Hỉ Doanh Môn

Chương 140 - Chương 138

/607


Editor: Lovenoo1510

“Cữu mẫu quá mức khách khí rồi.” Minh Phỉ làm bộ xấu hổ từ từ rút tay ra khỏi tay Thiệu đại nãi nãi, tới đứng một bên Cung Nhị phu nhân quan tâm nói: “Bệnh của Thẩm nương vẫn không thấy khởi sắc sao? Mời vị đại phu nào vậy?” Cung Nhị phu nhân bất động không để ý tới, nàng liền thở dài, nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ: “Ta đã nói là chúng ta không nên tới quấy rầy thẩm nương rồi, Tam muội muội ngươi cứ không nghe. Dù sao cữu mẫu cũng ở đây, không bằng cữu mẫu cứ lưu lại trò chuyện cùng thẩm nương, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy Thẩm nương.”

Cung Tịnh Kỳ vội vàng cười tự tay dâng lên một ly trà: “Đoán chừng là nương ngủ thiếp đi rồi.” Nói xong đẩy Cung Nhị phu nhân một cái, “Nương, mau tỉnh lại, đại ca đại tẩu đã tới, người mau tỉnh ngủ để còn ăn cơm.”

Cung Nhị phu nhân mượn dốc xuống lừa, làm ra vẻ vừa mới tỉnh, lật người ngồi dậy: “Ôi, thân thể của ta yếu ớt, vốn là đang cùng cữu mẫu ngươi nói chuyện, không cẩn thận lại ngủ quên mất.”

Minh Phỉ cũng phối hợp ân cần hỏi han.

Cung Nhị phu nhân nhìn về phía Minh Phỉ, cố tỏ ra vài phần thân thiết: “Hôm qua Đại nãi nãi về nhà có thuận lợi không?”

Minh Phỉ khoanh tay cung kính trả lời: “Mọi thứ của Chất nhi tức phụ đều thuận lợi. Gia mẫu bảo Chất nhi tức phụ gửi lời hỏi thăm tới Thẩm nương.”

Cung Nhị phu nhân mất tự nhiên vuốt ve thái dương: “Chắc lúc này nương của ngươi cũng sắp đi Đăng Châu rồi nhỉ?”

Minh Phỉ lại cười nói: “Dạ, gia phụ bên kia rất sốt ruột vì mẫu thân chủ trì gia vụ, chỉ chờ Tứ muội muội thành hôn xong là sẽ đi.”

Người Thiệu đại nãi nãi lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thấy hứng thú nói: “Cả nhà đều phải đi sao?”

“Hiển nhiên là không phải, Tam ca và Tam tẩu của ta đều ở lại đây, Nhị di nương, Tam di nương cũng không đi. Nhị di nương nhà ta bệnh rất nặng.” Muốn nghe bát quái sao? Vậy thì nói cho nàng nghe một chút.

Thiệu đại nãi nãi nghe Minh Phỉ nhắc tới Thái Quang Nghi và Nhị Di nương, nhất thời sắc mặt trở nên không tốt, cúi đầu bưng trà lên uống. Minh Phỉ biết trong lòng bà ta không được tự nhiên, cười nhẹ một tiếng, buông tha cho bà ta, quay đầu nói tới nói lui cùng Chu di nương.

Chu di nương và Minh Phỉ nói mấy câu, thấy Cung Nhị phu nhân quắc mắt nhìn trừng trừng tới, lập tức dừng lại, cười nói: “Tỳ thiếp đi phòng bếp nhìn cơm tối một chút xem chuẩn bị đến đâu rồi.”

Cung Nhị phu nhân nhàn nhạt khoát tay áo: “Nhớ bảo người cầm vò Bồng Lai Xuân ra ngoài, ta muốn nhận lỗi với đại gia và đại nãi nãi.”

Minh Phỉ nghe vậy kinh hãi, vô cùng sợ hãi: “Thẩm nương nói vậy là làm sao? Tiểu bối chúng ta nào dám nhận? Đây không phải là làm giảm thọ chúng ta sao?”

Cung Nhị phu nhân nói: “Ngươi không phải đã nói rồi sao, tối hôm trước quả thật là ta có cử chỉ điện rồ, làm như vậy thực không đúng, nói chuyện làm các ngươi thương tâm. Đợi lát nữa cũng để Tứ đệ bồi tội với các ngươi.”

Cung Viễn Hòa cười tiến lên, thân thiết ngồi xuống kề bên Cung Nhị phu nhân: “Thẩm nương chỉ đùa với chất nhi thôi, nhìn ngài làm Minh Phỉ sợ kìa, người một nhà đừng nói cái này, nói như vậy chính là không cho chúng ta ăn cơm, muốn đuổi chúng đi.”

Cung Nhị phu nhân thấy hắn dựa qua, rất không được tự nhiên rụt lại, cố cười nói: “Mặc dù là trưởng bối, nhưng lúc nên nhận lỗi cũng phải nhận. Có phải là cái lý này hay không, đại tẩu?”

Khuôn mặt Thiệu đại nãi nãi lập tức nở nụ cười: “Chính là cái lý này, theo ta thấy, cái lễ này nên bồi. Hài tử thật tốt, tuấn tú lịch sự, vừa hiếu thuận, vừa có tiền đồ, ta có đốt đèn lồng cũng khó thấy, ta hận hắn không phải là nhi tử của ta đây này.”

