Ngày hôm sau, vừa đến công ty Nhiễm Tái Tái liền nhận được hai tin tức trầm trọng. "Tổng tài, hôm nay chuẩn bị ký hợp đồng với Ước Lão, bên họ đột ngột thay đổi chủ ý, đã cùng công ty đối thủ tiến hành ký hợp đồng; Còn có, lô nông sản xuất khẩu bị hải quan giam."
"Tôi biết rồi!" Nhiễm Tái Tái đứng trước cửa sổ, cảm giác gió lạnh thổi vào lòng, nhìn ra ngoài, ba mươi sáu tầng cao, ở chỗ cao không thể ấm áp a!
"Thông báo, mười phút sau, các CEO đến phòng họp!"
"Vâng, tổng tài." Thư ký cung kính trả lời.
Mười phút sau
"Nói vậy các vị đều đã biết được hai tin, giờ chúng ta nghiên cứu một chút xử lý như thế nào." Nhiễm Tái Tái ngồi ở chủ vị, biểu tình nghiêm túc mở miệng.
"Tổng tài, lần này hợp đồng mất là vì đối thủ công ty phá giá thấp hơn ta 5%, nhưng chúng ta..." Người phụ trách đàm phán hợp đồng lão luyện cũng rất mỏi mệt. "Nếu chúng ta cũng giảm, như vậy các khách hàng khác cũng sẽ yêu cầu giảm, đây là một tổn thất rất lớn."
"Tổng tài, đây là báo cáo tài vụ tháng này." Kế toán trưởng đứng dậy, đặt một phần báo trước mặt cô. "Chúng ta tài chính giờ đã có nguy cơ, cho nên không thể chịu tổn thất lớn. Hơn nữa nếu không có nguồn tài chính mới rót vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn tới việc phát triển tập đoàn sau này."
"Sao thu về lại xuống biên độ lớn như vậy!" Nhiễm Tái Tái xoa trán, mỏi mệt không chịu nổi.
"Tổng tài, hàng của chúng ta có chứng từ đầy đủ, số lượng, tên vật phẩm đều bình thường, nhưng hải quan nói muốn kiểm tra. Mà bên công ty Lưu Khóa vẫn hợp tác với chúng ta nói, không có vấn đề, kiểm tra một tháng sẽ cho đi, hơn nữa lần này hắn giúp không được". CEO về thủ tục khai báo cũng đầy mặt mây đen, "Hơn nữa, nếu chúng ta thật sự chậm trễ một tháng, như vậy tiền bồi thường cho khách hàng cũng không nhỏ."
"Khách hàng bên kia, lần này tổn thất đền bù rồi sẽ không hợp tác nữa. Nhưng phòng marketing vẫn phải tiếp tục theo dõi, duy trì quan hệ với các khách hàng khác." Nhiễm Tái Tái nhìn trưởng phòng marketing.
"Về phần tài chính, trong một tháng tôi sẽ nghĩ cách gom góp đủ một trăm triệu. Nếu thật sự không được, ta sẽ lợi dụng cổ phần triệu tập cổ đông đầu tư, cùng nhau hợp tác!" Trưởng phòng tài vụ gật đầu.
"Hải quan bên kia, tôi sẽ liên hệ. Cô cũng liên hệ một chút những bên chúng ta trước kia hợp tác, xem liệu có người cố ý nhằm vào chúng ta hay không." CEO gật đầu.
Tan họp sau Nhiễm Tái Tái trở lại văn phòng, nằm ngửa trên ghế làm việc nhắm mắt trầm tư, thoạt nhìn chưa thể hạ gục Lệ Mạc Khiêm, cô phải trước tìm Tiêu Kì đàm phán trước!
Ban đêm, bar Quốc Sắc Thiên Đường, ngợp trong vàng son.
Trong không khí mùi rượu, mùi tìиɦ ɖu͙ƈ bừa bãi tán loạn, mà vũ nữ trên đài cực kỳ khiêu khích trình diễn pole dance, thỉnh thoảng đưa tới tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô cùng xuýt xoa.
"Tiểu thư, tôi sẽ đi tìm." Lệ Mạc Khiêm gắt gao bên cạnh cô, trong lòng thực không muốn để cô ở đây.
