Hi Du Hoa Tùng

Chương 380: Nghi vấn trùng trùng.

/969


Tâm thần bay bổng, thân thể cũng đồng dạng như vậy, Thái tử phi cảm giác được một cảm giác đam mê, khoái cảm từ trong miệng lan tỏa đi toàn thân, thân thể bất giác run rẩy không ngớt.
 
Lưu Phong thậm chí còn cảm nhận được Thái tử phi đã trở nên chủ động, cái lưỡi nhỏ nhắn thơm ngọt, không ngừng quấn quýt trong miệng hắn.
 
Rốt cuộc, dưới sự điều khiển của dục vọng, bản tay Lưu Phong bắt đầu luồn vào trong áo Thái tử phi, nắm bắt lấy đầu vú của Thái tử phi, nhẹ nhàng xoa nắn, kích thích nàng.
 
Lúc này hỏa nhiệt trong căn phòng càng tăng lên, Thái tử phi dưới sự kích thích của Lưu Phong đã trở nên rơi vào nhục dục, nàng không còn giữ được lí trí nữa, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rên nhẹ nhàng, mỗi lần Lưu Phong dùng sức bóp chặt cặp vú thì cặp mông đầy đặn cũng theo thế vặn vẹo, đung đưa. Thật sự mê người.
 
Lưu Phong khám phá thân thể của Thái tử phi cũng hiểu được nữ nhân này ẩn chứa một lòng ham muốn tình dục cực độ, dù sao thì ả cũng đã kìm nén vài chục năm nay.
Thái tử phi lúc này hoàn toàn chìm trong cảm giác ngọt ngào của sự đam mê, mỗi động tác của Lưu Phong đều đem lại cho nàng một khoái cảm khó tả, khác nhau.
"Bế ta lên giường." Thái tử phi ánh mắt khát khao nhìn Lưu Phong nói, con ngươi xinh đẹp bắn ra một sự chờ mong đối với Lưu Phong.
Lưu Phong cũng không nói nhiều, hai tay ôm lấy thân thể nhu nhuyễn vô cốt, đặt lên giường.
 
Sau đó hắn cũng tương tự, nằm nghiêng lên giường, sử dụng thủ pháp thành thục cởi áo ngoài của nàng ra. Điều làm cho hắn ngạc nhiên chính là Thái tử phi cũng đang mặc nội y do hắn tạo ra. Quần lót là một chiếc quần lót chứ T bó sát hạ thể.
 
Lưu Phong nhớ lại kiếp trước thì theo phân tích của các chuyên gia, quần lót chữ T khi mặc vào thì sẽ tăng thêm tính biểu cảm, tăng thêm sự hấp dẫn của nữ tử.
Hiển nhiên Thái tử phi chính là loại đàn bà muốn mình luôn có phong cách sexy. Đáng tiếc là nàng bởi vì trượng phu chết sớm nên phải kìm chế dục vọng mấy chục năm nay. Bây giờ bộc phát, Lưu Phong cũng không dám tưởng tượng đến nó mạnh mẽ như thế nào nữa.
"Ả đàn bà vô sỉ, hôm nay ta chỉ trừng phạt ngươi một chút." Nhìn vẻ mặt dâm đãng của Thái tử phi, Lưu Phong trong lòng cười lạnh một tiếng, con ngươi lộ ra vẻn khinh thường, lập tức đứng dậy, xoay người rời đi. Mặc dù Thái tử phi rất hấp dẫn nhưng Lưu Phong dù sao cũng không muốn phạm sai lầm. Thân thể của hắn bây giờ cũng là thân thể của Chu Phong mà thôi.
 
Thái tử phi lúc này có chút kích động, cũng có chút hưng phấn, nàng len lén mở trộm mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, sau đó nhắm mắt lại, phó thác thân thể cho Lưu Phong, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn vuốt ve mình.
 
Thái tử phi mở mắt ra mới phát hiện Lưu Phong đã biến mất tự bao giờ.
Trên vách tường chỉ còn lưu lại hai chữ đại tự bằng bút lông-VÔ SỈ.
 
Dục vọng của Thái tử phi ngay lập tức bị dập tắt, nàng tức tối nhìn ra cửa, trong lòng tràn ngập sự căm thù đối với hắn. Chính hắn làm mình hứng lên, rồi lại làm cho mình nhục nhã thế này.
 
