Bây giờ là mấy giờ? Tôi lầm bầm trong khi chậm rãi mở mắt và nhắm lại lúc ánh sáng mặt trời chạm vào chúng. Ngay lập tức, tôi lấy gối phủ lên đầu mình và cố gắng chống đỡ cơn đau đầu khủng khiếp. Ngồi trên giường gãi đầu tôi cố gắng chắp vá lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Những hình ảnh loé lên trong trí óc tôi. Quãng thời gian ở bên Tori, mấy thằng bạn, Chloe… Dù sao thì làm sao tôi có thể về đến giường chứ?
Tôi với lấy đồng hồ. Đã mười giờ rưỡi sáng. Chết tiệt! Lỡ mất hai tiết học! Tôi nhanh chóng đứng lên khỏi giường ngủ. Trong khi tiến về phía cửa để tìm Boris, tôi bỗng dưng cảm thấy đau đầu kinh khủng.
“Mẹ kiếp!” Tôi chửi rủa khi lấy cả hai tay ôm đầu.
“Cậu cần một ly sữa thưa cậu?” Boris bước ra từ đâu đó với một ly sữa trên tay.
“Boris! Ơn trời! Đưa nó cho tôi!” Tôi uống hết cả ly chỉ trong một ngụm. Ít ra thì cơn đau cũng được giảm bớt. “Mà này, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi về nhà?”
“Khi cậu trở về sau chuyến đi với cô Loise, cậu lại uống thêm một chai Whisky khác và rồi cậu bất tỉnh. Tôi đã mang cậu lên giường thưa cậu.” Boris kể lại.
“Chờ đã. Tôi không mặc đồ giống hôm qua, có phải ông…” Tôi chỉ tay vào ông ta. Nhận ra mình đang mặc chiếc quần đùi mới.
“Tôi đã rất kín đáo, thưa ngài.”
“Giỏi! Giỏi lắm! Ông có muốn nói với tôi điều gì khác không? Ông đánh răng cho tôi luôn à?” Tôi mỉa mai hỏi.
“Có một cô gái lúc nãy vừa tới đây. Bạn gái của cậu và xin thưa là không, tôi không đánh răng cho cậu. Mũi của tôi không thể chịu đựng được mùi hôi.” Ông ấy dùng hai ngón tay trích dẫn lại từ “bạn gái”*. Tôi không thể đổ lỗi cho ông già đó được. Thậm chí tôi còn không nhớ buổi nhậu nhẹt với mấy thằng bạn và Chloe. Não tôi vẫn đang hoạt động hết công suất để suy nghĩ về điểm này. Đột nhiên nó đánh trúng vào tôi. Tôi ngẩng đầu, quên cơn đau một lát, tôi nhìn thẳng vào Boris.
“Đợi đã lúc nãy ai đến đây?” Tôi hỏi.
“Có phải cậu có rất nhiều bạn gái không, thưa cậu chủ?” Boris cười hỏi. Tôi chỉ nhìn ông ta, đôi lông mày nâng lên và rồi ông ta hắng giọng
“Là lỗi của tôi.” Ông ta nói, nén cười.
“Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.” Tôi ra lệnh.
“Victoria Peige đến đây. Lúc đầu tôi vì do dự khi để cô ấy vào trong, tôi đã hỏi làm sao cô ấy biết được cậu. Cậu cũng biết rồi đó, đó là một giao thức thông thường. Thế là tôi đã nhớ ra tên cô ấy kể từ lúc cậu yêu cầu tôi tìm địa chỉ.”
“Giao thức? Sao ông lại làm vậy hả lão già?”
“Vì sự an toàn của cậu thôi. Tôi chịu trách nhiệm với ngôi nhà này và phải thận trọng hơn bao giờ hết kể từ khi bạn gái của cậu xông vào và hất ngã đồ nội thất như thể đây là nhà họ vậy.”
“Được rồi.” Tôi chấp thuận. “Vậy, cô ấy muốn gì?”
“Cô ấy lo lắng cho cậu. Cô ấy bảo tôi rằng đã không nghe được tin tức gì về cậu từ khi cậu chở cô ấy về nhà.”
“Và ông buôn chuyện với cô ấy? Thật không giống ông chút nào đấy Boris.” tôi đùa.
“Vâng cô ấy nghĩ trông tôi rất bảnh bao thưa cậu. Và cả hai chúng tôi thân thiết với nhau ở một mức độ chắc chắn.” Ông dùng hai ngón tay trích dẫn lại từ “chắc chắn”.
“Ông có cần kể tôi cho nghe những gì hai kẻ si tình đàm đạo với nhau không?” Tôi không thể không ngoác mồm cười trước cái việc Tori đã nói chuyện với Boris.
“Là lỗi của tôi thưa cậu, nhưng tôi dứt khoát tin rằng lời hứa ngón út hoàn toàn là sự thật.” Boris nói, hơi bối rối. Tôi không còn cảm nhận được cơn đau đầu nữa. Nghĩ về việc họ nói chuyện với nhau khiến tôi mỉm cười. Có thể họ đang đã nói về tôi. Ông già này rất hiểu tôi. Tôi chỉ thắc mắc tại sao cô ấy tới đây mà không đánh thức tôi dậy.
“Tại sao cô ấy không đánh thức tôi dậy?” Tôi hỏi.
