Sau cuộc đàm phán, Trạch Dương trở lại căn cứ chính của mình, một tòa nhà cao tầng nằm giữa trung tâm Hồng Kông, nơi có thể nhìn xuống toàn bộ khu vực dưới chân đổi. Hắn bước vào văn phòng riêng, căn phòng được bài trí đơn giản nhưng đầy quyền lực. Trên bàn làm việc là một bản đồ chi tiết về đường đi của lô hàng ma túy và vũ khí đang chuẩn bị được vận chuyển từ Trùng Khánh tới. Một lô hàng khổng lồ, không chỉ có giá trị hàng trăm triệu đô mà còn liên quan đến các thế lực ngầm mạnh nhất khu vực.
Trạch Dương ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ. Hắn hiểu rõ rằng, chỉ cần một bước sai lầm, tất cả những gì hắn đã dày công xây dựng sẽ bị đổ vỡ. Lô hàng này không chỉ liên quan đến việc phân phối ma túy đơn thuần mà còn có cả vũ khí quân sự - một thứ hàng hóa đặc biệt mà những kẻ trong giới không phải lúc nào cũng dám động vào. Nó có thể làm thay đổi cục diện của cả thế giới ngầm.
Thanh Long, cánh tay trái của Trạch Dương, bước vào phòng với dáng vẻ lo lắng. "Anh Trạch Dương, có tin mới từ
Trùng Khánh. Nghe nói rằng cảnh sát địa phương đã bắt đầu để ý đến những động thái của chúng ta. Có khả năng lô hàng sẽ bị theo dõi."
Trạch Dương không hề bất ngờ. Hắn đã dự đoán được điều này từ trước. "Bình tĩnh. Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch. Chúng ta không thể để lô hàng này thất bại." Hắn đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm.
"Liên hệ với đội của ta ở cảng. Lô hàng này sẽ không đến Hồng Kông theo đường thẳng."
Thanh Long gật đầu, lập tức rút điện thoại và truyền đạt lại mệnh lệnh của Trạch Dương cho những người dưới trướng. Theo kế hoạch của hắn, lô hàng sẽ không đi trực tiếp từ Trùng Khánh tới Hồng Kông mà sẽ được chia nhỏ thành nhiều phần, mỗi phần sẽ được vận chuyển qua các cửa khẩu khác nhau, từ Trung Quốc, Đông Nam Á, cho đến châu Âu. Cuối cùng, khi mọi thứ đến Hồng Kông, Trạch Dương sẽ tổng hợp lại và phân phối ra thị trường.
Nhưng không ai trong căn phòng đó biết rằng, lô hàng này đã thu hút sự chú ý của nhiều thế lực ngầm khác, những kẻ đang nhăm nhe cướp lấy miếng bánh béo bở mà Trạch Dương và Hạo Huy đang nắm giữ.
Đêm hôm đó, tại cảng biến, không khí dường như dày đặc hơn bởi sự căng thẳng tột độ. Từng chiếc container lớn chầm chậm được nâng lên và hạ xuống, di chuyển qua những hàng rào an ninh được bố trí dày đặc. Đội của
Trạch Dương đã sẵn sàng để tiếp nhận lô hàng. Lãnh, một trong những tên đàn em thân cận của Trạch Dương, trực tiếp chỉ đạo quá trình bốc dỡ và vận chuyển hàng. Tất cả đều diễn ra trong sự im lặng đầy nguy hiểm.
Nhưng ngay khi những chiếc container đầu tiên được mở ra, một tín hiệu cảnh báo đã phát ra từ thiết bị cầm tay của Lãnh. "Có gì đó không ổn." Hắn thầm nghĩ, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta."
Lãnh lập tức ra lệnh cho toàn bộ đội ngũ ngừng di chuyển, ánh mắt đảo khắp bến cảng để tìm kiếm dấu hiệu bất thường. Hắn rút điện thoại ra, gọi thẳng cho Trạch Dương. "Anh Trạch Dương, có chuyện rồi. Có kẻ theo dõi chúng ta."
Ở đầu dây bên kia, Trạch Dương vẫn bình tĩnh. "Dọn dẹp. Đừng để lại dấu vết."
Vài phút sau, tại hiện trường, một nhóm người mặc đồ đen từ từ tiến tới gần bến cảng. Đây không phải cảnh sát, mà là một băng nhóm ngầm khác, Hồng Diệp Bang, từng có mối thù với Hạo Huy từ những năm trước. Bọn chúng đã nắm được thông tin về lô hàng này và dự định cướp lấy toàn bộ để làm suy yếu vị thế của Hạo Huy và Trạch Dương.
"Chúng nó tới rồi," Lãnh thì thầm, đôi mắt sắc bén hướng về phía những bóng đen di chuyển trong đêm. "Chuẩn bị súng."
Một trận đấu súng dữ dội nổ ra ngay lập tức khi hai bên chạm trán. Những tiếng súng vang lên đinh tai, ánh đèn pha từ các container chớp tắt liên hồi. Nhưng đội của Trạch Dương đã được huấn luyện kỹ lưỡng và sẵn sàng cho mọi tình huống. Lãnh chỉ huy quân của mình một cách khôn ngoan, không để bất cứ tên nào của Hồng Diệp Bang có cơ hội tiếp cận lô hàng.
