Hi Du Hoa Tùng

Chương 931: Tranh giành bên bờ Hàn Nguyệt Thủy đàm.

/969


"Uhm, ta biết rồi. Chúng ta làm thì ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi ở Vân Mộng Trạch cũng đừng quá quan tâm đến chuyện tình ở kinh thành, cứ làm tốt chuyện ở đây là được rồi." Thái tử phi thư thái nói.

Trong lòng Lưu Phong cũng thấy an tâm, thủ đoạn của nữ nhân mình tuyệt đối không thua gì đấng mày râu.

Hắn cân nhắc một lát mới nói: "Nếu có nguy hiểm đừng vội manh động, cho dù thế nào đi nữa thì an toàn của các nàng vẫn là quan trọng nhất."

Thái tử phi mỉm cười nói: "Nghe được ngươi nói như vậy, ta cảm thấy mình thật hanh phúc, cực kỳ hạnh phúc".

Thái tử phi nhìn chằm vào mắt hắn nói: "Phong nhi, chẳng phải ngươi đã nói cả đêm với ta sao?"

Lưu Phong liền sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý tứ của Thái tử phi, tuy vậy hắn lại cố ý giả ngu: "Ý của nàng là."

Thái tử phi cắn môi, tưởng hắn nói thật: "Tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng lẽ ngươi không muốn nghỉ ngơi một lát ư?"

"Ha ha, Điềm nhi, đúng là nửa trên của nữ nhân là con người, nửa dưới là con vật. Nhưng bây giờ nàng đừng có gấp a." Lưu Phong cười hắc hắc, xem ra đã đến lúc ôm nữ nhân này rồi.

Thái tử phi bị nam nhân của mình nói như vậy thì lập tức có chút thẹn thùng. Nàng xoay thân thể mềm mại của mình lại, nhẹ giọng nói: "Ta. ta đi đây." Nói xong liền đứng dậy, làm bộ dáng như muốn rời đi.

Lưu Phong liền kéo nàng lại, ôm nàng vào trong lòng khiến cho thân thể của Thái tử phi mềm nhũn yếu ớt ôm chặt hắn, rồi cười nói: "Điềm nhi, nàng giận rồi à? Ta chỉ nói giỡn với nàng thôi mà."

Lưu Phong cắn nhẹ vào vành tai của nàng, khẽ nói: "Qua đêm nay, sáng mai nàng đã phải trở về rồi."

Thái tử phi gật đầu, dụi đầu vào ngực nam nhân. Hai tay nàng ôm lấy cổ của hắn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào.

Lưu Phong nhẹ nhàng cho tay vào trong quần lót của nàng, nhẹ nhàng chạm lên vùng nhạy cảm. Thái tử phi không thể cưỡng lại nép dần vào trong lòng Lưu Phong, cặp mông đàn hồi, chà xát lên "kiên đỉnh" (đầu rùa) của hắn. Khiến cho máu trong người của hắn suýt chút nữa phải phun ra. (DG: ta thì phun rồi đây. )

Hai tay hắn đột nhiên nắm chặt đôi bưởi cực phẩm của Thái tử phi giục giã khiến thân thể nàng không ngừng lắc lư.

Môi Lưu Phong không ngừng hôn lên sau gáy ngọc của nàng. Gương mặt của Thái tử phi lập tức đỏ bừng lên, hai tay lại gắt gao ôm chặt thân thể của Lưu Phong.

Một lát sau Thái tử phi có vẻ không thể kìm nén nổi nữa, nàng chủ động kéo hai tay Lưu Phong đặt ở trên cái bụng phẳng lỳ của nàng, khẽ nói: "Ta muốn thời khắc sung sướng này được trường tồn vĩnh viễn!"

Hai tay Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng nơi bụng nàng, chậm rãi vuốt ve xuống phía dưới, ý đồ thâm nhập vào khu vực mềm mại, bí ẩn kia.

Thái tử phi đột nhiên xoay người, gắt gao ôm lấy thân thể của Lưu Phong, hỏi:
"Phong nhi, nói thật đi. Trong lòng của ngươi có xem ta là thê tử của mình hay không? Ngươi với ta là dục vọng nhiều hay là tình yêu nhiều?"

Lưu Phong đưa tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt chăm chút nhìn vào nàng. Không nói gì, chỉ ghé miệng khẽ hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

Thật lâu sau, hắn mới rời miệng khỏi làn môi của nàng nói rất nghiêm túc: "Điềm nhi, đừng có suy nghĩ loạn như vậy nữa. Nàng là nữ nhân của ta, là thê tử của ta."

Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt lập tức ngượng ngùng. Nàng tựa đầu vào ngực của Lưu Phong, lắng nghe nhịp đập của tim hắn, có người nói với nàng rằng khi nam nhân nói dối thì lúc đó tim sẽ đập rất khác thường.

Nhưng nàng nhận ra nhịp đập con tim nam nhân nàng vẫn bình thường, vững vàng như trước, như vậy là hắn không có nói dối.

Có được câu trả lời thuyết phục mà mình luôn kỳ vọng, Thái tử phi thấp giọng nói: "Giúp ta cởi quần áo ra nha?"

Lưu Phong có chút động tâm, đột nhiên hôn mạnh lên làn môi anh đào. Còn tay không kiêng nể gì vuốt ve lên cặp mông tròn trịa. Thái tử phi cũng kịch liệt đáp trả nụ hôn của hắn, ngọc thủ liền hướng về phía đũng quần của hắn.

Hai người vừa kịch liệt hôn hít, vừa mạnh bạo trút y phục của đối phương, thân thể lõa lồ hiện ra.

Nhìn thân thể trắng trẻo, da thịt mịn màng của nàng, sự hưng phấn của Lưu Phong dần dâng lên.

Lưu Phong cúi đầu xuống, thâm tình hôn lên mỗi làn da tấc thịt của nàng, cuối cùng dừng lại ở khu vực mềm mại, thần bí của nàng.

Thái tử phi nhẹ giọng nói: "Phong nhi. Aaaa!" lời của nàng chưa kịp nói ra, đã bị một trận kích thích khoái cảm dâng lên cực kỳ sung sướng, trong miệng không ngừng nói loạn lên.

Thái tử phi thân hình run rẩy không ngừng, cặp mông không ngừng lắc lư, phối hợp với nam nhân.
.
.
(tên nào trộm hàng rồi hử)

Sau một hồi kích tình mãnh liệt thì đã là đến sáng sớm, hai người nghỉ ngơi một chút, liền mặc lại quần áo chỉnh tề. Hôm nay Thái tử phi phải trở lại kinh thành, Lưu Phong cũng có chuyện của hắn, nên hai người không có khả năng tiếp tục triền miên thêm nữa.

"Phong nhi. ta thật luyến tiếc." Thái tử phi có chút thở dài nói.

Lưu Phong hai tay từ phía sau ôm lấy nàng, thì thầm vào tai nàng: "Trời vẫn còn sớm, không bằng chúng ta lên giường lại triền miên một lần nữa nhé? Ta sẽ một lần nữa cho nàng cảm nhận uy vũ của ta".

Thái tử phi tươi cười, mặt ửng đỏ, xoay cặp mông của mình lại, lấy tay của hắn đặt lên cặp mông đầy đặn của mình rồi nói: "Chỗ đó của người ta bị ngươi hí lộng cả đêm rồi, bây giờ sợ không được nữa."

Lưu Phong kéo thân thể của nàng vào trong lòng, luyến tiếc hôn lên môi anh đào, cười nói: "Nếu có thời gian, ta thực muốn thường xuyên nhìn ngắm dung nhan của nàng. Ta sẽ không để cho nàng gặp cảnh không phòng gối chiếc."

Thái tử phi nghe vậy liền vui sướng không thôi, ôm cổ hắn nói: "Uhm, ta chờ ngươi đó. Tuy nhiên, ta cũng muốn ngươi lấy đại cục làm trọng."

"Nói hay lắm!"

Lưu Phong hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ bốn chữ này, lấy ĐẠI CỤC LÀM TRỌNG!"


Sau khi Thái tử phi rời đi vài ngày, thì các môn phái có tư cách tham gia Tu chân Đại hội cũng đã lục tục tới đều thống nhất theo sự an bài của Huyền Tâm Chánh tông mà thu xếp mọi việc.

Hàn Nguyệt Thủy đàm vốn luôn an tĩnh nhưng bây giờ cũng rất náo nhiệt. Các đệ tử trẻ tuổi của các phái đều đi tới Hàn Nguyệt Thủy đàm chơi đùa. Trong đó có rất nhiều tuấn nam, mỹ nữ.

Nhiều người, tất nhiên cũng phải có chút rối loạn, một số tu chân đệ tử tụm ba tụm năm tụ tập một chỗ. Trên bờ Hàn Nguyệt Thủy đàm bắt đầu đem ra khoe phi kiếm hoặc pháp bảo của mình, đôi khi làm hư hại cây cỏ thảo mộc quanh Hàn Nguyệt Thủy đàm.

Đình Nhi vốn là muốn đến tìm Lưu Phong, nhưng khi đến đây đã thấy không khí náo nhiệt, ồn ào. Hơn nữa còn có người còn hủy hoại hoa cỏ nham thạch chung quanh, trong lòng lập tức giận dữ không thôi.