“Tôi đã hỏi nhưng cô nói rằng không cần thiết phải làm vậy. Chúng tôi đều nhất trí rằng cậu cần phải nghỉ ngơi và việc đánh thức cậu dậy sẽ khiến hai chúng tôi gặp rắc rối.”
“Được, lựa chọn đúng đắn đấy. Giờ thì thôi cười đi.” Tôi ra lệnh. Tôi hơi xấu hổ và rồi, tôi chợt nhận ra điều gì đó. “Này, chờ đã. Ông có nhắc lại chuyện xảy ra tối qua không đấy?” Tôi hoảng sợ hỏi. Tôi lo ngại cô ấy phát hiện ra chuyện rắc rối với Chloe đêm qua.
“Đừng lo lắng thưa cậu. Tôi không hề nhắc tới chuyện gì về cô gái khác vì lợi ích của cậu.” Ông ta vừa nói vừa vỗ vỗ vai tôi.
“Tốt.” Là tất cả những gì tôi có thể nói được. Sau đó tôi đưa ly sữa trống không cho Boris và tiến về phía phòng tắm.
“Tiện đây, tôi phải nói Cô Peige là một cô gái rất tuyệt vời. Cậu sẽ không tìm được ai như cô ấy. Hãy chu đáo với cô ấy, thưa cậu.” Boris nói thêm.
“Con nai nhỏ đã đi rồi Boris. Hãy chấp nhận nó. Đừng có lo mấy chuyện lặt vặt nữa…” Tôi lén nhìn ra khỏi phòng tắm với bàn chải đánh răng trong tay để thấy Boris rời đi.
Lúc tôi đến trường đã gần tới giờ ăn trưa. Tôi thẳng tiến tới căn tin vì biết rằng cả ba người họ chắc đang ngồi ở cái bàn quen thuộc. Tôi đi về phía họ và hắng giọng để họ nhận ra sự có mặt của mình.
“Zach! Hãy trở nên thân thiết hơn và nhập bọn với chúng tôi.” Chloe đề nghị. Và đến lúc này tôi nghĩ cô ấy chỉ trở nên thân thiện vào tối qua thôi. Tôi nhìn Tori và sau đó là Nathan. Cái vẻ trên gương mặt họ thật khôi hài. Cả hai người đều sững sờ trước những gì Chloe đề xuất.
Nathan giống như thể hắn sẽ sẵn sàng đấm vào mặt tôi bất cứ lúc nào nhưng tôi đang cố gắng hết sức để kìm chế bản thân. Đó không phải là cách tiếp cận đúng đắn. Giờ tôi biết hắn thích Tori bởi vậy tôi biết phương pháp tốt nhất để khiến hắn điên lên thông qua cô ấy.
“Này Chloe, tôi qua đây để gặp bạn gái tôi.” Tôi nói và nhấn mạnh từ bạn gái. Liếc nhanh qua Nathan, tôi có thể thấy hắn hoàn toàn bối rối. Tôi ngồi xuống cạnh Tori, cô ấy định nói điều gì đó nhưng tôi ngắt lời. “Cảm ơn em vì ngày hôm qua, Tori. Hôm qua thật vui và anh không thể quên được nụ hôn ấy.” Rồi tôi nháy mắt với cô ấy. Mọi người dường như đều bị sốc ngoại trừ Nathan, Tôi có thể thấy hắn đang cố phớt lờ những gì tôi nói. Ít nhất là cử chỉ này xác nhận những gì Chloe nói với tôi, Nathan thích Tori.
“Nhân tiện, cảm ơn em vì đã ghé thăm anh lúc nãy. Ừ, Boris đã nói với anh. Lần sau hãy mang cho ông ấy một ít mì ống. Ông ta thích món ấy lắm. Được rồi, giờ anh phải đi đây. Gặp lại em sau.” Tôi đứng dậy và rời khỏi đó. Tôi thích thú vì có thể trả thù Nathan nhờ việc hắn thích Tori, và thực tế là hắn chẳng làm gì được.
TORI
“Hai đứa hôn nhau? Sao tối qua cậu không nói với tớ hả? Đó là nụ hôn đầu đời của cậu đấy Tori! Cậu có nghe những gì tớ nói không thế?” Chloe hỏi.
“Để tớ biện hộ cái, hôm qua cậu cứ vội vội vàng vàng rời khỏi.” Tôi phản bác và tiếp tục ăn sanwich. Tôi hơi bối rối vì Zach. Hắn đang cố khiến tôi bẽ mặt trước bạn bè mình sao? Chẳng lẽ tôi chưa đủ xấu hổ bởi bản thân mình chính là đứa đã bắt đầu nụ hôn ngu ngốc đó?
“Chẳng phải còn quá sớm để cậu trao cho anh ta nụ hôn đầu hay sao? Tớ muốn nói là, cậu mới ở bên anh ta có mấy ngày mà cậu đã…” Nathan không thể nói tròn câu. Tôi hoàn toàn hiểu mối bận tâm của họ sẽ khiến việc này tưởng chừng như ghê gớm lắm.
“Nathan, cậu cũng đừng nói vậy. Hai người dừng lại đi. Chỉ là một nụ hôn trên má mà thôi. Và vả lại, Nathan nói đúng, chỉ mới có vài ngày thôi và vẫn còn quá sớm cho nụ hôn đầu tiên, chúng ta có thể nói về cái gì khác được không?” Tôi nhún vai.
