Hỉ Doanh Môn

Chương 111 - Chương 110

/607


Editor: Lovenoo1510

Thứ Cát Sĩ có ba nơi, thành tích xuất sắc nhất được giữ lại làm ở Hàn Lâm, được sắp xếp giảng dạy hoặc trở thành **** ở Hàn Lâm, xưng là “Lưu Quán”. Những người khác thì được phái tới chủ sự Lục Bộ, do Ngự sử đảm trách; rồi phái tới các nơi nhận chức quan. Cho dù ở Hàn Lâm làm quan có thẩm trật thấp nhất, nhưng cũng là tuyển chọn thanh quý, nếu được vào Thanh Uyển Các tham dự các vấn đề cơ mật, thì càng được coi trọng. Nên bình thường mà nói, không người nào là không muốn được lưu lại quán để nhậm chức ở Hàn Lâm.

Kết quả thi xuống, làm người Thái gia rất kinh ngạc, thành tích của Lý Bích là tốt nhất trong ba người, Thái Quang Đình và Cung Viễn Hòa cũng không vượt qua được hắn. Vốn là nhìn thành tích của ba người, nếu là năm trước, thì tất cả đều có thể được lưu lại Hàn Lâm viện, nhưng trùng hợp, năm nay quan ở Hàn Lâm viện lại khá nhiều, nên có vẻ nhàn rỗi, công việc viết văn không quan trọng, mà với năng lực của Chung Thái Phó, hắn cũng không phải một tay che trời ở trong triều, vì vậy trong ba người chỉ có thể lưu lại một người.

Lấy tâm tư của Thái Quốc Đống, dĩ nhiên là muốn cho Thái Quang Đình lưu lại Hàn Lâm viện, dù sao đây cũng là vinh quang nhất, cũng có tiền đồ nhất: Lý Bích sao, so với Thái Quang Đình khi ra ngoài khẳng định là khó khăn hơn: về phần Cung Viễn Hòa, nhân tình nên thuận tay giúp là phải làm, nhưng dính đến lợi ích bản thân thì xin thứ cho hắn không có năng lực và sự rảnh rỗi.

Mặc dù Thái Quang Đình cũng rất muốn lưu lại quán, nhưng hắn tự xua đuổi ý nghĩ đó, trêu đùa bày tỏ Thất phẩm Hàn Lâm làm biên soạn quá kham khổ, ra ngoài sẽ tốt hơn, hắn rất vui lòng đi Lục Bộ hoặc Ngoại Phòng, còn lấy thành tích ra để xác định, để cho Lý Bích ở quán sẽ tốt hơn, tương lai hắn sẽ không muốn vì vậy mà người khác oán trách hắn. Chỉ là Thái Quốc Đống không thể giúp Cung Viễn Hoàn quá nhiều nên cảm thấy áy náy.

Thái Quang Đình nghĩ tới nghĩ lui, liền khuyên Cung Viễn Hòa thường xuyên cùng hắn đi giao hảo với con em quý tộc này nọ, tìm một phương pháp khác, xem có thể lưu lại quán hay không. Nhưng Cung Viễn Hòa lại không có một chút vội vã, cả ngày ngồi ở trong nhà không ra ngoài, mỗi ngày viết 20 chữ thiên thật lớn, Thái Quang Đình nóng nảy ép hỏi hắn mới nói cho Thái Quang Đình biết, hiện tại hắn chưa từng nghĩ muốn ở lại quán, hắn phải về Thủy thành phủ, hiện tại mười phần đã hoàn thành được tám phần.

Thái Quang Đình giờ mới biết hắn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến hôm nay, nên cũng không xen vào việc của hắn nữa, tính toán đi tìm Lý Bích. Lý Bích chí hướng rất xa, nguyện vọng lớn nhất cho tới bây giờ của hắn là ở lại Hàn Lâm viện, hôm nay thành tích của Lý Bích so với hắn tốt hơn, nhưng bởi vì thời vận chưa đủ, không có người có tiền nào chuẩn bị cho, nên rất có thể bị Thái Quốc Đống tìm cách chèn xuống dưới, trôi qua khó khăn nhất chắc hẳn chính là Lý Bích.

