Trên vách Nhàn Đình, vì đi thưởng thức thất thải linh tuyền ở đáy vực, Phượng Hề ôm nàng tung người nhảy vào trong mây như mộng. Tốc độ rơi xuống nhanh đến kinh người, tiếng gió gào thét mà qua bên tai khiến cho nàng theo bản năng nắm vạt áo của hắn, dựa sát vào trong ngực hắn.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Kinh hoảng, nàng nghe được Phượng Hề nói như vậy ở bên tai nàng, thanh âm ôn hòa ấm áp, làm cho lòng người yên bình.
Bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt cũng chỉ có bóng tối không cách nào nhìn thấu. Nàng lại nằm mơ. Đưa tay chạm tới gương mặt ướt át, Ly Ương có chút vô lực che cặp mắt lại, nằm không nhúc nhích. Những trí nhớ như mộng không thành thật kia hôm nay thành bóng đè sâu nhất của nàng, hàng đêm tỉnh mộng, khiến cho nàng nếm hết tư vị đau triệt nội tâm.
Có lẽ, nàng nên đi tìm nước Vong Xuyên (quên đi), khiến cho nàng quên mất tất cả. Nhưng nàng không bỏ được. Mặc dù đã thành đau đớn khắc sâu nhất của nàng, nàng vẫn không cách nào bỏ qua chút ít dịu dàng người nọ đã từng dành cho nàng. Mặc dù nói từ trên ý nghĩa nào đó, một ít dịu dàng đó cũng không phải thật cho nàng, chẳng qua là trừ những trí nhớ này, cái gì nàng cũng không có.
Một mình nằm ở trên giường lạnh như băng, đợi đến khi khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, Ly Ương đứng dậy xuống giường, tự rót ly nước lạnh cho mình. Ngoài cửa sổ ánh trăng đang sáng, sáng tỏ như nước. Ly Ương không buồn ngủ chút nào tựa bên cửa sổ, tay đang cầm một ly nước lạnh, chờ đợi nghênh đón một ngày ánh rạng đông mới, giống như đi qua mấy ngày kia. Nước trong lạnh như băng vào cổ, khiến cho đầu óc Ly Ương trong nháy mắt thanh tỉnh không ít. Đập vỡ miệng, Ly Ương rất khó chịu nhìn nước trong vô vị trong tay, nàng rất tưởng niệm những hủ rượu ngon trong hầm rượu nhà mình. Nếu ở nhà, thế thì tốt quá. Ít nhất lúc này nàng còn có rượu để uống, mà không phải bi thảm uống nước như vậy. Nghĩ tới đây, hai lông mày thanh tú của Ly Ương càng nhíu chặt hơn.
Nàng đã sớm muốn về nhà, chẳng qua là mỗi lần nàng muốn đi, cũng sẽ bị hai tiên tỳ giữ cửa ngăn lại, trả lời đều là lý do liên miên bất tận: “Đế quân có lệnh, trước khi thương thế tốt lên người không thể rời đi.” Nàng nói muốn gặp Bạch Nhiễm, cũng chỉ nhận được một câu trả lời, “Hôm nay Đế quân cũng không ở Thanh Khâu.” Liên tiếp như vậy, đã qua mấy ngày, sự chịu đựng của nàng cũng cơ hồ sắp bị diệt sạch hầu như không còn.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên gặp gỡ ánh mắt kinh ngạc giống như nàng. Bạch Nhiễm tựa hồ vừa mới từ bên ngoài chạy về, giữa hai lông mày không che dấu được mệt mỏi. Thấy Ly Ương, hắn có chút ngoài ý muốn dừng bước, cau mày nhìn nàng. Nhìn chăm chú như vậy khiến cho Ly Ương chợt nhớ lại cái hôn đêm đó, trong lòng đột nhiên giật mình, hốt hoảng đóng cửa sổ lại.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa vững vàng có vẻ cực kỳ đột ngột.