Zachary! Anh thật khiến tôi đau đầu. Lẽ ra anh không nên đến trường vào ngày hôm nay!
“Còn chuyện cậu đến nhà anh ta? Thật chứ?” Nathan hỏi cặn kẽ. Sự lo lắng hiện lên trên gương mặt cậu.
“Nathan!” Tôi cao giọng.
“Thôi nào Tori, bí mật của cậu sẽ an toàn với chúng tớ! Nói đi! Nói đi!” Chloe quả quyết.
“Vâng… Được rồi. Tối qua tớ hơi lo; Tớ chẳng biết anh ấy ở đâu sau khi anh ấy chở tớ về. Tớ sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy đến với anh ấy. Vậy nên tớ đã ghé thăm sáng nay.” Tôi khiến họ thoả lòng.
“Ôi, Tớ tự hào về cậu lắm Tori! Giờ thì cậu đúng là một cô bạn gái rồi! Tớ cảm thấy rất hạnh phúc vì cậu!” Chloe hào hứng nói. Cậu ấy nhìn Nathan một chút khi Nathan đang mãi nghĩ ngợi về chuyện của chính cậu ấy.
“Tiện đây Chloe, cậu kêu Zach vào nhóm bọn mình lúc nãy. Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, như cậu thấy đó Tori yêu dấu, hôm qua tớ với Zach đã nói chuyện một lát và nhận ra rằng tốt nhất bọn tớ nên quên đi quá khứ và lại trở thành bạn bè của nhau. Cậu biết đấy, vì lúc này hai người đang ở bên nhau, tại sao lại không chứ? Tớ thấy chẳng có gì sai cả.”
“Tớ chưa từng nói là có gì sai.”
“Cậu chưa từng nói à? Tớ thật ngớ ngẩn. Giờ mình nói về chuyện gì khác được chứ?” Cậu ấy biện hộ.
“Tối qua cậu tới nhà anh ta à?” Nathan xen vào.
“Không! Nathan! Không có! Chuyện xảy ra ở… đây! Tại trường! Tớ không bao giờ tới nhà anh ta. Ôi, nhìn giờ xem, tớ phải đi rồi. Cậu biết tớ đấy, chú ong bận rộn, với bài tập về nhà và công việc. Chào!” Cậu ấy đứng dậy và vội vàng bỏ đi.
“Thế này là sao? Dù sao thì giờ giải lao sắp kết thúc rồi, đi thôi. Gặp lại cậu sau nhé Nate.” Tôi nhìn cậu và mỉm cười. Tôi gần như bừng tỉnh khi Nathan nắm bàn tay tôi như thể cậu đang cố ngăn tôi lại. Tôi nhìn cậu, cau mày. “Sao thế?” Tôi lo lắng.
“Lát nữa tớ chở cậu về được không?” Cậu hỏi. Tôi có thể nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt cậu.
“Tớ… không biết nữa…” Tôi trả lời.
“Làm ơn đi.” Cậu nài nỉ.
Tôi ngồi xuống và thở dài. Tôi muốn chứ, thật sự rất muốn. Nhưng tôi không biết Zach có để yên cho tôi không. Tôi không muốn hai người họ lại đánh nhau lần nữa. Tôi hiểu Zach, chắc chắn hắn ta sẽ sôi máu. Tôi thật sự rất nhớ những lúc ở bên Nathan. Nhưng tôi cần làm bạn gái của Zach. Tôi nên để tình cảm với Nathan sang một bên.
“Tớ… sẽ cố gắng.” Tôi nói. Cậu rời khỏi tay tôi. Tôi đứng dậy và vội vã rời khỏi căn tin bỏ lại cậu ở đó. Tớ thật có lỗi với cậu Nathan.
***
Đã kết thúc tiết học và tôi thì vẫn còn ở thư viện. Tôi kiểm tra điện thoại xem có ai gọi cho mình không, có phải là Zach không. Hắn ta có thể sẽ muốn biết chỗ tôi đang ở để đón tôi về.
Tôi cúi đầu mình dưới bàn và trả lời điện thoại với giọng nhỏ xíu “Chào?”
“Em ở đâu đó! Đứng đây chờ em suốt mười phút mà em vẫn không ra! Em biết anh không muốn là người chờ đợi mà, đúng chứ?” Hắn ta hét lên. Tôi ngẩng đầu lên một chút để lén nhìn và thấy mọi người xung quanh đang hướng về mình. Họ có thể nghe rõ giọng nói của hắn.
“Vâng về chuyện đó ấy à. Em nghĩ là anh nên về trước.” Tôi đề nghị.
“Tại sao?”
“Em vẫn còn chuyện để làm sau giờ học và bởi vì ngày mai nên giờ em phải ở thư viện.”
“Ồ, anh rất tiếc, ngày mai cứ thoải mái mà tới trường, anh cược là người trông coi trường thực sự mong đợi công việc của em. Mai là thứ bảy.” Hắn nói một cách mỉa mai.
Tôi sẽ không nhận ra mai là thứ bảy nếu hắn không nhắc tôi. Tôi có nhiều thứ phải suy nghĩ nhưng tôi thật sự định sẽ ở đây hôm nay để hoàn thành bài tập để được tiếp tục vào ngày thứ hai. Tôi là một trong những người thích dành cuối tuần căng thẳng để nghỉ ngơi.
