Ý thức dần dần khôi phục, Nhiễm Tái Tái mở mắt, nháy mắt liền cảm giác mình lúc này đầu váng mắt hoa, trên người mùi rượu dày đặc, đang nằm trên một chiếc xe việt dã, trên thân đắp một áo khoác nam. Cảm thấy quần áo không chỉnh tề cô khẩn trương, thẳng đến hệ thống nhắc nhở "Truyền tống ký ức nguyên chủ... Truyền tống hoàn tất" , cô hiểu tình huống mới buông lỏng thần kinh căng cứng, nhẹ nhàng đứng dậy, xét lại nhiệm vụ của mình cùng ký ức nguyên chủ.
Lần này nhiệm vụ chính của cô là hạ gục anh trai lính đặc chủng, nhiệm vụ nhánh là trở thành một phù sư, theo ký ức nguyên chủ, đều rất khó. Đầu tiên, nhiệm vụ chính phải hạ gục lính đặc chủng chính là người một nhà của cô. Mười năm trước, mẹ cô mang theo cô gả cho ba của anh, một tổng giám đốc kinh doanh bất động sản góa vợ Nghiêm Ti Minh. Bởi vậy dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng trong mắt người ngoài bọn họ đã là người một nhà, cho nên khi nguyên chủ lớn lên ý thức được mình có chút thích anh trai của mình, liền đặc biệt lý trí chủ động rời nhà, học đại học ở đại lục Thiên Vũ, mà anh trai cô trầm mặc ít nói, lãnh mạc Nghiêm Nhất Huân vào trường quân đội, lần trước trò chuyện cùng cô nói anh đã trở thành một người lính đặc chủng.
Lại nói nhiệm vụ nhánh trở thành một phù sư. Theo ký ức, World 2438 gồm ba đại lục, ngoại trừ chỗ cô là đại lục Thần Nguyệt, còn có đại lục Thiên Vũ cùng Đỗ Lan, mà thế giới này khác biệt là, nó lấy thẻ năng lượng làm chủ. Thẻ năng lượng này ước chừng hơn 300 năm trước được một vị Bạch lão tiên sinh sáng tạo ra, nó có thể thông qua đường cong đặc biệt vẽ trên các thẻ có chất liệu đặc thù mà diễn sinh các năng lượng khác nhau, năng lượng tùy loại có thể phát điện, có thể trữ nước, có thể thiêu đốt. Về sau lại qua hơn 200 năm phát triển, liền xuất hiện chức nghiệp phù sư cao quý chuyên vẽ trên các thẻ, chủng loại thẻ năng lượng cũng bởi vậy trở nên nhiều hơn, ngoại trừ thẻ nhất định phải có trong sinh hoạt hàng ngày, cũng có thẻ máy móc dùng cho xe cộ cùng thẻ giấu hơi thở, thẻ ẩn thân, phòng ngự, dò xét các loại dùng trong chiến đấu.
Mà cô muốn trở thành phù sư có năng lực không ngừng chế tạo tài phú, phải đáp ứng được vô cùng nhiều điều kiện, đầu tiên cũng khó khăn nhất, linh hồn cường đại, mà người có linh hồn cường đại trên thế giới vốn không nhiều, huống chi cảm giác cũng phải đặc biệt nhạy cảm, tiếp theo, năm giác quan cân đối cũng phải tốt, cuối cùng, phải có thể chất đủ tốt để làm vật chứa, còn phải có rất nhiều tiền, không ngừng đốt tiền rèn luyện, mới có thể có kinh nghiệm chế tạo cùng hội họa phong phú, sau đó còn cần đủ kiên nhẫn, những điều kiện này cộng lại mới có thể trở thành một phù sư, bởi vậy, phù sư vạn người không có một, một mực là thượng khác của các đại tập đoàn.
Nhiễm Tái Tái khẽ nhíu mày, khi nguyên chủ còn bé cũng khảo nghiệm Lực Linh Hồn cùng Lực Cảm Giác, nhưng lúc ấy đều không đạt tiêu chuẩn. Nhưng hệ thống hẳn sẽ không để cô đi hoàn thành một nhiệm vụ cô không cách nào đạt, cho nên cô đoán Lực Linh Hồn cùng Lực Cảm Giác nay vì cô đến nên cải biến?! Tìm cơ hội thích hợp một lần nữa kiểm tra một chút!