"Tôi tự mình đi gặp mới có thành ý." Nhiễm Tái Tái mím môi, quật cường xuyên qua đám người, đi lên lầu hai.
Lúc này, ngồi trong góc lầu hai Tiêu Kì đang lắc lư ly cao trong tay, chỉ thấy hắn cụp mi, ánh mắt băng lãnh mà thâm thúy, môi khinh bạc, bộ dạng cũng là góc cạnh rõ ràng, nghi biểu bất phàm, thế nhưng vì trên người hắn khí tức quái gở băng lãnh, thị huyết ngoan lệ quá mức cường thế, không nữ nhân nào có gan tiếp cận.
Chỉ có Kinh Hạo không bị ảnh hưởng, "Vừa rồi nói cho cậu, cô gái nhỏ mê người kia sắp đến đây a. Còn cố ý hỏi tôi cậu đâu, cậu nói cô ấy có nhất kiến chung tình với cậu không a. Tôi buồn bực, người lạnh như vậy, sao nữ nhân vẫn nguyện ý tre già măng mọc, thật là!"
Tiêu Kì nhíu mày. Không thể phủ nhận, lũ đàn bà yên chi tục phấn không thể sánh bằng mỹ nhân kia, nếu thật sự có cơ hội, không nam nhân nào không muốn âu yếm!
Lúc này trên cầu thang lầu hai đột nhiên rối loạn.
"Mĩ nữ, đi một mình sao?" Một nam nhân tóc vàng dáng vẻ lưu manh bị Nhiễm Tái Tái mê đắm ánh mắt không rời ra, dùng ánh mắt càn rỡ không ngừng quét trên người cô.
"Cút!" Lệ Mạc Khiêm che trước Nhiễm Tái Tái, thật là hận không thể móc mắt hạ lưu của nam nhân kia xuống.
"Đến chơi còn mang vệ sĩ, hừ..." Gã tóc vàng biết không dễ chọc, xoay người thối lui.
Lúc này, Nhiễm Tái Tái rốt cuộc hai người, trực tiếp đi về phía đó. Cô trả áo cho Kinh Hạo, gật đầu cảm ơn, trực tiếp đứng trước mặt Tiêu Kì.
Tiêu Kì nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cô mặc sườn xám trắng, nhẹ nhàng thoát tục như không nhiễm gió bụi nhân gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ rệt không thích ứng, mắt như hồ thu điểm sao cất giấu khẩn trương cùng lo sợ. Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ, chậm rãi tới gần hắn.
"Tiêu tiên sinh, tôi muốn cùng anh thương lượng một chuyện, có thể tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện không?" Hương thơm nữ nhân mê người truyền đến, Tiêu Kì nheo mắt. Cô không biết mình rất dễ dàng khiến nam nhân hứng thú sao!
Nửa giờ sau, Tiêu gia.
Tiêu Kì an vị trên sofa xa hoa, một tay chống cằm, nhìn cô gái nhỏ càng thêm thấp thỏm.
"Vì sao không cho tôi mang vệ sĩ? Đây là nhà anh? Chúng ta ở đây đàm phán sao?"
Hắn không trả lời, nhìn cô, cố ý băng lãnh nói, "Nói thẳng, đừng lãng phí thời gian!"
Nữ nhân chật vật dừng một chút, mềm nhẹ nói, "Tiêu tiên sinh, tôi có thể cho anh 10% cổ phần tập đoàn chúng tôi, anh về sau có thể lo liệu chuyện vận chuyển hàng hóa của tập đoàn qua hải quan không?"
"Tôi không cảm thấy 10% cổ phần của cô đáng để tôi phí tâmnhư thế." Môi mỏng tràn ra vạn phần đả kích.
"Vậy anh còn muốn cái gì, chúng ta có thể... thương lượng!" Nữ nhân sắc mặt không chịu khống chế tái nhợt.
"Cái gì đều có thể?" Nam nhân tới gần cô, giây tiếp theo, lồng ngực hai người kề sát. Mùa hè quần áo vốn mỏng, cho nên trong nháy mắt, Tiêu Kì liền cảm giác mềm mại trơn mềm, băng cơ ngọc cốt, còn có mùi thơm cơ thể rất nồng đậm khiến bụng hắn từng đợt buộc chặt. Có lẽ thật sự đã lâu không có nữ nhân, đánh giá nữ nhân vạn phần ngon miệng. "Theo tôi một tháng, tôi giúp cô xử lý mấy chuyện kia!".
