Sáng sớm
"Ngô..." Nhiễm Tái Tái không thoải mái giật giật, cảm giác hạ thân kiều nộn ẩn ẩn đau, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, hoàn hồn. Quay đầu nhìn Nam Lê Xuyên trần trụi bên cạnh, hồi tưởng lại tối hôm qua, nhẹ nhàng cắn môi, tuổi tác nguyên thân vẫn quá nhỏ, mặc dù phát dục thành thục, nhưng một đêm liên tiếp mấy lần thân thể thật sự là không chịu đựng nổi.
Nam Lê Xuyên cũng theo đó thanh tỉnh, thoả mãn đưa tay ôm cô chăm chú vào trong ngực, ôn nhu hôn trán cô, thận trọng thấp giọng nói, "Còn đau không?"
Nhiễm Tái Tái ủy khuất gật đầu, "Ừm ~~ "
"Thật xin lỗi, anh không khống chế được, mấu chốt là, thân thể của em quá mức mỹ hảo, thần nhân cũng không chắc khống chế nổi!" Nam Lê Xuyên biết cô trách anh đêm qua không để ý cô cầu khẩn một mực làm đến tận hứng, nhưng anh thật nhịn không được, thân thể của cô quá tiêu hồn, làm cô cao trào lúc phun ra sữa tươi, hạ thân đi theo triều phun, anh cảm thấy không nam nhân nào khống chế nổi mình, cảnh tượng đó, chỉ nghĩ lại đã kích động côn ŧɦịŧ anh đứng thẳng.
"Ba ~" Cảm thấy lửa nóng đỉnh lấy mình, sợ anh lại xúc động đè ép tới một lần, Nhiễm Tái Tái vô cùng nóng nảy đánh tay anh một cái, anh ánh mắt nghi hoặc, thẹn thùng đỏ mặt, gấp đóng chặt mắt, "Một lần nữa em sẽ chết ~ "
"Sẽ không, sẽ không, anh mặc đồ cho em!" Nam Lê Xuyên cũng biết hôm qua hù đến cô, cầm y phục của cô, nhẹ nhàng ôm cô mềm mại, từng cái từng cái mặc vào cho cô.
Nhiễm Tái Tái không còn khí lực dựa vào trong ngực anh, mặc anh tay chân vụng về giúp cô mặc quần áo, cảm giác động tác của anh mặc dù rất vụng về, lại rất nhẹ nhàng chăm chú. Ha ha, thiếu niên trước đó rắn độc ngạo kiều cùng hiện tại ôn nhu cẩn thận thật là một người sao, từ từ nhắm hai mắt, trong nội tâm cô cười yếu ớt, tâm tình tốt để anh hầu hạ.
Cẩn thận mặc tất cả quần áo, lại ôm cô vào trong ngực, luống cuống tay chân cột chắc tóc. Nhìn cô dịu dàng mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng vui mừng không tên. Nắm chặt tay ôm cô, liếm gáy cong duyên dáng, Nam Lê Xuyên thấp giọng bên tai cô nỉ non, "Tái Tái của anh!"
Nhiễm Tái Tái thẹn thùng trốn tránh, "Đưa em đi học."
"Anh giúp em xoa bóp, hôm nay không nên đi, anh nhờ bạn em giúp xin phép nghỉ. Xem mặt nơi ấy còn có chút sưng, lát phải bôi thuốc." Nam Lê Xuyên lúc mặc đồ đã thấy cửa huyệt kiều nộn vẫn sưng đỏ không chịu nổi, chỉ có thể lần nữa nhẹ than mình lỗ mãng.
"Vẫn phải đi, bằng không mẹ em sẽ chú ý..." Nhiễm Tái Tái cẩn thận đứng lên, trấn an cười một tiếng.
Nam Lê Xuyên nhìn cô kiên trì, không cách nào ngăn cản. Không thể phủ nhận, khi nhìn cô buông tóc mái, mang kính mắt, anh rất hài lòng, anh thích cô dùng cách ăn mặc giản dị che giấu lệ sắc, anh không muốn những người khác chia sẻ cô mỹ lệ, đó là dành riêng cho anh, lòng ham chiếm hữu cao như vậy anh chưa từng có.
...
