Hí Long Ký Đa Đa Ích Thiện

Chương 33: Ngoại truyện: Long đại tướng quân [tam]

/51


Sau khi từ chiến trường trở về, ta nhàn nhã hơn rất nhiều. Hoàng Thượng muốn để ta phân ưu cho người nhưng ta lại khéo léo từ chối. Ta thích có nhiều thời gian ở bên cạnh A Bích hơn.

A Bích thật sự rất ngoan, tuy rằng ta chỉ có thể gặp nó ở trong nội viện nho nhỏ kia, nhưng nó lại chưa bao giờ oán giận ta. Mỗi lần ta đến chơi nó đều vui quên trời đất, trong đầu nhỏ thỉnh thoảng còn nghĩ ra vài điều mới mẻ, giống như Miêu Mễ của nó.

Ta học A Bích gọi nàng là Miêu Mễ. Lúc đầu nàng bày ra biểu tình bất đắc dĩ, nhưng sau đó cũng thuận theo tự nhiên, giống như đó vốn là một chuyện chính đáng.

Một lần ta đi đến Tâm Phương uyển, Linh Lung vẫn quyến rũ như vậy, ngọt ngào như vậy, nhưng nằm ở bên người nàng, trong đầu lại nghĩ đến nữ nhân ôm A Bích, nữ nhân nằm giữa A Bích và ta trắng đêm không ngủ.

Sau đó, ta không đến Tầm Phương uyển nữa.

Không biết từ khi nào, cảm xúc của nàng bắt đầu tác động đến ta. Nàng thấy ta ở cùng một chỗ với A Bích, vừa vui mừng, lại vừa ưu sầu, ta không biết nên làm thế nào mới khiến cho nàng tin tưởng ta sẽ không cướp A Bích đi, bởi vì ta không muốn khiến nàng ưu sầu.

Ta biết nàng có tâm sự, ánh mắt khi nàng nhìn ta có vẻ gì đó bất thường, còn có nụ cười như sắp thực hiện được gian kế, nàng nhất định đang dấu ta chuyện gì.

Ta không thích loại cảm giác này.

Nếu thực sự là gian kế, nàng nhất định sẽ đến tìm Thương Dung nhờ giúp đỡ. Ta phái người đi theo dõi Thương Dung, biết hắn đang bí mật tìm kiếm nam tử thân thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh không có hôn phối.

Là tìm cho nàng sao? Nàng muốn làm gì? Muốn gả cho người ta? Không đâu, nàng sẽ không tùy tiện chấp nhận một nam nhân tìm bừa như thế. Nhưng rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Ta đi tìm Thương Dung.

“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Thương Dung thực nhẹ nhàng hỏi, điều này khiến cho ta nhớ đến cách gọi hồ ly của nàng.

Ta không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

“Ai, hai người một người là bằng hữu tốt, một người là huynh đệ tốt, bảo ta nên giúp ai mới phải đây?”

“Đắc tội nàng sẽ thế nào, đắc tội với ta sẽ như thế, trong lòng ngươi tự biết.”

“Vậy khuyên ngươi một câu,” Thái độ của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc,“Cẩn thận vẫn hơn!”

“Ngươi cũng thế.” Ta vốn cũng không trông cậy biết được chân tướng từ nơi này của hắn, chỉ là muốn cảnh cáo hắn.

——————

Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của A Bích, nàng lại nhất quyết nói là ba tuổi, đây là lần đầu tiên ta có thể dự sinh nhật của A Bích.

Sau tiệc sinh nhật ta mới đến, bởi vì không muốn khiến nàng khó xử, còn nữa ta muốn chỉ ba người chúng ta ở một chỗ.

Tóc A Bích rối tung, trên trán quấn một miếng vải kì quái, nó nói đó là khăn trùm đầu Miêu Mễ tự tay làm, bởi vì nó là một tiểu hải tặc anh tuấn kiêu ngạo.

Hải tặc!? Không phải nàng không thích A Bích làm tướng quân à, sao lại hy vọng A Bích làm hải tặc, đó là những kẻ liều mạng nha.

Ta mua cho A Bích một con ngựa nhỏ, được nuôi ở trong chuồng ngựa của ta, chờ nó lớn lên chút nữa ta sẽ dạy nó cưỡi ngựa. A Bích vô cùng cao hứng.

Lúc này, nàng mang ra một mâm điểm tâm, nói là bánh ngọt sinh nhật A Bích, nhất định phải ăn. A Bích mang ánh mắt chờ đợi, trên mặt nàng lại mang theo vài phần cười gian.

