Những ngày sau bữa tối tại nhà hàng, mối quan hệ giữa Trạch Dương và Tiệp Trân dần trở nên phức tạp hơn. Họ thường xuyên gặp gỡ, nhưng không ai chính thức thổ lộ cảm xúc của mình. Trạch Dương, tuy biết rõ tình cảm của
Tiệp Trân dành cho mình, lại luôn cố gắng tránh xa ranh giới mong manh đó. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng cũng không thể đáp lại tình cảm mà cô mong đợi.
Một buổi sáng, khi đang làm việc, Trạch Dương nhận được tin nhắn từ Tiệp Trân: "Chú có muốn ăn trưa cùng con không? Con biết một quán phở ngon gần đây."
Trạch Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong lòng anh có chút do dự. Gần đây, sự thân thiết giữa họ khiến anh bắt đầu lo lắng. Anh không thể phủ nhận rằng mình quan tâm đến Tiệp Trân, nhưng là một người đàn ông từng trải, Trạch Dương biết rõ rằng tình cảm đó không đủ để tạo nên một mối quan hệ lâu dài. Anh sợ nếu mình tiếp tục, Tiệp Trân sẽ ngày càng dấn sâu vào tình cảm đơn phương ấy.
"Được thôi, nhưng chỉ một bát phở thôi nhé. Chú còn có việc vào buổi chiều," anh nhắn lại, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không quá gần gũi.
Bữa trưa hôm đó, Tiệp Trân chọn một quán phở nằm trong con hẻm nhỏ, nơi không quá đông người qua lại. Cả hai ngồi xuống, gọi đồ ăn và bắt đầu trò chuyện. Tiệp Trân vẫn giữ phong thái vui vẻ thường ngày, cô kể về công việc, những vụ án gần đây và không ngừng đùa cợt. Trạch Dương lắng nghe, mỉm cười nhưng anh biết rõ rằng lòng mình đang trở nên nặng nề hơn. Từng ánh mắt, từng câu nói của Tiệp Trân đều gợi lên sự quan tâm đặc biệt mà cô dành cho anh.
Sau khi ăn xong, Tiệp Trân chợt im lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Trạch Dương. "Chú... có nghĩ rằng con là một người dễ đoán không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Trạch Dương khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy trong ánh mắt ấy có chút lo âu. Tiệp Trân chưa bao giờ thẳng thắn hỏi điều gì như vậy trước đây.
"Con hỏi vậy là sao?" Trạch Dương trả lời, cổ tình cười nhẹ để làm dịu không khí.
"Con không biết nữa. Dạo này con thấy mình khó hiểu. Có những thứ... con không biết nên nói hay không nên nói.
Có những cảm xúc mà con không biết nên giữ hay bộc lộ ra." Tiệp Trân dừng lại, đôi tay khẽ đan vào nhau dưới bàn.
Trạch Dương hiểu rằng Tiệp Trân đang nhắc đến điều gì. Lòng anh chùng xuống. Anh không thể tiếp tục lần tránh, nhưng cũng không muốn làm cô buồn.
"Con không cần phải lo lắng quá nhiều về việc bộc lộ cảm xúc," Trạch Dương đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có chút lãnh đạm. "Cảm xúc của con, dù là gì đi nữa, cũng đáng được tôn trọng."
Tiệp Trân im lặng trong giây lát, rồi cô cười nhạt: "Chú thật khéo nói."
Trạch Dương cảm nhận rõ sự thất vọng trong giọng nói của cô. Anh biết mình không thể tiếp tục như vậy mãi, nhưng anh cũng không thể để mọi thứ trở nên quá phức tạp. Với anh, Tiệp Trân là một cô gái tốt, thông minh và mạnh mẽ, nhưng anh không muốn bước vào một mối quan hệ mà anh không chắc chẳn sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai.
Sau bữa ăn trưa, cả hai quay trở lại công việc thường ngày. Nhưng Trạch Dương không thể ngăn mình nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy. Anh tự hỏi liệu mình đã quá tàn nhẫn khi cố gắng giữ khoảng cách với Tiệp Trân. Cô xứng đáng được yêu thương, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô không phải là tình yêu mà cô cần.
Buổi tối hôm đó, Tiệp Trân ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của mình. Cô nhìn chẳm chẳm vào chiếc điện thoại, mong đợi một tin nhắn từ Trạch Dương, nhưng chẳng có gì. Những cảm xúc rối bời dâng trào trong lòng cô.
Cô biết rằng Trạch Dương quan tâm đến mình, nhưng không hiểu sao anh lại luôn giữ khoảng cách. Sự lạnh lùng tinh tế ấy khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngày qua ngày, Tiệp Trân bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục theo đuổi tình cảm này hay không. Có những lúc cô cảm thấy Trạch Dương cũng có chút gì đó dành cho mình, nhưng ngay khi cô tiến thêm một bước, anh lại lùi lại hai bước. Điều đó khiến cô không khỏi mệt mỏi. Tuy nhiên, tình cảm đã dành cho anh quá sâu sắc, cô không thể dễ dàng từ bỏ.