Ly Ương cả kinh, biết người đến là Bạch Nhiễm, nàng đứng ở sau lưng cửa, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Bạch, mở cửa.” Đứng ở cửa, Bạch Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Biết không thể nhốt hắn ở ngoài cửa, Ly Ương đưa tay mở cửa. Khoảnh khắc mở cửa, ánh trăng như nước ngoài phòng vẫy vào. Ánh trăng nhu hòa từ phía sau lưng tán lạc trên người Bạch Nhiễm, khiến cho Ly Ương có chút không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có cặp mắt yên lặng thâm thúy vẫn sáng như sao, khiến cho không người nào có thể bỏ rơi. Hắn chậm rãi đi vào cửa, giống như là từ trong tranh đi tới, khiến cho Ly Ương khẽ thất thần.
“Sao trễ như thế còn chưa ngủ?” Bạch Nhiễm đứng ở trước người Ly Ương, từ trên nhìn xuống nàng, mang theo chút trách cứ hỏi.
Âm thanh trong trẻo lập tức kéo suy nghĩ của Ly Ương về thực tại, “Ta muốn về nhà.”
Ly Ương đáp không đúng câu hỏi khiến cho đôi mắt Bạch Nhiễm sâu xuống, người trước mắt không được tự nhiên nghiêng đầu, thậm chí không chịu nhìn hắn. Biết nàng đang để ý thứ gì, Bạch Nhiễm chẳng qua là mở miệng hỏi: “Thương thế tốt hơn rồi sao?”
“Tốt lắm.” Ly Ương cúi đầu, cứng rắn trả lời.
“Nếu tốt lắm, ngày mai ngươi trở về đi.” Bạch Nhiễm khẽ nhíu mày, hắn biết chuyện hôm đó đã khiến cho nàng sinh lòng ngăn cách, hôm nay nếu mạnh mẽ giữ lại cũng chỉ làm nàng bài xích hơn. Chẳng bằng để nàng trở về trước, nàng cũng phải trở về.
Bạch Nhiễm dễ dàng đáp ứng như thế khiến cho Ly Ương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn buồn bực lên tiếng: “Ừ.”
“Thấu Ngọc và Át Quân cũng nên trở lại mấy hôm nay rồi, ngươi trở về cũng tốt.” Bạch Nhiễm tựa hồ nhìn thấu Ly Ương đang suy nghĩ gì, giải thích nghi hoặc cho nàng lại không yên tâm dặn dò, “Sớm đi nghỉ ngơi, thương thế của ngươi vừa mới tốt.”
“Ừ.” Tin tức cha mẹ muốn trở về khiến cho cặp mắt Ly Ương sáng lên, giọng nói cũng không khỏi nhẹ nhàng đi đôi chút.
Tựa hồ không có lời gì để có thể tiếp tục, không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Nhìn chăm chú vào Ly Ương vẫn cúi đầu, Bạch Nhiễm theo thói quen nâng lên tay, muốn khẽ xoa tóc của nàng, lại bị nàng lui về phía sau một bước tránh ra. Tay đã nâng lên lúng túng cứng ở không trung, Bạch Nhiễm chậm rãi thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ta đi về trước.”
Đợi đến lúc Bạch Nhiễm rời đi, Ly Ương chán nản ngã ngồi ở trên mặt đất. Bạch Nhiễm, sao chúng ta lại biến thành như vậy?
Đã từng, tín nhiệm không có chút nào cất giữ cho tới bây giờ lại tuyệt không còn dư lại. Ngăn cách chợt không giải thích được, trùng hợp từ trong miệng Hỏa Kỳ Lân cứu nàng, lại đột nhiên tặng nàng bội kiếm của Nhân Phi, còn có nụ hôn dây dưa không chịu thả đó...
Nhiều trùng hợp như vậy khiến trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ lạnh lẽo thấu xương, nhưng nàng không có dũng khí biết chân tướng sau lưng. Ly Ương cúi đầu ôm lấy mình, trong miệng tràn đầy mùi vị khổ sở, giống như lòng của nàng giờ phút này. Nàng cái gì, cũng không cần. Quá khứ, chân tướng, mong đợi, cũng không cần. Nàng chỉ muốn về nhà, một mình an tĩnh chờ, mà không phải tiếp tục làm con cờ của người nào cả.