“Xin lỗi anh đấy? Bởi vì thứ hai! Em chỉ muốn hoàn thành công việc để không phải làm gì vào suốt cuối tuần.” Tôi nói với giọng ân hận
“Đây là thế kỷ thứ hai mươi mốt, Peige. Em có nghe về Internet, wikipedia và google chưa? Em có thể làm xong mọi thứ tại nhà trong vài phút.” Tên này thật không thể tin được.
“Những quyển sách đáng tin hơn Wikipedia của anh, Anderson.” Tôi đáp trả.
“Được rồi. Cái gì cũng được. Khi nào thì em xong?”
“Gì cơ?”
“Anh nói là sẽ mất bao nhiêu lâu để em hoàn thành bài tập? Anh không định sẽ đợi em ở bãi gửi xe đâu. Anh sẽ chỉ quay trở lại và đón em.” Hắn ám chỉ.
“Ồ không, anh cứ về trước đi. Em chỉ cần đi taxi hoặc về với Nathan thôi mà.”
“Em nói gì thế? Chờ anh đấy. Gọi cho anh chừng nào em xong việc. Em mà dám gọi thằng đần đó tới đón, hiểu chưa?” Hắn có vẻ thực sự khó chịu.
“Em có thể nghe được anh to và rõ ràng anh biết chứ. Thu sóng ở đây cũng rất tốt. Bởi vậy anh không cần phải hét lên! Mọi người có thể nghe thấy giọng anh đấy! Em sẽ gọi anh sau, tạm biệt.” Tôi không thể không cao giọng và kết thúc cuộc gọi.
Tôi ngó quanh phòng. Mọi người vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Zach, hôm nay anh đã khiến tôi bẽ mặt hai lần!”
Chắc là tôi phải nói với Nathan là hôm nay cậu không thể chở tôi về được.
***
Khoảng ba tiếng trôi qua kể từ lúc Zach gọi cho tôi. Tôi gửi cho hắn một tin nhắn nói rằng tôi đã hoàn thành bài tập. Tôi thu gọm đồ đạc của mình và đi tới bãi đỗ xe nơi Zach đang đợi.
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy mái tóc vàng của hắn nổi bật lên dù là trong đêm tối. Tôi tiến về phía hắn và hắn mở cửa xe cho tôi. ‘Vậy giờ hắn lại là quý ông lịch thiệp nữa à.’
Trước khi vào xe, tôi xin lỗi. “Xin lỗi vì lâu quá em mới làm xong.”
“Quên đi. Em đúng là một con mọt sách em biết chứ?” Hắn lạnh lùng nói.
Tôi ngồi vào ghế cạnh ghế tài xế và hắn đóng cửa lại. Hắn ngồi vào phía của mình và sau đó đưa cho tôi thứ gì đó trong một cái hộp vuông màu hồng. “Gì thế?” Tôi hỏi.
“Thì mở ra đi.” Hắn ra lệnh.
‘Cái tên này thực sự khiến tôi bực mình!” Tôi mở chiếc hộp. Và có rất nhiều bách quy sô cô la bên trong. ‘Làm sao hắn biết bánh quy là thứ tôi thích?’
“Anh… Anh dừng lại gần một cửa hiệu và nghĩ rằng em chưa ăn gì nên anh quyết định mua một ít… cho em.” Hắn trả lời. Tôi nhìn hắn mà hắn không nhìn tôi. Tôi mỉm cười vì thực tế là hắn trông thật đáng yêu khi bối rối.
Tôi ăn một chiếc bánh quy. “Ngon đấy Zach, và cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười trong khi nhìn hắn.
“Ừ, tốt, em biết điều gì đó ấy mà, anh đoán thế.” Hắn ta nói, cố gắng hết sức để không nhìn tôi.
“Gì cơ? Em chẳng hiểu anh nói gì cả. Anh có vẻ buồn cười quá.” Tôi lại ăn thêm một chiếc bánh quy nữa và cười hắn.
“Im đi! Đưa cho anh một ít!” Hắn chộp lấy bánh quy và bỏ tất cả vào trong miệng. Tôi chỉ lắc đầu. Hắn khởi động xe lúc tôi hỏi hắn. “Sao anh biết được bánh quy là thứ em thích?”
“Anh không biết. Đoán bừa chăng?” Hắn trả lời.
Một sắc thái khác ở Zachary. Nghĩ về việc ai đó sẽ chẳng bao giờ tin rằng trong một triệu năm mình sẽ làm chuyện như thế này khiến tôi bật cười mỗi khi cắn một miếng (bánh quy).
“Nhân tiện, ngày mai em sẽ đi cùng anh. Bạn của anh từ Paris về, tổ chức tiệc và nó muốn gặp em. Anh không chấp nhận câu trả lời không đâu.” Hắn yêu cầu.
“Làm ơn nhắc lại?” Tôi lặng người. “Anh đang nói gì thế?” Tôi hỏi một cách hoài nghi.
“Em sẽ đi cùng anh tới một bữa tiệc vào ngày mai. Để gặp đám bạn anh. Tụi nó muốn gặt em. Hết chuyện. Anh sẽ chở em về.” Hắn kết luận.
Tôi nhìn bánh quy và suy nghĩ, ‘Không phải Zach trở nên ngọt ngào với tôi. Là hối lộ! Ài!’
Lúc nào tôi cũng nghĩ về việc sẽ có được ngày cuối tuần không căng thẳng. Hình như tôi khẳng định quá sớm rồi. Tuyệt nhỉ!