"Chẳng lẽ. hắn chính là." Đột nhiên thân thể Thái tử phi chấn động mạnh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ đáng sợ. Đến bây giờ nàng đã hiểu được cảm giác quen thuộc trên người Lưu Phong rất giống với hình ảnh của thái tử năm đó. Nhất là khi Lưu Phong kích thích vuốt ve nàng. Cái loại cảm giác này thật là mãnh liệt. Lúc đó nàng nhắm mắt còn tưởng tượng ra Lưu Phong chính là thái tử. Nếu không như thế thì nàng cũng không chủ động nghênh hợp với hắn.
 
Nghĩ tới đây, một sự sợ hãi đến tột cùng xuất hiện torng lòng nàng.
"Trời ơi. tại sao lại như vậy?. Chẳng lẽ hắn chính là hài tử năm đó?. Tại sao lại đối với ta như vậy?" Thái tử phi hai tay ôm chặt lấy đầu, dị thường thống khổ, trong miệng không ngừng la hét, sau đó chuyển sang khóc lớn.
 
Cẩn thận suy nghĩ lại, Thái tử phi đã xác định Lưu Phong rất có thể là hài tử năm đó. Trách không được vào giờ khắc cuối cùng hắn đã buông tha cho thân thể của nàng, còn trách nàng vô sỉ.
Nghĩ lại vẻ mặt dâm đãng của mình lúc nãy, Thái tử phi không dám tưởng tượng đến hài tử của nàng có ấn tượng xấu về nàng nhiều như thế nào nữa.
 
"Tại sao. tại sao. trời ơi. ta đã làm gì thế này?" Trong nỗi thống khổ dày vò bản thân, Thái tử phi thậm chí còn bứt một nắm tóc trên đầu mình xuống.
Câu nói của Lưu Phong lại hiện lên trong đầu nàng: "Hắn sẽ lấy lại những gì thuộc về hắn, vì cha hắn báo thù."
"Không được. Ngôi vị hoàng đế của Triệt nhi không ai có thể cướp đi được. Ngay cả ngươi cũng khong được." Đột nhiên Thái tử phi hét lớn, thân thể bật dậy, kiên định nói: "Ta sẽ không để cho ngươi cướp đi mọi thứ của Triệt nhi."
 
"Điện hạ, chuyện gì xảy ra vậy?" Ả nha hoàn lúc nãy đưa Lưu Phong đến, tựa hồ nghe được động tĩnh, chờ lâu bèn tiến vào hỏi.
 
Thái tử phi xoay chuyển ánh mắt hỏi: "Lưu Phong đi rồi sao?"
 
"Bẩm điện hạ, Tước gia vừa rời khỏi. Lãnh Nguyệt tiên sinh đưa Tước gia đi." Tiểu nha hoàn cung kính trả lời.
 
"Ngươi vừa rồi đã nghe thấy cái gì?" Thái tử phi ánh mắt sa sầm xuống, lớn tiếng hỏi.
Tiểu nha hoàn thân thể run lên, vội vàng trả lời: "Điện hạ, nô tỳ không nghe thấy gì hết."
"Được, tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi. Nếu ta không cho gọi thì không cho bất kỳ ai tiến vào biết không?"
 
Tiểu nha hoàn vội vàng gật đầu, vẻ mặt sợ hãi nói: "Điện hạ yên tâm, nô tỳ sẽ đi xuống dưới lầu canh giữ."
"Lưu Phong ơi là Lưu Phong, cuối cùng ngươi có đúng là hài tử đó không? Nếu là hắn thì tại sao ngươi lại không dám thừa nhận?" Thái tử phi tâm tư lúc này đã trở lại linh mẫn.
Từ tình huống bây giờ mà đoán thì dám chắc là hài tử kia còn sống. Điểm này không thể hoài nghi nữa nhưng Lưu Phong có phải là hài tử đó hay không thì còn phải xác minh. Mặc dù hắn có chút đặc điểm giống thái tử nhưng ai mà biết chuyện người giống người thì sao? Trong thiên hạ, chuyện này cũng không phải là hiếm.
 
