Hỉ Doanh Môn

Chương 104 - Chương 103

/607


Editor: Lovenoo1510

Trần thị mặt không thay đổi nhìn Minh Tư đang quỳ gối trước mặt khóc thút thít, không ngừng dập đầu nói xin lỗi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đứng lên đi, không phải nói ngươi còn bệnh sao? Biết rõ mình sai là tốt rồi.” Thái Quốc Đống cũng thật kỳ lạ, đón người quay lại liền quăng cho nàng rồi đi nha môn như một làn khói.

Minh Tư vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, nâng lên khuôn mặt hoa lê đẫm mưa, làm bộ tội nghiệp nhìn Trần thị: “Mẫu thân, đều là do nữ nhi không tốt, nữ nhi không hiểu chuyện, làm cho ngài thêm phiền toái. Về sau ta nhất định không dám như thế nữa.” Lại xoay người, hướng về phía Minh Phỉ đang đứng yên một chỗ muốn dập đầu: “Tam tỷ tỷ, ta thực sự xin lỗi ngươi, ta sai lầm rồi, mong rằng ngươi đừng so đo cùng người muội muội này.”

Lời còn chưa dứt, Trần thị đã quát to một tiếng: “Đều đứng đấy làm cái gì? Còn không mau đỡ Tứ tiểu thư đứng lên? Thân thể Tứ tiểu thư không tốt, lại bôn ba đường dài, sao có thể chịu được loại giày vò này? Nếu là vì vậy mà phát bệnh, để xem ta có đánh đòn các ngươi không!”

Nha đầu ma ma đồng loạt xông đến, mạnh mẽ kéo Minh Tư từ dưới đất lên. Minh Tư dựa sát vào trên người một nha hoàn, khóc đến thở không ra hơi, một bộ dáng yếu đuối có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Hai năm không gặp, đã có bộ dáng mảnh mai gió thổi qua một cái là bay này, cũng không biết là làm để cho người nào nhìn. Trần thị nhìn là thấy phiền, nhưng vẫn phải dằn lại tính tình nói: “Đưa Tứ tiểu thư về Quỳnh Hoa viện đi, cẩn thận hầu hạ, thiếu cái gì, lập tức đi lấy, nhanh đi mời Đường đại phu tới chuẩn mạch kê đơn.” Ánh mắt rơi vào trên người nha hoàn mười hai mười ba tuổi bên cạnh Minh Tư, “Đây là người nào?”

Tiểu nha hoàn “Rầm” một tiếng té quỵ xuống đất, dập đầu nói: “Nô tỳ Lục Thảo tiếp kiến phu nhân, phu nhân vạn phúc.”

Minh Tư hoảng hốt lo sợ, giọng nói run run: “Mẫu thân, vốn đi theo nữ nhi là Tùng Vân và Tùng Lộ nhưng vì bị bệnh nên không thể đi theo, đây là Trang đầu cho nữ nhị, Lục Thảo tuy còn nhỏ, nhưng là người giỏi giang trung thực, khéo léo nghe lời.” Bộ dáng chỉ sợ Trần thị đem Lục Thảo đuổi đi.

Trần thị nhíu nhíu mày: “Nếu là của Trang đầu cho ngươi, chắc là thoả đáng, Lục Thảo cái tên này nên đổi thôi, gọi là Nhân Thảo cũng được.” Mắt nhìn một vòng, rồi rơi vào trên người Châu Sai: “Bên cạnh ngươi chỉ có một mình nàng, khó tránh khỏi có lúc không thể chu toàn, để Châu Sai đến chiếu cố ngươi hai ngày, tiện chỉ bảo thêm Nhân Thảo cũng tốt, chớ để Nhân Thảo phạm vào quy củ trong nhà.” Đặt tách trà xuống, quay đầu nhìn ba người tỷ muội Minh Phỉ: “Các ngươi đi cũng nửa buổi rồi, chắc là mệt mỏi, trở về phòng thay quần áo đi.”

Châu Sai lập tức đưa mọi người về Quỳnh Hoa viện. Minh Phỉ cùng Minh Ngọc cáo từ, Minh Bội không chịu đi ở lại cuối cùng, thấy mọi người tản đi, uỷ khuất vạn phần nói: “Mẫu thân…………”

Trần thị cười nói: “Sao vậy?”

Minh Bội thấy vẻ mặt Trần thị coi như nhu hoà, lập tức đi tới trước mặt nàng, uỷ khuất nói: “Mẫu thân, nữ nhi không muốn cùng nàng ta ở chung một chỗ. Nàng ấy tính khí nóng nảy……….Chuyện lần trước chắc hận nữ nhi lắm, lúc này trở lại nhất định sẽ gây chuyện với nữ nhi…………”

Vẻ mặt Trần thị đoan trang, nghiêm túc nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy! Nàng là Tứ tỷ của ngươi.

