Hỉ Doanh Môn

Chương 57 - Chương 56

/607


Lập tức có người đi mời hai vị Nhị, Tứ di nương, Trần thị ở lại nơi này thở dài: Ta nói Tôn ma ma mấy người các ngươi cũng coi là lão nhân, làm sao lại phạm loại sai lầm này? Trước không nói đến các ngươi thất trách, hãy nói tổn thất tạo thành đi, những thức ăn kia tạm thời không tính, chỉ tính các loại đồ gốm này, bán mấy người các ngươi cũng không đủ đền, huống chi, các ngươi vốn là người của Thái gia! Mà thôi, trước mang xuống đánh mỗi người ba mươi hèo, hai vị di nương cũng sẽ đến, sau đó sẽ xét hỏi.

Tôn ma ma vừa nghe bị đánh còn có thể bị bán đi, gào lên như giết heo: Ấy là rượu và món ăn kia có vấn đề! Chúng nô tỳ ăn liền bất tỉnh nhân sự, là có người nhân cơ hội hãm hại chúng nô tỳ . Nếu không vì sao trùng hợp như thế?

Trần thị nhíu mày: Vậy ngươi lại nói một chút coi, ai cho các ngươi rượu và thức ăn?

Rượu và thức ăn đều là mấy người các nàng tự mình chuẩn bị, mấy người quỳ dưới đất liếc mắt nhìn nhau, chết một mình không bằng cùng chết, đều muốn đẩy chuyện như vậy tới trên đầu người khác. Lâm Nhị Gia nhớ tới lúc trước Thái Hoa từng chỉ chứng mình, hơn nữa Thái Hoa ở trong phủ này không nguồn không cội, dứt khoát chỉ vào Thái Hoa: Chính là nàng! Nàng chuẩn bị rượu và thức ăn!

Thái Hoa A kêu lên một tiếng, hận không thể nhào tới xé rách Lâm Nhị Gia, chỉ khổ nổi bị trói, tay chân không dùng được, miệng phun một cục đàm lớn lên trên mặt Lâm Nhị Gia, cất giọng mắng: Cái thứ không biết xấu hổ, ta lấy thức ăn tất cả mọi người đều thấy, chỉ có ngươi đi lấy rượu thì mọi người không nhìn thấy, kẻ trộm kêu bắt trộm, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì!

Cục đàm màu xanh giắt trên gương mặt trắng bệch thon gầy của Lâm Nhị Gia, vô cùng bắt mắt, Lâm Nhị Gia ghê tởm muốn chết, khổ nổi hai tay cũng bị trói, không thể đưa tay ra lau, chỉ có thể cúi đầu xuống, dùng sức vẫy ra.

Triệu nương tử thấy kỳ cục, quát tháo một tiếng, Lâm Nhị Gia không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt để cho cục đàm kia từ từ chảy xuống dưới đất.

Trần thị vừa ghê tởm, vừa buồn cười, lấy khăn tử che miệng, kinh tởm nói: Chó cắn chó! Trước mang xuống đánh liền đàng hoàng!

Dư ma ma dẫn theo mấy ma ma như lang như hổ, trước tiên mang đám người Tôn ma ma xuống đánh lốp bốp một trận, lăn qua lăn lại không sai biệt lắm, mới kéo bọn họ máu chảy dầm dề ném tới trước mặt Trần thị. Lúc này đúng lúc hai tỷ muội Minh Phỉ tới thỉnh an Trần thị, Minh Ngọc bị mấy người máu chảy dầm dề trên đất dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, Minh Phỉ vội vàng che mắt của nàng, nói: Mẫu thân có chuyện nhà phải xử lý, nữ nhi cáo lui trước.

Trần thị mặt không đổi sắc, cười hì hì nói: Hai người các con rảnh rỗi không có việc làm, không bằng đi chỗ của Minh Ngọc dọn dẹp đồ một chút được không? Chờ ta cho người đi Ỷ Tú Viện dọn dẹp một cái phòng, nên quét vôi thì quét vôi, nên tu sửa thì tu sửa, thêm đồ thì thêm đồ, qua ít ngày là có thể dời đi qua rồi.

Minh Phỉ biết đây là muốn cho hai tỷ muội mình dọn ra, làm sao có lý do không đồng ý? Lập tức trở về phòng để cho đám người Kiều Đào nhanh chóng thu dọn một ít sách vở châm tuyến điểm tâm vân vân bước nhanh đến Quỳnh Hoa Viện nơi ở lúc trước của Minh Ngọc. Trên đường trước tiên gặp được Tứ Di Nương vẻ mặt kinh hoảng, trên mặt lớp phấn thoa không đều đặn, vẫn còn giữ hình tượng to lớn vừa đi vừa lấy tay vỗ mặt, sau đó lại gặp được Nhị Di Nương sắc mặt tái nhợt, nước mắt đầy mặt, gần như đứng cũng không vững, dựa vào nha đầu thất tha thất thểu, thở hồng hộc đi lên chánh phòng.

Minh Ngọc kỳ quái nói: Nhị Di Nương đây là thế nào?

Chuyện ập lên đầu, biết chạy không thoát, giả vờ yếu ớt đáng thương thôi! Minh Phỉ thuận miệng nói qua loa cho nàng: Ai biết được? Có lẽ là không thoải mái thôi.

Minh Ngọc nói: Trong nhà làm sao thế? Tại sao đánh nhiều người ngủ ở chỗ này vậy? Hôm nay tại sao Chu ma ma còn chưa tới?

Minh Phỉ cười nói: Không phải hôm qua Chu ma ma bị hắt trúng canh nóng sao? Vết thương cũ của bà ấy cũng chưa lành hẳn, tỷ để cho bà ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, đoán chừng mấy ngày nay cũng sẽ không tới.

Minh Ngọc không nghi ngờ gì, chỉ hỏi: Vậy tỷ có cho bà ấy thuốc hay không?

Minh Phỉ nói: Cho tiền thuốc .

Quỳnh Hoa Viện là một viện hơi lớn hơn Ỷ Tú Viện, trang trí rất tinh xảo, đẹp nhất phải kể tới là mấy loại ngọc lan trong sân, có lan tím, lan đỏ, lan trắng, lan vàng, đây là thời điểm hoa nở rực rỡ nhất, một cây cẩm tú, tỏa


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status