Đối phó với một kẻ đào hoa đã đủ mệt. Giờ thì tôi phải đối mặt với cả đám! Không có chuyện gì tệ hơn chuyện này!
Hết chương 11
Những hình ảnh loé lên trong trí óc tôi. Quãng thời gian ở bên Tori, mấy thằng bạn, Chloe… Dù sao thì làm sao tôi có thể về đến giường chứ?
Tôi với lấy đồng hồ. Đã mười giờ rưỡi sáng. Chết tiệt! Lỡ mất hai tiết học! Tôi nhanh chóng đứng lên khỏi giường ngủ. Trong khi tiến về phía cửa để tìm Boris, tôi bỗng dưng cảm thấy đau đầu kinh khủng.
“Mẹ kiếp!” Tôi chửi rủa khi lấy cả hai tay ôm đầu.
“Cậu cần một ly sữa thưa cậu?” Boris bước ra từ đâu đó với một ly sữa trên tay.
“Boris! Ơn trời! Đưa nó cho tôi!” Tôi uống hết cả ly chỉ trong một ngụm. Ít ra thì cơn đau cũng được giảm bớt. “Mà này, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi về nhà?”
“Khi cậu trở về sau chuyến đi với cô Loise, cậu lại uống thêm một chai Whisky khác và rồi cậu bất tỉnh. Tôi đã mang cậu lên giường thưa cậu.” Boris kể lại.
“Chờ đã. Tôi không mặc đồ giống hôm qua, có phải ông…” Tôi chỉ tay vào ông ta. Nhận ra mình đang mặc chiếc quần đùi mới.
“Tôi đã rất kín đáo, thưa ngài.”
“Giỏi! Giỏi lắm! Ông có muốn nói với tôi điều gì khác không? Ông đánh răng cho tôi luôn à?” Tôi mỉa mai hỏi.
“Có một cô gái lúc nãy vừa tới đây. Bạn gái của cậu và xin thưa là không, tôi không đánh răng cho cậu. Mũi của tôi không thể chịu đựng được mùi hôi.” Ông ấy dùng hai ngón tay trích dẫn lại từ “bạn gái”*. Tôi không thể đổ lỗi cho ông già đó được. Thậm chí tôi còn không nhớ buổi nhậu nhẹt với mấy thằng bạn và Chloe. Não tôi vẫn đang hoạt động hết công suất để suy nghĩ về điểm này. Đột nhiên nó đánh trúng vào tôi. Tôi ngẩng đầu, quên cơn đau một lát, tôi nhìn thẳng vào Boris.
“Đợi đã lúc nãy ai đến đây?” Tôi hỏi.
“Có phải cậu có rất nhiều bạn gái không, thưa cậu chủ?” Boris cười hỏi. Tôi chỉ nhìn ông ta, đôi lông mày nâng lên và rồi ông ta hắng giọng
“Là lỗi của tôi.” Ông ta nói, nén cười.
“Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.” Tôi ra lệnh.
“Victoria Peige đến đây. Lúc đầu tôi vì do dự khi để cô ấy vào trong, tôi đã hỏi làm sao cô ấy biết được cậu. Cậu cũng biết rồi đó, đó là một giao thức thông thường. Thế là tôi đã nhớ ra tên cô ấy kể từ lúc cậu yêu cầu tôi tìm địa chỉ.”
“Giao thức? Sao ông lại làm vậy hả lão già?”
“Vì sự an toàn của cậu thôi. Tôi chịu trách nhiệm với ngôi nhà này và phải thận trọng hơn bao giờ hết kể từ khi bạn gái của cậu xông vào và hất ngã đồ nội thất như thể đây là nhà họ vậy.”
“Được rồi.” Tôi chấp thuận. “Vậy, cô ấy muốn gì?”
“Cô ấy lo lắng cho cậu. Cô ấy bảo tôi rằng đã không nghe được tin tức gì về cậu từ khi cậu chở cô ấy về nhà.”
“Và ông buôn chuyện với cô ấy? Thật không giống ông chút nào đấy Boris.” tôi đùa.
“Vâng cô ấy nghĩ trông tôi rất bảnh bao thưa cậu. Và cả hai chúng tôi thân thiết với nhau ở một mức độ chắc chắn.” Ông dùng hai ngón tay trích dẫn lại từ “chắc chắn”.
“Ông có cần kể tôi cho nghe những gì hai kẻ si tình đàm đạo với nhau không?” Tôi không thể không ngoác mồm cười trước cái việc Tori đã nói chuyện với Boris.
“Là lỗi của tôi thưa cậu, nhưng tôi dứt khoát tin rằng lời hứa ngón út hoàn toàn là sự thật.” Boris nói, hơi bối rối. Tôi không còn cảm nhận được cơn đau đầu nữa. Nghĩ về việc họ nói chuyện với nhau khiến tôi mỉm cười. Có thể họ đang đã nói về tôi. Ông già này rất hiểu tôi. Tôi chỉ thắc mắc tại sao cô ấy tới đây mà không đánh thức tôi dậy.
“Tại sao cô ấy không đánh thức tôi dậy?” Tôi hỏi.
“Tôi đã hỏi nhưng cô nói rằng không cần thiết phải làm vậy. Chúng tôi đều nhất trí rằng cậu cần phải nghỉ ngơi và việc đánh thức cậu dậy sẽ khiến hai chúng tôi gặp rắc rối.”