Hôm nay Nhiễm Tái Tái quần áo chật vật là vì làm một thằng đàn ông cặn bã. Khi Nhiễm Tái Tái đến Đại lục Thiên Vũ học, vì bề ngoài diễm lệ rung động lòng người danh chấn học viện, bị mọi người dây dưa, lúc ấy học trưởng Hoắc Chấn Vũ cũng đến từ Đại lục Thần Nguyệt ngẫu nhiên cứu cô một lần, về sau liền đặc biệt chiếu cố cô, giúp cô cản thật nhiều người, cô đặc biệt cảm kích. Thêm Hoắc Chấn Vũ bề ngoài tuấn dật, tính cách ôn nhã cùng bác học tài hoa, cho nên tiếp xúc gần một năm, Nhiễm Tái Tái liền đáp ứng làm bạn gái của anh ta. Về sau, trong hơn ba năm ở chung, hai người hai bên cùng ủng hộ, cổ vũ, tình cảm cũng chầm chậm tăng tiến, Nhiễm Tái Tái tùy hứng cao ngạo cuối cùng cũng thật thích học trưởng Hoắc Chấn Vũ các phương diện đều đặc biệt ưu dị, đồng thời hai người ước định, trở lại đại lục Thần Nguyệt liền tự nói với cha mẹ, sau đó kết hôn.
Nhưng Nhiễm Tái Tái tự tin không ngờ tới, bọn họ ly biệt một năm cũng chính là khi cô tốt nghiệp trở lại đại lục Thần Nguyệt, biết được một tin tức long trời lở đất, bạn trai ưu tú Hoắc Chấn Vũ đã quyết định cưới thiên kim tập đoàn Tân Tấn, Khương Lỵ. khi cô thương tâm hỏi Hoắc Chấn Vũ vì sao, bị đối phương tàn nhẫn nói cô bình thường phô trương quá mức, cái tối quá cao, mà anh ta đã nhẫn nhịn không nổi, giờ không thích cô, khi đó nguyên chủ thương tâm gần chết cầu khẩn, nói sẽ sửa đổi khuyết điểm của mình, để anh ta không từ bỏ mình, lại bị cô thiên kim kia phát hiện hung hăng cho một bạt tai, trong lúc cô bi phẫn đan xen, Khương Lỵ mang theo một đoàn vệ sĩ cùng Hoắc Chấn Vũ nhìn cô bị đánh cũng thờ ơ cùng rời đi.
Khiến nguyên chủ áy náy khó chịu là, ngày Hoắc Chấn Vũ cùng Khương Lỵ kết hôn, Khương Lỵ cưỡng ép cho người đưa nguyên chủ tới nơi, cũng thiết kế để nguyên chủ trước mặt mọi người đẩy ngã đả thương cô ta, mà bởi vậy trực tiếp bị cha Khương Lỵ thông báo, ông ta sẽ cùng các tập đoàn hợp tác bắt đầu liên hợp chống lại sản nghiệp của bố cô, để cô không còn chỗ mà bốc đồng đại giới. Cứ như vậy, chịu đủ loại đả kích, nguyên chủ nản lòng thoái chí cũng áy náy khó chống chọi một mình đến bar mua say. Đợi cô uống say từ quán bar ra ngoài, bị mấy kẻ mặt mũi đáng khinh đã sớm an bài tốt để mắt tới, thừa dịp cô đến một con hẻm yên tĩnh bao vây lại...
May mà Nghiêm Nhất Huân vì bị thương trở về tĩnh dưỡng, vừa vặn qua con đường này, khi cô đã tuyệt vọng muốn tự sát nháy mắt cứu cô, phát hiện là em gái mình, liền chịu đựng cảm giác khó chịu không muốn tiếp xúc ôm cô lên xe, mà cô vì say rượu cùng lòng còn sợ hãi trên xe liền hôn mê đi.