Thánh nhân có nói: Biết sai có thể thay đổi rất lớn, nàng đã biết mình sai, lại bị bệnh, ngươi nên đối đãi tốt với nàng mới đúng. Được rồi! Trở về đi thôi.”

Minh Bội không dám nói nhiều nữa, uất ức lui xuống, toàn bộ tâm tư đều là làm thế nào để độc chiếm Quỳnh Hoa viện, không muốn cùng Minh Tư thưa kiện.

Minh Bội mới lui ra, Tứ di nương vẫn chưa từ bỏ ý định nên tiến vào xoa bóp cánh tay cho Trần thị: “Mẹ con nàng ta nhảy lên cũng thật lợi hại. Vừa mới qua một ngày, đã làm cho lão gia đón người trở lại. Theo tỳ thiếp thấy, nếu người bị bệnh, nên ở nông thôn nuôi mới phải, bị bệnh như thế này mà trở về để gieo hoạ cho người khác sao? Nếu là lây cho những người khác thì làm thế nào?”

Ở nơi này một ngày có thể có bản lĩnh làm được chuyện tốt gì? Không biết sắp đặt bao ngày, rồi chờ dịp nàng không có ở đây để đem người về. Phản đối không có hiệu quả, trong lòng Trần thị vốn đã có một đống lửa giận, nghe vậy nhíu mày: “Cũng bởi vì ở nông thôn không trị khỏi, cho nên mới muốn trở về điều trị tiếp! Phòng ốc trong nhà nhỏ hẹp, ngược lại ngoại viện rộng rãi, làm sao có thể để nữ hài tử ở ngoại viện được chứ? Ngươi tạm nhường một chút đi.”

Tứ di nương cười nói theo: “Phu nhân, Hồng Thuý uyển nơi đó………..” Thấy đôi mắt Trần thị hung ác, vội vàng nói: “Bên cạnh Hồng Thuý uyển có Hoa Mai viên không phải vừa đúng lúc sao? Lại thanh tĩnh rất khác biệt, rất thích hợp với dưỡng bệnh.”

Trần thị cười như không nhìn nàng ta: “Trước cứ ở, chờ lão gia trở lại bẩm qua với lão gia rồi hãy nói.”

Tứ di nương bĩu môi: “Phu nhân, ngài không biết, buổi sáng hôm qua các ngài vừa mới đi, tỳ thiếp đang hầu hạ lão gia ra cửa, thì có người nâng khăn tiến vào……….” Nàng vểnh lên ba đầu ngón tay, “Ôi chao, bụp một tiếng liền quỳ gối trên tấm đá xanh ở cửa viện, không nói câu nào, chỉ có đôi tay giơ thật cao cái khăn kia, nước mắt rơi như mưa.

Lão gia vốn có chút mất hứng, hỏi hắn buổi sáng tinh mơ khóc cái gì, nhưng vẫn sai tỳ thiếp đi lấy cái khăn kia tới, phía trên dùng máu viết chút chữ, tỳ thiếp không biết là gì, thế nhưng mùi hương thì tỳ thiếp nhận ra, còn không phải là mùi hương của cái con hồ ly lẳng lơ vẫn dùng sao? Mùi hương như vậy…….Phu nhân ngài thực quá nhân hậu rồi.”

Tứ di nương oán trách mấy câu, thấy Trần thị không tiếp lời, chỉ đành phải nói: “Lão gia nhìn một chút, liền tự mình đi đỡ người, nói, vừa như vậy, liền đi đón người đến đây. Tỳ thiếp nhìn thấy chuyện xấu, vội nói, nếu không hay chờ phu nhân trở lại hẵng nói? Kết quả lão gia lấy tỳ thiếp ra để trút giận, rồi lập tức lệnh cho Hàn quản gia đánh xe đi đón người, tỳ thiếp vội vàng tìm người đưa tin cho phu nhân, ai ngờ không tìm được người thích hợp, sau trời lại mưa, kéo tới kéo lui đã tới sáng hôm nay.” Nàng vỗ ngực, “Thật may, chỉ có nhỏ tới.”

Trần thị cười nói: “Ngươi cực khổ.” Lại phân phó Dư ma ma: “Vào thu rồi, đi đem khối tơ nhung màu tím mà vài ngày trước Tam nãi nãi cho ta đưa cho di nương làm kiện áo nhỏ mặc.”

Tứ di nương cười nói: “Làm sao xứng? Những chuyện này vốn là việc tỳ thiếp nên làm.”

Trần thị nghiêm túc nhìn nàng: “Vì vinh quang của Minh Bội bọn họ, ngươi thật sự đã làm chút việc.”

Tứ di nương thu hồi nụ cười, quỳ gối hành lễ, đôi tay nhận lấy vải rồi lui ra.

Tiểu Ngải dán lại bên tai nàng nói: “Di nương, cũng không biết Tứ tiểu thư bệnh thật hay giả, chúng ta sẽ thật sự chờ phu nhân đi bẩm báo với lão gia sao?”

Tứ di


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status