***
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là vào lúc giữa trưa, chưa chào hỏi cùng bất luận kẻ nào, Ly Ương động thân trở về núi Nguyên Hoa.
Núi Nguyên Hoa hay là cả tòa núi Nguyên Hoa, không có bất kỳ thay đổi. Ly Ương đứng ở dưới tàng cây hòe vàng, đầu ngón tay nhẹ xẹt qua vỏ cây thô ráp, trong lòng chỉ còn lại một câu nói: vật đổi sao dời.
Ánh chiều tà như máu, hoàng hôn dần dần dày. Tay trái chống cằm, Ly Ương nằm nghiêng ở trên ghế, trước mặt là khay trà nhỏ bằng gỗ lim, phía trên rậm rạp chằng chịt để hơn mười bầu rượu. Khoa trương hơn chính là bốn phía dưới bàn trà, ghế, càng thêm vây đầy vô số vò rượu. Số lượng kinh người như vậy, đại khái tất cả rượu trong hầm rượu đều bị Ly Ương mang ra ngoài.
Tay phải nhẹ nhàng lắc lắc ly phỉ thúy lung linh ướt át, Ly Ương nhắm cặp mắt, nhấp một hớp nhỏ. Hương thơm của Thiên Nhật Túy từ từ tản mát ra trong miệng, nhưng tại sao nàng còn chưa say? Rõ ràng là một trong những loại rượu say lòng người nhất tiên giới, nàng uống hai vò lớn rồi, thế nhưng một chút men say cũng không có. Tửu lượng của nàng từ khi nào thì trở nên tốt như vậy? Hay là bây giờ nàng quá thanh tỉnh?
Tiếp tục từ trên khay trà tùy tiện chọn một bầu rượu rót đầy cho mình, Ly Ương cầm ly rượu để sát vào mũi của mình. Đó là mùi rượu nàng quen thuộc đến tận xương tủy, rượu Vân Tung. Cũng là, rượu Phượng Hề yêu thích nhất. Chuyện cũ không cách nào cự tuyệt từng chút hiện lên ở trước mắt, Ly Ương kinh ngạc ngẩn ngơ cứng lại ở tại chỗ, ly rượu trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Tiếng ngọc nát chát chúa kéo suy nghĩ bay xa của Ly Ương trở lại. Nháy mắt nhìn ly rượu bể tan trên đất, Ly Ương thở dài, tay thoáng một cái, một ly rượu ngọc ấm màu lam nhạt lại xuất hiện ở trong tay nàng. Đưa tay để bình rượu Vân Tung kia ra xa, Ly Ương lại chọn một bầu rượu rót đầy vào ly ngọc ấm trong tay. Ly Ương nhướng mày, lần này là một trong những loại rượu nàng hài lòng nhất, Vô Hương.
Vô Hương, tên cũng như ý nghĩa, rượu không có chút mùi hương nào. Vậy mà vào miệng thì ngọt ngào mềm mại cùng với tư vị tuyệt vời vô cùng khiến cho những rượu khác không thể sánh bằng, đây là loại rượu chỉ cần uống một lần, liền cả đời khó quên.
Bất tri bất giác, Ly Ương đã nhớ không rõ mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi. Nàng chỉ là một ly tiếp một ly, không có bất kỳ động tác dừng lại, vẫn tiếp tục uống. Cho đến, một đôi tay dừng lại động tác rót rượu của nàng.
“Hạng Thành?” Nhìn thấy rõ ràng là ai, Ly Ương có chút kinh ngạc. Sao hắn lại ở nơi này?
Nhìn bầu rượu trống không đầy đất, ánh mắt Hạng Thành trầm xuống, thần sắc khẽ biến. Mấy ngày trước đây hắn còn nhìn thấy nàng theo Phượng Hề tham gia tiệc Quỳnh Lâm, cười nói tự nhiên. Nhưng hôm nay, nàng lại một thân một mình uống rượu giải sầu ở nơi này.