Ta ăn. Bánh này thật mềm, hương vị không tệ, chỉ là mặt trên có một lớp bánh ngọt đến phát ngấy, ta không khỏi nhíu mi, nàng lại cười đến thực vui vẻ. Nhìn nàng cười, ta cảm thấy ăn thêm một chút nữa cũng không sao.

Nàng đưa A Bích đi ngủ, ta ngồi cạnh bàn uống trà, ta còn muốn ở lại với nàng thêm một lát nữa.

Ta tùy tay lấy mấy quyển sách đặt ở trên án bên tường, nhưng lại lấy ra một tập tranh vẽ, bên trong đều là nam tử trẻ tuổi tuấn mĩ, bên cạnh còn ghi tư liệu về từng người, nhưng không có tính danh và thân thế. Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Ta có một đáp án, nhưng không dám nghĩ đến.

Sau khi nàng phát hiện ra thứ ta đang xem thì vô cùng khẩn trương, một lòng muốn đoạt lại. Ta thử nàng vài câu, nàng thừa nhận nàng đang tìm nam nhân, mà mục đích của nàng cư nhiên là……

Ta có chút khổ sở, nàng nhất định là để ý A Bích và ta quá mức thân cận; nhưng trong ta còn có chút phẫn nộ, vì sao nàng có thể chấp nhận một xa lạ nam nhân, lại không chịu nhận ta.

Ta nên làm thế nào đây? Phải nghĩ biện pháp ngăn cản nàng hay là buông xuôi bỏ mặc?

Mạnh mẽ ngăn cản thì không được, nếu ép nàng nổi nóng, còn không biết nàng có thể làm ra chuyện khác người gì. Nhưng buông xuôi bỏ mặc, cái đó ta càng không làm được, thân thể của nàng sao có thể để cho nam nhân nào khác chạm vào, chỉ có mình ta……

Trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng không nghĩ ra được đối sách gì, cho nên chỉ biết tạm thời trì hoãn, sau đó mới tình toán tiếp.

Vì thế, ta nói với nàng, ta có thể giúp nàng tìm người, điều kiện là để ta công khai nhận A Bích.

Nàng đồng ý, ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại càng thêm phẫn nộ.

Trở lại phủ, ta bắt đầu tĩnh tâm lại, suy nghĩ vì sao ta lại phẫn nộ. Nàng không phải thê tử của ta, thậm chí còn không được coi là nữ nhân của ta, ta có quyền gì mà ngăn cản nàng tìm nam nhân khác. Linh Lung cũng từng nói muốn thủ thân cho ta, nhưng ta chỉ cười nói đó là tự do của nàng. Nhưng ta lại không thể nói với Đa Đa như vậy.

Ta không nghĩ ra, nhưng cũng không dám ngồi chờ đợi, nếu nàng thực sự chọn ra một người trong đám nam nhân kia thì sao? Có những khi suy nghĩ của nàng ngoài tầm kiểm soát của ta.

Ta lại đi tìm Thương Dung, ám chỉ một chút với hắn. Lúc này, hắn thực nghiêm túc.

“Ngươi chắc chắn đi theo ngươi, nàng sẽ hạnh phúc sao?”

“Ngươi có ý gì?” Ta không nghĩ tới chuyện này.

“Không nghĩ tới sao? Dù sao ngươi vẫn phải thành thân sinh con, nếu ngươi không có ý gì với nàng, tại sao không buông nàng ra. Ta hy vọng nàng luôn hoạt bát, cổ quái như vậy, nhưng ngươi lại khiến cho nàng ai oán.”

Đúng vậy, nàng đã từng nói, nam nhân mà nàng muốn không thể có thê tử, vị hôn thê, tình nhân, người trong lòng, thậm chí không thể tầm hoa vấn liễu. Nếu ta thành thân, nàng nhất định sẽ rời khỏi ta.

Ta có thể buông sao? Ta không muốn buông nàng ra, thậm chí còn không muốn thành thân, ta nghĩ mỗi ngày về nhà có thể nhìn thấy nàng và A Bích, giống như bây giờ. Ta cảm thấy giống như bây giờ rất tốt. Nàng có nghĩ như vậy không?

Nhưng Thương Dung nói cũng có lý, nếu nàng có suy nghĩ muốn đi theo nam nhân khác, cho dù ta lợi dụng A Bích, lợi dụng quyền thế vây khốn nàng, nàng cũng sẽ không vui vẻ. Một Đa Đa không vui vẻ sẽ khiến ta vui vẻ sao?