Nguyệt Thủy đàm đối với nàng và Lưu Phong mà nói, có ý nghĩa rất sâu sắc, tuyệt đối không thể hủy hoại chốn này được.

"Dừng tay!"

Đình Nhi liền phi thân bay tới, tức giận quát lên: "Ai cho các người phá hoại cây cỏ ở đây. Nơi này không có chào đón các người. Mời các người rời đi mau!?"

Lời này vừa nói ra hiện trường đang vui đùa ầm ĩ lập tức chấm dứt. Một đệ tử trẻ tuổi vóc người cao mà gầy, tướng mạo có chút tuấn mĩ nổi giận đùng đùng nói với Đình Nhi: "Nàng có phải người tu chân không? Nàng có biết nói lời này có nghĩa gì không hả?" Hiển nhiên, đệ tử trẻ tuổi này không biết gì về Đình Nhi vì nàng rất ít xã giao. Đó là lý do trước đây ở Huyền Tâm Chánh tông nàng không xuất hiện trước mắt mọi người.

Đình Nhi thấy khẩu khí kiêu ngạo của nam tử này, trong lòng càng tức giận, hừ nói: "Nơi này là Hàn Nguyệt Thủy đàm, là một nơi rất yên tĩnh, ta không muốn các ngươi phá tan sự yên tĩnh nơi này."

Đệ tử trẻ tuổi thấy vẻ đẹp của Đình Nhi, lập tức tâm động. Ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đình Nhi, ý nghĩ khinh nhờn lộ rõ trên khuôn mặt của hắn: "Vị tiên tử này, không biết là tu tiên ở núi nào? Có thể làm bằng hữu của ta được không? Nàng xem, nơi đây non xanh nước biếc, không bằng chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, nói không chừng chúng ta có thể làm song tu đạo lữ đấy chứ?"

Nghe nam tử trẻ tuổi này nói xong, các đệ tử trong hiện trường lập tức bắt đầu ồn ào lên.

Đình Nhi cả giận, hừ một tiếng, thân hình lập tức nhoáng lên một cái, đã bay xuyên qua giữa đám đông.

Ngay lập tức, đám đệ tử đang tụ tập một chổ liền ngã trái nhào phải, suýt nữa ngã vào trong thủy đàm.

Khuôn mặt của đệ tử trẻ tuổi trắng bệch, lập tức khôi phục lại. Lại cất lời trêu chọc: "Không tồi, thân pháp rất linh động, người cũng đẹp, thật sự không tồi."

"Láo xược!" Đình Nhi không thể nhịn được nữa, liền xuất ra kiếm tiên.

"Tưởng muốn động thủ với ta hả?" Đệ tử trẻ tuổi cười khẩy mà nói: "Tại hạ Hoa Vô Tà, không biết tiên tử xưng hô thế nào?"

"Con chuột nhắt vô danh như ngươi, cũng xứng hỏi tên của ta ư?" Đình Nhi nảy ý định phải giáo huấn tên này một phen. Với sự giáo huấn này, sẽ làm cho các đệ tử phải hồi tâm.

"Tính tình thật nóng nảy, nhưng ta thích." Khóe miệng Hoa Vô Tà hiện lên một nụ cười có vẻ ưa thích. Trong tay xuất ra một thanh Huyết Hồng trường đao phi thân nhảy lên, nhưng lại ra tay trước, một đao hướng về phía Đình Nhi mà chém.

Một đao này chém ra làm nổi lên cuồng phong lạnh thấu xương, ánh đao có màu đỏ như máu, mơ hồ có tiếng thê lương gào khóc, điều này nói lên người này là người trong tà phái.

Đình Nhi kinh ngạc nói: "Thiên Sơn Huyết đao?? Thì ra người là người của Thiên Sơn Bách Hoa cung?" Tu Chân đại hội không phân biệt chánh tà, chỉ cần có thực lực là có tư cách tham dự. Đương nhiên, mấy lần gần đây, đều do chánh phái làm chủ.

Nói xong, Đình Nhi giơ tay nâng kiếm tiên. Một đạo kiếm quang thánh khiết bắn nhanh ra, ở dọc đường hóa thành phượng hoàng màu trắng, chỉ trong chớp mắt công phu cũng đã thôn phệ ánh đao huyết sắc của Hoa Vô Tà.

Hoa Vô Tà lập tức nổi giận quát một tiếng, lại chém ra một đao. Thế công liên miên không dứt, như bão tố đang đánh úp lại.

Đình Nhi không vội vàng, rất nhẹ nhàng đã đem thế công của Hoa Vô Tà hóa giải nhanh chóng.

