Trong bầu không khí căng thẳng của Hồng Kông, Trạch Dương trở về với tâm thế của một kẻ từng nắm giữ quyền lực tối thượng. Anh đã giao lại những vùng đất phía Trung Quốc cho đàn em thân cận quản lý tạm thời trong lúc anh đi xa, bởi anh biết rằng việc kiểm soát quá nhiều địa bàn sẽ trở nên không thể chịu đựng được. Nhưng Hồng Kông, với những mưu đồ ngấm ngầm và các thế lực tranh giành địa bàn, vẫn là một vùng đất quá phức tạp để giao lại hoàn toàn cho Hạo Huy.
Những lời Hạo Huy cảnh báo trước đó càng ngày càng trở nên rõ ràng. Lũ thanh niên mới lên, hùng hổ và đầy tham vọng, không biết điều gì gọi là quy tắc ngẩm trong thế giới ngẩm. Chúng chỉ biết lợi dụng các thế lực để tranh giành quyền lực, muốn lật đồ những kẻ đứng đầu lâu năm như Hạo Huy. Trạch Dương cười khẽ, anh đã sống qua những ngày như thế, khi quyền lực của anh và Lý Tinh là bất khả xâm phạm. Nhưng nay, khi Lý Tinh đã ra đi, mọi thứ dường như rồi ren hơn bao giờ hết.
Hạo Huy kể với Trạch Dương về những biến chuyển của Hồng Kông sau khi anh rời đi, sự manh động của các nhóm mới và những mưu đồ lật đổ anh. Chúng tưởng rằng chỉ cần hợp lực với nhau, bọn trẻ sẽ dễ dàng hất cẳng
Hạo Huy và chiếm lấy toàn bộ địa bàn. Nhưng chúng đã lầm. Trạch Dương quay trở lại, không phải để chiếm quyền, mà để tái lập trật tự.
Ngay từ lúc trở lại, Trạch Dương đã quyết định rằng mình sẽ không xuất hiện công khai. Như trước đây, anh luôn ẩn danh, luôn mang một chiếc mặt nạ trắng, che giấu mọi dấu hiệu nhận dạng. Khi cần, anh thay bằng mặt nạ đen, toàn thân mặc đồ đen, trở thành một bóng ma trong bóng tối. Anh không cần tên tuổi vang dội, chỉ cần người ta sợ hãi cái danh "ông trùm lặng im". Và lần này, sự trở lại của anh làm những kẻ mới lên cầm quyền phải giật mình.
Không bao lâu, Trạch Dương đã gặp phải sự khinh thường của một đám thanh niên ngạo mạn. Chúng không biết anh là ai, cũng không biết rằng chỉ cần một cú điện thoại từ anh, cả đế chế mà chúng vừa mới xây dựng sẽ sụp đồ. Trong vài tuần đầu tiên, mâu thuẫn nhỏ dần nảy sinh khi đám nhóc này cứ lấn sân, giành giật địa bàn. Nhưng Trạch Dương không vội. Anh chờ đợi đúng thời điểm để hành động. Với sự tinh quái và kinh nghiệm của mình, anh đã hạ gục từng đứa trong số chúng, không bằng vũ lực mà bằng sự mưu trí và tàn nhẫn.
Vào một đêm định mệnh, sau nhiều cuộc xung đột nhỏ, Trạch Dương quyết định ra tay. Anh sắp xếp một cuộc tấn công bất ngờ vào căn cứ của đám thanh niên kia. Với sự tinh thông về chiến lược và quân số áp đảo, Trạch Dương nhanh chóng kiểm soát toàn bộ tình hình. Trong vài giờ ngắn ngủi, mọi địa bàn mà chúng chiếm giữ bị anh giành lại. Những tên nhóc ngạo mạn, từng cười nhạo Hạo Huy, nay nằm run rẩy dưới chân anh.
Khi mọi việc tưởng như đã kết thúc, thì Trạch Dương nhận ra rằng trong số những kẻ bị bắt giữ, có một tên là em trai của một ông trùm khét tiếng ở Hồng Kông. Ông trùm này, từ lâu đã có mâu thuẫn âm ỉ với Trạch Dương, nhưng cả hai đều hiểu rằng "nước sông không phạm nước giếng", họ không trực tiếp đối đầu, cũng không ai dám chạm vào lợi ích của nhau. Nhưng việc em trai của ông trùm này bị đánh đập thừa sống thiếu chết đã làm thay đổi mọi thứ.