Ta quyết định tìm một nam nhân đến để thử nàng, nếu nàng thật sự quyết tâm, ta cũng nên buông tay thôi. Thương Dung đã đồng ý chờ ta có đáp án hắn mới ra tay lần nữa, nhưng không thể kéo dài quá lâu, cũng không được đến tìm hắn nhờ giúp đỡ.

Ta nên tìm ai đây? Điều kiện của nam nhân này không thể quá kém, nếu không nàng sẽ không tin, mà ta lại không muốn để cho người khác biết được nội tình, thật đúng là khó giải quyết.

Ngày đó, Khánh Vương gia tới chơi. Khánh Vương gia là Thập Ngũ đệ của Hoàng Thượng, là huynh trưởng cùng mẫu thân với Thập Bát công chúa Tư Giai.

Tư Giai đã sắp hai mươi, nhưng vẫn chưa chọn được Phò mã. Người ngoài đều nghĩ nàng ái mộ ta, thật ra trong lòng nàng có khác người khác.

Khi Tư Giai mười sáu tuổi, Thái Hậu và mẫu thân có ý định gả nàng cho ta, lúc này Tư Giai cũng có tình ý với ta, nhưng ta chỉ có tình huynh muội, nhưng nàng là một người kiêu ngạo, cho nên không dễ dàng buông tha, bởi vậy thường xuyên đến phủ ta.

Quả nhiên là ý trời trêu người, không biết từ khi nào, tâm ý của Tư Giai lại thay đổi, nàng chuyển sang thích A Kiệt.

A Kiệt là một cô nhi, mười lăm tuổi thì gia nhập quân ngũ, hắn nói lúc ấy chỉ vì miếng cơm manh áo. Tuy rằng A Kiệt không biết nhiều chữ, nhưng hắn là người thành thật, có thể chịu khổ, phụ thân thích tính tình ổn trọng của hắn, lại thương thân thế hắn, cho nên để hắn làm hầu cận bên người, sau đó dẫn trở về phủ, để hai chúng ta đọc sách, tập võ.

Khi ta bắt đầu xuất chinh, A Kiệt vẫn đi theo ta, chúng ta vào sinh ra tử, tình cảm sâu nặng. Ta thành đại tướng quân, hắn trở thành phó tướng, nhưng trong lòng ta đã coi hắn như là huynh đệ trong nhà.

Ta hy vọng A Kiệt có thể tìm một thê tử dịu dàng thông minh, công chúa được nuông chiều từ bé không thích hợp với hắn. Cho nên những chuyện ồn ào huyên náo trong hoàng cung, ta không nhúng tay vào, đó là chuyện nhà của Hoàng Thượng.

Nhưng ta không ngờ, A Kiệt cũng có tình ý với công chúa, chỉ là ngại thân phận của mình và uy hiếp từ phía hoàng gia mà không dám thừa nhận; ta càng không ngờ tới, ở phương diện cảm tình Tư Giai đúng là một người dũng cảm, nàng không để ý sự phản đối quyết liệt của Hoàng Thượng và Thái Hậu vẫn kiên trì theo đuổi đến tận bây giờ.

Trận chiến với Bắc Dục Quốc, A Kiệt chủ động xin đi giết giặc, còn đưa ra yêu cầu ở lại canh giữ biên ải, là vì muốn hoàn toàn chặt đứt tất cả những chuyện này. Tuy rằng ta muốn giúp hắn, nhưng thái độ của Thái Hậu cũng rất kiên quyết, ta chỉ có thể để cho mọi người tưởng lầm ta mới là người công chúa yêu.

A Kiệt trở về kinh thành báo cáo công tác hai ngày, nhưng do Tư Giai cầu xin Hoàng Thượng, cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về biên ải. Hôm nay Khánh Vương gia đến chính là vì chuyện này.

“Mạt tướng tham kiến Vương gia.”

“Được rồi, được rồi, Phi Ngọc, giữa chúng ta còn phải nói những lời này sao.”

“Sao Tư Lân lại đến nơi này, quý phủ ta cũng không có ca kỹ vũ nương xinh đẹp.”

Tính tình của Khánh Vương giống như mẫu phi đã qua đời của hắn, tính cách nhu nhược, không quan tâm quyền mưu, chỉ thích ca múa phong nhã.

“Ngươi nào cần ca kỹ vũ nương gì, chỉ cần đi đến Tầm Phương uyển, Linh Lung cô nương hát hay múa giỏi không phải chỉ dành cho một mình ngươi sao?”

Linh Lung? Đã rất lâu rồi ta không nhớ tới nàng.