Hoa Vô Tà tấn công một hồi lâu không có kết quả thì có chút mất tinh thần, thân pháp cũng dần dần chậm lại. Đình Nhi tìm đúng cơ hội, một kiếm chém thẳng vào giữa cánh tay phải của hắn. Hoa Vô Tà kêu thảm một tiếng, lập tức ngã rơi xuống đất.

Mắt thấy hắn sắp rơi xuống Hàn Nguyệt Thủy đàm, đột nhiên giữa không trung xuất hiện thân ảnh của Lưu Phong. Hắn đạp không mà đến, một cước đá Hoa Vô Tà, khiến cho thân hình Hoa Vô Tà bay ra xa, rơi xuống bên ngoài của thủy đàm.

"Hừ! Cút ra xa một chút, đừng có làm bẩn thủy đàm!" Lưu Phong lờ lững trên mặt nước, lạnh lùng nói với các đệ tử xung quang thủy đàm.

"Lão công, chàng đến rồi!"

Đình Nhi thấy Lưu Phong ra tay, liền vui mừng không thôi. Cũng không cố kỵ chung quanh có bao nhiêu người, phi thân đến cùng sóng vai với Lưu Phong đứng một chỗ, hơn nữa lại nắm chặt tay của hắn.

Nhìn thấy giai nhân đã có ước định, một vài đệ tử nam tử còn trẻ liền có tư vị, thêm vào Lưu Phong là kẻ xa lạ nên lập tức bắt đầu hô hoán đòi quyết đấu gì đó.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Từ giờ trở đi, Hàn Nguyệt Thủy đàm là không gian của cá nhân ta. Các ngươi cấm được tới gần đây, nếu không chỉ có con đường chết." Nói xong liền triệu hồi làm vang lên một tiếng chim hót. Thanh loan Phi Nhi đột nhiên hiện thân, quanh thân bao bọc một ngọn lửa màu xanh.

"Là Thanh loan thần điểu!"

Hiện trường có vài người đã nhận ra, lập tức kêu la rồi lùi lại sau vài bước.

"Ngươi. Các ngươi rốt cuộc là ai?" Đình Nhi xuống tay còn lưu tình, Hoa Vô tà tuy rằng đã bị chém đứt một cánh tay, nhưng tính mạng không có nguy hiểm.

"Tại hạ là Lưu Phong của Phiêu Miểu Cốc, vị này chính là Huyền Tâm Chánh tông Đình Nhi cũng là thê tử chưa xuất giá của ta!" Lưu Phong nghiêm nghị giới thiệu.

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức lại nháo nhào thêm một trận nữa.

Lưu Phong là ai? Không ai mà không biết hắn chứ. Theo lời người ta nói hắn là người đại biểu của Hoàng gia cầm quyền giới thế tục. Đình Nhi là ai? Mọi người ai cũng biết là nữ tử tuổi trẻ kiệt xuất nhất của Huyền Tâm Chánh tông, nghe nói tại Tu chân Đại hôi này lựa chọn người song tu bầu bạn. Các nam đệ tử đến đây hôm nay, đại bộ phận đều vì Đình Nhi mà tới, hy vọng có thể ôm mỹ nhân đưa về.

Nhưng theo tình hình tại chỗ mà xét thì dường như có vấn đề a. Nàng có vẻ đã hứa hôn với người khác rồi.

"Thì ra nàng là Đình Nhi?" Hòa Vô Tà oán hận nói: "Tại hạ vì nàng mà đến, không nghĩ nàng lại xuống tay đả thương ta. Tuy nhiên, ta có điều không rõ. Theo Huyền Tâm Chánh tông nàng mà nói thì nàng chọn song tu bạn lữ ở lần Tu chân Đại hội này, vì cái gì."

"Câm mồm!"

Đình Nhi tức giận nói: "Ngươi nghĩ sao vậy, chuyện của ta sao ta lại đi nói với ngươi?"

"Đình Nhi tiên tử, lời này của nàng có vẻ không đúng rồi."Một người tu chân trung niên chậm rãi đi ra nói: "Nếu Huyền Tâm Chánh tông đã nói ra lời như vậy, thì phải cho chúng ta chút quyền lợi chứ?"

"Đúng vậy!"

Lời này vừa nói ra, các nam đệ tử lập tức làm cho hiện trường như muốn nổ tung ra. Mọi người dường như rất căm giận, ồn ào nói cái gì mà tất cả đều có quyền lợi truy cầu hạnh phúc.

Đình Nhi không vui, sắt mặt trầm xuống, cả giận nói: "Các ngươi đều im miệng hết đi. Về tu vi các ngươi có tư cách không, sợ đến ta các ngươi cũng không hơn được"

/969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status