“Nếu đã tới rồi, uống chung một ly đi?” Ly Ương nháy mắt, cười hỏi.
Hạng Thành vốn định ngăn cản Ly Ương tiếp tục uống, vậy mà khi đối diện với cặp mắt đen bi thương kia, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không ra được. Ly Ương thấy hắn không nói lời nào, dứt khoát móc ly rượu ra, rót đầy rượu đưa cho hắn.
“Uống với ta đi.” Nàng nói như thế, cong môi mỉm cười, nâng ly chờ đợi.
Vẻ mặt cô đơn u buồn như vậy, một trời một vực so với nàng thường ngày. Nàng như vậy, hắn làm sao cự tuyệt. Nhận lấy ly rượu, Hạng Thành ngồi vào một bên trên ghế, nói: “Được, ta cùng ngươi.”
Vừa dứt lời, Hạng Thành liền thấy Ly Ương cười. Khác với nụ cười cứng ngắc cố ý kéo lê vừa rồi, là thật sự, nụ cười phát ra từ nội tâm. Ánh mắt của nàng, nói cho hắn biết. Hạng Thành biết, hắn làm đúng.
Lúc trước một mình uống rượu giải sầu, cho tới bây giờ cùng uống rượu thỏa thích với Hạng Thành, Ly Ương phát giác tư vị rượu trong ly tựa hồ cũng thay đổi càng thêm mê người. Cảm giác có người uống cùng, thật tốt. Ít nhất nàng không còn một mình. Tiếng lòng vẫn căng thẳng rốt cuộc cũng có thể buông lỏng xuống, Ly Ương vẫn chờ đợi men say đến tột cùng có chút hoảng hốt, tất cả trước mắt trở nên có chút mơ hồ, nàng thậm chí thấy được nhiều Hạng Thành. Nàng nhìn thấy miệng hắn không ngừng động lên, chắc là đang nói chuyện, nhưng nàng không nghe được hắn đến tột cùng nói những thứ gì.
Nhìn Ly Ương té ở trong ngực mình không ngừng khóc thút thít, tâm Hạng Thành cũng theo nước mắt không ngừng tràn ra mà đau. Trong miệng Ly Ương một mực lẩm bẩm, nghe chẳng phân biệt được rõ, chỉ có thể phân biệt ra được từ ngữ lẻ tẻ. Xuất hiện số lần nhiều nhất là “Phượng Hề”, nữa sau đó chính là “Bạch Nhiễm”. Hai người kia, đả thương nàng. Đôi mắt băng lam của Hạng Thành biến sắc sâu hơn, thấy lạnh cả người từ trong thoáng hiện.
Hạng Thành đứng lên, tính toán ôm Ly Ương vào trong phòng. Ngẩng đầu lại phát hiện cách mình mấy bước xa bên ngoài, có một người đang đứng. Áo trắng như tuyết, tóc đen tán lạc, phong thái như vậy, trừ Hồ đế Bạch Nhiễm ở Thanh Khâu, còn ai vào đây? Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ đã tới một đoạn thời gian, nhưng hắn một chút cũng không có phát giác. Chuyện thực như vậy, khiến cho trong lòng Hạng Thành trầm xuống.
Bạch Nhiễm đi tới trước mặt Hạng Thành, liếc nhìn Ly Ương trong ngực hắn, mở miệng nói: “Làm phiền.” Dứt lời, Bạch Nhiễm đưa tay muốn nhận lấy người trong ngực Hạng Thành, nhưng đối phương lại không có bất kỳ ý tứ buông tay. Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, thân hình vừa động, đảo mắt Ly Ương đã đến trong ngực của hắn. Đợi đến Hạng Thành giật mình, Bạch Nhiễm đã ôm Ly Ương vào nhà, trong phút chốc cửa đã đóng lại lần nữa.