"Đừng..." Nữ nhân kinh hoảng giãy dụa, đẩy hắn "Trừ chuyện này ra!"
"Cô có lẽ còn chưa rõ tình cảnh của mình, mấy chuyện cô gặp phải chỉ là khởi đầu thôi. Bọn họ không chỉ hứng thú với công ty của bố cô, mà còn cô!" Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mĩ lệ, "Cô xem, cô thích về sau hai bàn tay trắng làm đồ chơi cho bọn họ sao? Hay chỉ cần theo tôi một tháng!"
Nữ nhân trong nháy mắt giật mình, ánh mắt lăng lăng nhìn, sau đó nghĩ thông suốt, thất hồn lạc phách chậm rãi nhắm mắt lại. Cô không có lựa chọn nào khác. Nữ nhân lệ, không chịu khống chế theo mí mắt cụp xuống, một giọt, hai giọt,...
"Sao, cô không muốn?" Tiêu Kì nhìn cô gái trước mắt yên lặng rơi lệ, nhưng vẫn đẹp kinh người.
Trả lời, nữ nhân vươn tay run rẩy bắt đầu vô thanh cởϊ qυầи áo, dần dần lộ ra da thịt trắng nõn mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chậm rãi đỏ bừng, đôi mắt sang mê người cũng trở nên sương mù mông mông. Răng nanh như ngọc nhẹ nhàng cắn môi, vẻ mặt vừa quật cường vừa ủy khuất, mĩ lệ xinh đẹp! Tiêu Kì chỉ cảm thấy máu cả người giống như sôi lên.
Chưa từng ủy khuất bản thân, giây tiếp theo, hắn một tay ôm cô gắt gao vào lòng, nụ hôn nóng rực đặt trên môi cô hồng nhạt, xúc cảm mềm nhẵn thoải mái, chọc hắn càng thêm thú tính dạt dào. Nữ nhân này, tựa hồ từ trong ra ngoài đều mê người. Hai tay to liền làm càn du tẩu trên da thịt lạnh lẽo trắng nõn, ngô, thật để người yêu thích không buông tay...
d[riXי
"Tôi biết rồi!" Nhiễm Tái Tái đứng trước cửa sổ, cảm giác gió lạnh thổi vào lòng, nhìn ra ngoài, ba mươi sáu tầng cao, ở chỗ cao không thể ấm áp a!
"Thông báo, mười phút sau, các CEO đến phòng họp!"
"Vâng, tổng tài." Thư ký cung kính trả lời.
Mười phút sau
"Nói vậy các vị đều đã biết được hai tin, giờ chúng ta nghiên cứu một chút xử lý như thế nào." Nhiễm Tái Tái ngồi ở chủ vị, biểu tình nghiêm túc mở miệng.
"Tổng tài, lần này hợp đồng mất là vì đối thủ công ty phá giá thấp hơn ta 5%, nhưng chúng ta..." Người phụ trách đàm phán hợp đồng lão luyện cũng rất mỏi mệt. "Nếu chúng ta cũng giảm, như vậy các khách hàng khác cũng sẽ yêu cầu giảm, đây là một tổn thất rất lớn."
"Tổng tài, đây là báo cáo tài vụ tháng này." Kế toán trưởng đứng dậy, đặt một phần báo trước mặt cô. "Chúng ta tài chính giờ đã có nguy cơ, cho nên không thể chịu tổn thất lớn. Hơn nữa nếu không có nguồn tài chính mới rót vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn tới việc phát triển tập đoàn sau này."
"Sao thu về lại xuống biên độ lớn như vậy!" Nhiễm Tái Tái xoa trán, mỏi mệt không chịu nổi.
"Tổng tài, hàng của chúng ta có chứng từ đầy đủ, số lượng, tên vật phẩm đều bình thường, nhưng hải quan nói muốn kiểm tra. Mà bên công ty Lưu Khóa vẫn hợp tác với chúng ta nói, không có vấn đề, kiểm tra một tháng sẽ cho đi, hơn nữa lần này hắn giúp không được". CEO về thủ tục khai báo cũng đầy mặt mây đen, "Hơn nữa, nếu chúng ta thật sự chậm trễ một tháng, như vậy tiền bồi thường cho khách hàng cũng không nhỏ."
