“Thế nào? Vẫn còn đang xem hình ảnh quay lại của Zero kia?" Tiếu Thần đi vào phòng, nói với Nặc Á đang ngồi trên ghế salon nhìn màn hình, "Chỉ là đoạt kinh nghiệm một lần qua cửa của cậu thôi, lại phải để ý đến như vậy sao?"
"Tôi để ý không phải là kinh nghiệm, mà là cái người tên Zero này." Nặc Á bưng ly trà khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói, "Hắn từ đầu đến chân không có một chỗ nào là không kỳ quái."
"Nói thử xem nào?" Tiếu Thần ngồi xuống bên cạnh Nặc Á, nhìn màn hình, cười nói, "Nếu là lấy tuổi mà nói, quả thật kỳ quái, tôi còn chưa từng thấy người chơi nào cố ý sửa chữa thân hình thành một đứa bé cả."
Nặc Á liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao cậu lại xác định rằng thân hình của hắn là cố ý sửa chữa?"
Tiếu Thần nhíu mày: "Hay là cậu hoài nghi hắn thật sự là một đứa bé?"
"Tôi đã điều tra qua Zero, cấp bậc thì không tra được, nhưng là ở trung tâm giả tưởng, người lấy cái tên này chỉ mỗi một đứa bé 11 tuổi."
"Trung tâm giả tưởng? Nhân vật tiến vào trung tâm giả tưởng đều phải trải qua hệ thống quét hình mới được tạo ra, ít nhất độ tuổi là chắc chắn không thể làm giả được, chẳng lẽ thật là Zero kia?” Tiếu Thần hơi có chút kinh ngạc.
Nặc Á tiếp tục nói, “Cậu cũng biết, cái tên Zero này vốn rất phổ biến, nhưng mà từ sau khi năm trước xuất hiện một người điên, chuyên môn săn giết người chơi có tên mở đầu bằng chữ “Z”, thì mở đầu bằng chữ “Z” đã ngầm trở thành một điều cấm kỵ, trong đó “Zero” càng là những tài khoản bị giết sớm nhất. Không nghĩ tới bây giờ vẫn còn có người dùng cái tên này tiến vào Huyễn thiên, phải biết rằng người điên kia trên bảng xếp hạng cấp bậc là no.2, hành động săn giết của hắn cho tới bây giờ vẫn còn chưa dừng lại.”
“Xem ra Zero này mới lập tài khoản không lâu, nếu không hắn không có khả năng tránh được sự đuổi giết của kẻ điên đó, hắn vậy mà có thể thoát được thần khí định vị truy đuổi ---- Tọa độ linh hồn.”
Nặc Á trầm tư một chút, đột nhiên nói, “Tôi còn có một phỏng đoán khác.”
“A, là gì?”
“Cậu cũng nhìn thấy trang bị trên người Zero rồi chứ.” Nặc Á chỉ vào màn hình, “Toàn bộ đều là đồ của tân thủ, cậu cho là vì sao hắn lại mặc như vậy?”
Tiếu Thần đang muốn mở miệng, Nặc Á ngắt lời nói, “Đừng nói với tôi là, cậu cũng cho rằng hắn đang cố ý giả bộ.”
“Ặc…”
“Từ một số chi tiết cũng có thể thấy được, Zero có tính cách trầm ổn, không nóng không vội, hơn nữa suy nghĩ tỉnh táo, sức quan sát lại mạnh mẽ, tôi không cho rằng người như vậy sẽ làm ra hành động nhàm chán như thế.”
“Vậy cậu cho rằng tại sao hắn lại phải mặc một bộ đồ tân thủ?”
Nặc Á từ từ nói, “Cả bộ trang bị này rất có thể là định chế (hàng đặt theo yêu cầu), hơn nữa cấp bậc được biểu thị không cao, bởi vậy, cho dù là thăng cấp, hắn cũng rất có thể không vào được bảng xếp hạng cấp bậc.”
Ánh mắt Tiếu Thần sáng lên, “Ý của cậu là, hắn lợi dụng phương pháp này để tránh né sự truy đuổi của kẻ điên kia?”