Thiếu niên mười bốn tuổi dáng người gầy gò, khuôn mặt non nớt trắng nõn, áo sơmi màu trắng, đồng phục màu xám tro nhạt, khí chất thuần túy ấm áp. Lúc này ánh mắt khẩn trương, khóe môi khẽ mím, kín đáo nhìn quanh chỗ cửa lớp Nhiễm Tái Tái, phát hiện chỗ thiếu nữ không có ai, khống chế không nổi thất vọng, ánh mắt ảm đạm, hai vai tiu nghỉu, thất lạc xoay người.
Cậu bạn tóc quăn bên cạnh quan sát rất lâu bỗng nhiên nhào tới, ôm bả vai cậu, ánh mắt tỏa sáng, "Tô Lạc, cậu không bình thường a, mấy ngày nay đều bồi hồi, vì sao? Vì sao???"
Tô Lạc bị áp chế hốt hoảng cố bình tĩnh, nghe bạn chất vấn, mặt trắng sữa đỏ ửng, ánh mắt né tránh, "Không, không có gì ~~ "
Cậu bạn tóc quăn cũng không phải dễ gạt gẫm, đưa mặt hướng gần bạn mình cúi đầu, trong mắt hoài nghi, "Không có gì thế sao mặt đỏ vậy?! Ha ha, thích nữ sinh a? Lớp bên? Ai vậy, Mộ Thiên Tinh??"
Tô Lạc hốt hoảng ngẩng đầu, khoát tay, "Không, không phải cô ấy ~~ "
Cậu tóc quăn một bộ được như ý kinh hỉ biểu lộ, "Ha ha, hóa ra thật có người thích a! Đó là ai a? Cậu nói cho tớ biết, tớ giúp cậu nghe ngóng!"
Tô Lạc quẫn bách, tránh tay hảo hữu, bước nhanh không quay đầu lại, "Không cần cậu, không cần cả trường đều biết ~ "
...
Thư viện, thứ sáu.
Tô Lạc ngồi ở chỗ mình thường ngồi, bê sách, nhưng không lật. Cậu cũng không biết mình làm sao, trong đầu luôn hiện một đôi lúm đồng tiền ngượng ngùng dịu dàng, bất quá vội vàng thấy lần đầu đã như không quên được nữa. Thậm chí mỗi lần nhớ tới cô, cậu đều cảm thấy một vẻ ôn nhu như hoa mai lặng yên mà đến, chậm rãi hòa tan trong lòng cậu, mới nhịn không được thẫn thờ ở thư viện cùng cửa lớp cô, ai, thật là mất mặt.
Cách vài ngày, nhìn thấy thiếu niên ngồi thẳng trầm tư, Nhiễm Tái Tái khóe môi mang cười, kinh hỉ, nhịn không được gọi, "Tô Lạc!"
Tô Lạc nghe thanh âm trong trí nhớ ngọt ngào, đột nhiên hoàn hồn, quay đầu liền trông thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều vừa nghĩ tới đứng bên cạnh mình, bím tóc thanh tú, một thân váy xanh da trời, nổi bật thuần tịnh vô hạ, dịu dàng như vẽ. Tim cậu lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng lên, trên mặt đã bắt đầu phát nhiệt, "Cậu, cậu có chuyện gì sao?"
Nhiễm Tái Tái nhìn thiếu niên gương mặt phiếm hồng, nhịn không được cười một tiếng, từ trong ba lô lấy một quyển sách đưa tới, "Cậu thích Từ Chí Ma thi tập đúng không? Cái này cho cậu!"
Tô Lạc dời ánh mắt từ thiếu nữ nét mặt tươi cười như hoa, nhìn cuốn sách đã tìm rất lâu, trong lòng nổi lên ý nghĩ ngọt ngào, "Cậu sao biết được?"
Gương mặt thiếu nữ hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào, "Tớ thấy tên cậu trên phiếu đợi!"
Tô Lạc nghe vậy, trên mặt đỏ ửng càng sâu, ngước mắt xấu hổ nhìn cô một cái, tiếp nhận quyển sách, lễ phép, "Cám ơn cậu, bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền, tớ tặng cậu, thích là tốt!" Thanh âm của cô dịu dàng, mừng rỡ thẹn thùng mỉm cười, tiếp theo liền quay người về lối ra.
