Hỉ Doanh Môn

Chương 194 - Chương 192

/607


Edit: Thu Lệ

Minh Phỉ cười cười: Được rồi, thật ra thì nàng nói, năm đó chính nàng đã tiễn vị Hồng Cô Nương kia lên đường. Ta nghĩ, nhất định là có lời muốn nói với chàng cho nên đã bổ sung giúp nàng.

Cung Viễn Hòa nghẹn nghẹn, xoay người đi bưng trà, đưa lưng về phía nàng nói: Hồng Cô Nương, thực ra tên là Hồng Mai, là nha hoàn phục vụ ta hồi trước, sau đó do mắc sai lầm nên bị bán.

À. Minh Phỉ vỗ vỗ tay, Nàng ta nói xong ta tưởng giống như người đã chết vậy.

Cung Viễn Hòa không lên tiếng.

Nên Minh Phỉ cũng không hỏi nữa, rửa tay bọc giấy tiền vàng mả thật dầy, đặt vào trong đống của một số cô hồn vô chủ, Cung Viễn Hòa thấy, yên lặng sờ sờ tóc của nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Chu di nương được Cung Viễn Khoa đưa tới, Minh Phỉ chuyển lại nguyên lời nói của Cung Viễn Hòa, Chu di nương có chút mất hồn, lắc đầu khe khẽ thở dài: Đại nãi nãi, nếu các ngươi không tiện ra mặt chuyện như vậy, ta cũng cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu có một ngày, đại gia và đại nãi nãi có vấn đề khó khăn không giải được thì đừng quên tới tìm ta. Nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp một tay.

Minh Phỉ phải chuẩn bị cơm canh buổi tối, vội vàng đưa bà ta ra cửa: Nhất định, nhất định. Đi tới cửa Thùy Hoa, Chu di nương quay đầu lại nhìn Minh Phỉ cười vô cùng thương xót, cười đến nỗi cả người Kim Trâm cũng khó chịu: Đại nãi nãi, bà ta cười quá đáng ghét!

Lạt mềm buộc chặt thôi, thấy nhưng không thể trách tự thất bại kỳ lạ. Minh Phỉ hoàn toàn không để ý tới bà ta, sai người lấy bộ chén dĩa quý trọng hoa văn mẫu đan màu hoa cúc ra rửa sạch để dự phòng, tự mình đi trong phòng bếp kiểm tra thức ăn buổi tối phải dùng một lần, chỉ chờ Cung Viễn Hòa dẫn người về nhà ăn cơm.

Ban đêm, quả nhiên Cung Viễn Hòa dẫn một nam tử trung niên lùn gầy, màu da ngăm đen, mặc ái dài hoa sa, để râu ngắn về nhà. Nam tử trung niên đó còn dẫn theo hai đồng bạn, đều là người cao ngựa lớn, tuy rằng ăn mặc chú trọng tinh xảo, khi giơ tay nhấc chân cũng rất là lễ độ, nhưng làm thế nào cũng không che đậy được vẻ Phong Sương của khuôn mặt và ánh mắt sắc bén, xem xét lại Nam tử trung niên kia, cũng là hoà hợp êm thấm.

Cung Viễn Hòa dẫn Minh Phỉ qua, chỉ vào Nam tử trung niên kia nghiêm túc nói: Đây là Đặng Quan đại ca, là đại trà thương số một số hai của chúng ta, ở tại Phủ Minh, muốn thu trà từ nơi này đến bến tàu cùng ven sông Bắc Thượng, ta nhờ hắn dọc đường chăm sóc nhóm người mẫu thân, nàng phân phó hạ nhân phục vụ cho tốt, không được chậm trễ.

Đặng Quan cười nói: Hòa đệ quá khách khí rồi, coi chừng hù dọa đệ muội.

Trong lòng Minh Phỉ hiểu rõ. Không nói đến nhóm người Trần thị phải dựa vào những người này để đi Đăng Châu ngàn dặm xa xôi mà chỉ dựa vào tiếng gọi Hòa đệ này cũng đủ thấy quan hệ của người này và Cung Viễn Hòa không giống bình thường. Vì vậy tiến lên nghiêm túc hành lễ, tự tay dâng trà, tuy Đặng Quan miệng nói khách khí, nhưng cũng không thấy thật sự khách khí, mà hai đại hán đi cùng hắn cũng cực kỳ gò bó.

Đặng Quan cười chỉ vào một hán tử trên lỗ mũi có mấy hạt bạch ma tử nói: Đây là Song Phúc nhị đệ của ta. Lại chỉ vào một người có mũi ưng khác, Đây là Tam đệ, tên Song Thọ.

Danh tự như vậy có lẽ là tùy tùng, mà không phải huynh đệ gì đó chứ? Minh Phỉ chẳng biết tại sao một trà thương mang hai tùy tùng ra cửa thì có làm sao mà phải che che giấu giấu như thế. Cũng không hỏi nhiều, cười tiến lên hành lễ, Song Phúc và Song Thọ ngay cả đầu cũng không dám nâng, chỉ cúi đầu chắp tay coi như xong chuyện, Đặng Quan cười nói: Đệ muội khổ cực rồi, không cần để ý đến bọn Đại lão thô này của chúng ta.

Minh Phỉ nhìn về phía Cung Viễn Hòa, thấy Cung Viễn Hòa khẽ gật đầu với nàng, liền cáo từ lui ra, để Tiết Minh Quý, Tẩy Tụy, Bạch Lộ và Đan Hà ở bên cạnh phục vụ.

Trong lúc rảnh rỗi, Minh Phỉ lấy quần áo mùa thu của Cung Viễn Hòa đã sắp làm xong ra may, may đến đến một nửa, sắc mặt Bạch Lộ ảm đạm đi tới: Nãi nãi. . . . . .

Hoa ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, đe dọa một cái: Ngươi làm sao?

Bạch Lộ run giọng nói: Vị tên là Song Phúc gia thật thô lỗ, uống rượu đến một nửa rồi cứ nhìn chằm chằm Đan Hà, mượn cơ hội sờ tay nô tỳ không nói, còn móc ra một đống đao từ bên hông, Song Thọ đánh nát chén dĩa quý của nãi nãi.

Kim Trâm ngạc nhiên nói: Cái gì mà một đống đao?

Có lẽ hơi say rồi. Mặt của Bạch Lộ có chút hồng, khoa tay múa chân: Chính là một bao đao lớn nhỏ, có khoảng mấy chục cái, không phải một đống dao găm thì là cái gì?

Minh Phỉ nhíu mày: Đại gia nói thế nào?

Đại gia không hề nói gì, chỉ bảo hai chúng nô tỳ trở lại phục vụ người, gọi Tẩy Tụy đi lên rót rượu. Vị Đặng gia kia đá Song Phúc một cước, Song Phúc mới thu hồi đao lại.

Vậy các ngươi cứ nghe chàng, không


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status