Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 67: Xung đột. (2)

/1190


Ta đã biết, chẳng qua nếu như hắn thật sự dám đến khiêu khích tìm việc mà nói, ta không ngại thật sự giết hắn đi.

Dương Lỗi nói ra.

Dương Nguyệt nghe vậy thở dài, cái đệ đệ này thật sự thay đổi, trở nên cường đại rồi, cũng trở nên tự tin rồi.

- Nguyệt Nhi tiểu thư, thật là ngươi.

- Dương Thiên Phong, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Dương Nguyệt nhìn xem người tới, khẽ chau mày.

- Đi ra dạo một vòng, không nghĩ tới gặp ngươi, thật sự là duyên phận ah.

Dương Thiên Phong mỉm cười, hắn một mực truy cầu Dương Nguyệt, nếu như có thể cầm xuống Dương Nguyệt mà nói, như vậy tương lai của hắn sẽ càng thêm có tiền đồ, địa vị gia tộc của hắn có thể rất dễ dàng đạt được tăng lên, bởi vì Dương Nguyệt là con gái của Uy Vũ Vương Dương Hữu.

- Ai cùng ngươi hữu duyên.

Dương Nguyệt đối với Dương Thiên Phong này không có chút hảo cảm nào, kéo Dương Lỗi bỏ đi.

Chứng kiến Dương Nguyệt không để ý tới mình, rõ ràng còn kéo tay Dương Lỗi, sắc mặt lập tức cứng đờ:

- Nguyệt Nhi tiểu thư, hắn là ai?

- Ta là ai có liên quan gì tới ngươi.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.

- Tránh ra, chó ngoan không cản đường.

Phốc phốc…

Dương Nguyệt không khỏi bật cười, không nghĩ tới Dương Lỗi sẽ đem Dương Thiên Phong ví von trở thành một con chó, Dương Thiên Phong là Dương gia ngoại trừ Dương Thiên Lôi ra được công nhận là thiên tài, cùng Dương Thiên Lôi hợp xưng là Dương gia một đời hi vọng, là có khả năng nhất ở bên trong Phong Vân tuyển bạt đạt được người thứ nhất.

- Ngươi... thật to gan.

Dương Thiên Phong giận dữ, không nghĩ tới mình rõ ràng bị một tiểu Vũ Sư quát lớn, nhục mạ rồi.

- Đừng tưởng rằng ngươi có Nguyệt Nhi tiểu thư che chở, ta sẽ không dám đối với ngươi như thế nào.

Nói xong một bạt tai phiến đi qua.

Trong mắt Dương Lỗi hiện lên một đạo lãnh mang, một tay vươn ra, lập tức chặn một chiêu này.

Dương Thiên Phong hiện lên một tia kinh ngạc, nói tiếp:

- Rất tốt, không nghĩ tới ta còn nhìn lầm rồi, bất quá ta cho tiểu tử ngươi biết, ngươi tốt nhất là ly khai Nguyệt Nhi tiểu thư, bằng không thì ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Dương Nguyệt nhíu mày, nhìn xem Dương Thiên Phong bất mãn hết sức, chuyện của mình lúc nào đến phiên hắn để ý tới, hơn nữa thằng này lại muốn động thủ khi dễ đệ đệ Dương Lỗi của mình, rất là tức giận, vì vậy nói:

- Ngươi đây là đang uy hiếp sao? Ta cùng ai quen biết cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi xem là cái gì?

Dương Thiên Phong nghe vậy trong nội tâm dị thường phẫn nộ, Dương Nguyệt rõ ràng không chút nào nể tình, vì một Tiểu Bạch kiểm mà làm thấp đi mình như thế, trong ánh mắt hiện lên một đạo âm tàn.

- Nguyệt Nhi tiểu thư nói đùa, ta bất quá là không muốn để Nguyệt Nhi tiểu thư bị người lừa mà thôi.

Tuy trong nội tâm Dương Thiên Phong dị thường phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn là treo vẻ mĩm cười, bất quá một tia âm tàn kia lại không có tránh được con mắt của Dương Lỗi.

- Bị lừa thì đã có sao, liên quan gì tới ngươi.

Đối với Dương Thiên Phong, cái gọi là thiên tài này, Dương Nguyệt là càng xem càng chán ghét.

- Tránh ra, chớ cản đường.

- Ngươi... Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống khá giả.

Dương Thiên Phong tức giận nói.

Dương Lỗi lạnh lùng cười cười:

- Gia tộc Đại tỷ thí, ta sẽ giết ngươi.

- Khẩu khí thật là lớn, ta chờ.

Dương Thiên Phong hất tay lên, đi nhanh ra.

- Nhị tỷ, thằng này giống như thích ngươi đây này?

Dương Lỗi vừa cười vừa nói.

- Hắn là cái thiên tài, mười chín tuổi Vũ Vương cấp hai ah, chẳng lẽ Nhị tỷ ngươi không suy nghĩ một chút?