“Đúng vậy.” Nặc Á gật đầu, “Tôi đã quan sát kỹ quá trình qua cửa mấy lần, phát hiện vũ khí của hắn chỉ xuất hiện mấy lần dị biến ngắn ngủi, lực công kích rất mạnh, có thể giết chết quái nhỏ trong nháy mắt, điều này hiển nhiên không phải là người mặc trang bị tân thủ có thể làm được, trừ phi cấp bậc của hắn đã trên lvl 70, chứ dù là người chơi lvl 67 như tôi cũng không thể làm được.”
“Điều này cũng quá khó có thể tưởng tượng đi? Trong Huyễn thiên quả thực có phương pháp ngụy trang đẳng cấp trang bị, nhưng tuyệt đối không thể làm triệt để được như Zero, hắn thậm chí có thể sửa chữa cả độ tuổi!”
“Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến về điều này.” Nặc Á đặt ly trà xuống, trả lời, “Tôi cho rằng hắn rất có thể là một đứa bé.”
“Vì sao?”
“Ai cũng biết, người trưởng thành chuyển hóa về làm đứa trẻ, tuy rằng được hưởng phúc lợi, nhưng thăng cấp lại rất khó khăn. Hắn đã có biện pháp cải tiến trang bị, như vậy việc duy trì thân hình của một đứa bé là điều không cần thiết. Coi như là giai đoạn trước là muốn nhờ cái này mà tránh né đuổi giết, nhưng mà từ lúc có được trang bị có thể che giấu cấp bậc, thì hắn hoàn toàn có thể chuyển đổi thân hình về như cũ.”
“Có lý.”
“Đương nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán của tôi, cụ thể là như thế nào thì ai cũng không biết, Zero làm việc điệu thấp (làm việc khiêm tốn, không phô trương), có lẽ hắn có ý định khác.” Nặc Á nhìn hình ảnh Zero lướt sát qua người boss trên màn hình, lẩm bẩm nói, “Song chỉ sợ quãng thời gian hắn điệu thấp đến đây cũng phải chấm dứt rồi, trải qua lần chiếu hình qua cửa không gian thứ công khai này, hắn muốn để cho cái người điên kia không chú ý cũng khó khăn.”
“Haha, không biết hắn có biện pháp nào để đối phó với kẻ điên kia không, thực sự muốn tận mắt nhìn xem.”
“Đây chắc hẳn là sự tình khiến rất nhiều người chú ý, mấy tháng tới Huyễn thiên sẽ náo nhiệt rồi…”
Đúng lúc này, đồng hồ kiểu trí não trên tay Nặc Á và Tiếu Thần đồng thời chấn động, hai người liếc nhìn nhau, lấy ra một tấm thẻ màu đen đang chìa ra khỏi rãnh thẻ của mình.
[Thành viên Á Đương, kể từ ngày hôm nay, chính thức được điều vào đoàn số 23 của Thương, trở thành một thành viên mới của khu vực “Ngu Giả”.]
[Thành viên Thủy Kính, kể từ ngày hôm nay, chính thức được điều vào đoàn số 23 của Thương, trở thành một thành viên mới của khu vực “Ngu Giả”.]
“Ngu Giả?” Nặc Á nhìn Tiếu Thần, “Xem ra thời gian thảnh thơi của chúng ta phải chấm dứt rồi.”
Tiếu Thần tiến vào báo danh trong khu vực Ngu Giả, nhìn thấy dấu hiệu trên vị trí cao nhất là cái tên “R Quân” màu xám, cười nói, “R Quân? Không biết là dạng người gì đây?”
…
[Thành viên Xích Cưu, kể từ ngày hôm nay, chính thức được điều vào đoàn số 23 của Thương, trở thành một thành viên mới của khu vực “Ngu Giả”.]
“Dẹp.” Lôi Liệt một đầu tóc đỏ lộ ra biểu tình tràn đầy vẻ khó chịu, bốn chi mở rộng ra mà nằm ở trên sân thượng lầu cao nhất. Hắn vừa mới ở trong game phát hiện một thằng nhóc tên là Zero, lá gan rất lớn, vậy mà lại dùng phương thức ngụy trang để tránh thoát sự truy đuổi của hắn, đây là khiêu khích trắng trợn!!