Thái Quang Đình Nghĩ, trái phải gì Lý Bích cũng sẽ cầu hôn, đều là người trong nhà, huống chi Lý Bích hết sức khó khăn, không bằng để hắn cùng Thái Quốc Đống đi cầu Chung Thái Phó, để Lý Bích lưu lại quán, hắn đi Lục Bộ hoặc Ngoại phóng cũng tốt. Ai ngờ hắn còn chưa kịp đi tìm người, Lý Bích đã chủ động tìm tới, thành khẩn bày tỏ mình cũng hiểu tình cảnh của hắn, sẽ không có bất kỳ ý tưởng lưu lại quán, để cho hắn không nên vì mình mà chọc giận Thái Quốc Đống, mình có thể đi Lục Bộ hoặc Ngoại Phóng cũng được.

Trong suốt cả quá trình biểu hiện của Lý Bích đều nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nói cười ríu rít, hình như không có chút khổ sở nào, mấy lần Thái Quang Đình muốn tỏ rõ nỗi lòng mình, đều bị hắn chặn lại. Bất luận như thế nào thì Thái Quang Đình đều muốn thúc đẩy để Lý Bích ở lại quán.

Hắn nói với Minh Phỉ chuyện này, thở dài nói: “Cái này vốn là hắn nên được. Ta không giống hắn, dầu gì ta cũng có phụ thân ở phía sau chống lưng, dù là đi Ngoại Phòng hoặc là Lục Bộ, thì về sau cũng còn rất nhiều cơ hội: Thế nhưng hắn lại không như vậy, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một cơ hội này, chí hướng của hắn rất xa………

“Các ngươi luôn qua lại thân thiết, hắn không muốn tranh giành với ngươi cũng không có gì kỳ quái, ta chỉ sợ hắn không phải thật tâm như vậy.”

Minh Phỉ trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chuyện đại sự của cuộc đời như vậy, hắn lại vân đạm phong kinh như thế, ngược lại trong lòng ta cảm thấy không chân thật, không rõ. Tuổi thơ của hắn đơn độc, mười năm sống trong nghèo túng khổ sở học hành, bên trong cũng có rất nhiều kinh nghiệm gian khó, không phải người thường có thể cảm nhận được. Chuyện không công bố như thế này, nếu hắn khổ sở trốn tránh ở trước mặt ngươi, sau đó bất đắc dĩ cam chịu số phận, nghĩ thông suốt rồi bày tỏ sự ủng hộ ngươi, cũng coi như rộng rãi khó có được: nhưng hắn lại biểu hiện thái độ rất lạnh nhạt, thậm chí nói mình không có chút khổ sở nào, thì có chút giả tạo.

Lấy tính tình hắn biểu lộ hàng ngày mà nói, đổi lại nếu hắn gặp người khác bị cướp, hắn sẽ bảy tỏ sự xem thường bất bình. Nếu như nói đây là bởi vì nhà chúng ta đã từng trợ giúp hắn, cho nên hắn mới nguyện ý buôn tha để báo ân, nhưng ân tình mà nhà chúng ra đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng mới chỉ là hơn nửa năm chiếu cô hắn, giúp đỡ hắn lên Thượng Kinh dự thi thôi mà. Sau khi hắn đi đậu thứ cát sĩ thì tất cả mọi thứ đều do triều đình cung cấp, đã sớm không dùng qua tiền nhà chúng ta rồi phải không? Ân tình này có bao nhiêu? Có đáng giá hay không để hắn dùng tiền đồ một đời để báo đáp? Ca ca không ngại đổi lại suy nghĩ, nếu như là ngươi… ngươi có thể có loại nhẹ nhõm như vậy sao?”

“Đúng là như thế, sau khi hắn có bổng lộc của mình thì chưa hề dùng qua của ta một đồng tiền.” Thái Quang Đình cười khổ, “Ý của ngươi nói hắn trong ngoài bất nhất? Có nhiều người cũng trong ngoài bất nhất, ta cũng không phải là một hay sao? Nếu là hắn và ta cùng ầm ĩ một trận, từ đó trở mặt, thì không phải ta sẽ càng khó chịu hơn sao?”