Cái mũ này đội cũng quá cao đi, chồn chúc tết gà, tuyệt đối không có tốt bụng như vậy. Minh Phỉ nín cười nhìn Cung Viễn Hòa, nhìn xem hắn đối phó với hai nữ nhân không tốt bụng này như thế nào.

Cung Viễn Hòa nháy mắt, mặt không khỏi nhìn Thiệu đại nãi nãi: “Cữu mẫu là nói tới ai vậy? Không phải ngài đã có ba đứa con trai sao? Ngài còn muốn người nào làm con trai ngài nữa? Ngài cũng không sợ Thiệu ngũ đệ bọn họ ghen, đuổi theo ngài hỏi ca ca đệ đệ từ đâu tới sao.”

Mặt Thiệu đại nãi nãi cứng đờ, cáu giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái đứa nhỏ này, còn nói người thành thân sẽ chững chạc, ai biết lại nói chuyện bừa bãi trêu chọc như vậy.”

Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: “Cũng đúng thôi, phần sau cái này nói mới đúng là ta.”

Minh Phỉ cố nén cười đến khó chịu, đi tới một bên bắt chước Cung Viễn Khoa đếm nụ hoa lan. Một loạt tiếng bước chân vang lên, giọng nói Cung Viễn Trật truyền từ phòng ngoài đến: “Thiệu ngũ ca, ngươi nhất định cầm bức tranh kia đến cho ta xem….”

Nha hoàn vén rèm lên, Cung Viễn Trật, Cung Viễn Khoa cùng với Thiệu ngũ đi vào, Thiệu Ngũ lên trước chào hỏi Cung Viễn Hòa, nhất thời nhìn thấy Minh Phỉ liền không chuyển được ánh mắt, mắt không chớp cười nói: “Vị này chính là tẩu tẩu mới phải không?”

Cung Viễn Hòa nhàn nhạn đáp một tiếng, ngoắc gọi Minh Phỉ qua, kéo cánh tay của nàng cười nói: “Đây chính là Thiệu Ngũ đệ.”

Minh Phỉ cúi chào thi lễ, nghiêng người trốn sau lưng Cung Viễn Hòa. Nàng đối với cái tên háo sắc này trong ký ức hãy còn mới mẻ, bị hắn dùng loại ánh mắt này nhìn, quả nhiên là trên dưới toàn thân không được tự nhiên, giống như bị rất nhiều xâu róm bò lên.

Thiệu Ngũ cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt không nhịn được đuổi theo làn váy đỏ của Minh Phỉ, giày thêu màu ngọc bích. Cung Viễn Hòa nhíu chặt chân mày, đưa tầm mắt nhìn qua, vừa hay nhìn thấy nha hoàn đưa trà lên, mỉm cười lấy một chén trà đưa qua: “Ngũ đệ uống trà.”

Thiệu Ngũ cười ha ha: “Làm sao giám làm phiền ca ca bưng trà cho đệ đây?” Vừa nói vừa không yên lòng chuyển tách trà đến bên miệng, “Ôi!” Một tiếng hét thảm, “Phụt phụt” nhổ ra, đem ly trà ném lên mặt đất, nước trà đổ đầy đất.

Cung Viễn Hòa cười nói: “Ngũ đệ đây là làm sao? Trà nóng như vậy cũng dám cho vào miệng? Mau cầm khăn lạnh tới lau miệng cho Ngũ gia!”

Thiệu Ngũ ăn mệt, giận mà không dám nói gì, nhận lấy khăn lạnh từ nha hoàn đưa lên che cằm hàm hồ qua loa cho qua, ngồi nghiêng trên ghế không dám tức giận. Thiệu đại nãi nãi nhíu mày tức giận đùng đùng trừng mắt liếc hắn một cái, lại nhìn thấy hắn bị bỏng đỏ ửng ở trên cằm, không nhịn được đau lòng, oán hận trừng mắt nhìn Cung Viễn Hòa một cái.

Cung Tịnh Kỳ đem chuyện từ đầu tới cuối để ở trong mắt, trong lòng vừa bực vừa hận, oán hận Thiệu Ngũ lỗ mãng làm mất mặt nhà cữu mẫu mình, nàng uất ức nhìn về phía Cung Nhị phu nhân, âm thầm ảo não tại sao nương còn muốn mời người như vậy. Cung Nhị phu nhân bận rộn cho người lấy thuốc tới bôi cho Thiệu Ngũ, căn bản không chú ý tới uất ức của nữ nhi.

Cung Viễn Trật cũng sâu sắc cảm giác mất thể diện, không biến sắc ngồi bên cạnh Thiệu Ngũ, chặn lại ánh mắt của hắn, bảy lôi tám kéo hắn dời đi lực chú ý.

Thiệu Ngũ nhưng lại cảm thấy tức giận, lôi kéo Cung Viễn Trật nhỏ giọng nói: “Càng ngày càng cổ quái, khó trách cô cô nói ghét hắn, chọc cho người căm hận. Bất quá chỉ là liếc mắt nhìn, có đến mức như vậy sao? Kia nếu như là bảo bối, thì nên để ở trong cung phòng, dẫn ra làm cái gì? Ta nhìn cũng không có gì hiếm lạ, ngươi xem đôi mắt


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status