Một hôm, sau giờ làm việc, Trạch Dương bất ngờ mời Tiệp Trân đi uống cà phê. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng nhận lời. Họ đến một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi không quá đông đúc. Trạch Dương gọi một tách cà phê đen, còn Tiệp Trân chọn một ly sữa tươi trân châu đường đen.
Khi ly cà phê của Trạch Dương vừa được mang ra, anh lơ đãng khuấy nhẹ và nhìn về phía xa. Tiệp Trân nhìn anh, lòng đầy những cầu hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đầu.
"Chú... có bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu một người trẻ hơn mình nhiều tuổi không?" Tiệp Trân bất chợt hỏi, ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt nghiêm nghị của Trạch Dương.
Trạch Dương dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô. Câu hỏi ấy không phải là lần đầu cô nhắc đến, nhưng lần này có vẻ nghiêm túc hơn.
"Chú chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện đó," anh đáp khẽ, đôi mắt tránh né ánh mắt của cô. "Tuổi tác không phải là vẫn đề, nhưng có những điều khác mà chú không chắc chúng ta có thể vượt qua."
Tiệp Trân im lặng, lòng cô nặng trĩu. Cô biết rằng đây không phải là lần đầu Trạch Dương từ chối khéo léo như vậy. Dù anh không nói thẳng ra, nhưng cô hiểu anh đang muốn giữ khoảng cách, dù rằng trong thâm tâm, cô biết anh không phải không quan tâm đến cô.
Bữa tối kết thúc, Trạch Dương đưa Tiệp Trân về nhà. Trên suốt chặng đường về, không ai nói lời nào. Cả hai đều bị cuốn vào những suy nghĩ riêng. Khi đến trước cửa nhà, Tiệp Trân quay sang nhìn Trạch Dương và mỉm cười: "Cảm ơn chú đã đi cùng con hôm nay. Chúc chú ngủ ngon."
Trạch Dương cười nhạt, gật đầu: "Ngủ ngon, Tiệp Trân."
Cô bước ra khỏi xe, nhưng ngay khi cô đóng cửa lại, Trạch Dương không thể ngăn mình quay lại nhìn theo bóng cô khuất dần vào màn đêm. Trong lòng anh có gì đó trống rỗng, một cảm giác mà anh không thể giải thích.
Tiệp Trân dành cho mình, lại luôn cố gắng tránh xa ranh giới mong manh đó. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng cũng không thể đáp lại tình cảm mà cô mong đợi.
Một buổi sáng, khi đang làm việc, Trạch Dương nhận được tin nhắn từ Tiệp Trân: "Chú có muốn ăn trưa cùng con không? Con biết một quán phở ngon gần đây."
Trạch Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong lòng anh có chút do dự. Gần đây, sự thân thiết giữa họ khiến anh bắt đầu lo lắng. Anh không thể phủ nhận rằng mình quan tâm đến Tiệp Trân, nhưng là một người đàn ông từng trải, Trạch Dương biết rõ rằng tình cảm đó không đủ để tạo nên một mối quan hệ lâu dài. Anh sợ nếu mình tiếp tục, Tiệp Trân sẽ ngày càng dấn sâu vào tình cảm đơn phương ấy.
"Được thôi, nhưng chỉ một bát phở thôi nhé. Chú còn có việc vào buổi chiều," anh nhắn lại, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không quá gần gũi.
Bữa trưa hôm đó, Tiệp Trân chọn một quán phở nằm trong con hẻm nhỏ, nơi không quá đông người qua lại. Cả hai ngồi xuống, gọi đồ ăn và bắt đầu trò chuyện. Tiệp Trân vẫn giữ phong thái vui vẻ thường ngày, cô kể về công việc, những vụ án gần đây và không ngừng đùa cợt. Trạch Dương lắng nghe, mỉm cười nhưng anh biết rõ rằng lòng mình đang trở nên nặng nề hơn. Từng ánh mắt, từng câu nói của Tiệp Trân đều gợi lên sự quan tâm đặc biệt mà cô dành cho anh.
Sau khi ăn xong, Tiệp Trân chợt im lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Trạch Dương. "Chú... có nghĩ rằng con là một người dễ đoán không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Trạch Dương khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy trong ánh mắt ấy có chút lo âu. Tiệp Trân chưa bao giờ thẳng thắn hỏi điều gì như vậy trước đây.
"Con hỏi vậy là sao?" Trạch Dương trả lời, cổ tình cười nhẹ để làm dịu không khí.