Cảm giác tốc độ xe chậm rãi chậm dần, Nhiễm Tái Tái nằm xuống, kéo quân trang che kín người. Tình huống trước mắt, một là cô về nhà nói rõ mọi chuyện với bố trước, người một nhà tích cực tìm kiếm cách chống lại nguy cơ; hai là, lấy cơ hội được cứu, chậm rãi chuyển biến tính cách nguyên chủ tự cao tự đại, tùy hứng điêu ngoa, làm tốt việc của mình, cũng tốt đi hạ gục anh trai xưa nay không gần nữ sắc. Sờ lên huy chương trên vai, Nhiễm Tái Tái xoắn xuýt cắn môi, đến cùng vì sao anh trai này phản cảm tiếp xúc con gái, trước đó khi mười mấy tuổi cũng nghiêm trọng, rất lạnh lùng thôi, về sau nghe mẹ nói, liền rõ ràng bài xích, phải biết lý do mới được a.
Đợi Nghiêm Nhất Huân về, liền muốn gọi quản gia đưa cô hôn mê trở về đi, nhưng...
"Không muốn... Không được đụng tôi, ô ô, anh ơi, anh ơi cứu em! Ô ô, anh trai..." Em gái trước nay cao ngạo, bất lực co quắp phía sau, hôn mê cũng ôm chặt hai chân của mình. Đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khóe mắt đã đỏ bừng, đáng thương nói mê khóc ròng, giống như còn trong tình cảnh vừa rồi, hôn mê vậy mà cũng theo bản năng kêu anh.
"Thiếu gia, tiểu thư cô ấy... Cậu ôm cô ấy được không?" Quản gia nhìn tiểu thư nhà mình thút thít, cực kỳ đau lòng, nhìn chàng trai lạnh lùng bên cạnh, trong mắt khẩn cầu.
"..."
Dù sao cũng là em gái của mình, Nghiêm Nhất Huân băng lãnh dương cương thở dài một tiếng, cuối cùng, vẫn căng thẳng ôm cô gái khóc ròng từ chỗ ngồi phía sau.
"Anh trai..." Giống như cảm thấy hơi thở trên thân đặc biệt an toàn, cô gái hai mắt đẫm lệ mông lung, bất lực tới gần ngực của anh, dán thật chặt trong ngực của anh.
Nghiêm Nhất Huân vì mềm mại nháy mắt nhích lại gần mình, thân thể cứng ngắc, khó chịu khẽ nhíu mày, nhưng cúi đầu nhìn cô gái trong ngực toàn tâm ỷ lại mình, nhớ khi còn bé cô cũng như thế này, mặc kệ anh mặt lạnh, cố chấp thân cận anh, trong lòng khó được có chút mềm mại, buông lỏng lông mày nhíu chặt, lần đầu cảm thấy mình có lẽ còn có thể chịu được một cô gái...
Lần này nhiệm vụ chính của cô là hạ gục anh trai lính đặc chủng, nhiệm vụ nhánh là trở thành một phù sư, theo ký ức nguyên chủ, đều rất khó. Đầu tiên, nhiệm vụ chính phải hạ gục lính đặc chủng chính là người một nhà của cô. Mười năm trước, mẹ cô mang theo cô gả cho ba của anh, một tổng giám đốc kinh doanh bất động sản góa vợ Nghiêm Ti Minh. Bởi vậy dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng trong mắt người ngoài bọn họ đã là người một nhà, cho nên khi nguyên chủ lớn lên ý thức được mình có chút thích anh trai của mình, liền đặc biệt lý trí chủ động rời nhà, học đại học ở đại lục Thiên Vũ, mà anh trai cô trầm mặc ít nói, lãnh mạc Nghiêm Nhất Huân vào trường quân đội, lần trước trò chuyện cùng cô nói anh đã trở thành một người lính đặc chủng.
Lại nói nhiệm vụ nhánh trở thành một phù sư. Theo ký ức, World 2438 gồm ba đại lục, ngoại trừ chỗ cô là đại lục Thần Nguyệt, còn có đại lục Thiên Vũ cùng Đỗ Lan, mà thế giới này khác biệt là, nó lấy thẻ năng lượng làm chủ. Thẻ năng lượng này ước chừng hơn 300 năm trước được một vị Bạch lão tiên sinh sáng tạo ra, nó có thể thông qua đường cong đặc biệt vẽ trên các thẻ có chất liệu đặc thù mà diễn sinh các năng lượng khác nhau, năng lượng tùy loại có thể phát điện, có thể trữ nước, có thể thiêu đốt. Về sau lại qua hơn 200 năm phát triển, liền xuất hiện chức nghiệp phù sư cao quý chuyên vẽ trên các thẻ, chủng loại thẻ năng lượng cũng bởi vậy trở nên nhiều hơn, ngoại trừ thẻ nhất định phải có trong sinh hoạt hàng ngày, cũng có thẻ máy móc dùng cho xe cộ cùng thẻ giấu hơi thở, thẻ ẩn thân, phòng ngự, dò xét các loại dùng trong chiến đấu.