"Khách hàng bên kia, lần này tổn thất đền bù rồi sẽ không hợp tác nữa. Nhưng phòng marketing vẫn phải tiếp tục theo dõi, duy trì quan hệ với các khách hàng khác." Nhiễm Tái Tái nhìn trưởng phòng marketing.
"Về phần tài chính, trong một tháng tôi sẽ nghĩ cách gom góp đủ một trăm triệu. Nếu thật sự không được, ta sẽ lợi dụng cổ phần triệu tập cổ đông đầu tư, cùng nhau hợp tác!" Trưởng phòng tài vụ gật đầu.
"Hải quan bên kia, tôi sẽ liên hệ. Cô cũng liên hệ một chút những bên chúng ta trước kia hợp tác, xem liệu có người cố ý nhằm vào chúng ta hay không." CEO gật đầu.
Tan họp sau Nhiễm Tái Tái trở lại văn phòng, nằm ngửa trên ghế làm việc nhắm mắt trầm tư, thoạt nhìn chưa thể hạ gục Lệ Mạc Khiêm, cô phải trước tìm Tiêu Kì đàm phán trước!
Ban đêm, bar Quốc Sắc Thiên Đường, ngợp trong vàng son.
Trong không khí mùi rượu, mùi tìиɦ ɖu͙ƈ bừa bãi tán loạn, mà vũ nữ trên đài cực kỳ khiêu khích trình diễn pole dance, thỉnh thoảng đưa tới tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô cùng xuýt xoa.
"Tiểu thư, tôi sẽ đi tìm." Lệ Mạc Khiêm gắt gao bên cạnh cô, trong lòng thực không muốn để cô ở đây.
"Tôi tự mình đi gặp mới có thành ý." Nhiễm Tái Tái mím môi, quật cường xuyên qua đám người, đi lên lầu hai.
Lúc này, ngồi trong góc lầu hai Tiêu Kì đang lắc lư ly cao trong tay, chỉ thấy hắn cụp mi, ánh mắt băng lãnh mà thâm thúy, môi khinh bạc, bộ dạng cũng là góc cạnh rõ ràng, nghi biểu bất phàm, thế nhưng vì trên người hắn khí tức quái gở băng lãnh, thị huyết ngoan lệ quá mức cường thế, không nữ nhân nào có gan tiếp cận.
Chỉ có Kinh Hạo không bị ảnh hưởng, "Vừa rồi nói cho cậu, cô gái nhỏ mê người kia sắp đến đây a. Còn cố ý hỏi tôi cậu đâu, cậu nói cô ấy có nhất kiến chung tình với cậu không a. Tôi buồn bực, người lạnh như vậy, sao nữ nhân vẫn nguyện ý tre già măng mọc, thật là!"
Tiêu Kì nhíu mày. Không thể phủ nhận, lũ đàn bà yên chi tục phấn không thể sánh bằng mỹ nhân kia, nếu thật sự có cơ hội, không nam nhân nào không muốn âu yếm!
Lúc này trên cầu thang lầu hai đột nhiên rối loạn.
"Mĩ nữ, đi một mình sao?" Một nam nhân tóc vàng dáng vẻ lưu manh bị Nhiễm Tái Tái mê đắm ánh mắt không rời ra, dùng ánh mắt càn rỡ không ngừng quét trên người cô.
"Cút!" Lệ Mạc Khiêm che trước Nhiễm Tái Tái, thật là hận không thể móc mắt hạ lưu của nam nhân kia xuống.
"Đến chơi còn mang vệ sĩ, hừ..." Gã tóc vàng biết không dễ chọc, xoay người thối lui.
Lúc này, Nhiễm Tái Tái rốt cuộc hai người, trực tiếp đi về phía đó. Cô trả áo cho Kinh Hạo, gật đầu cảm ơn, trực tiếp đứng trước mặt Tiêu Kì.
Tiêu Kì nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cô mặc sườn xám trắng, nhẹ nhàng thoát tục như không nhiễm gió bụi nhân gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ rệt không thích ứng, mắt như hồ thu điểm sao cất giấu khẩn trương cùng lo sợ. Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ, chậm rãi tới gần hắn.