"Nhưng tớ, tớ..." Mặt cậu đốt càng lợi hại, không biết mình phải nói cái gì, chỉ có thể nhìn cô từng bước một rời đi. Ánh sáng nhu hòa bao phủ xuống, bóng lưng thiếu nữ mảnh khảnh dịu dàng mà mềm mại, váy xanh da trời giống như bầu trời chi hoa, ôn nhu như thế, thuần triệt mà động người.
Tô Lạc đứng tại chỗ si ngốc chốc lát, cuối cùng thu hồi tầm mắt mình, nhìn quyển sách trên tay, đây là cô biết cậu thích cố ý mua cho, trong lòng mềm mại không thôi, thật tốt! Cẩn thận mở ra, bên trong có một phiếu tên tinh xảo, viết một bài thơ, chữ viết thanh tú uyển ước, linh khí bức người, cậu ngạc nhiên cầm lấy, tiêu đề là « Em có một bí mật »
Em có một bí mật
Em muốn dù một giọt mưa băng lãnh trên thế gian
Cũng không xối đến anh
Em có một bí mật
Em muốn anh mỗi lần biệt ly
Đều sẽ về trong hạnh phúc
Em có một bí mật
Em muốn đem cầu vồng toàn thế giới
Đều bỏ vào trong lòng anh
Lại lấy những tia nắng
Đều biến thành khóe miệng anh cười
Em có một bí mật
Theo mỗi một lần nhịp tim mỗi một bước chân đi
Giống cái bóng của mình
Xuất hiện trong đêm thưa sao mỗi tháng
Giống như hô hấp tĩnh mịch như sương
Bao phủ trời đất nho nhỏ của em
Em có một bí mật
Một mực nâng trong lòng bàn tay
Cẩn thận từng li từng tí
Như câu đố viết một nửa
Bí mật này
Có cái tên đơn giản
Có hơi thở vĩnh hằng
Bí mật của em
Tên là
Em thích anh!
"Thư tình? Thơ tình?" Tay Tô Lạc run lên, kinh ngạc nhìn quyển sách trên tay, tâm phanh phanh nhảy, cơ hồ muốn từ trong cổ họng bật ra. Mình được tỏ tình, được cô gái mình cũng thích tỏ tình ... Cái này, thật không phải là mơ sao?!
B
"Ngô..." Nhiễm Tái Tái không thoải mái giật giật, cảm giác hạ thân kiều nộn ẩn ẩn đau, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, hoàn hồn. Quay đầu nhìn Nam Lê Xuyên trần trụi bên cạnh, hồi tưởng lại tối hôm qua, nhẹ nhàng cắn môi, tuổi tác nguyên thân vẫn quá nhỏ, mặc dù phát dục thành thục, nhưng một đêm liên tiếp mấy lần thân thể thật sự là không chịu đựng nổi.
Nam Lê Xuyên cũng theo đó thanh tỉnh, thoả mãn đưa tay ôm cô chăm chú vào trong ngực, ôn nhu hôn trán cô, thận trọng thấp giọng nói, "Còn đau không?"
Nhiễm Tái Tái ủy khuất gật đầu, "Ừm ~~ "
"Thật xin lỗi, anh không khống chế được, mấu chốt là, thân thể của em quá mức mỹ hảo, thần nhân cũng không chắc khống chế nổi!" Nam Lê Xuyên biết cô trách anh đêm qua không để ý cô cầu khẩn một mực làm đến tận hứng, nhưng anh thật nhịn không được, thân thể của cô quá tiêu hồn, làm cô cao trào lúc phun ra sữa tươi, hạ thân đi theo triều phun, anh cảm thấy không nam nhân nào khống chế nổi mình, cảnh tượng đó, chỉ nghĩ lại đã kích động côn ŧɦịŧ anh đứng thẳng.
"Ba ~" Cảm thấy lửa nóng đỉnh lấy mình, sợ anh lại xúc động đè ép tới một lần, Nhiễm Tái Tái vô cùng nóng nảy đánh tay anh một cái, anh ánh mắt nghi hoặc, thẹn thùng đỏ mặt, gấp đóng chặt mắt, "Một lần nữa em sẽ chết ~ "
"Sẽ không, sẽ không, anh mặc đồ cho em!" Nam Lê Xuyên cũng biết hôm qua hù đến cô, cầm y phục của cô, nhẹ nhàng ôm cô mềm mại, từng cái từng cái mặc vào cho cô.
