Hỉ Doanh Môn

Chương 116 - Chương 114

/607


Edit: Thu Lệ

Thanh Hư vừa đi vừa giới thiệu với mọi người: Đây là chỗ nghỉ ngơi của binh sĩ trực, ta và bọn họ rất quen thuộc, cho ít bạc là được, rất dễ dàng, cũng không còn người chen chúc.

Ai ngờ đi không bao xa, thình lình xảy ra một tiếng vang thật lớn, ánh lửa nhức mắt chiếu sáng cả quảng trường, Bốc cháy rồi! Chết người rồi!

Theo mấy tiếng thét chói tai thê lương, đám người chợt hỗn loạn, hoảng hốt lo sợ chen ra bên ngoài, người Thái gia ứng phó không kịp, rất nhanh đã bị tách ra.

Minh Phỉ vốn dĩ đứng bên cạnh Hàm Dung và Minh Ngọc, nàng mới vừa bắt được Hàm Dung và Minh Ngọc, đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thật khó khăn đứng thẳng người cũng đã bị bầy người bao ở trong đó, thân bất do kỷ mà lảo đảo đi ra bên ngoài.

Nàng nghĩ đến sự cố giẫm đạp đáng sợ, tâm đều lạnh hơn phân nửa, đáng tiếc nàng thế nào cũng không chen lại đám người đang hung trào, mà ở trong đó thậm chí không tìm được chỗ có thể núp.

Nàng chỉ có thể phí công kêu tên Thái Quang Đình và Minh Ngọc, trơ mắt nhìn cửa hông cách nàng càng ngày càng xa, liều mạng giữ vững thăng bằng của mình, không để cho mình ngã xuống, mắt tìm khắp nơi xem có chỗ nào có thể dựa vào để ẩn núp.

Mũ che mặt rất nhanh bị chen chật cứng mà rơi trên mặt đất, trâm cài trên tóc cũng bị người ta thừa dịp rối loạn rút đi, giầy bị giẫm lên rớt ra, Minh Phỉ hoàn toàn không để ý tới, cũng không dám khom lưng nhặt giày, mục tiêu của nàng là hoa biểu(*) bên trên quảng trường.

(*): Cột trụ đá trổ hoa (đặt trước cửa cung điện hoặc lăng mộ thời xưa)

Chỉ cần có thể tìm cách đến gần hoặc là chui vào trong hoa biểu có lan can bao quanh bên ngoài, ôm lấy lan can, nàng sẽ không sợ bị giẫm chết.

Nguy cơ lần này không giống với bất kỳ nguy cơ nào nàng đã từng gặp phải, lần này hoàn toàn không do bản thân nàng, đoàn người mãnh liệt giống như cuồn phong giữa biển khơi, còn nàng tựa như một người đang liều mạng giãy giụa, vô lực mà tuyệt vọng, chỉ có thể ở trong lòng thầm cầu nguyện ông trời không nên chơi đùa nàng đến chết, cho nàng một chút may mắn, nàng thật sự vẫn chưa muốn chết.

Cho tới giờ khắc này, nàng mới hiểu được, nàng muốn đền bù những chuyện mà kiếp trước nàng chưa làm được đến dường nào, nàng muốn có một cuộc sống hoàn chỉnh.

Có binh sĩ đang lớn tiếng quát bảo ngưng lại, vậy mà đoàn người đang hốt hoảng hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại càng ngày càng loạn.

Bên tai Minh Phỉ truyền tới tiếng la khóc hoảng sợ, tiếng kêu cứu tuyệt vọng, đoàn người càng ngày càng kinh sợ, Minh Phỉ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Trước mặt nàng đột nhiên có người hét lên một tiếng rồi ngã xuống, người phía sau hoàn toàn mặc kệ phía trước đã xảy ra chuyện gì, như thủy triều đánh tới, Minh Phỉ cũng không thể khống chế thăng bằng của thân thể nổi nữa, nàng tuyệt vọng giơ tay lên, chuẩn bị sau khi ngã xuống đất sẽ cố gắng hết sức cuộn tròn thân thể lại.

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay mạnh mẽ vững vàng giữ cánh tay của nàng, dùng sức lôi nàng bảo vệ vào trong ngực, vững vàng ôm nàng chen theo đoàn người ra bên ngoài, mùi hoa nhàn nhạt xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt của thanh niên nam tử tràn ngập trong lỗ mũi và lồng ngực Minh Phỉ, trong lúc cấp bách, Cung Viễn Hòa không quên khàn giọng mắng chửi người: Muội sao thế! Ta gọi muội mà muội không nghe thấy sao? Muội có biết thiếu chút nữa muội đã bị giẫm chết không?

Minh Phỉ không có hơi sức trả lời, chỉ cảm thấy hắn nắm cánh tay nàng đau thật là đau, nàng suy yếu giơ ngón tay lên chỉ hoa biểu cách đó không xa.

Thật may là Cung Viễn Hòa thông minh, lập tức hiểu ý của nàng, hai người không dám đi nghịch với phương hướng mọi người đang chạy trốn, chỉ có thể tận dụng mọi thứ từ từ hoạt động theo phương hướng chính, thật dễ dàng chen đến bên cạnh hoa biểu, Minh Phỉ ý bảo hắn cùng nàng chui vào trong lan can.

Nàng mới vừa khom lưng, Cung Viễn Hòa đã chặn ngang ôm nàng một cái, nhẹ nhàng đưa nàng vào trong lan can, đợi nàng đứng vững, hắn mới trở mình đi vào.

Mấy người ca ca đâu?

Minh Phỉ dựa sát vào trong hoa biểu, cả người không khống chế được phát run —— mới vừa rồi nàng đã đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực.

Không biết, ta không để ý tới bọn họ.

Có người phát hiện chỗ Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa đang ẩn núp, liều mạng chen lấn đi vào, Cung Viễn Hòa vội vàng giang hai cánh tay, vững vàng bảo vệ chỗ trú nhỏ của hai người.

Hắn cách nàng quá gần, gần gũi lại ngửi thấy mùi trên người hắn, hắn không còn là đứa trẻ choai choai đang ở thời kỳ đổi giọng nữa, hắn bây giờ là một nam nhân thành thục.

Minh Phỉ hơi mất tự nhiên, Cung Viễn Hòa vẫn vui vẻ nhìn nàng cười lớn: Muội xem muội đã trở thành dạng nữ tử gì rồi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy muội ở hồ đó vậy, một bà điên!

Loại người này, bất kể vào lúc nào vĩnh viễn đều


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status