Hắn sử dụng Tọa độ linh hồn, muốn lập tức tìm ra thằng nhóc này, ai biết hắn vậy mà đã logout rồi! Đáng giận!!!
Vốn tâm tình đã không tốt, hiện tại lại bị điều vào một khu vực mới. Ngu Giả gì? Giống như đồ ngốc vậy (ngu giả = kẻ ngu). Đừng để cho hắn tìm ra tên R Quân này, nếu không cần phải cho hắn chút sắc mặt nhìn coi! Muốn làm thủ lĩnh của Lôi Liệt hắn, chờ đến kiếp sau đi!
Thiên Lý và Tra Nhĩ trở lại trụ sở của Bá Ân, đám người Khoa Phỉ Nhĩ còn chưa rời đi.
Thiên Lý chào hỏi từng người một trong bọn họ.
Cố Phi chào xong liền hỏi, “Thiên Lý, sau khi ăn cơm xong có rảnh không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Haha, dẫn em đi một nơi thú vị thôi.”
Thiên Lý không chút cử động, cẩn thận hỏi, “Anh nói trước là đi nơi nào đã?”
“Tĩnh đình trí tuệ.” (nôm na hiểu là nơi kiểm tra trí tuệ đi)
“Thì ra mấy người đều muốn mang em đi kiểm tra IQ.”
“Thông minh.” Cố Phi cười tủm tỉm nói, “Vậy như thế nào? Đi đi?”
“Không đi.” Thiên Lý không chút do dự từ chối, “Cái loại kiểm tra này không có chút ý nghĩa nào, em không có hứng thú.”
“Làm sao lại không có ý nghĩa chứ?” Cố Phi thổi phồng nói, “Nó có thể làm cho em nhận biết thật rõ năng lực của mình, phát huy tài năng của mình thật tốt.”
“Thực ra chủ yếu là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh đi?” Thiên Lý bình tĩnh nói ra ý đồ thực sự của hắn.
“Hahahaha…” Ba Tư Đốn cười to.
Trong mắt Bá Ân và Khoa Phỉ Nhĩ cũng lộ ra vui vẻ.
Cố Phi sa sút tinh thần nói, “Em không thể biểu hiện ra một chút ngớ ngẩn của những đứa trẻ bình thường sao?”
“Có vẻ sự ngớ ngẩn đó đã rơi hết đi ở kiếp trước rồi, chờ em tìm lại được sẽ nói cho anh biết.”
“…”
Thiên Lý không tiếp tục để ý đến Cố Phi đang xoắn xuýt nữa, chuyển hướng nói với Bá Ân, “Tiên sinh Bá Ân, con đi về phòng rửa mặt trước, lúc ăn cơm con sẽ ra.”
“Ừ, con đi đi.”
Thiên Lý lại gật đầu nhẹ với Khoa Phỉ Nhĩ và Ba Tư Đốn, liền xoay người đi lên lầu, Tra Nhĩ lập tức đuổi kịp.
“Các anh không cảm thấy…” Cố Phi nhìn bóng lưng của Tra Nhĩ, hỏi, “Cậu thanh niên kia quá dính Thiên Lý sao? Cậu ta rốt cuộc là ai vậy?”
Bá Ân trả lời, “Thân phận của Tra Nhĩ tôi cũng không biết, song nếu như Thiên Lý tin tưởng cậu ta, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.”
“Nhưng như vậy cũng quá dính rồi. Thiên Lý hiện tại còn nhỏ thì dễ nói, nhưng chừng hai năm nữa chẳng lẽ lại cứ để như vậy?”
Khoa Phỉ Nhĩ trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ trách mắng, “Việc của người khác không liên quan tới mình thì cậu ít quản đi, cậu cho rằng Thiên Lý không chú ý đến sao? Cô bé tự có tính toán của riêng mình, chúng ta những bậc làm cha chú này, chỉ cần giúp cô bé một tay lúc bé cần là được rồi.”
