Nghe bọn Vương Nghị hồi báo xong, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc thương lượng bây giờ Tất Vân tông tránh đầu sóng ngọn gió, nếu thật sự không được thì đành rời khỏi đại lục Huyền Thiên, chờ tới khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, có lực hoàn thủ rồi lại trở về cũng được.
Thực ra Vân Túc cũng không sợ việc Đan Vân tôn giả trả thù, nếu y chỉ lẻ loi một mình, vậy thì liều mạng cũng không có vấn đề gì, cho dù là có ôm chấp niệm hồn phi phách tán cũng muốn Kiếm Tiên môn máu chảy thành sông, dù cho không thể làm gì được Đan Vân tôn giả, thì ít nhất cũng phải giết cho thỏa thích, giết một được một, giết một đôi, được một đôi.
Có điều bây giờ không thể được, vì sao ư? Đương nhiên là vì Cung Tiểu Trúc, tuy rằng Cung Tiểu Trúc đã ở đây mấy năm, thực lực tăng lên thêm một bước lớn, nhưng đối với y mà nói thì vẫn là chưa đủ, chỉ sợ ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân trước Đan Vân tôn giả cũng không có.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của Vân Túc, nhưng cũng không hề sai, trên thực tế, thực lực của Cung Tiểu Trúc thật sự rất yếu, nếu thật sự đánh nhau với tu sĩ khác, dù chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng sẽ không chiếm được lợi, nói không chừng Cung Tiểu Trúc còn bị bại trong tay tu sĩ kia.
Bởi vậy, Vân Túc suy nghĩ cho an toàn của Cung Tiểu Trúc, cũng không định lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy khổ, thế nên ngay khi Cung Tiểu Trúc đưa ra đề nghị này, Vân Túc liền đồng ý ngay lập tức.
Thương lượng xong hết tất cả công việc, Vân Túc đứng dậy, trên vai có một con chim nhỏ lông xù đang buồn ngủ hơi khẽ động đậy, đôi mắt híp cuối cùng cũng mở ra, dùng mỏ chim mổ mổ lông tơ màu vàng nhạt trên người, đứng thẳng dậy, có chút nghiêm túc chuyên chú nhìn cảnh vật trước mặt, trông thật sự rất khả ái.
Con chim nhỏ nhìn tưởng như tầm thường này chính là quả trứng thú mang ra từ bí cảnh Thanh Anh, năm nay mới nở thành Chu Tước, cũng có lẽ là bởi bây giờ có rất nhiều tu sĩ đều chưa từng thấy Chu Tước, nên trong suy nghĩ của họ, Chu Tước chỉ là thần thú Thượng Cổ trong truyền thuyết, cho dù nhìn thấy con chim non này, cũng sẽ không có người nào cho rằng đây là Chu Tước.
Cho nên tới tận bây giờ, bọn Vương Nghị đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là một con linh sủng bình thường, nếu họ mà biết đây là một con Chu Tước, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới rơi cả cằm.
Có điều cũng bởi bây giờ giới tu chân có rất ít người nhận ra Chu Tước non nên bọn Vân Túc có thể tránh được rất nhiều phiền phức, cho dù có người nhìn thấy cũng không sao cả.
Người xưa có câu: Chu Tước phương nam, chúng cầm chi trưởng, hóa sinh đan huyệt, bích lôi lưu vang, kỳ thải ngũ sắc, thần nghi tứ tượng, đến đạo ngô tiền. Trong đó miêu tả hình thái Chu Tước có chút thần khí, lông vũ toàn thân năm sắc mười màu, lông vũ dày, có năng lực thông thiên triệt địa, mà bây giờ con Chu Tước mới sinh được một tháng này mỗi ngày chỉ biết ghé vào vai Vân Túc ngủ, tỉnh dậy rồi thì đứng yên không nhúc nhích, hoàn toàn không thể hiện ra một điểm khác lạ nào, lông vũ trên thân cũng không có gì đặc sắc, cơ thể chỉ to bằng một quả trứng ngỗng.
(câu in nghiêng kia t thực sự k hiểu =)))
Tuy rằng bộ dạng rất làm cho người thích, nhưng một chút cũng không giống Mặc Hoa thích làm nũng bán manh, cho gì ăn nấy, nhìn thức ăn cũng tựa như khinh thường không thèm để ý, Cung Tiểu Trúc đoán dù nó có không ăn cũng sẽ không đói, con Chu Tước này hẳn là vĩnh viễn cũng không biết thức ăn có mùi vị gì.
Ngày nó mới sinh ra, Vân Túc đặt tên cho con Chu Tước này là Viêm Hoa, là một con linh sủng tôn quý nhất của Vân Túc, nên độ sủng ái nó nhận được, Mặc Hoa không thể sánh bằng, mà bình thường nó trừ ăn thức ăn bình thường ra thì cũng ăn cả linh thạch, gần như mỗi ngày đều phải ăn một hai viên linh thạch hạ phẩm. Có lẽ là bởi vẫn còn nhỏ, thế nên số lượng linh thạch nó ăn rất ít, phẩm chất cũng thấp, nếu nó lớn lên từng ngày, số lượng linh thạch cũng sẽ tăng lên rất nhiều, cũng sẽ không còn thỏa mãn với linh thạch hạ phẩm nữa.