Tại văn phòng, Trạch Dương theo dõi mọi diễn biến qua màn hình giám sát. Khi thấy tình hình không thể kiểm soát, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Kết thúc."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những kẻ cướp bị tiêu diệt hoàn toàn. Lô hàng vẫn an toàn, và Trạch Dương nhanh chóng ra lệnh tiếp tục quá trình vận chuyển. Nhưng hắn biết rõ, vụ việc này chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện nguy hiểm khác.
Sáng hôm sau, Trạch Dương có mặt tại một căn biệt thự ngoại ô Hồng Kông, nơi hắn và Hạo Huy cùng các ông trùm khác sẽ gặp nhau để kiểm tra lô hàng và tiến hành giao dịch. Hắn bước vào phòng với sự tự tin của một ông trùm thực thụ, dù biết rằng những nguy hiểm chưa kết thúc.
Hạo Huy đã ngồi sẵn trên chiếc ghế bành, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Trạch Dương khi hắn bước vào. "Tốt lắm, Trạch Dương. Tôi đã nghe về vụ tối qua. Cậu làm tốt lắm."
Trạch Dương chỉ gật đầu nhẹ, không biểu hiện cảm xúc. "Lô hàng an toàn. Chúng ta có thể bắt đầu phân phối ngay lập tức."
Triệu Mẫn, kẻ tham gia cuộc đàm phán trước đó, mỉm cười, ánh mắt sắc như dao. "Tôi đã nghe về cuộc đụng độ.
Trạch Dương, cậu thật sự là một kẻ đáng gờm. Nhưng đừng quên, lần này cậu không chỉ đối đầu với bọn cướp vặt. Còn có nhiều thế lực lớn hơn đang dòm ngó chúng ta."
Trạch Dương đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: "Tôi biết rõ. Và tôi đã chuẩn bị cho điều đó."
Trong phòng đàm phán, không khí lại trở nên căng thẳng. Dù đã xử lý ổn thỏa tình huống ở bến cảng, nhưng
Trạch Dương biết rằng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Lô hàng này không chỉ mang lại lợi nhuận khổng lồ, mà còn có thể dẫn đến những cuộc đối đầu sinh tử trong tương lai.
Cuộc đàm phán kết thúc, Trạch Dương ra về với tâm trí nặng nề. Hắn hiểu rõ rằng, dù có giành được lợi thế trong cuộc chơi này, nhưng hắn không thể tránh khỏi những hiểm nguy sắp tới. Đối với hắn, thế giới ngầm không có sự an toàn tuyệt đối, chỉ có những kẻ biết cách nắm bắt và kiểm soát nguy hiểm mới có thể sống sót.
Trạch Dương ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ. Hắn hiểu rõ rằng, chỉ cần một bước sai lầm, tất cả những gì hắn đã dày công xây dựng sẽ bị đổ vỡ. Lô hàng này không chỉ liên quan đến việc phân phối ma túy đơn thuần mà còn có cả vũ khí quân sự - một thứ hàng hóa đặc biệt mà những kẻ trong giới không phải lúc nào cũng dám động vào. Nó có thể làm thay đổi cục diện của cả thế giới ngầm.
Thanh Long, cánh tay trái của Trạch Dương, bước vào phòng với dáng vẻ lo lắng. "Anh Trạch Dương, có tin mới từ
Trùng Khánh. Nghe nói rằng cảnh sát địa phương đã bắt đầu để ý đến những động thái của chúng ta. Có khả năng lô hàng sẽ bị theo dõi."
Trạch Dương không hề bất ngờ. Hắn đã dự đoán được điều này từ trước. "Bình tĩnh. Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch. Chúng ta không thể để lô hàng này thất bại." Hắn đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm.
"Liên hệ với đội của ta ở cảng. Lô hàng này sẽ không đến Hồng Kông theo đường thẳng."
Thanh Long gật đầu, lập tức rút điện thoại và truyền đạt lại mệnh lệnh của Trạch Dương cho những người dưới trướng. Theo kế hoạch của hắn, lô hàng sẽ không đi trực tiếp từ Trùng Khánh tới Hồng Kông mà sẽ được chia nhỏ thành nhiều phần, mỗi phần sẽ được vận chuyển qua các cửa khẩu khác nhau, từ Trung Quốc, Đông Nam Á, cho đến châu Âu. Cuối cùng, khi mọi thứ đến Hồng Kông, Trạch Dương sẽ tổng hợp lại và phân phối ra thị trường.
Nhưng không ai trong căn phòng đó biết rằng, lô hàng này đã thu hút sự chú ý của nhiều thế lực ngầm khác, những kẻ đang nhăm nhe cướp lấy miếng bánh béo bở mà Trạch Dương và Hạo Huy đang nắm giữ.