- Tốt, tiểu tử ngươi ngứa da phải hay không, rõ ràng dám cầm tỷ tỷ ta nói giỡn rồi.

Dương Nguyệt tức giận nói.

Dương Lỗi cùng Dương Nguyệt hai người cãi nhau, rất nhanh đi tới cửa hàng điêu khắc kia.

- Tại đây tượng điêu khắc gỗ thật nhiều, cả đám đều trông rất sống động, giống như sống lại vậy.

Dương Nguyệt đánh giá tượng điêu khắc gỗ trong tiệm, miệng tán dương.

- Sư phó.

Dương Lỗi đi đến trước mặt Trương Dật cung kính hô.

- Ân, đến rồi.

Trương Dật ở Dương Lỗi vừa tiến đến cũng cảm giác được rồi, để cho hắn giật mình chính là, đồ đệ của mình tu vị rõ ràng liên tục đột phá, vài ngày không thấy sinh sinh đột phá lưỡng giai, làm hắn cảm thấy khiếp sợ.

- Sư phó, đệ đệ, hắn là sư tôn của ngươi?

Dương Nguyệt kinh ngạc nhìn xem Trương Dật nói ra.

Dương Lỗi gật đầu nói:

- Sư phó dạy ta học tập điêu khắc.

- Tiền bối ngươi tốt, ta là Nhị tỷ của Dương Lỗi.

Dương Nguyệt cung kính hành lễ nói.

- Tiểu cô nương rất không tồi.

Trương Dật nhẹ gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra được Dương Nguyệt tư chất phi phàm, căn cốt đạt đến 8 tinh, là một Thủy thuộc tính thiên tài khó được.

- Tiền bối quá khen.

Trương Dật là sư tôn của Dương Lỗi, Dương Nguyệt tự nhiên phải tôn kính, hơn nữa sư tôn của Dương Lỗi thoạt nhìn tu vi cực cao, những tượng điêu khắc gỗ này thoạt nhìn rất sống động, xem lướt qua cũng không có gì, nhưng tinh tế xem lại có Huyền Cơ, từng cái tượng điêu khắc gỗ đều có khí thế của mình, tượng điêu khắc gỗ đẳng cấp càng cao, khí thế càng cường đại, thậm chí có cửu cấp Thánh thú, cái uy áp kia để cho người không thở nổi, dị thường khủng bố, có thể thấy đệ đệ mình bái vị sư phó này tu vi cực cao.

- Dương Lỗi, ngươi mấy ngày nay không có tới, là làm chuyện gì?

- Đệ tử bởi vì tu vi có vấn đề, cho nên mới không tới chỗ lão sư nghe giảng học tập.

Dương Lỗi cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra sự thật.

- Ngoại trừ điêu khắc ra, vấn đề trên việc tu luyện, nếu có cái gì không hiểu, vi sư cũng có thể thay ngươi giải đáp.

Trương Dật đối với đồ đệ này là càng ngày càng hài lòng, không nghĩ tới lần này du lịch sẽ có cơ duyên như vậy, làm cho Trương Dật mừng rỡ dị thường, vốn nhiều năm tìm kiếm, không có tìm được một vị đệ tử thích hợp, hắn đã đối với cái này hết hy vọng, không nghĩ tới cố tình trồng hoa hoa không thắm, vô tình cắm liễu liễu xanh tươi.

- Cảm ơn sư tôn.

Dương Lỗi nghe vậy mừng rỡ trong lòng, lời này kỳ thật là tự nói với mình, không chỉ sẽ dạy mình điêu khắc, ở phương diện võ đạo cũng sẽ bồi dưỡng mình, nói cách khác, mình trên cơ bản đã trở thành đệ tử chính thức của hắn.

- Tiểu cô nương, nếu có cái gì khó hiểu, cũng có thể tới hỏi.

Sau đó Trương Dật lại nhìn về phía Dương Nguyệt nói ra.

Dương Nguyệt nghe vậy đại hỉ, có thể có được một cao thủ tối thiểu nhất là Võ Thánh cấp chỉ điểm, đó là một sự tình thập phần mừng rỡ, vội nói:

- Cảm ơn tiền bối.

Trương Dật cười cười, lại nói:

- Xem ngươi rất ưa thích những tượng điêu khắc gỗ này, nếu như nhìn trúng, ta có thể tặng cho ngươi.

Những tượng điêu khắc gỗ này đối với người có ý chí mà nói, đều là vật báu vô giá, nhưng đối với một ít người đến nói, không đáng một xu, Dương Nguyệt nghe được Trương Dật nói, mừng rỡ trong lòng, nàng tự nhiên tinh tường giá trị những tượng điêu khắc gỗ này, không chỉ là bởi vì những tượng điêu khắc gỗ này điêu khắc rất tốt, mà là vì phía trên tượng điêu khắc gỗ này, ẩn chứa võ đạo ý niệm, những ý niệm này có thể tôi luyện tinh thần lực của mình, để cho mình không ngừng nâng cao.

/1190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status