“Đêm đã khuya, ngươi cũng nên đi về.”
Lời nói cuối cùng của Bạch Nhiễm phiêu đãng trên không trung, Hạng Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt. Sau một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Kinh hoảng, nàng nghe được Phượng Hề nói như vậy ở bên tai nàng, thanh âm ôn hòa ấm áp, làm cho lòng người yên bình.
Bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt cũng chỉ có bóng tối không cách nào nhìn thấu. Nàng lại nằm mơ. Đưa tay chạm tới gương mặt ướt át, Ly Ương có chút vô lực che cặp mắt lại, nằm không nhúc nhích. Những trí nhớ như mộng không thành thật kia hôm nay thành bóng đè sâu nhất của nàng, hàng đêm tỉnh mộng, khiến cho nàng nếm hết tư vị đau triệt nội tâm.
Có lẽ, nàng nên đi tìm nước Vong Xuyên (quên đi), khiến cho nàng quên mất tất cả. Nhưng nàng không bỏ được. Mặc dù đã thành đau đớn khắc sâu nhất của nàng, nàng vẫn không cách nào bỏ qua chút ít dịu dàng người nọ đã từng dành cho nàng. Mặc dù nói từ trên ý nghĩa nào đó, một ít dịu dàng đó cũng không phải thật cho nàng, chẳng qua là trừ những trí nhớ này, cái gì nàng cũng không có.
Một mình nằm ở trên giường lạnh như băng, đợi đến khi khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, Ly Ương đứng dậy xuống giường, tự rót ly nước lạnh cho mình. Ngoài cửa sổ ánh trăng đang sáng, sáng tỏ như nước. Ly Ương không buồn ngủ chút nào tựa bên cửa sổ, tay đang cầm một ly nước lạnh, chờ đợi nghênh đón một ngày ánh rạng đông mới, giống như đi qua mấy ngày kia. Nước trong lạnh như băng vào cổ, khiến cho đầu óc Ly Ương trong nháy mắt thanh tỉnh không ít. Đập vỡ miệng, Ly Ương rất khó chịu nhìn nước trong vô vị trong tay, nàng rất tưởng niệm những hủ rượu ngon trong hầm rượu nhà mình. Nếu ở nhà, thế thì tốt quá. Ít nhất lúc này nàng còn có rượu để uống, mà không phải bi thảm uống nước như vậy. Nghĩ tới đây, hai lông mày thanh tú của Ly Ương càng nhíu chặt hơn.
Nàng đã sớm muốn về nhà, chẳng qua là mỗi lần nàng muốn đi, cũng sẽ bị hai tiên tỳ giữ cửa ngăn lại, trả lời đều là lý do liên miên bất tận: “Đế quân có lệnh, trước khi thương thế tốt lên người không thể rời đi.” Nàng nói muốn gặp Bạch Nhiễm, cũng chỉ nhận được một câu trả lời, “Hôm nay Đế quân cũng không ở Thanh Khâu.” Liên tiếp như vậy, đã qua mấy ngày, sự chịu đựng của nàng cũng cơ hồ sắp bị diệt sạch hầu như không còn.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên gặp gỡ ánh mắt kinh ngạc giống như nàng. Bạch Nhiễm tựa hồ vừa mới từ bên ngoài chạy về, giữa hai lông mày không che dấu được mệt mỏi. Thấy Ly Ương, hắn có chút ngoài ý muốn dừng bước, cau mày nhìn nàng. Nhìn chăm chú như vậy khiến cho Ly Ương chợt nhớ lại cái hôn đêm đó, trong lòng đột nhiên giật mình, hốt hoảng đóng cửa sổ lại.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa vững vàng có vẻ cực kỳ đột ngột.