Thế nên người không đủ giàu, thật đúng là không nuôi nổi một con thần thú như vậy.
May mà Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng không thiếu linh thạch, một con thần thú thì vẫn có thể miễn cưỡng nuôi lớn, có điều miệng ăn núi lở cũng không phải kế lâu dài, phải tiếp tục đi tìm bảo vật thôi.
Lại nói bảo tàng chưa mở mà tác giả quân chuẩn bị cho Vân Túc vẫn còn rất nhiều! Ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng không nhớ rõ.
Vân Túc mang theo mấy người Cung Tiểu Trúc ra khỏi động phủ đã ở trong năm năm, y đứng ngay trước đại điện vung tay lên, thu động phủ vào trong bàn tay, cất vào trữ vật giới, sau đó mấy người lại cầm ngọc bài ra rời khỏi đảo Phượng Vu.
Sau khi đi qua chỗ đăng ký của quản sự đại điện Bích Ba, đã có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc chế phục đợi trong đại điện từ sớm, bước lên vài bước đón tiếp mọi người, cũng rất có thành ý, hy vọng bọn Vân Túc có thể tới thăm phủ thành chủ.
Vân Túc hơi gật đầu, dặn ba người Vương Nghị chú ý một vài việc cần làm, Viêm Hoa đứng trên vai, cùng mang theo Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa nam phẫn nữ trang cùng với vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi trước tới phủ thành chủ, cùng bọn Vương Nghị mỗi người đi một ngả.
Vừa rồi khi vẫn còn ở trên đảo Phượng Vu, Vân Túc đã sai bọn Vương Nghị tiếp tục ở lại phường thị thành Bích Ba tìm hiểu tình huống, tu luyện ở nơi nào thì cứ ở nguyên chỗ đó. Linh thạch và đan dược cũng đã phân phát đủ, có điều cũng dặn họ không thể tham ăn lười làm, thừa cơ này thu một vài cô nhi và khất cái có tư chất, tuổi nhất định phải từ năm tới mười lăm tuổi, trừ phi có hài đồng có chút linh căn tư chất thực sự tốt thì mới có thể suy xét nhận thêm, quá nhỏ sẽ không thể chăm sóc cho tốt, phiền phức!
Đương nhiên, tất cả những người này cũng không thể có tu vi, nói cách khác tán tu cũng không được, bởi ý thức tự chủ của những người đó khá cao, trên cơ bản không có lòng trung thành gì hết.
Có thiên tuyến cổ kiềm chế, Vân Túc cũng không lo bọn Vương Nghị đùa giỡn hoa cỏ gì, huống chi Cung Tiểu Trúc đã dùng hệ thống quét, biết được độ trung thành của họ đã ở từ bảy mươi lăm tới tám mươi điểm, độ trung thành tuy rằng không cao lắm, nhưng cũng coi như là đã đủ trung thành. Thế nên Cung Tiểu Trúc cũng không lo họ có tâm tư gì khác, càng không cần dùng thứ gì để giám thị họ, làm không xong việc họ đương nhiên đã sớm biết hậu quả thế nào, có một số thứ không cần phải nói rõ.
Bọn Vân Túc sở dĩ muốn thu một số người có tư chất tu luyện, chính là đang tính toán cho sau này.
Lại nói, đề nghị mà Cung Tiểu Trúc đã nói cho Vân Túc kia, theo cốt truyện nguyên tác phát triển, Vân Túc sau khi bị đệ tử Kiếm Tiên môn đuổi giết, vô tình lạc vào một động phủ, trong động phủ đương nhiên là có các loại đan dược pháp bảo linh tinh chưa bị người khác phát hiện ra, còn có rất nhiều chí bảo hiếm thấy trên thế gian, đều có giá trị xa xỉ.
Tất cả những thứ này đều chưa có gì đáng nói, càng thêm quan trọng là Vân Túc thông qua động phủ này bước vào một thế giới tựa như đáy biển, chưa nói tới ở đó có rất nhiều sinh vật dưới đáy biển, mà càng thêm kinh hỉ đó là Vân Túc rơi xuống một tòa phủ tiên khá lớn, sáng rực lấp lánh.
Phủ tiên này có cùng một kiến trúc với hoàng cung cổ đại Trung Quốc, kỳ danh là Hạo Nhiên tiên phủ.
Tòa Hạo Nhiên tiên phủ này theo như nguyên tác miêu tả, là do ở thời Thượng Cổ có một vị tiên nhân nào đó vì đối địch với một thế lực mà phải chạy trốn, bởi một nhân tố nào đó không xác định mà chạy xuống hạ giới, ngộ nhập vào thế giới này, qua không lâu sau, hắn lại bởi thụ thương quá nặng mà tọa hóa, thế nên phủ tiên mà hắn mang tới liền vĩnh viễn chìm xuống dưới thế giới đáy biển này, may mà được một trận pháp che giấu nên mới không bị người khác phát hiện ra.