“Ầm ĩ một trận tất nhiên là không khôn ngoan, nhưng cũng là thói thường của con người, thế nhưng hắn không có chút nào quan tâm.” Minh Phỉ không ngừng lắc đầu, “Ca ca nếu là thuận tay đẩy thuyền ở lại viện, sau đó không phải là ngươi sẽ thiếu hắn một ân tình lớn sao, còn có thể phải thường xuyên lo lắng bị người ta lên án, lấy tính cách và tính khí của ngươi, về sau ngươi gặp hắn, không phải sẽ cảm thấy bị sỉ nhục sao? Nếu trong lòng ngươi lo lắng, cố gắng thúc đẩy việc hắn lưu lại viện, thì đó cũng là việc hắn nên được, không ai nói ngươi tốt. Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng lấy được sự khoan dung của người, làm cho người ta, nhớ rõ tình cảm đẹp. Mà căn bản với tính cách và tình khí của ngươi, ta có thể biết ngươi nhất định sẽ đẩy cơ hội lần này đi, hắn nhất định cũng có thể biết.

Trở ngại này, sở dĩ hắn một điểm cũng không khổ sở lo lắng, còn có thể nói ra những lời này nguyên nhân lớn chính là, hắn biết ngươi nhất định sẽ bỏ cơ hội này nhường cho hắn, nhưng nếu biết ngươi nhất định sẽ đem cơ hội này nhường cho hắn, hắn cần gì phải nói những lời này? Nếu như theo ta phỏng đoán là thật, loại người như hắn mà hành động như vậy cũng không phải là quang minh lỗi lạc, ý chí rộng lớn, mà là bản sao của việc mua danh, cố làm ra vẻ thanh cao, nhưng càng thêm tột cùng dối trá.”

Thái Quang Đình cười nhìn Minh Phỉ: “Kiến thức của ngươi lớn như vậy sao.”

Minh Phỉ cười nói: “Mẫu thân xem tạp thư nhiều, ta cũng xem theo, nhìn nhiều quá rồi, nghĩ cũng nhiều hơn. Có lẽ là ta hiểu nhầm hắn, dù sao ta không hiểu hắn nhiều lắm, nhưng mà ca ca có thể thử hắn một lần, giả vờ thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, để nhìn thái độ của hắn như thế nào.”

(Tạp thư: Chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử)

Ban đêm Thái Quang Đình và Cung Viễn Hòa cùng nhau uống rượu liền đem chuyện này ra nói với Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa cười nói: “Ta cũng cảm thấy ý nghĩ của Tam muội muội rất đúng. Nếu hắn không phải là em rể ngươi, thử hay không thử cũng không quan hệ, nếu là làm muội phu, phó thác cả đời Tam muội muội, thì nên thử một lần thì tốt hơn.

Dù sao trái phải thì ngươi cũng đã quyết định chủ ý không cướp của hắn, thử một lần cũng sẽ không làm sao, nếu như ngươi làm không tiện, thì để ta thay ngươi làm sẽ tốt hơn.”

Thái Quang Đình cười nói: “Chính là muốn ngươi thử thay ta. Minh Phỉ nói rồi, nếu ra không biết thử như thế nào, có thể tìm ngươi giúp một tay.”

“Chẳng lẽ ta giống như chuyên làm loại chuyện như vậy sao?” Cũng Viễn Hòa đỡ cằm cười, “Cái người muội muội này, rõ là… Bảo ta làm sao tin tưởng nàng chỉ mới là nữ tử mười bốn tuổi trong khuê phòng đây?” Dám giết người còn chưa tính, có thể bởi vì một chuyện mà nghĩ ra nhiều như vật thật không dễ.

“Muội tử của ta chính là người thông tuệ giờ ngươi mới biết sao?” Thái Quang Đình cười hả hê.

“Ta biết. Chỉ đơn thuần thấy bội phục thôi.” Cung Viễn Hòa vừa đùa vừa thật nói, “Thay vì khổ sở đi dò xét Lý Bích như vậy, không bằng cho nàng đính hôn với ta thì tốt rồi, ta nhất định coi nàng như châu báu.”

Thái Quang Đình giơ cao nắm đấm lên: “Không cho trêu chọc nàng!”

Cung Viễn Hòa cười cười: “Sao ta dám trêu chọc nàng? Ta ngưỡng mộ còn không được nữa là? Không phải ngươi không thích sao, ta không nói là được chứ gì.” Thấy vẻ mặt của Thái Quang Đình hơi hòa hoãn, giọng điệu của hắn lại than thở: “Thật ra thì hai người môn đăng hộ đối sẽ tốt hơn. Những thứ khác




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status