Nhiễm Tái Tái không còn khí lực dựa vào trong ngực anh, mặc anh tay chân vụng về giúp cô mặc quần áo, cảm giác động tác của anh mặc dù rất vụng về, lại rất nhẹ nhàng chăm chú. Ha ha, thiếu niên trước đó rắn độc ngạo kiều cùng hiện tại ôn nhu cẩn thận thật là một người sao, từ từ nhắm hai mắt, trong nội tâm cô cười yếu ớt, tâm tình tốt để anh hầu hạ.
Cẩn thận mặc tất cả quần áo, lại ôm cô vào trong ngực, luống cuống tay chân cột chắc tóc. Nhìn cô dịu dàng mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng vui mừng không tên. Nắm chặt tay ôm cô, liếm gáy cong duyên dáng, Nam Lê Xuyên thấp giọng bên tai cô nỉ non, "Tái Tái của anh!"
Nhiễm Tái Tái thẹn thùng trốn tránh, "Đưa em đi học."
"Anh giúp em xoa bóp, hôm nay không nên đi, anh nhờ bạn em giúp xin phép nghỉ. Xem mặt nơi ấy còn có chút sưng, lát phải bôi thuốc." Nam Lê Xuyên lúc mặc đồ đã thấy cửa huyệt kiều nộn vẫn sưng đỏ không chịu nổi, chỉ có thể lần nữa nhẹ than mình lỗ mãng.
"Vẫn phải đi, bằng không mẹ em sẽ chú ý..." Nhiễm Tái Tái cẩn thận đứng lên, trấn an cười một tiếng.
Nam Lê Xuyên nhìn cô kiên trì, không cách nào ngăn cản. Không thể phủ nhận, khi nhìn cô buông tóc mái, mang kính mắt, anh rất hài lòng, anh thích cô dùng cách ăn mặc giản dị che giấu lệ sắc, anh không muốn những người khác chia sẻ cô mỹ lệ, đó là dành riêng cho anh, lòng ham chiếm hữu cao như vậy anh chưa từng có.
...
Thiếu niên mười bốn tuổi dáng người gầy gò, khuôn mặt non nớt trắng nõn, áo sơmi màu trắng, đồng phục màu xám tro nhạt, khí chất thuần túy ấm áp. Lúc này ánh mắt khẩn trương, khóe môi khẽ mím, kín đáo nhìn quanh chỗ cửa lớp Nhiễm Tái Tái, phát hiện chỗ thiếu nữ không có ai, khống chế không nổi thất vọng, ánh mắt ảm đạm, hai vai tiu nghỉu, thất lạc xoay người.
Cậu bạn tóc quăn bên cạnh quan sát rất lâu bỗng nhiên nhào tới, ôm bả vai cậu, ánh mắt tỏa sáng, "Tô Lạc, cậu không bình thường a, mấy ngày nay đều bồi hồi, vì sao? Vì sao???"
Tô Lạc bị áp chế hốt hoảng cố bình tĩnh, nghe bạn chất vấn, mặt trắng sữa đỏ ửng, ánh mắt né tránh, "Không, không có gì ~~ "
Cậu bạn tóc quăn cũng không phải dễ gạt gẫm, đưa mặt hướng gần bạn mình cúi đầu, trong mắt hoài nghi, "Không có gì thế sao mặt đỏ vậy?! Ha ha, thích nữ sinh a? Lớp bên? Ai vậy, Mộ Thiên Tinh??"
Tô Lạc hốt hoảng ngẩng đầu, khoát tay, "Không, không phải cô ấy ~~ "
Cậu tóc quăn một bộ được như ý kinh hỉ biểu lộ, "Ha ha, hóa ra thật có người thích a! Đó là ai a? Cậu nói cho tớ biết, tớ giúp cậu nghe ngóng!"
Tô Lạc quẫn bách, tránh tay hảo hữu, bước nhanh không quay đầu lại, "Không cần cậu, không cần cả trường đều biết ~ "
...
Thư viện, thứ sáu.
Tô Lạc ngồi ở chỗ mình thường ngồi, bê sách, nhưng không lật. Cậu cũng không biết mình làm sao, trong đầu luôn hiện một đôi lúm đồng tiền ngượng ngùng dịu dàng, bất quá vội vàng thấy lần đầu đã như không quên được nữa. Thậm chí mỗi lần nhớ tới cô, cậu đều cảm thấy một vẻ ôn nhu như hoa mai lặng yên mà đến, chậm rãi hòa tan trong lòng cậu, mới nhịn không được thẫn thờ ở thư viện cùng cửa lớp cô, ai, thật là mất mặt.