"Tiêu tiên sinh, tôi muốn cùng anh thương lượng một chuyện, có thể tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện không?" Hương thơm nữ nhân mê người truyền đến, Tiêu Kì nheo mắt. Cô không biết mình rất dễ dàng khiến nam nhân hứng thú sao!
Nửa giờ sau, Tiêu gia.
Tiêu Kì an vị trên sofa xa hoa, một tay chống cằm, nhìn cô gái nhỏ càng thêm thấp thỏm.
"Vì sao không cho tôi mang vệ sĩ? Đây là nhà anh? Chúng ta ở đây đàm phán sao?"
Hắn không trả lời, nhìn cô, cố ý băng lãnh nói, "Nói thẳng, đừng lãng phí thời gian!"
Nữ nhân chật vật dừng một chút, mềm nhẹ nói, "Tiêu tiên sinh, tôi có thể cho anh 10% cổ phần tập đoàn chúng tôi, anh về sau có thể lo liệu chuyện vận chuyển hàng hóa của tập đoàn qua hải quan không?"
"Tôi không cảm thấy 10% cổ phần của cô đáng để tôi phí tâmnhư thế." Môi mỏng tràn ra vạn phần đả kích.
"Vậy anh còn muốn cái gì, chúng ta có thể... thương lượng!" Nữ nhân sắc mặt không chịu khống chế tái nhợt.
"Cái gì đều có thể?" Nam nhân tới gần cô, giây tiếp theo, lồng ngực hai người kề sát. Mùa hè quần áo vốn mỏng, cho nên trong nháy mắt, Tiêu Kì liền cảm giác mềm mại trơn mềm, băng cơ ngọc cốt, còn có mùi thơm cơ thể rất nồng đậm khiến bụng hắn từng đợt buộc chặt. Có lẽ thật sự đã lâu không có nữ nhân, đánh giá nữ nhân vạn phần ngon miệng. "Theo tôi một tháng, tôi giúp cô xử lý mấy chuyện kia!".
"Đừng..." Nữ nhân kinh hoảng giãy dụa, đẩy hắn "Trừ chuyện này ra!"
"Cô có lẽ còn chưa rõ tình cảnh của mình, mấy chuyện cô gặp phải chỉ là khởi đầu thôi. Bọn họ không chỉ hứng thú với công ty của bố cô, mà còn cô!" Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mĩ lệ, "Cô xem, cô thích về sau hai bàn tay trắng làm đồ chơi cho bọn họ sao? Hay chỉ cần theo tôi một tháng!"
Nữ nhân trong nháy mắt giật mình, ánh mắt lăng lăng nhìn, sau đó nghĩ thông suốt, thất hồn lạc phách chậm rãi nhắm mắt lại. Cô không có lựa chọn nào khác. Nữ nhân lệ, không chịu khống chế theo mí mắt cụp xuống, một giọt, hai giọt,...
"Sao, cô không muốn?" Tiêu Kì nhìn cô gái trước mắt yên lặng rơi lệ, nhưng vẫn đẹp kinh người.
Trả lời, nữ nhân vươn tay run rẩy bắt đầu vô thanh cởϊ qυầи áo, dần dần lộ ra da thịt trắng nõn mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chậm rãi đỏ bừng, đôi mắt sang mê người cũng trở nên sương mù mông mông. Răng nanh như ngọc nhẹ nhàng cắn môi, vẻ mặt vừa quật cường vừa ủy khuất, mĩ lệ xinh đẹp! Tiêu Kì chỉ cảm thấy máu cả người giống như sôi lên.
Chưa từng ủy khuất bản thân, giây tiếp theo, hắn một tay ôm cô gắt gao vào lòng, nụ hôn nóng rực đặt trên môi cô hồng nhạt, xúc cảm mềm nhẵn thoải mái, chọc hắn càng thêm thú tính dạt dào. Nữ nhân này, tựa hồ từ trong ra ngoài đều mê người. Hai tay to liền làm càn du tẩu trên da thịt lạnh lẽo trắng nõn, ngô, thật để người yêu thích không buông tay...
d[riXי
/196
|