Ly Ương cả kinh, biết người đến là Bạch Nhiễm, nàng đứng ở sau lưng cửa, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Bạch, mở cửa.” Đứng ở cửa, Bạch Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Biết không thể nhốt hắn ở ngoài cửa, Ly Ương đưa tay mở cửa. Khoảnh khắc mở cửa, ánh trăng như nước ngoài phòng vẫy vào. Ánh trăng nhu hòa từ phía sau lưng tán lạc trên người Bạch Nhiễm, khiến cho Ly Ương có chút không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có cặp mắt yên lặng thâm thúy vẫn sáng như sao, khiến cho không người nào có thể bỏ rơi. Hắn chậm rãi đi vào cửa, giống như là từ trong tranh đi tới, khiến cho Ly Ương khẽ thất thần.
“Sao trễ như thế còn chưa ngủ?” Bạch Nhiễm đứng ở trước người Ly Ương, từ trên nhìn xuống nàng, mang theo chút trách cứ hỏi.
Âm thanh trong trẻo lập tức kéo suy nghĩ của Ly Ương về thực tại, “Ta muốn về nhà.”
Ly Ương đáp không đúng câu hỏi khiến cho đôi mắt Bạch Nhiễm sâu xuống, người trước mắt không được tự nhiên nghiêng đầu, thậm chí không chịu nhìn hắn. Biết nàng đang để ý thứ gì, Bạch Nhiễm chẳng qua là mở miệng hỏi: “Thương thế tốt hơn rồi sao?”
“Tốt lắm.” Ly Ương cúi đầu, cứng rắn trả lời.
“Nếu tốt lắm, ngày mai ngươi trở về đi.” Bạch Nhiễm khẽ nhíu mày, hắn biết chuyện hôm đó đã khiến cho nàng sinh lòng ngăn cách, hôm nay nếu mạnh mẽ giữ lại cũng chỉ làm nàng bài xích hơn. Chẳng bằng để nàng trở về trước, nàng cũng phải trở về.
Bạch Nhiễm dễ dàng đáp ứng như thế khiến cho Ly Ương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn buồn bực lên tiếng: “Ừ.”
“Thấu Ngọc và Át Quân cũng nên trở lại mấy hôm nay rồi, ngươi trở về cũng tốt.” Bạch Nhiễm tựa hồ nhìn thấu Ly Ương đang suy nghĩ gì, giải thích nghi hoặc cho nàng lại không yên tâm dặn dò, “Sớm đi nghỉ ngơi, thương thế của ngươi vừa mới tốt.”
“Ừ.” Tin tức cha mẹ muốn trở về khiến cho cặp mắt Ly Ương sáng lên, giọng nói cũng không khỏi nhẹ nhàng đi đôi chút.
Tựa hồ không có lời gì để có thể tiếp tục, không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Nhìn chăm chú vào Ly Ương vẫn cúi đầu, Bạch Nhiễm theo thói quen nâng lên tay, muốn khẽ xoa tóc của nàng, lại bị nàng lui về phía sau một bước tránh ra. Tay đã nâng lên lúng túng cứng ở không trung, Bạch Nhiễm chậm rãi thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ta đi về trước.”
Đợi đến lúc Bạch Nhiễm rời đi, Ly Ương chán nản ngã ngồi ở trên mặt đất. Bạch Nhiễm, sao chúng ta lại biến thành như vậy?
Đã từng, tín nhiệm không có chút nào cất giữ cho tới bây giờ lại tuyệt không còn dư lại. Ngăn cách chợt không giải thích được, trùng hợp từ trong miệng Hỏa Kỳ Lân cứu nàng, lại đột nhiên tặng nàng bội kiếm của Nhân Phi, còn có nụ hôn dây dưa không chịu thả đó...
Nhiều trùng hợp như vậy khiến trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ lạnh lẽo thấu xương, nhưng nàng không có dũng khí biết chân tướng sau lưng. Ly Ương cúi đầu ôm lấy mình, trong miệng tràn đầy mùi vị khổ sở, giống như lòng của nàng giờ phút này. Nàng cái gì, cũng không cần. Quá khứ, chân tướng, mong đợi, cũng không cần. Nàng chỉ muốn về nhà, một mình an tĩnh chờ, mà không phải tiếp tục làm con cờ của người nào cả.