“Dạ dạ, em nó đã biết…”
Thiên Lý vừa khép cửa phòng lại, đồ vật trên tay liền chấn động một cái.
Nàng cầm chiếc thẻ màu đen mở ra Ngu Giả, phát hiện trong đó đã có mười thành viên báo danh, mấy ngày nữa, việc thu thập thành viên sẽ hoàn thành.
Nàng tiện tay ấn mở danh hiệu của một thành là “Á Đương”, bên trên lập tức hiện ra tài liệu cá nhân của thành viên này, giới thiệu các loại tin tức về cấp bậc và thuộc tính dị năng của hắn, sở thích và tính cách, sờ trường, chỉ số IQ và EQ, tố chất thân thể, ưu khuyết điểm, v.v…
Xem ra sau khi kết thúc Giải thi đấu vũ khí lần này, nàng sẽ phải chuẩn bị thật tốt để chính thức tiếp quản Ngu Giả. Muốn hiểu rõ toàn bộ năng lực của các thành viên, đương nhiên chỉ dựa vào những tài liệu này là không đủ, cần có thời gian mài giũa.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Thiên Lý và đám người Ba Tư Đốn cùng nhau đi đến địa điểm thi đấu bán kết của Giải thi đấu vũ khí ---- 4B03.
Bọn họ được sắp xếp vào tòa nhà Huy Hoàng, ở nơi đây tất cả đều là người dự thi. Chẳng những điều kiện sinh sống tốt, hơn nữa có đủ các loại phương tiện giải trí, còn sắp đặt một đài thi đấu to lớn, để dị năng giả luận bàn trao đổi với nhau.
Lúc đám người Thiên Lý đi qua, vừa vặn đang có người luận võ, lửa cháy điện giật, người xem hoa mắt, không ngừng reo hò khen hay.
Thiên Lý cảm giác được thân thể của Tra Nhĩ cứng lại, dường như có chút kích động.
Lúc này nàng mới nhớ tới, từ sau khi tiến vào thành thị, Tra Nhĩ cũng chưa từng hoạt động thật tốt một lần. Thiên Lý lại không dám để cho hắn tỷ thí với dị năng giả khác, thứ nhất là hắn không biết nặng nhẹ, rất dễ dàng làm hại tới tính mạng người; thứ hai, hắn là trọc hóa nhân, một khi làm người khác bị thương, trọc khí sẽ lập tức xâm nhập vào thân thể của đối phương, cho dù là người nọ trì độn đi chăng nữa, cũng sẽ phát hiện Tra Nhĩ khác thường.
Chỉ bằng hai điểm trên, Thiên Lý luôn luôn không dám khinh thường. Cũng may gần đây Tra Nhĩ cũng không ồn ào cáu kỉnh, đại khái là do chịu ảnh hưởng của linh khí. Lúc ở địa phương bị trọc hóa, sát khí trên người hắn nồng đậm hơn nhiều.
Song luôn gò bó hắn cũng không tốt, ngày mai sẽ dẫn hắn đi rừng rậm ngoại thành hoạt động chút đi.
Chủ ý đã định, ngày hôm sau Thiên Lý chào hỏi đám người Ba Tư Đốn, mở Phiêu phù xa bay ra ngoại thành.
Xung quanh mỗi một thành thị ở tinh cầu này cơ bản đều là cây xanh bao phủ, quần thể thực vật hình thành một kết giới trong xanh sạch sẽ, bảo vệ những sinh mạng trong đó.
Thiên Lý tìm một địa phương tương đối rộng rãi dừng Phiêu phù xa lại, ngửa đầu hít thở thật một hơi cái không khí trong lành này, mà Tra Nhĩ thì nhảy ra khỏi Phiêu phù xa, vui sướng mà chạy vài vòng, sau đó tung người nhảy mấy cái liền biến mất trong rừng cây.
Thả cảm giác ra, xung quanh cũng không có người không phận sự (ý là rảnh rỗi quá tới chỗ này), Thiên Lý yên lòng, đốt một đống lửa, chờ Tra Nhĩ mang con mồi đi săn về.