“Không nói cái này, hôm nay ta tới là vì chuyện của Tư Giai. La Kiệt kia đúng là không biết tốt xấu, được Tư Giai coi trọng chính là phúc khí của hắn, hắn lại muốn đi ra biên ải. Ngươi không biết Tư Giai thương tâm thế nào đâu.”

Làm sao không biết, hai ngày trước còn đến chỗ ta khóc lóc một hồi, mà lúc ấy La Kiệt lại trốn đến chỗ Đa Đa.

“Việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, ngươi cũng biết ý của Hoàng Thượng và Thái Hậu.”

“Ta cũng không hiểu La Kiệt có chỗ nào tốt, chỉ là một phó tướng nho nhỏ, nhưng Tư Giai lại cố chấp như vậy. Muội ấy là muội muội cùng mẫu thân duy nhất với ta, mẫu phi đã không còn nữa, ta không quan tâm thì muội ấy còn có thể dựa vào ai.”

Tư Lân với tình cảnh này cũng không nắm rõ lắm. Mấy năm trước hắn đính ước với nữ nhi của Thái Phó, nhưng nữ tử này lại ra đi bất ngờ, Tư Lân nói không kết hôn nữa. Cũng không phải thực sự là tình ý sâu đậm, chỉ là hắn cảm thấy làm như vậy mới thể hiện được phẩm hạnh của bản thân mình, mặc dù ca kỹ, thị thiếp trong phủ hắn cung cũng không thiếu. Nhưng đối Tư Giai, Tư Lân là thật tâm yêu thương.

“Ha ha, cho nên ta mới nghĩ ra một kế sách rất hay, hôm nay tới chính là muốn tìm ngươi thương lượng.”

Nghe xong kế sách rất hay của hắn, ta không biết nên khóc hay nên cười. Quả nhiên hoàng tử công chúa lớn lên trong lụa là xa hoa không biết được khó khăn của nhân gian, hắn cư nhiên muốn ta kê đơn cho A Kiệt, sau đó để cho hai người gạo nấu thành cơm, ép Hoàng Thượng và Thái Hậu đồng ý.

Bọn họ nghĩ mọi chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng Hoàng Thượng là người rất coi trọng mặt mũi, chịu uy hiếp này, dù miễn cưỡng đồng ý, nhưng chẳng lẽ trong lòng không sinh ra khoảng cách. Tương lai hai người êm đẹp thì coi như không có gì, nhưng nếu xảy ra biến cố gì, tính mạng của A Kiệt tất nhiên khó bảo toàn. Hơn nữa, tuy rằng ta biết A Kiệt có tình ý với công chua, nhưng tình cảm của hắn có sâu nặng như công chúa hay không? Hắn thực sự ý đồng ý sao? Nếu hắn vô tâm, ta cũng không muốn bức bách hắn.

Mà cho dù chuyện này có thể thành công, danh tiết của Tư Giai cũng bị hủy, nàng thật sự không để ý sao? Ta lại nhớ tới một nữ nhân khác, thói đời hiện tại là thế nào vậy?

Hai chuyện xảy ra cùng một lúc, trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm.

——————

Xem qua bức họa của Tư Lân, nàng rất vừa lòng, còn đưa ra yêu cầu muốn gặp người thật, ta đồng ý, với ta mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là trò vặt.

Ta dẫn Tư Lân đến Túy Hoa lâu, cùng hắn nói về kế sách của hắn, ta nhắc nhở hắn thể thống hoàng gia, cho nên lúc nói chuyện không thể nói ra thân phận, cũng coi như chúng ta chưa từng quen biết. Tư Lân không có nhiều tâm tư như vậy cho nên đồng ý.

Nàng thấy Tư Lân, lại đặt cho hắn biệt hiệu trứng gà công tử, ta lại nghĩ đến chuyện trứng gà và trứng chim cút trong lời nói của nàng, không biết ở trong lòng nàng ai mới là trứng chim cút đây.

Ta cùng Tư Lân nói tất nhiên là chuyện của Tư Giai, nhưng ta cố ý nói mơ hồ, đủ để nàng nghĩ là đang nói nàng. Ta giả bộ đồng ý với Tư Lân, không chỉ vì kéo dài chuyện của Đa Đa, mà còn vì kéo dài chuyện của Tư Giai, tránh cho nàng ấy thật sự nghe theo kế sách của Tư Lân. Ai, những nữ nhân này……

Tiễn bước Tư Lân, trở lại gian phòng, nàng đang ở một mình bên trong, giống như là vừa bị cái gì dọa sợ, thấy ta thì vô cùng mừng rỡ, ta cũng rất cao hứng.