“Được, lựa chọn đúng đắn đấy. Giờ thì thôi cười đi.” Tôi ra lệnh. Tôi hơi xấu hổ và rồi, tôi chợt nhận ra điều gì đó. “Này, chờ đã. Ông có nhắc lại chuyện xảy ra tối qua không đấy?” Tôi hoảng sợ hỏi. Tôi lo ngại cô ấy phát hiện ra chuyện rắc rối với Chloe đêm qua.
“Đừng lo lắng thưa cậu. Tôi không hề nhắc tới chuyện gì về cô gái khác vì lợi ích của cậu.” Ông ta vừa nói vừa vỗ vỗ vai tôi.
“Tốt.” Là tất cả những gì tôi có thể nói được. Sau đó tôi đưa ly sữa trống không cho Boris và tiến về phía phòng tắm.
“Tiện đây, tôi phải nói Cô Peige là một cô gái rất tuyệt vời. Cậu sẽ không tìm được ai như cô ấy. Hãy chu đáo với cô ấy, thưa cậu.” Boris nói thêm.
“Con nai nhỏ đã đi rồi Boris. Hãy chấp nhận nó. Đừng có lo mấy chuyện lặt vặt nữa…” Tôi lén nhìn ra khỏi phòng tắm với bàn chải đánh răng trong tay để thấy Boris rời đi.
Lúc tôi đến trường đã gần tới giờ ăn trưa. Tôi thẳng tiến tới căn tin vì biết rằng cả ba người họ chắc đang ngồi ở cái bàn quen thuộc. Tôi đi về phía họ và hắng giọng để họ nhận ra sự có mặt của mình.
“Zach! Hãy trở nên thân thiết hơn và nhập bọn với chúng tôi.” Chloe đề nghị. Và đến lúc này tôi nghĩ cô ấy chỉ trở nên thân thiện vào tối qua thôi. Tôi nhìn Tori và sau đó là Nathan. Cái vẻ trên gương mặt họ thật khôi hài. Cả hai người đều sững sờ trước những gì Chloe đề xuất.
Nathan giống như thể hắn sẽ sẵn sàng đấm vào mặt tôi bất cứ lúc nào nhưng tôi đang cố gắng hết sức để kìm chế bản thân. Đó không phải là cách tiếp cận đúng đắn. Giờ tôi biết hắn thích Tori bởi vậy tôi biết phương pháp tốt nhất để khiến hắn điên lên thông qua cô ấy.
“Này Chloe, tôi qua đây để gặp bạn gái tôi.” Tôi nói và nhấn mạnh từ bạn gái. Liếc nhanh qua Nathan, tôi có thể thấy hắn hoàn toàn bối rối. Tôi ngồi xuống cạnh Tori, cô ấy định nói điều gì đó nhưng tôi ngắt lời. “Cảm ơn em vì ngày hôm qua, Tori. Hôm qua thật vui và anh không thể quên được nụ hôn ấy.” Rồi tôi nháy mắt với cô ấy. Mọi người dường như đều bị sốc ngoại trừ Nathan, Tôi có thể thấy hắn đang cố phớt lờ những gì tôi nói. Ít nhất là cử chỉ này xác nhận những gì Chloe nói với tôi, Nathan thích Tori.
“Nhân tiện, cảm ơn em vì đã ghé thăm anh lúc nãy. Ừ, Boris đã nói với anh. Lần sau hãy mang cho ông ấy một ít mì ống. Ông ta thích món ấy lắm. Được rồi, giờ anh phải đi đây. Gặp lại em sau.” Tôi đứng dậy và rời khỏi đó. Tôi thích thú vì có thể trả thù Nathan nhờ việc hắn thích Tori, và thực tế là hắn chẳng làm gì được.
TORI
“Hai đứa hôn nhau? Sao tối qua cậu không nói với tớ hả? Đó là nụ hôn đầu đời của cậu đấy Tori! Cậu có nghe những gì tớ nói không thế?” Chloe hỏi.
“Để tớ biện hộ cái, hôm qua cậu cứ vội vội vàng vàng rời khỏi.” Tôi phản bác và tiếp tục ăn sanwich. Tôi hơi bối rối vì Zach. Hắn đang cố khiến tôi bẽ mặt trước bạn bè mình sao? Chẳng lẽ tôi chưa đủ xấu hổ bởi bản thân mình chính là đứa đã bắt đầu nụ hôn ngu ngốc đó?
“Chẳng phải còn quá sớm để cậu trao cho anh ta nụ hôn đầu hay sao? Tớ muốn nói là, cậu mới ở bên anh ta có mấy ngày mà cậu đã…” Nathan không thể nói tròn câu. Tôi hoàn toàn hiểu mối bận tâm của họ sẽ khiến việc này tưởng chừng như ghê gớm lắm.
“Nathan, cậu cũng đừng nói vậy. Hai người dừng lại đi. Chỉ là một nụ hôn trên má mà thôi. Và vả lại, Nathan nói đúng, chỉ mới có vài ngày thôi và vẫn còn quá sớm cho nụ hôn đầu tiên, chúng ta có thể nói về cái gì khác được không?” Tôi nhún vai.
Zachary! Anh thật khiến tôi đau đầu. Lẽ ra anh không nên đến trường vào ngày hôm nay!
“Còn chuyện cậu đến nhà anh ta? Thật chứ?” Nathan hỏi cặn kẽ. Sự lo lắng hiện lên trên gương mặt cậu.