Cách vài ngày, nhìn thấy thiếu niên ngồi thẳng trầm tư, Nhiễm Tái Tái khóe môi mang cười, kinh hỉ, nhịn không được gọi, "Tô Lạc!"
Tô Lạc nghe thanh âm trong trí nhớ ngọt ngào, đột nhiên hoàn hồn, quay đầu liền trông thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều vừa nghĩ tới đứng bên cạnh mình, bím tóc thanh tú, một thân váy xanh da trời, nổi bật thuần tịnh vô hạ, dịu dàng như vẽ. Tim cậu lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng lên, trên mặt đã bắt đầu phát nhiệt, "Cậu, cậu có chuyện gì sao?"
Nhiễm Tái Tái nhìn thiếu niên gương mặt phiếm hồng, nhịn không được cười một tiếng, từ trong ba lô lấy một quyển sách đưa tới, "Cậu thích Từ Chí Ma thi tập đúng không? Cái này cho cậu!"
Tô Lạc dời ánh mắt từ thiếu nữ nét mặt tươi cười như hoa, nhìn cuốn sách đã tìm rất lâu, trong lòng nổi lên ý nghĩ ngọt ngào, "Cậu sao biết được?"
Gương mặt thiếu nữ hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào, "Tớ thấy tên cậu trên phiếu đợi!"
Tô Lạc nghe vậy, trên mặt đỏ ửng càng sâu, ngước mắt xấu hổ nhìn cô một cái, tiếp nhận quyển sách, lễ phép, "Cám ơn cậu, bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền, tớ tặng cậu, thích là tốt!" Thanh âm của cô dịu dàng, mừng rỡ thẹn thùng mỉm cười, tiếp theo liền quay người về lối ra.
"Nhưng tớ, tớ..." Mặt cậu đốt càng lợi hại, không biết mình phải nói cái gì, chỉ có thể nhìn cô từng bước một rời đi. Ánh sáng nhu hòa bao phủ xuống, bóng lưng thiếu nữ mảnh khảnh dịu dàng mà mềm mại, váy xanh da trời giống như bầu trời chi hoa, ôn nhu như thế, thuần triệt mà động người.
Tô Lạc đứng tại chỗ si ngốc chốc lát, cuối cùng thu hồi tầm mắt mình, nhìn quyển sách trên tay, đây là cô biết cậu thích cố ý mua cho, trong lòng mềm mại không thôi, thật tốt! Cẩn thận mở ra, bên trong có một phiếu tên tinh xảo, viết một bài thơ, chữ viết thanh tú uyển ước, linh khí bức người, cậu ngạc nhiên cầm lấy, tiêu đề là « Em có một bí mật »
Em có một bí mật
Em muốn dù một giọt mưa băng lãnh trên thế gian
Cũng không xối đến anh
Em có một bí mật
Em muốn anh mỗi lần biệt ly
Đều sẽ về trong hạnh phúc
Em có một bí mật
Em muốn đem cầu vồng toàn thế giới
Đều bỏ vào trong lòng anh
Lại lấy những tia nắng
Đều biến thành khóe miệng anh cười
Em có một bí mật
Theo mỗi một lần nhịp tim mỗi một bước chân đi
Giống cái bóng của mình
Xuất hiện trong đêm thưa sao mỗi tháng
Giống như hô hấp tĩnh mịch như sương
Bao phủ trời đất nho nhỏ của em
Em có một bí mật
Một mực nâng trong lòng bàn tay
Cẩn thận từng li từng tí
Như câu đố viết một nửa
Bí mật này
Có cái tên đơn giản
Có hơi thở vĩnh hằng
Bí mật của em
Tên là
Em thích anh!
"Thư tình? Thơ tình?" Tay Tô Lạc run lên, kinh ngạc nhìn quyển sách trên tay, tâm phanh phanh nhảy, cơ hồ muốn từ trong cổ họng bật ra. Mình được tỏ tình, được cô gái mình cũng thích tỏ tình ... Cái này, thật không phải là mơ sao?!
B
/196
|