Mà cô muốn trở thành phù sư có năng lực không ngừng chế tạo tài phú, phải đáp ứng được vô cùng nhiều điều kiện, đầu tiên cũng khó khăn nhất, linh hồn cường đại, mà người có linh hồn cường đại trên thế giới vốn không nhiều, huống chi cảm giác cũng phải đặc biệt nhạy cảm, tiếp theo, năm giác quan cân đối cũng phải tốt, cuối cùng, phải có thể chất đủ tốt để làm vật chứa, còn phải có rất nhiều tiền, không ngừng đốt tiền rèn luyện, mới có thể có kinh nghiệm chế tạo cùng hội họa phong phú, sau đó còn cần đủ kiên nhẫn, những điều kiện này cộng lại mới có thể trở thành một phù sư, bởi vậy, phù sư vạn người không có một, một mực là thượng khác của các đại tập đoàn.
Nhiễm Tái Tái khẽ nhíu mày, khi nguyên chủ còn bé cũng khảo nghiệm Lực Linh Hồn cùng Lực Cảm Giác, nhưng lúc ấy đều không đạt tiêu chuẩn. Nhưng hệ thống hẳn sẽ không để cô đi hoàn thành một nhiệm vụ cô không cách nào đạt, cho nên cô đoán Lực Linh Hồn cùng Lực Cảm Giác nay vì cô đến nên cải biến?! Tìm cơ hội thích hợp một lần nữa kiểm tra một chút!
Hôm nay Nhiễm Tái Tái quần áo chật vật là vì làm một thằng đàn ông cặn bã. Khi Nhiễm Tái Tái đến Đại lục Thiên Vũ học, vì bề ngoài diễm lệ rung động lòng người danh chấn học viện, bị mọi người dây dưa, lúc ấy học trưởng Hoắc Chấn Vũ cũng đến từ Đại lục Thần Nguyệt ngẫu nhiên cứu cô một lần, về sau liền đặc biệt chiếu cố cô, giúp cô cản thật nhiều người, cô đặc biệt cảm kích. Thêm Hoắc Chấn Vũ bề ngoài tuấn dật, tính cách ôn nhã cùng bác học tài hoa, cho nên tiếp xúc gần một năm, Nhiễm Tái Tái liền đáp ứng làm bạn gái của anh ta. Về sau, trong hơn ba năm ở chung, hai người hai bên cùng ủng hộ, cổ vũ, tình cảm cũng chầm chậm tăng tiến, Nhiễm Tái Tái tùy hứng cao ngạo cuối cùng cũng thật thích học trưởng Hoắc Chấn Vũ các phương diện đều đặc biệt ưu dị, đồng thời hai người ước định, trở lại đại lục Thần Nguyệt liền tự nói với cha mẹ, sau đó kết hôn.
Nhưng Nhiễm Tái Tái tự tin không ngờ tới, bọn họ ly biệt một năm cũng chính là khi cô tốt nghiệp trở lại đại lục Thần Nguyệt, biết được một tin tức long trời lở đất, bạn trai ưu tú Hoắc Chấn Vũ đã quyết định cưới thiên kim tập đoàn Tân Tấn, Khương Lỵ. khi cô thương tâm hỏi Hoắc Chấn Vũ vì sao, bị đối phương tàn nhẫn nói cô bình thường phô trương quá mức, cái tối quá cao, mà anh ta đã nhẫn nhịn không nổi, giờ không thích cô, khi đó nguyên chủ thương tâm gần chết cầu khẩn, nói sẽ sửa đổi khuyết điểm của mình, để anh ta không từ bỏ mình, lại bị cô thiên kim kia phát hiện hung hăng cho một bạt tai, trong lúc cô bi phẫn đan xen, Khương Lỵ mang theo một đoàn vệ sĩ cùng Hoắc Chấn Vũ nhìn cô bị đánh cũng thờ ơ cùng rời đi.