Tỉnh táo suy nghĩ, Thái tử phi còn sinh ra hoài nghi là mình có lẽ đã kìm chế hỏa dục quá lâu nên sinh ra ảo tưởng đối với thái tử.
Tóm lại bây giờ nàng không có cách nào xác định được thân phận của Lưu Phong cả.
Bất quá Thái tử phi nhận định là Lưu Phong chắc chắn có liên quan đến hài tử kia. Nàng sẽ phải tìm cơ hội nói chuyện với hắn nữa. Nếu hắn muốn đoạt lại những thứ của hắn từ tay Triệt nhi thì nàng sẽ không mềm lòng. Dù sao thì trong lòng nàng, Triệt nhi mới quan trọng hơn hết.
 
Lãnh Nguyệt phát hiện ra sắc mặt của Lưu Phong sau khi gặp Thái tử phi dường như là không thoải mái, đi được một đoạn, lão không nhịn được, hỏi: "Tước gia, tâm tình ngươi dường như không tốt?"
Nếu ngươi gặp một bà mẹ vô sỉ như vậy thì ngươi cũng như ta thôi. Lưu Phong lạnh nhạt trả lời: "Không có gì, chỉ là nói chuyện khọng thoải mái thôi."
Lãnh Nguyệt nhìn Lưu Phong định nói tiếp nhưng lại thôi.
Lưu Phong đột nhiên đình chỉ cước bộ, quay lại nhìn tòa lầu các từ xa, thở dài một tiếng.
"Tước gia, kỳ thật người không nên đồi với nàng ta như vậy." Lãnh Nguyệt thản nhiên nói.
 
Lưu Phong kinh hãi, cố ý khỏa lấp: "Tiên sinh nói vậy là ý gì? Ta đối đãi với nàng thế nào? Chẳng lẽ đối thoại của bọn ta, ngươi đều nghe thấy?"
Lãnh Nguyệt cũng không trả lời, mà vừa đi vừa nói: "Tước gia, kỳ thật Thái tử phi mấy năm nay cũng không phải là sung sướng đâu. Đứng ở góc độ của một mẫu thân thì cách làm của nàng ta cũng không có gì sai."
 
Lưu Phong nghe vậy mới thở phào một hơi. Nghe Lãnh Nguyệt nói vậy thì hiển nhiên là lão không biết ân oán giữa mình và Thái tử phi.
"Mẫu thân?" Lưu Phong trào phúng, cười nói: "Ngươi tưởng rằng nàng là mẫu thân tốt lắm sao?"
"Ít nhất thì ta nhận thấy nàng cũng là mẫu thân tốt." Lãnh Nguyệt thâm trầm nói tiếp: "Điểm này thì ngươi sớm muộn cũng sẽ minh bạch."
"Có đúng không vậy?" Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nhìn Lãnh Nguyệt nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ thất vọng, ta vĩnh viễn không bao giờ xem ả là một mẫu thân tốt."
"Tước gia, không nên nói trước. Có một số việc, sớm muộn ngươi sẽ hiểu được."
Lưu Phong trong lòng xuất hiện một cảm giác, hắn hiểu được Lãnh Nguyệt có thâm ý gì đó, đang định hỏi thì Lãnh Nguyệt đã lên tiếng: "Tước gia, không nên hỏi, sự thật thì ta biết cũng không nhiều lắm. Ta chỉ bằng cảm giác của ta mà phán đoán thôi."
 
Dừng lại một chút, Lãnh Nguyệt nói tiếp: "Tước gia, có một câu không biết ta có nên hỏi hay không?"
Lưu Phong đột nhiên cảm thấy Lãnh Nguyệt thật là thần bí, khẽ run lên, thấp giọng nói: "Tiên sinh, thỉnh mời người nói ra."
"Lai lịch của Tước gia dường như không hề đơn giản?" Lãnh Nguyệt nói xong, nét mặt như cười như không nhìn Lưu Phong.
Câu này của Lãnh Nguyệt làm cho Lưu Phong chấn động, có thể nói ra những lời này thì hiển nhiên là Lãnh Nguyệt đã phát hiện ra gì đó.
 
"Tiên sinh, ngươi sẽ thất vọng. Ta sẽ không nói cho ngươi biết." Lưu Phong trả lời rất trực tiếp nhưng vô tình lại chứng nhận sự suy đoán của Lãnh Nguyệt.
"Ta biết, ta đã sớm biết ngươi sẽ không trả lời nhưng sự suy đoán trong lòng ta đã có cơ sở." Lãnh Nguyệt thản nhiên trả lời nhưng trong mắt vẫn lộ ra một tia thất vọng.
"Trong lòng tiên sinh dường như có rất nhiều dự đoán?" Lưu Phong dò hỏi.

/969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status