Hỉ Doanh Môn

Chương 273 - Chương 271

/607


Cung Viễn Hòa nhíu mày nhìn Minh Phỉ: Sao hôm nay nàng luôm muốn chống đối ta? Cho dù không phải hỉ mạch, ta cũng sẽ không vì vậy mà không hài lòng với nàng; dù là nữ nhi, ta cũng sẽ không vì vậy mà không thương nàng. Nàng thì ngược lại, rốt cuộc là tại sao không hài lòng với ta?

Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn: Dùng hết kiên nhẫn rồi?

Cung Viễn Hòa hít sâu, sau đó cười một tiếng: Không có. Ta nhớ chúng ta đã từng nói, phải thẳng thắn đối đãi, vui vẻ qua một đời cho tới chết, phải không? Không phải nàng nghĩ rằng một chút lần ta tức giận thời điểm nhờ như vậy đối với ngươi chứ? Loại tư vị này không dễ chịu, thật.

Hắn dịu dàng ôm lấy Minh Phỉ, dịu dàng nói: Ngày đó tức muốn làm ngày hiểu, cái người này tức từ hôm qua liền sinh, cho đến bây giờ đang giận, ngươi không phải cảm thấy ngươi chịu thiệt hại rồi sao?

Minh Phỉ lặng yên chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn hắn: Được rồi, ta không muốn về sau chàng sẽ đối xử với ta như vậy, cho nên ta muốn nói, chàng nghe rõ, nghĩ cho kỹ xem nên giải thích thế nào, ta không chấp nhận nói dối cùng lấy cớ.

Thấy bộ dạng nặng nề của nàng, vẻ mặt Cung Viễn Hòa nghiêm lại, ngồi dậy nghiêm túc sửa sang quần áo một chút, nói: Nàng nói đi, ta nghe, bảo đảm không nói dối cùng lấy cớ.

Minh Phỉ cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường nghiêm túc nói: Đầu tiên, sáng sớm nay chàng biết ta bị bệnh phải không? Tại sao không trở lại thăm ta, hỏi rõ ràng tình hình trước rồi đi xử lý những chuyện khác? Đặc biệt là ta mới vừa gặp chuyện như vậy, trong lúc yếu ớt nhất, chuyện kia cũng không phải việc gấp! Chàng như vậy khiến cho ta rất đau lòng, rất thất vọng, cảm giác chàng và phụ thân ta cũng không khác gì nhau, thê tử vĩnh viễn không phải ở vị trí thứ nhất, làm cho người ta rất thất vọng đau khổ.

Đó là bởi vì. . . . . . Cung Viễn Hòa chán nản thở dài, đang muốn giải thích, Minh Phỉ nháy mắt mấy cái, không để cho nước mắt chảy ra ngoài, cứng rắn giơ tay lên ngăn hắn: Ta còn chưa nói xong!

Nàng nheo mắt, hung hăng nhìn hắn: Tại sao Song Thọ đương nhiên cho là, chỉ cần ta đồng ý, chàng nhất định sẽ thu Cửu tỷ? Còn nói ta giống như một kẻ ác hoành đao đoạt ái! Chẳng lẽ lúc trước chàng đã từng ngầm thừa nhận hoặc là ra vẻ nghiêng về phía ấy? Hay hoặc là, thật ra thì ngày trước chàng từng có chuyện cũ gì không thể nói ra? Ta không biết rõ chân tướng sự tình, trước hết không chụp mũ cho chàng, chờ nghe xong giải thích của chàng rồi lại nói. Hiện tại chàng có thể đáp lại rồi.

Cung Viễn Hòa thấy nước mắt trong mắt Minh Phỉ rõ ràng đã lan tràn như cỏ dại, nàng còn khẽ ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy xuống, nhìn quật cường đến khiến người ta đau lòng. Hắn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt giúp nàng, mang theo mấy phần cưng chiều, nhỏ giọng nói: Nàng muốn nghe chuyện nào trước?

Ngón tay ấm áp của hắn mới vừa chạm vào khóe mắt, nước mắt Minh Phỉ liền mãnh liệt trào ra. Chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ có phản ứng lớn như vậy, không khỏi lúng túng kéo tay áo của hắn lau nước mắt mình, mượn cơ hội che mặt lại, nghẹn ngào nói: Hai chuyện đều liên quan tới nhau, chàng liền bắt đầu từ chuyện xảy ra trước.

Nàng cho rằng, lấy tính tình như Đặng đại ca, nếu như ta thật sự có gì với Cửu tỷ, ta lừa tài gạt tình, rồi lại xoay người cưới nàng, hắn sẽ tha cho ta? Hắn sẽ còn tiếp tục làm bạn với ta? Chỉ sợ sớm đã chém ta thành từng khối lớn rồi. Cung Viễn Hòa buồn cười nhìn Minh Phỉ, chậm rãi nói: Quen Đặng đại ca là một chuyện ngoài ý muốn, sau khi tương giao liền thành bạn vong niên. Hắn yêu quý ta... ta kính trọng hắn, khi đó còn bé không biết phương hướng, đã từng nghĩ, nếu có một ngày cái nhà này không tha cho ta, ta liền đi theo hắn hành tẩu giang hồ. Hắn nghe xong rất đồng ý, giới thiệu Cửu tỷ cùng Song Phúc, Song Thọ và rất nhiều người khác cho ta biết.

Cửu tỷ đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta chưa bao giờ phát hiện nàng đối với ta cùng Đặng đại ca đối với ta khác nhau ở chỗ nào, cũng không phát hiện nàng đối với ta cùng Song Phúc, Song Thọ khác nhau ở chỗ nào. Đại khái là bởi vì nàng lớn tuổi hơn so với ta, cũng vì ta không có tỷ tỷ, trong lòng ta vẫn xem nàng như là tỷ tỷ của mình mà đối đãi, ta từng nhờ nàng giúp ta chăm sóc cây mai đỏ, từng nhờ nàng mua vải liễu lăng giúp ta, mỗi lần đều rất nghiêm túc, chưa từng có bất kỳ chuyện gì không đúng, lại càng chưa từng đề cập tới bất kỳ nữ nhi tư tình gì.

Đặng đại ca cho ta con dấu đó, là vào sau khi ta thi đậu thứ cát sĩ, hắn đi Kinh Thành làm việc, cố ý tới thăm ta, sau đó giao cho ta. Hắn nói với ta, dù có công danh, làm quan, ta cũng vẫn cần những thứ đồ này, tựa như hắn cũng cần một người huynh đệ làm trong quan trường.


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status