Càng tới gần thành Thánh, linh mộc có quy tắc quả nhiên càng nhiều hơn, nàng chẳng qua chỉ thoáng cảm giác một cái, đã phát hiện ở gần đó có ba gốc thực vật mang theo quy tắc. Thừa dịp Tra Nhĩ còn chưa trở lại, nàng đem ba loại quy tắc bỏ vào trong túi, sau này có thời gian sẽ khắc chúng thành hình.
Một tiếng “phịch”, Tra Nhĩ quẳng con heo rừng trên lưng xuống đất, sau đó giống như tranh công, ngồi xổm bên cạnh Thiên Lý.
Thiên Lý vỗ vỗ đầu của hắn, tỏ vẻ khen ngợi.
Tra Nhĩ cười đến mắt híp lại, duỗi móng tay ra, thành thạo giải phẫu con heo rừng, mà Thiên Lý tức thì chuẩn bị dụng cụ làm sạch.
Ăn cơm dã ngoại như vậy, hai người cũng đã hình thành thói quen rồi.
Đúng lúc này, Tra Nhĩ đột nhiên dừng động tác lại, mạnh mẽ đứng lên, cảnh giác mà nhìn một hướng khác.
Thiên Lý nhíu mày, cách đó không xa xuất hiện một cỗ máy phi hành, mục tiêu rõ ràng là đang bay về bên này.
Nàng kéo tay của Tra Nhĩ, trấn an tâm tình có chút xao động của hắn.
Không bao lâu sau, cỗ máy phi hành chậm rãi đáp xuống, lúc còn cách có một mét, bên trong truyền ra giọng nói công thức hóa, “Hai vị, xin lấy ra giấy phép đi săn của mình.”
Giấy phép đi săn? Thiên Lý cảm thấy kỳ lạ, lúc ở khu vực cấp D, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua loại “giấy phép đi săn” này.
“Xin đưa ra giấy phép đi săn của hai vị.” Giọng nói kia nhắc nhở lần nữa.
Thiên Lý trả lời, “Chúng tôi không có giấy phép đi săn.”
“Không có giấy phép, hai vị cũng dám tự tiện đi săn trong rừng rậm? Có biết hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu không? Tôi có thể yêu cầu lập tức bắt hai vị.”
“Chúng tôi vừa tới khu vực cấp B, không rõ quy định, có thể dàn xếp một lần hay không?”
“Đưa ra thẻ thân phận của hai vị, tôi cần nghiệm chứng một lần.” Cỗ máy phi hành đáp xuống, từ bên trong có một nhân viên điều tra mặc chế phục đi ra.
Thiên Lý lấy thẻ thân phận ra, nhân viên điều tra xoát một cái, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến cô bé này lại là một dị năng giả cấp trung.
Thái độ của hắn hòa hoãn hơn, nói với Tra Nhĩ, “Cũng mời vị tiên sinh này đưa thẻ thân phận ra.”
Thẻ thân phận của Tra Nhĩ là lam tạp, không cách nào có tư cách nghiệm chứng thân phận, Thiên Lý tiến lên trước nói, “Thân phận của anh ấy không tiện lộ ra.”
Nhân viên điều tra khó xử nói, “Xin tiểu thư Thiên Lý thứ lỗi, tôi phải làm việc theo điều lệ.”
“Nếu chúng tôi kiên trì không đồng ý nghiệm chứng?”
“Vậy tôi đành phải mời hai vị đi trung tâm bảo vệ một chuyến.” Nhân viên điều tra nói xong câu đó, lại nhìn thấy trong hành trang trên mặt đất lộ ra nửa nhánh cây, “Mặt khác, thực vật trong rừng rậm không thể tùy ý đốn gãy, bẻ gãy một nhánh cây thô có độ dài vượt qua cánh tay cũng đã bị xử phạt.”
Lại nghiêm khắc như vậy? Thiên Lý bỗng nhiên có loại cảm giác không ổn.
/170
|