***
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là vào lúc giữa trưa, chưa chào hỏi cùng bất luận kẻ nào, Ly Ương động thân trở về núi Nguyên Hoa.
Núi Nguyên Hoa hay là cả tòa núi Nguyên Hoa, không có bất kỳ thay đổi. Ly Ương đứng ở dưới tàng cây hòe vàng, đầu ngón tay nhẹ xẹt qua vỏ cây thô ráp, trong lòng chỉ còn lại một câu nói: vật đổi sao dời.
Ánh chiều tà như máu, hoàng hôn dần dần dày. Tay trái chống cằm, Ly Ương nằm nghiêng ở trên ghế, trước mặt là khay trà nhỏ bằng gỗ lim, phía trên rậm rạp chằng chịt để hơn mười bầu rượu. Khoa trương hơn chính là bốn phía dưới bàn trà, ghế, càng thêm vây đầy vô số vò rượu. Số lượng kinh người như vậy, đại khái tất cả rượu trong hầm rượu đều bị Ly Ương mang ra ngoài.
Tay phải nhẹ nhàng lắc lắc ly phỉ thúy lung linh ướt át, Ly Ương nhắm cặp mắt, nhấp một hớp nhỏ. Hương thơm của Thiên Nhật Túy từ từ tản mát ra trong miệng, nhưng tại sao nàng còn chưa say? Rõ ràng là một trong những loại rượu say lòng người nhất tiên giới, nàng uống hai vò lớn rồi, thế nhưng một chút men say cũng không có. Tửu lượng của nàng từ khi nào thì trở nên tốt như vậy? Hay là bây giờ nàng quá thanh tỉnh?
Tiếp tục từ trên khay trà tùy tiện chọn một bầu rượu rót đầy cho mình, Ly Ương cầm ly rượu để sát vào mũi của mình. Đó là mùi rượu nàng quen thuộc đến tận xương tủy, rượu Vân Tung. Cũng là, rượu Phượng Hề yêu thích nhất. Chuyện cũ không cách nào cự tuyệt từng chút hiện lên ở trước mắt, Ly Ương kinh ngạc ngẩn ngơ cứng lại ở tại chỗ, ly rượu trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Tiếng ngọc nát chát chúa kéo suy nghĩ bay xa của Ly Ương trở lại. Nháy mắt nhìn ly rượu bể tan trên đất, Ly Ương thở dài, tay thoáng một cái, một ly rượu ngọc ấm màu lam nhạt lại xuất hiện ở trong tay nàng. Đưa tay để bình rượu Vân Tung kia ra xa, Ly Ương lại chọn một bầu rượu rót đầy vào ly ngọc ấm trong tay. Ly Ương nhướng mày, lần này là một trong những loại rượu nàng hài lòng nhất, Vô Hương.
Vô Hương, tên cũng như ý nghĩa, rượu không có chút mùi hương nào. Vậy mà vào miệng thì ngọt ngào mềm mại cùng với tư vị tuyệt vời vô cùng khiến cho những rượu khác không thể sánh bằng, đây là loại rượu chỉ cần uống một lần, liền cả đời khó quên.
Bất tri bất giác, Ly Ương đã nhớ không rõ mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi. Nàng chỉ là một ly tiếp một ly, không có bất kỳ động tác dừng lại, vẫn tiếp tục uống. Cho đến, một đôi tay dừng lại động tác rót rượu của nàng.
“Hạng Thành?” Nhìn thấy rõ ràng là ai, Ly Ương có chút kinh ngạc. Sao hắn lại ở nơi này?
Nhìn bầu rượu trống không đầy đất, ánh mắt Hạng Thành trầm xuống, thần sắc khẽ biến. Mấy ngày trước đây hắn còn nhìn thấy nàng theo Phượng Hề tham gia tiệc Quỳnh Lâm, cười nói tự nhiên. Nhưng hôm nay, nàng lại một thân một mình uống rượu giải sầu ở nơi này.