Tin tức về vụ việc nhanh chóng lan ra, và chỉ trong vài giờ, toàn bộ thế giới ngẩm của Hồng Kông biết rằng "ông trùm lặng im" - Trạch Dương - đã trở lại. Ông trùm kia, tức giận và lo lắng cho số phận em trai mình, lập tức triệu tập một cuộc gặp mặt với Trạch Dương để giải quyết mâu thuẫn. Đây không chỉ là một cuộc đối thoại thông thường, mà còn là thử thách cuối cùng cho danh tiếng của Trạch Dương. Liệu anh có còn giữ được cái tên "ồng trùm máu lạnh" như lời đồn đại, hay anh đã trở thành một kẻ yếu đuối sau bao nhiêu năm vắng bóng?
Cuộc gặp mặt được sắp xếp tại một biệt thự bên rìa thành phố, nơi mà cả hai phe đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ông trùm kia, với đôi mắt sắc lẹm và đầy căm phẫn, bước vào phòng. Trạch Dương, vẫn khoác bộ đồ đen từ đầu đến chân, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ trắng, đứng đó với vẻ điểm đạm thường thấy.
"Nghe đồn ông trùm lặng im đã trở lại. Tao muốn xem thử mày có còn máu lạnh như lời đồn hay không," ông trùm cất giọng, ánh mắt đầy thách thức.
Trạch Dương không đáp, chỉ đứng yên, đôi mắt sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào đối phương. Cái nhìn của anh khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Sau một lúc, anh từ tốn nói: "Mày nên biết rằng, tao không động đến ai nếu họ không động đến tao trước. Nhưng nếu mày muốn thử... tao sẽ không ngại để mày biết cái gì là máu
lạnh."
Cuộc đối đầu này không chỉ là chuyện giữa hai ông trùm, mà còn là cuộc chiến của quyền lực, danh dự và sự sống còn trong thế giới ngầm. Liệu Trạch Dương có thể tiếp tục khẳng định vị thế của mình, hay ông trùm kia sẽ là kẻ đánh bại anh? Câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy trong những lần đối mặt đầy căng thẳng và kịch tính tiếp theo, khi cả hai sẽ phải đấu trí và đấu lực để giành lấy sự kiểm soát cuối cùng của Hồng Kông.
Những lời Hạo Huy cảnh báo trước đó càng ngày càng trở nên rõ ràng. Lũ thanh niên mới lên, hùng hổ và đầy tham vọng, không biết điều gì gọi là quy tắc ngẩm trong thế giới ngẩm. Chúng chỉ biết lợi dụng các thế lực để tranh giành quyền lực, muốn lật đồ những kẻ đứng đầu lâu năm như Hạo Huy. Trạch Dương cười khẽ, anh đã sống qua những ngày như thế, khi quyền lực của anh và Lý Tinh là bất khả xâm phạm. Nhưng nay, khi Lý Tinh đã ra đi, mọi thứ dường như rồi ren hơn bao giờ hết.
Hạo Huy kể với Trạch Dương về những biến chuyển của Hồng Kông sau khi anh rời đi, sự manh động của các nhóm mới và những mưu đồ lật đổ anh. Chúng tưởng rằng chỉ cần hợp lực với nhau, bọn trẻ sẽ dễ dàng hất cẳng
Hạo Huy và chiếm lấy toàn bộ địa bàn. Nhưng chúng đã lầm. Trạch Dương quay trở lại, không phải để chiếm quyền, mà để tái lập trật tự.
Ngay từ lúc trở lại, Trạch Dương đã quyết định rằng mình sẽ không xuất hiện công khai. Như trước đây, anh luôn ẩn danh, luôn mang một chiếc mặt nạ trắng, che giấu mọi dấu hiệu nhận dạng. Khi cần, anh thay bằng mặt nạ đen, toàn thân mặc đồ đen, trở thành một bóng ma trong bóng tối. Anh không cần tên tuổi vang dội, chỉ cần người ta sợ hãi cái danh "ông trùm lặng im". Và lần này, sự trở lại của anh làm những kẻ mới lên cầm quyền phải giật mình.