"Con không biết nữa. Dạo này con thấy mình khó hiểu. Có những thứ... con không biết nên nói hay không nên nói.
Có những cảm xúc mà con không biết nên giữ hay bộc lộ ra." Tiệp Trân dừng lại, đôi tay khẽ đan vào nhau dưới bàn.
Trạch Dương hiểu rằng Tiệp Trân đang nhắc đến điều gì. Lòng anh chùng xuống. Anh không thể tiếp tục lần tránh, nhưng cũng không muốn làm cô buồn.
"Con không cần phải lo lắng quá nhiều về việc bộc lộ cảm xúc," Trạch Dương đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có chút lãnh đạm. "Cảm xúc của con, dù là gì đi nữa, cũng đáng được tôn trọng."
Tiệp Trân im lặng trong giây lát, rồi cô cười nhạt: "Chú thật khéo nói."
Trạch Dương cảm nhận rõ sự thất vọng trong giọng nói của cô. Anh biết mình không thể tiếp tục như vậy mãi, nhưng anh cũng không thể để mọi thứ trở nên quá phức tạp. Với anh, Tiệp Trân là một cô gái tốt, thông minh và mạnh mẽ, nhưng anh không muốn bước vào một mối quan hệ mà anh không chắc chẳn sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai.
Sau bữa ăn trưa, cả hai quay trở lại công việc thường ngày. Nhưng Trạch Dương không thể ngăn mình nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy. Anh tự hỏi liệu mình đã quá tàn nhẫn khi cố gắng giữ khoảng cách với Tiệp Trân. Cô xứng đáng được yêu thương, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô không phải là tình yêu mà cô cần.
Buổi tối hôm đó, Tiệp Trân ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của mình. Cô nhìn chẳm chẳm vào chiếc điện thoại, mong đợi một tin nhắn từ Trạch Dương, nhưng chẳng có gì. Những cảm xúc rối bời dâng trào trong lòng cô.
Cô biết rằng Trạch Dương quan tâm đến mình, nhưng không hiểu sao anh lại luôn giữ khoảng cách. Sự lạnh lùng tinh tế ấy khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngày qua ngày, Tiệp Trân bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục theo đuổi tình cảm này hay không. Có những lúc cô cảm thấy Trạch Dương cũng có chút gì đó dành cho mình, nhưng ngay khi cô tiến thêm một bước, anh lại lùi lại hai bước. Điều đó khiến cô không khỏi mệt mỏi. Tuy nhiên, tình cảm đã dành cho anh quá sâu sắc, cô không thể dễ dàng từ bỏ.
Một hôm, sau giờ làm việc, Trạch Dương bất ngờ mời Tiệp Trân đi uống cà phê. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng nhận lời. Họ đến một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi không quá đông đúc. Trạch Dương gọi một tách cà phê đen, còn Tiệp Trân chọn một ly sữa tươi trân châu đường đen.
Khi ly cà phê của Trạch Dương vừa được mang ra, anh lơ đãng khuấy nhẹ và nhìn về phía xa. Tiệp Trân nhìn anh, lòng đầy những cầu hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đầu.
"Chú... có bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu một người trẻ hơn mình nhiều tuổi không?" Tiệp Trân bất chợt hỏi, ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt nghiêm nghị của Trạch Dương.
Trạch Dương dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô. Câu hỏi ấy không phải là lần đầu cô nhắc đến, nhưng lần này có vẻ nghiêm túc hơn.
"Chú chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện đó," anh đáp khẽ, đôi mắt tránh né ánh mắt của cô. "Tuổi tác không phải là vẫn đề, nhưng có những điều khác mà chú không chắc chúng ta có thể vượt qua."
Tiệp Trân im lặng, lòng cô nặng trĩu. Cô biết rằng đây không phải là lần đầu Trạch Dương từ chối khéo léo như vậy. Dù anh không nói thẳng ra, nhưng cô hiểu anh đang muốn giữ khoảng cách, dù rằng trong thâm tâm, cô biết anh không phải không quan tâm đến cô.
Bữa tối kết thúc, Trạch Dương đưa Tiệp Trân về nhà. Trên suốt chặng đường về, không ai nói lời nào. Cả hai đều bị cuốn vào những suy nghĩ riêng. Khi đến trước cửa nhà, Tiệp Trân quay sang nhìn Trạch Dương và mỉm cười: "Cảm ơn chú đã đi cùng con hôm nay. Chúc chú ngủ ngon."
Trạch Dương cười nhạt, gật đầu: "Ngủ ngon, Tiệp Trân."
Cô bước ra khỏi xe, nhưng ngay khi cô đóng cửa lại, Trạch Dương không thể ngăn mình quay lại nhìn theo bóng cô khuất dần vào màn đêm. Trong lòng anh có gì đó trống rỗng, một cảm giác mà anh không thể giải thích.
/198
|