“Nếu đã tới rồi, uống chung một ly đi?” Ly Ương nháy mắt, cười hỏi.
Hạng Thành vốn định ngăn cản Ly Ương tiếp tục uống, vậy mà khi đối diện với cặp mắt đen bi thương kia, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không ra được. Ly Ương thấy hắn không nói lời nào, dứt khoát móc ly rượu ra, rót đầy rượu đưa cho hắn.
“Uống với ta đi.” Nàng nói như thế, cong môi mỉm cười, nâng ly chờ đợi.
Vẻ mặt cô đơn u buồn như vậy, một trời một vực so với nàng thường ngày. Nàng như vậy, hắn làm sao cự tuyệt. Nhận lấy ly rượu, Hạng Thành ngồi vào một bên trên ghế, nói: “Được, ta cùng ngươi.”
Vừa dứt lời, Hạng Thành liền thấy Ly Ương cười. Khác với nụ cười cứng ngắc cố ý kéo lê vừa rồi, là thật sự, nụ cười phát ra từ nội tâm. Ánh mắt của nàng, nói cho hắn biết. Hạng Thành biết, hắn làm đúng.
Lúc trước một mình uống rượu giải sầu, cho tới bây giờ cùng uống rượu thỏa thích với Hạng Thành, Ly Ương phát giác tư vị rượu trong ly tựa hồ cũng thay đổi càng thêm mê người. Cảm giác có người uống cùng, thật tốt. Ít nhất nàng không còn một mình. Tiếng lòng vẫn căng thẳng rốt cuộc cũng có thể buông lỏng xuống, Ly Ương vẫn chờ đợi men say đến tột cùng có chút hoảng hốt, tất cả trước mắt trở nên có chút mơ hồ, nàng thậm chí thấy được nhiều Hạng Thành. Nàng nhìn thấy miệng hắn không ngừng động lên, chắc là đang nói chuyện, nhưng nàng không nghe được hắn đến tột cùng nói những thứ gì.
Nhìn Ly Ương té ở trong ngực mình không ngừng khóc thút thít, tâm Hạng Thành cũng theo nước mắt không ngừng tràn ra mà đau. Trong miệng Ly Ương một mực lẩm bẩm, nghe chẳng phân biệt được rõ, chỉ có thể phân biệt ra được từ ngữ lẻ tẻ. Xuất hiện số lần nhiều nhất là “Phượng Hề”, nữa sau đó chính là “Bạch Nhiễm”. Hai người kia, đả thương nàng. Đôi mắt băng lam của Hạng Thành biến sắc sâu hơn, thấy lạnh cả người từ trong thoáng hiện.
Hạng Thành đứng lên, tính toán ôm Ly Ương vào trong phòng. Ngẩng đầu lại phát hiện cách mình mấy bước xa bên ngoài, có một người đang đứng. Áo trắng như tuyết, tóc đen tán lạc, phong thái như vậy, trừ Hồ đế Bạch Nhiễm ở Thanh Khâu, còn ai vào đây? Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ đã tới một đoạn thời gian, nhưng hắn một chút cũng không có phát giác. Chuyện thực như vậy, khiến cho trong lòng Hạng Thành trầm xuống.
Bạch Nhiễm đi tới trước mặt Hạng Thành, liếc nhìn Ly Ương trong ngực hắn, mở miệng nói: “Làm phiền.” Dứt lời, Bạch Nhiễm đưa tay muốn nhận lấy người trong ngực Hạng Thành, nhưng đối phương lại không có bất kỳ ý tứ buông tay. Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, thân hình vừa động, đảo mắt Ly Ương đã đến trong ngực của hắn. Đợi đến Hạng Thành giật mình, Bạch Nhiễm đã ôm Ly Ương vào nhà, trong phút chốc cửa đã đóng lại lần nữa.
“Đêm đã khuya, ngươi cũng nên đi về.”
Lời nói cuối cùng của Bạch Nhiễm phiêu đãng trên không trung, Hạng Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt. Sau một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
/62
|