Không bao lâu, Trạch Dương đã gặp phải sự khinh thường của một đám thanh niên ngạo mạn. Chúng không biết anh là ai, cũng không biết rằng chỉ cần một cú điện thoại từ anh, cả đế chế mà chúng vừa mới xây dựng sẽ sụp đồ. Trong vài tuần đầu tiên, mâu thuẫn nhỏ dần nảy sinh khi đám nhóc này cứ lấn sân, giành giật địa bàn. Nhưng Trạch Dương không vội. Anh chờ đợi đúng thời điểm để hành động. Với sự tinh quái và kinh nghiệm của mình, anh đã hạ gục từng đứa trong số chúng, không bằng vũ lực mà bằng sự mưu trí và tàn nhẫn.
Vào một đêm định mệnh, sau nhiều cuộc xung đột nhỏ, Trạch Dương quyết định ra tay. Anh sắp xếp một cuộc tấn công bất ngờ vào căn cứ của đám thanh niên kia. Với sự tinh thông về chiến lược và quân số áp đảo, Trạch Dương nhanh chóng kiểm soát toàn bộ tình hình. Trong vài giờ ngắn ngủi, mọi địa bàn mà chúng chiếm giữ bị anh giành lại. Những tên nhóc ngạo mạn, từng cười nhạo Hạo Huy, nay nằm run rẩy dưới chân anh.
Khi mọi việc tưởng như đã kết thúc, thì Trạch Dương nhận ra rằng trong số những kẻ bị bắt giữ, có một tên là em trai của một ông trùm khét tiếng ở Hồng Kông. Ông trùm này, từ lâu đã có mâu thuẫn âm ỉ với Trạch Dương, nhưng cả hai đều hiểu rằng "nước sông không phạm nước giếng", họ không trực tiếp đối đầu, cũng không ai dám chạm vào lợi ích của nhau. Nhưng việc em trai của ông trùm này bị đánh đập thừa sống thiếu chết đã làm thay đổi mọi thứ.
Tin tức về vụ việc nhanh chóng lan ra, và chỉ trong vài giờ, toàn bộ thế giới ngẩm của Hồng Kông biết rằng "ông trùm lặng im" - Trạch Dương - đã trở lại. Ông trùm kia, tức giận và lo lắng cho số phận em trai mình, lập tức triệu tập một cuộc gặp mặt với Trạch Dương để giải quyết mâu thuẫn. Đây không chỉ là một cuộc đối thoại thông thường, mà còn là thử thách cuối cùng cho danh tiếng của Trạch Dương. Liệu anh có còn giữ được cái tên "ồng trùm máu lạnh" như lời đồn đại, hay anh đã trở thành một kẻ yếu đuối sau bao nhiêu năm vắng bóng?
Cuộc gặp mặt được sắp xếp tại một biệt thự bên rìa thành phố, nơi mà cả hai phe đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ông trùm kia, với đôi mắt sắc lẹm và đầy căm phẫn, bước vào phòng. Trạch Dương, vẫn khoác bộ đồ đen từ đầu đến chân, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ trắng, đứng đó với vẻ điểm đạm thường thấy.
"Nghe đồn ông trùm lặng im đã trở lại. Tao muốn xem thử mày có còn máu lạnh như lời đồn hay không," ông trùm cất giọng, ánh mắt đầy thách thức.
Trạch Dương không đáp, chỉ đứng yên, đôi mắt sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào đối phương. Cái nhìn của anh khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Sau một lúc, anh từ tốn nói: "Mày nên biết rằng, tao không động đến ai nếu họ không động đến tao trước. Nhưng nếu mày muốn thử... tao sẽ không ngại để mày biết cái gì là máu
lạnh."
Cuộc đối đầu này không chỉ là chuyện giữa hai ông trùm, mà còn là cuộc chiến của quyền lực, danh dự và sự sống còn trong thế giới ngầm. Liệu Trạch Dương có thể tiếp tục khẳng định vị thế của mình, hay ông trùm kia sẽ là kẻ đánh bại anh? Câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy trong những lần đối mặt đầy căng thẳng và kịch tính tiếp theo, khi cả hai sẽ phải đấu trí và đấu lực để giành lấy sự kiểm soát cuối cùng của Hồng Kông.
/198
|