Thương Dung đi Bắc Dục Quốc. Nàng hoài nghi ta, nhưng thật sự ta không hề nhúng tay vào chuyện này. Có điều cũng tốt, ta vẫn cảm thấy Thương Dung thiên vị nàng hơn.

Tuy nàng hơi do dự, nhưng vẫn quyết định, có lẽ cảm thấy nên tận dụng thời cơ. Ta hơi tức giận, nhưng khổ mà không nói nên lời.

Ta mang nàng đến biệt viện trước đây của ta, theo như nàng nói mà bố trí một gian phòng duỗi tay không thấy năm ngón.

Nàng ngồi ở trong phòng chờ, ta nói ta trở về, nhưng thật ra ta không đi, ta ngồi ở ngoài hành lang, ta đang chờ.

Hoàng công tử tất nhiên sẽ không đến. Ta đang đợi nàng đi ra, chờ nàng hối hận mà đi ra.

Nhưng nàng không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta nhất định sẽ đẩy một nam nhân lên giường của nàng. Trong lòng ta lại bắt đầu bốc hỏa, nàng thật sự cho là ta có thể làm như vậy sao?

Ta không thể đợi được nữa! Ta đi vào phòng, bên trong tối đen, không nhìn thấy nàng, nhưng nghe tiếng hít thở ta biết nàng đang ở trên giường. Nàng còn đang chờ, hơn nữa còn là chờ ở trên giường, lửa trong lòng ta càng cháy dữ dội hơn.

Ta chậm rãi tiến đến gần nàng, nghĩ nên nói cái gì đó, nhưng nàng đột nhiên lại hỏi: “Là Hoàng công tử sao?”

Ta đã quên lý trí là cái gì.

Lúc trước nàng nói chỉ sợ ta tự mình bò lên giường, lúc ấy ta tuyệt đối không ý niệm đó trong đầu. Nhưng hiện tại…… cứ để nàng coi ta là Hoàng công tử đi, nàng không phải là muốn cùng một nam nhân xa lạ sinh một đứa nhỏ sao, tại sao không thể là ta?

Nàng rất nhanh đã nhận ra là ta, ta có chút vui mừng, điều này nói lên nàng vẫn nhớ rõ ta. Nhưng nàng lại đẩy ta ra, ta tức giận, chất vấn nàng vì sao. Nàng nói là ta bắt nạt nàng, sau đó là khóc lớn, đây là lần thứ hai.

Nàng vừa khóc vừa kể tội ta, không ngờ những chuyện giữa chúng ta nàng đều nhớ rõ ràng. Nhưng ta không biết nàng lai sợ ta như thế, bởi vì ta luôn có thể nhìn thấu nàng diễn trò, bởi vì ta phái người theo dõi nàng [chỉ là muốn biết nàng đang làm cái gì], bởi vì ta luôn khiến nàng tức giận, lại ở một bên xem diễn trò, cái này ta thừa nhận, nhưng không phải bởi vì buồn cười, mà là bởi vì đáng yêu.

Nàng nói nàng không thích bị ta nắm mũi kéo đi, nhưng nếu đổi lại thì sao.

Nàng liệt kê ra rất nhiều quy củ, giống như là trượng phu đang quản giáo thê thiếp, có điều không sao, cho dù nàng đưa ra yêu cầu thành thân ta cũng có thể đáp ứng.

Cái gì? Không cho phép ta lấy gì lý do bức nàng thành thân! Được rồi, điều này cũng không sao, ta sẽ chờ nàng tự mở miệng, nhưng ta sẽ không cho nam nhân khác cơ hội.

Cái gì? Nhân tình bí mật? Cái này…… nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý dào dạt của nàng, trong lòng ta lại mềm nhũn, tức giận lúc trước cũng không biết biến đâu mất. Dù sao cũng đã quyết định là nàng, bí mật hay công khai thì có sao. Theo năng lực của ta, còn sợ không nổi bật hơn người khác sao.

Ký xuống khế ước của nàng, ta không khỏi cười khổ trong lòng, không thể tưởng tượng được Long Phi Ngọc ta cũng có hôm nay. Nhớ tới khi đại chiến giữa ba nước chấm dứt, khi tướng lĩnh của hai quốc gia chiến bại ký xuống hiệp ước đàm phán hoà bình có lẽ cũng mang tâm tình như ta lúc này đi. Không, không giống, trong lòng bọn họ chắc chắn không cam lòng, còn có oán hận, nhưng ta……

Nhìn tiểu nữ nhân đang cầm khế ước hoa chân múa tay vui sướng, ta nở nụ cười, cười ta có thể cam tâm tình nguyện tự bán mình.

/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status