Đêm hôm đó, tại cảng biến, không khí dường như dày đặc hơn bởi sự căng thẳng tột độ. Từng chiếc container lớn chầm chậm được nâng lên và hạ xuống, di chuyển qua những hàng rào an ninh được bố trí dày đặc. Đội của
Trạch Dương đã sẵn sàng để tiếp nhận lô hàng. Lãnh, một trong những tên đàn em thân cận của Trạch Dương, trực tiếp chỉ đạo quá trình bốc dỡ và vận chuyển hàng. Tất cả đều diễn ra trong sự im lặng đầy nguy hiểm.
Nhưng ngay khi những chiếc container đầu tiên được mở ra, một tín hiệu cảnh báo đã phát ra từ thiết bị cầm tay của Lãnh. "Có gì đó không ổn." Hắn thầm nghĩ, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta."
Lãnh lập tức ra lệnh cho toàn bộ đội ngũ ngừng di chuyển, ánh mắt đảo khắp bến cảng để tìm kiếm dấu hiệu bất thường. Hắn rút điện thoại ra, gọi thẳng cho Trạch Dương. "Anh Trạch Dương, có chuyện rồi. Có kẻ theo dõi chúng ta."
Ở đầu dây bên kia, Trạch Dương vẫn bình tĩnh. "Dọn dẹp. Đừng để lại dấu vết."
Vài phút sau, tại hiện trường, một nhóm người mặc đồ đen từ từ tiến tới gần bến cảng. Đây không phải cảnh sát, mà là một băng nhóm ngầm khác, Hồng Diệp Bang, từng có mối thù với Hạo Huy từ những năm trước. Bọn chúng đã nắm được thông tin về lô hàng này và dự định cướp lấy toàn bộ để làm suy yếu vị thế của Hạo Huy và Trạch Dương.
"Chúng nó tới rồi," Lãnh thì thầm, đôi mắt sắc bén hướng về phía những bóng đen di chuyển trong đêm. "Chuẩn bị súng."
Một trận đấu súng dữ dội nổ ra ngay lập tức khi hai bên chạm trán. Những tiếng súng vang lên đinh tai, ánh đèn pha từ các container chớp tắt liên hồi. Nhưng đội của Trạch Dương đã được huấn luyện kỹ lưỡng và sẵn sàng cho mọi tình huống. Lãnh chỉ huy quân của mình một cách khôn ngoan, không để bất cứ tên nào của Hồng Diệp Bang có cơ hội tiếp cận lô hàng.
Tại văn phòng, Trạch Dương theo dõi mọi diễn biến qua màn hình giám sát. Khi thấy tình hình không thể kiểm soát, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Kết thúc."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những kẻ cướp bị tiêu diệt hoàn toàn. Lô hàng vẫn an toàn, và Trạch Dương nhanh chóng ra lệnh tiếp tục quá trình vận chuyển. Nhưng hắn biết rõ, vụ việc này chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện nguy hiểm khác.
Sáng hôm sau, Trạch Dương có mặt tại một căn biệt thự ngoại ô Hồng Kông, nơi hắn và Hạo Huy cùng các ông trùm khác sẽ gặp nhau để kiểm tra lô hàng và tiến hành giao dịch. Hắn bước vào phòng với sự tự tin của một ông trùm thực thụ, dù biết rằng những nguy hiểm chưa kết thúc.
Hạo Huy đã ngồi sẵn trên chiếc ghế bành, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Trạch Dương khi hắn bước vào. "Tốt lắm, Trạch Dương. Tôi đã nghe về vụ tối qua. Cậu làm tốt lắm."
Trạch Dương chỉ gật đầu nhẹ, không biểu hiện cảm xúc. "Lô hàng an toàn. Chúng ta có thể bắt đầu phân phối ngay lập tức."
Triệu Mẫn, kẻ tham gia cuộc đàm phán trước đó, mỉm cười, ánh mắt sắc như dao. "Tôi đã nghe về cuộc đụng độ.
Trạch Dương, cậu thật sự là một kẻ đáng gờm. Nhưng đừng quên, lần này cậu không chỉ đối đầu với bọn cướp vặt. Còn có nhiều thế lực lớn hơn đang dòm ngó chúng ta."
Trạch Dương đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: "Tôi biết rõ. Và tôi đã chuẩn bị cho điều đó."
Trong phòng đàm phán, không khí lại trở nên căng thẳng. Dù đã xử lý ổn thỏa tình huống ở bến cảng, nhưng
Trạch Dương biết rằng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Lô hàng này không chỉ mang lại lợi nhuận khổng lồ, mà còn có thể dẫn đến những cuộc đối đầu sinh tử trong tương lai.
Cuộc đàm phán kết thúc, Trạch Dương ra về với tâm trí nặng nề. Hắn hiểu rõ rằng, dù có giành được lợi thế trong cuộc chơi này, nhưng hắn không thể tránh khỏi những hiểm nguy sắp tới. Đối với hắn, thế giới ngầm không có sự an toàn tuyệt đối, chỉ có những kẻ biết cách nắm bắt và kiểm soát nguy hiểm mới có thể sống sót.
/198
|