Hỉ Doanh Môn

Chương 155 - Chương 153

/607


Edit: Thảo My

Cung Viễn Khoa cho Cung Viễn Hòa nhìn một quyển sách nhỏ, năm nào tháng nào lúc nào, Cung Nhị phu nhân thông qua Thiệu gia mua cái gì, tốn bao nhiêu bạc, cho Cung Trung Tố đưa bấy nhiêu bạc, tu sửa phòng tốn bao nhiêu, phía trên đều thật sự rõ ràng. Hiển nhiên chính là một quyển sổ sách chi tiêu chi tiết rõ ràng, bên cạnh còn ghi chú rõ năm đó viện của Cung Nhị phu nhân mua vật với giá cả bình thường. Có rất nhiều, chênh lệch giá gấp vài lần. Cung Viễn Khoa chỉ cho Cung Viễn Hòa nhìn qua sơ sơ một lần, liền nhanh chóng thu hồi, không nói nhiều một câu liền cáo từ rời đi. Cung Viễn Hòa cười nói với Minh Phỉ: Chu di nương không biết chữ. Chữ phía trên lúc trước là Nhị muội, phía sau đều là Tam đệ, từ ngày tháng nhìn lên, ước chừng là từ lúc Tam đệ chín tuổi bắt đầu tiếp nhận ghi chép. Hài tử này, khó trách phụ thân muốn để hắn đến trong cửa hàng, quả nhiên là một năng thủ* ghi chép tính toán sổ sách. Nàng đừng nhìn hắn bình thường hiền như khúc gỗ, nói đến những thứ này thì rõ ràng đâu ra đấy, trong mắt ta, hắn có năng lực hơn Nhị đệ, Tứ đệ rất nhiều.

* năng thủ: tay thiện nghệ

Minh Phỉ nhớ tới Hàm Nhị thông phòng xinh đẹp đó: Tại sao hắn nhỏ như vậy, đã có một thông phòng lớn? Thông phòng không ở lại trong phòng hắn, sao cuối cùng hầu hạ trong phòng Chu di nương?

Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, nói: Có loại phương pháp có thể làm nam tử vô tự (không có con nối dõng), một loại trong đó, là ở lúc hắn rất nhỏ, chuyện mới vừa thông thái, thì cho hắn nữ nhân xinh đẹp. Tham luyến nữ sắc, phương diện kia càng siêng năng, con nối dòng càng mỏng manh, thậm chí có thể không có, dù là có, cũng có thể sống không lâu. Mặc dù ban ngày Hàm Nhị ở nơi đó của Chu di nương, buổi tối vẫn trở về.

Ngoại trừ bên ngoài đánh chết, có một loại phương thức khác loại trừ người không phải nhi tử thân sinh? Làm hắn trầm mê nữ sắc. Khoét rỗng thân thể hắn, thành một phế nhân? Minh Phỉ tự mơ mộng, khó trách Cung Viễn Khoa ra năm không thể đọc sách tốt, thì ra là tâm tư đều đã đặt đến phương diện kia. Liền hỏi: Phụ thân chẳng lẽ cũng không hỏi qua?

Cung Viễn Hòa cau mày nói: Hắn thời gian dài không ở nhà, thẩm nương lại giúp đỡ che giấu, Chu di nương cũng rất lợi hại. Dược thiện có thể hại người cũng có thể cứu người, Hàm Nhị ở bên ngoài là người của thẩm nương, trên thực tế đã sớm thành người của Chu di nương.

Ý tứ này nói là, chiêu này của Cung Nhị phu nhân thất bại. Nguyên lai do Cung Viễn Hòa có quá nhiều thủ đoạn thực chiến, Minh Phỉ kéo Cung Viễn Hòa, nửa nói đùa nửa nói thật: Còn chàng, thông phòng của chàng đâu? Không phải là hai người? Hay là hơn? Không thể nào Cung Viễn Khoa đều đã có, người đại ca như hắn còn không có chứ?

Nàng xem rồi giống không? Cung Viễn Hòa liếc nàng một cái, kéo chăn che đầu nàng: Nàng quá rỗi rãnh phải không? Ngủ.

Minh Phỉ quay đầu hạ chăn đắp ở trên đầu xuống, chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của hắn. Một đêm không nói chuyện.

Sau khi bước đầu hai bên đạt được hiệp nghị, Cung Nhị phu nhân tạm thời tính không làm ra chuyện xấu gì nữa.

Minh Phỉ cũng không dám lơi là, có rãnh rỗi liền đi qua, ân cần thăm hỏi bưng trà đưa nước nghe dạy bảo, nhất thiết phải không gọi người bên ngoài dâng lên nửa điểm lỗi. Chỉ nhớ kỹ một điểm, mặc kệ thời tiết nóng bức cỡ nào, kiên quyết không ăn bất kỳ canh gì của bên kia, chỉ ngẫu nhiên sẽ ăn hai loại hoa quả tươi đúng thời.

Qua rất nhiều ngày như thế, Chu di nương nóng nảy, thừa dịp một ngày kia khi Cung Nhị phu nhân ngủ trưa, lặng lẽ hỏi Minh Phỉ: Đại nãi nãi gần đây không trở về nương gia (nhà mẹ đẻ)?

Minh Phỉ biết Chu di nương quan tâm hôn sự của Cung Nghiên Bích, chỉ nàng không được sớm một chút trở về đi cầu Trần thị, giúp đỡ Cung Nghiên Bích tìm một môn thân tốt. Nhưng nàng và Cung Viễn Hòa đã thương lượng qua, không hề định để cho mẹ con Chu di nương dễ dàng đạt được mục đích, vì vậy ra vẻ hồ đồ: Lần trước ta mới đi tiễn ca ca, mẫu thân đặc biệt dặn dò ta, không có chuyện gì chung quy không cần chạy về nương gia. Như vậy không tốt.

Chu di nương cười khan mấy tiếng, nói: Tứ Tiểu Thư nhà các ngươi không phải sắp xuất giá sao? Bên cạnh phu nhân thân gia (thông gia) còn mang theo một tiểu công tử, chắc hẳn thời điểm luôn luôn bận không qua nổi, đại nãi nãi nên đi tận lực, giúp một tay mới đúng. Phu nhân nơi này, ta sẽ giúp ngươi nói, sẽ không có phiền toái gì.

Minh Phỉ cười nói: Tạ di nương quan tâm, mấy ngày nữa rồi hãy nói. Đồ cưới Tứ muội đã sớm chuẩn bị tốt. Ngũ đệ ta cũng rất nhu thuận, trong nhà còn có một Tam tẩu có thể giúp đỡ, mẫu thân hẳn không bận đến không qua nổi. Nếu nàng cần, tự nhiên sẽ phái người tới gọi ta.

Trong mắt Chu di nương hiện lên một tia sắc khí tức giận, miễn cưỡng chống đỡ cười nói: Cho dù cái này không vội, phu nhân thân gia cũng rất nhanh phải đi Đăng Châu, chuyến đi này không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp mặt, đại nãi nãi nên đi bồi nhiều mới đúng. Lại đưa một thuốc sáp qua, nhỏ giọng nói: Chỗ này của ta có viên thuốc, thiên kim khó có được, vừa đúng cho nãi nãi bồi bổ thân thể.

Tay áo Minh Phỉ đi phía




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status