Khiến nguyên chủ áy náy khó chịu là, ngày Hoắc Chấn Vũ cùng Khương Lỵ kết hôn, Khương Lỵ cưỡng ép cho người đưa nguyên chủ tới nơi, cũng thiết kế để nguyên chủ trước mặt mọi người đẩy ngã đả thương cô ta, mà bởi vậy trực tiếp bị cha Khương Lỵ thông báo, ông ta sẽ cùng các tập đoàn hợp tác bắt đầu liên hợp chống lại sản nghiệp của bố cô, để cô không còn chỗ mà bốc đồng đại giới. Cứ như vậy, chịu đủ loại đả kích, nguyên chủ nản lòng thoái chí cũng áy náy khó chống chọi một mình đến bar mua say. Đợi cô uống say từ quán bar ra ngoài, bị mấy kẻ mặt mũi đáng khinh đã sớm an bài tốt để mắt tới, thừa dịp cô đến một con hẻm yên tĩnh bao vây lại...
May mà Nghiêm Nhất Huân vì bị thương trở về tĩnh dưỡng, vừa vặn qua con đường này, khi cô đã tuyệt vọng muốn tự sát nháy mắt cứu cô, phát hiện là em gái mình, liền chịu đựng cảm giác khó chịu không muốn tiếp xúc ôm cô lên xe, mà cô vì say rượu cùng lòng còn sợ hãi trên xe liền hôn mê đi.
Cảm giác tốc độ xe chậm rãi chậm dần, Nhiễm Tái Tái nằm xuống, kéo quân trang che kín người. Tình huống trước mắt, một là cô về nhà nói rõ mọi chuyện với bố trước, người một nhà tích cực tìm kiếm cách chống lại nguy cơ; hai là, lấy cơ hội được cứu, chậm rãi chuyển biến tính cách nguyên chủ tự cao tự đại, tùy hứng điêu ngoa, làm tốt việc của mình, cũng tốt đi hạ gục anh trai xưa nay không gần nữ sắc. Sờ lên huy chương trên vai, Nhiễm Tái Tái xoắn xuýt cắn môi, đến cùng vì sao anh trai này phản cảm tiếp xúc con gái, trước đó khi mười mấy tuổi cũng nghiêm trọng, rất lạnh lùng thôi, về sau nghe mẹ nói, liền rõ ràng bài xích, phải biết lý do mới được a.
Đợi Nghiêm Nhất Huân về, liền muốn gọi quản gia đưa cô hôn mê trở về đi, nhưng...
"Không muốn... Không được đụng tôi, ô ô, anh ơi, anh ơi cứu em! Ô ô, anh trai..." Em gái trước nay cao ngạo, bất lực co quắp phía sau, hôn mê cũng ôm chặt hai chân của mình. Đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khóe mắt đã đỏ bừng, đáng thương nói mê khóc ròng, giống như còn trong tình cảnh vừa rồi, hôn mê vậy mà cũng theo bản năng kêu anh.
"Thiếu gia, tiểu thư cô ấy... Cậu ôm cô ấy được không?" Quản gia nhìn tiểu thư nhà mình thút thít, cực kỳ đau lòng, nhìn chàng trai lạnh lùng bên cạnh, trong mắt khẩn cầu.
"..."
Dù sao cũng là em gái của mình, Nghiêm Nhất Huân băng lãnh dương cương thở dài một tiếng, cuối cùng, vẫn căng thẳng ôm cô gái khóc ròng từ chỗ ngồi phía sau.
"Anh trai..." Giống như cảm thấy hơi thở trên thân đặc biệt an toàn, cô gái hai mắt đẫm lệ mông lung, bất lực tới gần ngực của anh, dán thật chặt trong ngực của anh.
Nghiêm Nhất Huân vì mềm mại nháy mắt nhích lại gần mình, thân thể cứng ngắc, khó chịu khẽ nhíu mày, nhưng cúi đầu nhìn cô gái trong ngực toàn tâm ỷ lại mình, nhớ khi còn bé cô cũng như thế này, mặc kệ anh mặt lạnh, cố chấp thân cận anh, trong lòng khó được có chút mềm mại, buông lỏng lông mày nhíu chặt, lần đầu cảm thấy mình có lẽ còn có thể chịu được một cô gái...
/196
|