi Chân thực ai oán, thanh âm dịu xuống…nguyên lai nàng kêu Tĩnh như vậy, Lộ Thương nuốt xuống lời nói lên đến miệng,đem tầm mắt hướng về phía Hi Chân…muốn nghe rút cuộc nàng muốn nói gì, trong lòng thật ra đã có chút ghen tuông nổi lên, giấm chua lên đến cổ…hắn vội vàng nuốt nước miếng, che dấu ghen tuông trong lòng.
Tĩnh nghe tiếng gọi tựa hồ có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước: “ Chuyện gì?”
Hi CHân biểu tình do dự đứng lên, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, kéo theo cả Lộ Thương, buộc hắn phải hơi cúi thắt lưng xuống “ Tiểu muội biết phản quốc là trọng tội không tha, còn cầu bệ hạ…xem lại….thương tình…ông ấy nhiều năm phụ tá phân thượng…tha…tha…cho ông ấy tội chết!”
/42
|