Hiền Tri Thiên Lý

Chương 84 - Chương 81

/170


Edit + beta: Ngân Lam

Nhóm Ô Lạc dừng lại, xoay người nhìn bầy chồn sóc quỷ đang đuổi theo họ, nói với đám Thiên Lý cách đó không xa: “Mấy vị, thật xin lỗi đã dẫn mấy con quỷ này tới, lát nữa làm phiền mấy vị ra tay cứu giúp vậy.”

Dong binh đoàn áo xám bên kia thấy thế, cũng không khỏi dừng lại. Họ hơi kinh ngạc nhìn tổ hợp ba người một thú kỳ quái kia, nghe giọng điệu của Ô Lạc, họ đều là cao thủ ư? Trên thân hai người trong đó hoàn toàn không có bất kỳ dao động nào của dị năng, mà trên cổ một người khác lại có dấu hiệu của nhà thuần thú. Một nhà thuần thú lại dám dẫn đồng bạn linh thú của mình vào vùng đất trọc hóa, định tự tìm chết sao?

Ngoại trừ một dàn sắc màu rực rỡ có thể làm người ta hoảng sợ kia ra, hoàn toàn không nhìn ra họ có gì lợi hại.

Nhưng Ô Lạc lại rất nổi tiếng ở khu vực này, kẻ cầm đầu áo xám dù không thích anh ta, nhưng không cho rằng anh ta sẽ đùa với tính mạng của đội viên mình. Nếu anh ta dám ở lại, nhóm của mình đương nhiên không thể chạy trốn, nếu không thì sau này làm sao lăn lộn được ở giới dong binh nữa?

Hạ quyết tâm, kẻ cầm đầu áo xám cũng ra lệnh cho đội viên chuẩn bị chiến đấu.

Vừa chuẩn bị xong, họ đã nhìn thấy một màn kinh người: bầy chồn sóc quỷ kia đột ngột dừng lại tại nơi cách mọi người không tới 50m, dường như bị làm phép cố định vậy, chốc chốc lại rống lên, lông bờm trên mình rung rung rồi lại dựng thẳng lên, thân thể lại không thể di chuyển nổi một bước.

Nhìn theo ánh mắt căm thù của chúng, thấy người đàn ông giống như quỷ đỏ kia đang đưa tay phải ra, ánh mắt lạnh thấu xương, ánh sáng trên chiếc nhẫn màu đen kia trở nên chói lòa dưới ánh mặt trời.

“Lĩnh vực!” Con ngươi của kẻ cầm đầu áo xám co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin. Nhưng được lát gã ta lại hơi nghi ngờ, nếu thật sự là lĩnh vực, vậy sao ngay cả dao động năng lượng tối thiểu cũng không có? Hoàn toàn không có dấu vết, tựa như một tồn tại vốn có vậy. Nếu không nhìn thấy động tác của người đàn ông kia, gã gần như không biết người thật sự rat ay là ai.

Trên đời này có kết giới lĩnh vực quái dị như thế ư?

Ô Lạc nhìn thấy lĩnh vực lần nữa, trong lòng vẫn vô cùng rung động, anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Mấy vị, chồn sóc quỷ có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả để phản công, trước khi chúng tụ lực chúng ta cần phải…”

“Mấy người có thể đi được rồi.” Một giọng nói bỗng truyền tới từ trong áo choàng màu đen.

Ô Lạc sững sờ.

Người áo đen quay đầu nhìn hắn, dưới mũ là một bóng mờ nặng nề, thấy được phần nào đôi tròng mắt trắng lộ ra một hơi thở kỳ dị kia.

“Cần tôi nói lại không?” Người áo đen lên tiếng lần nữa.

Trên mặt vài người lộ ra sắc giận dữ, Ô Lạc khoát khoát tay, gật đầu với họ, sau đó khẽ quát một tiếng, “Đi.” Rồi dẫn đồng đội rời đi, không quay đầu lại.

Đoàn áo xám thấy vậy, đương nhiên cũng vô cùng thức thời, rời theo sát bước.

Nhưng đội ngũ hai bên cũng không muốn bỏ qua cơ hội quan sát cao thủ chiến đấu, chạy ra được một khoảng cách, họ không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn về hướng đó…

“Vô Ảnh.” Hữu Vọng thấy những người đó rời đi rồi, vỗ tay một phát với đồng bạn của mình.

Thú nghịch quang Vô Ảnh gầm nhẹ một tiếng, bốn phía lập tức xuất hiện ngàn vạn xung điện, vù vù đâm về phía bầy chồn sóc quỷ.

Ai ngờ phần lớn xung điện tiến vào lĩnh vực của Tra Nhĩ rồi lại lần lượt biến mất. Chồn sóc quỷ tru tréo thảm thiết một hồi, nhưng lại chỉ có vẻn vẹn vài chục con thật sự bị thương.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hữu Vọng kinh ngạc, để cho Vô Ảnh tấn công mấy lượt nữa, kết quả vẫn không như ý muốn, hơn nữa tốc độ xung điện biến mất còn nhanh hơn trước.

Thiên Lý thản nhiên nói: “Chồn sóc quỷ đang hấp thu năng lượng của lĩnh vực.”

Hữu Vọng hít một hơi: “Đừng nói với tôi là chúng hấp thu lĩnh vực rồi có thể chế tạo lĩnh vực đấy nhé.”

“Không phải, chúng không chỉ hấp thu năng lượng của lĩnh vực, mà còn hấp thu cả năng lượng của xung điện.”

Hữu Vọng nheo mắt lại, cười nói: “Đã vậy thì không dùng dị năng nữa, trực tiếp vật lộn đi.”

Thiên Lý chưa nói gì, anh ta đã rút vũ khí ra, mang theo Vô Ảnh tiến về chỗ bầy chồn sóc quỷ.

Thiên Lý ngầm trợn mắt, tên này đúng là kẻ cuồng chiến đấu trời sinh.

Tra Nhĩ nhìn Thiên Lý, dường như đang trưng cầu ý kiến. Hắn chỉ đang dùng lực lượng lĩnh vực để hạn chế tạm tốc độ của lũ chồn sóc quỷ này, còn chưa thật sự tấn công.

Thiên Lý nghĩ một lát, lấy linh khí Loan Âm từ trong túi ra, kề lên miệng từ từ thổi ra một khúc sóng âm cuồn cuộn, trầm bổng liên tiếp, cấu thành từng vòng sóng gợn màu nhạt, xẹt qua không khí, nhiễu loạn sóng âm mà chồn sóc quỷ vất vả phát ra, chúng trở nên xôn xao hỗn loạn.

Tra Nhĩ tạm ngừng trói buộc thân thế chúng, chúng bắt đầu gặm cắn chém giết lẫn nhau. Sóng âm là thủ đoạn tấn công của chúng, cũng là cách giao lưu và thống nhất hành động của chúng.

Hữu Vọng và Vô Ảnh thấy cảnh này, đều sáng suốt lùi về.

Anh ta phiền muộn nói: “Tôi nói này, hai người đừng lợi hại thế được không, phải cho người ta đường sống chứ?”

Vô Ảnh cũng khó chịu, nó nhảy vài cái lên trước, hùng hổ tấn công bầy chồn sóc quỷ, số xung điện tính bằng đơn vị hàng nghìn vù vù xuất hiện. Lúc này xung điện không




/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status