“Nathan!” Tôi cao giọng.
“Thôi nào Tori, bí mật của cậu sẽ an toàn với chúng tớ! Nói đi! Nói đi!” Chloe quả quyết.
“Vâng… Được rồi. Tối qua tớ hơi lo; Tớ chẳng biết anh ấy ở đâu sau khi anh ấy chở tớ về. Tớ sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy đến với anh ấy. Vậy nên tớ đã ghé thăm sáng nay.” Tôi khiến họ thoả lòng.
“Ôi, Tớ tự hào về cậu lắm Tori! Giờ thì cậu đúng là một cô bạn gái rồi! Tớ cảm thấy rất hạnh phúc vì cậu!” Chloe hào hứng nói. Cậu ấy nhìn Nathan một chút khi Nathan đang mãi nghĩ ngợi về chuyện của chính cậu ấy.
“Tiện đây Chloe, cậu kêu Zach vào nhóm bọn mình lúc nãy. Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, như cậu thấy đó Tori yêu dấu, hôm qua tớ với Zach đã nói chuyện một lát và nhận ra rằng tốt nhất bọn tớ nên quên đi quá khứ và lại trở thành bạn bè của nhau. Cậu biết đấy, vì lúc này hai người đang ở bên nhau, tại sao lại không chứ? Tớ thấy chẳng có gì sai cả.”
“Tớ chưa từng nói là có gì sai.”
“Cậu chưa từng nói à? Tớ thật ngớ ngẩn. Giờ mình nói về chuyện gì khác được chứ?” Cậu ấy biện hộ.
“Tối qua cậu tới nhà anh ta à?” Nathan xen vào.
“Không! Nathan! Không có! Chuyện xảy ra ở… đây! Tại trường! Tớ không bao giờ tới nhà anh ta. Ôi, nhìn giờ xem, tớ phải đi rồi. Cậu biết tớ đấy, chú ong bận rộn, với bài tập về nhà và công việc. Chào!” Cậu ấy đứng dậy và vội vàng bỏ đi.
“Thế này là sao? Dù sao thì giờ giải lao sắp kết thúc rồi, đi thôi. Gặp lại cậu sau nhé Nate.” Tôi nhìn cậu và mỉm cười. Tôi gần như bừng tỉnh khi Nathan nắm bàn tay tôi như thể cậu đang cố ngăn tôi lại. Tôi nhìn cậu, cau mày. “Sao thế?” Tôi lo lắng.
“Lát nữa tớ chở cậu về được không?” Cậu hỏi. Tôi có thể nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt cậu.
“Tớ… không biết nữa…” Tôi trả lời.
“Làm ơn đi.” Cậu nài nỉ.
Tôi ngồi xuống và thở dài. Tôi muốn chứ, thật sự rất muốn. Nhưng tôi không biết Zach có để yên cho tôi không. Tôi không muốn hai người họ lại đánh nhau lần nữa. Tôi hiểu Zach, chắc chắn hắn ta sẽ sôi máu. Tôi thật sự rất nhớ những lúc ở bên Nathan. Nhưng tôi cần làm bạn gái của Zach. Tôi nên để tình cảm với Nathan sang một bên.
“Tớ… sẽ cố gắng.” Tôi nói. Cậu rời khỏi tay tôi. Tôi đứng dậy và vội vã rời khỏi căn tin bỏ lại cậu ở đó. Tớ thật có lỗi với cậu Nathan.
***
Đã kết thúc tiết học và tôi thì vẫn còn ở thư viện. Tôi kiểm tra điện thoại xem có ai gọi cho mình không, có phải là Zach không. Hắn ta có thể sẽ muốn biết chỗ tôi đang ở để đón tôi về.
Tôi cúi đầu mình dưới bàn và trả lời điện thoại với giọng nhỏ xíu “Chào?”
“Em ở đâu đó! Đứng đây chờ em suốt mười phút mà em vẫn không ra! Em biết anh không muốn là người chờ đợi mà, đúng chứ?” Hắn ta hét lên. Tôi ngẩng đầu lên một chút để lén nhìn và thấy mọi người xung quanh đang hướng về mình. Họ có thể nghe rõ giọng nói của hắn.
“Vâng về chuyện đó ấy à. Em nghĩ là anh nên về trước.” Tôi đề nghị.
“Tại sao?”
“Em vẫn còn chuyện để làm sau giờ học và bởi vì ngày mai nên giờ em phải ở thư viện.”
“Ồ, anh rất tiếc, ngày mai cứ thoải mái mà tới trường, anh cược là người trông coi trường thực sự mong đợi công việc của em. Mai là thứ bảy.” Hắn nói một cách mỉa mai.
Tôi sẽ không nhận ra mai là thứ bảy nếu hắn không nhắc tôi. Tôi có nhiều thứ phải suy nghĩ nhưng tôi thật sự định sẽ ở đây hôm nay để hoàn thành bài tập để được tiếp tục vào ngày thứ hai. Tôi là một trong những người thích dành cuối tuần căng thẳng để nghỉ ngơi.
“Xin lỗi anh đấy? Bởi vì thứ hai! Em chỉ muốn hoàn thành công việc để không phải làm gì vào suốt cuối tuần.” Tôi nói với giọng ân hận
“Đây là thế kỷ thứ hai mươi mốt, Peige. Em có nghe về Internet, wikipedia và google chưa? Em có thể làm xong mọi thứ tại nhà trong vài phút.” Tên này thật không thể tin được.
“Những quyển sách đáng tin hơn Wikipedia của anh, Anderson.” Tôi đáp trả.
“Được rồi. Cái gì cũng được. Khi nào thì em xong?”
“Gì cơ?”
“Anh nói là sẽ mất bao nhiêu lâu để em hoàn thành bài tập? Anh không định sẽ đợi em ở bãi gửi xe đâu. Anh sẽ chỉ quay trở lại và đón em.” Hắn ám chỉ.
“Ồ không, anh cứ về trước đi. Em chỉ cần đi taxi hoặc về với Nathan thôi mà.”
“Em nói gì thế? Chờ anh đấy. Gọi cho anh chừng nào em xong việc. Em mà dám gọi thằng đần đó tới đón, hiểu chưa?” Hắn có vẻ thực sự khó chịu.
“Em có thể nghe được anh to và rõ ràng anh biết chứ. Thu sóng ở đây cũng rất tốt. Bởi vậy anh không cần phải hét lên! Mọi người có thể nghe thấy giọng anh đấy! Em sẽ gọi anh sau, tạm biệt.” Tôi không thể không cao giọng và kết thúc cuộc gọi.
Tôi ngó quanh phòng. Mọi người vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Zach, hôm nay anh đã khiến tôi bẽ mặt hai lần!”
Chắc là tôi phải nói với Nathan là hôm nay cậu không thể chở tôi về được.
***
Khoảng ba tiếng trôi qua kể từ lúc Zach gọi cho tôi. Tôi gửi cho hắn một tin nhắn nói rằng tôi đã hoàn thành bài tập. Tôi thu gọm đồ đạc của mình và đi tới bãi đỗ xe nơi Zach đang đợi.
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy mái tóc vàng của hắn nổi bật lên dù là trong đêm tối. Tôi tiến về phía hắn và hắn mở cửa xe cho tôi. ‘Vậy giờ hắn lại là quý ông lịch thiệp nữa à.’
Trước khi vào xe, tôi xin lỗi. “Xin lỗi vì lâu quá em mới làm xong.”
“Quên đi. Em đúng là một con mọt sách em biết chứ?” Hắn lạnh lùng nói.
Tôi ngồi vào ghế cạnh ghế tài xế và hắn đóng cửa lại. Hắn ngồi vào phía của mình và sau đó đưa cho tôi thứ gì đó trong một cái hộp vuông màu hồng. “Gì thế?” Tôi hỏi.
“Thì mở ra đi.” Hắn ra lệnh.
‘Cái tên này thực sự khiến tôi bực mình!” Tôi mở chiếc hộp. Và có rất nhiều bách quy sô cô la bên trong. ‘Làm sao hắn biết bánh quy là thứ tôi thích?’
“Anh… Anh dừng lại gần một cửa hiệu và nghĩ rằng em chưa ăn gì nên anh quyết định mua một ít… cho em.” Hắn trả lời. Tôi nhìn hắn mà hắn không nhìn tôi. Tôi mỉm cười vì thực tế là hắn trông thật đáng yêu khi bối rối.
Tôi ăn một chiếc bánh quy. “Ngon đấy Zach, và cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười trong khi nhìn hắn.
“Ừ, tốt, em biết điều gì đó ấy mà, anh đoán thế.” Hắn ta nói, cố gắng hết sức để không nhìn tôi.
“Gì cơ? Em chẳng hiểu anh nói gì cả. Anh có vẻ buồn cười quá.” Tôi lại ăn thêm một chiếc bánh quy nữa và cười hắn.
“Im đi! Đưa cho anh một ít!” Hắn chộp lấy bánh quy và bỏ tất cả vào trong miệng. Tôi chỉ lắc đầu. Hắn khởi động xe lúc tôi hỏi hắn. “Sao anh biết được bánh quy là thứ em thích?”
“Anh không biết. Đoán bừa chăng?” Hắn trả lời.
Một sắc thái khác ở Zachary. Nghĩ về việc ai đó sẽ chẳng bao giờ tin rằng trong một triệu năm mình sẽ làm chuyện như thế này khiến tôi bật cười mỗi khi cắn một miếng (bánh quy).
“Nhân tiện, ngày mai em sẽ đi cùng anh. Bạn của anh từ Paris về, tổ chức tiệc và nó muốn gặp em. Anh không chấp nhận câu trả lời không đâu.” Hắn yêu cầu.
“Làm ơn nhắc lại?” Tôi lặng người. “Anh đang nói gì thế?” Tôi hỏi một cách hoài nghi.
“Em sẽ đi cùng anh tới một bữa tiệc vào ngày mai. Để gặp đám bạn anh. Tụi nó muốn gặt em. Hết chuyện. Anh sẽ chở em về.” Hắn kết luận.
Tôi nhìn bánh quy và suy nghĩ, ‘Không phải Zach trở nên ngọt ngào với tôi. Là hối lộ! Ài!’
Lúc nào tôi cũng nghĩ về việc sẽ có được ngày cuối tuần không căng thẳng. Hình như tôi khẳng định quá sớm rồi. Tuyệt nhỉ!
Đối phó với một kẻ đào hoa đã đủ mệt. Giờ thì tôi phải đối mặt với cả đám! Không có chuyện gì tệ hơn chuyện này!
Hết chương 11
/12
|