Nhân vật chính Vân Túc cũng nhờ có cơ duyên xảo hợp mới ngộ nhập được vào trận pháp này, do đó thông qua vài tầng khảo nghiệm, mới luyện hóa được tài nguyên tu luyện cực kỳ phong phú của tòa phủ tiên này.
Tòa phủ tiên này có diện tích vô cùng rộng lớn, nhân vật chính lấy tòa phủ tiên này làm đại bản doanh, lúc Kiếm Tiên môn liên hợp phần lớn môn phái đuổi giết y, y vừa chém giết tu sĩ, vừa trộm sáng lập ra một môn phái. Vì phòng ngừa một vài thế lực địch thù cài nội gián, đệ tử mà y thu gần như đều không có tu vi, đều là cô nhi và khất cái có tư chất tu luyện.
Mà Cung Tiểu Trúc tính toán bắt đầu phòng ngừa từ lúc này rất thích hợp, để bọn Vương Nghị thu trước một số hài đồng có tư chất rồi chỉ dạy, đợi tới lúc họ tìm tới được tòa phủ tiên kia sẽ thu đám đệ tử này vào trong tòa phủ tiên.
Ba người Cung Tiểu Trúc đi theo đệ tử Trúc Cơ kỳ kia, chỉ chốc lát sau đã tới đại sảnh phủ thành chủ, lại vừa lúc thấy một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô cùng, vóc người thon dài, ngũ quan nhu hòa, đem lại cho người khác một cảm giác có thể tin tưởng, trầm ổn cẩn thận. Hắn thấy bọn Vân Túc đã vào, liền đứng dậy từ trên chủ tọa mà chào hỏi, cười sang sảng, “Các vị đạo hữu mời ngồi, tại hạ đã đợi mọi người thật lâu.” Người này dẫn họ tới chỗ ngồi, một tỳ nữ bưng trà tới đặt lên bàn, rồi lại cung kính lui ra.
Cung Tiểu Trúc chỉ nhìn người nọ một khắc đã dùng hệ thống quét biết được hắn chính là đại đệ tử thủ tịch của Tất Vân tông, Lang Kha, tuy rằng làm người hào phóng thoải mái, hòa ái dễ gần nhưng Cung Tiểu Trúc biết thực lực người này sâu không lường được.
Ngay khi Vân Túc nhìn thấy hắn, cũng đã đoán ra được thân phận của người này, nhìn thấy người thật, quả là như lời đồn, tuấn mỹ vô song, trác nhĩ bất phàm, tính cách hào phóng thoải mái, thực lực lại vô cùng cường hãn, tư chất cũng có ít người địch lại nổi. Hơn nữa Vân Túc mơ hồ cảm giác rằng đã từng gặp Lang Kha ở đâu đó, có cảm giác rất quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại phủ định suy nghĩ này, Vân Túc trước đây rất hiếm khi gặp người Tất Vân tông, ngay cả hai môn phái này cũng rất ít khi qua lại với nhau, hẳn là không có khả năng đã từng gặp Lang Kha mới đúng.
“Còn chưa giới thiệu với Mặc đạo hữu, Vân đạo hữu và Cung đạo hữu, tại hạ Lang Kha, lần này mời các vị đạo hữu tới là muốn ngầm kết giao với các vị đạo hữu một phen, cũng không phải là muốn nhân danh Tất Vân tông, nhưng xin chư vị đừng ghét bỏ tại hạ đường đột.” Nói xong, Lang Kha mỉm cười.
Nếu Lang Kha đã phái người tới mời bọn Vân Túc tới đây, vậy đương nhiên là đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của họ, cũng đương nhiên là biết tên tục của họ, đối với tu sĩ mà nói, nếu muốn giao hảo với người nào thì phải tìm hiểu rõ ràng hết thảy về người kia, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bọn Vân Túc cũng không quá để ý.
“Sao có thể chứ, là bọn tại hạ đường đột tới Lang tiền bối mới đúng.” Vân Túc mặt không cảm xúc nói, sau đó nhấc chung trà lên uống một ngụm, hương trà tỏa ra bốn phía, hương vị thuần khiết, có thể thấy được thành ý mười phần của Lang Kha.
Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa nghe thấy vậy cũng phụ họa theo một câu.
Lang Kha cười ha ha, “Chỉ cần các vị đạo hữu không ghét bỏ là được, nhìn ra các vị đạo hữu tuổi trẻ đã thiên tư tu hoành, ngày sau tất thành đại khí. Các vị đạo hữu và tại hạ gặp nhau hôm nay nơi đây cũng là mười phần hữu duyên, nếu không ngại, các vị đạo hữu hãy gọi ta một tiếng Lang huynh, tại hạ cũng gọi Vân huynh, Mặc huynh và Cung huynh.” Thực ra trong lòng Lang Kha cảm thấy thực lực của Vân Túc gần với mình nhất, tu vi người này tuy rằng thấp hơn hắn, nhưng nếu thật sự đánh nhau, hắn chưa chắc đã thắng, rất có khả năng sẽ bị thua, thanh niên tài tuấn lại có thiên phú như vậy nhất định phải kết giao một phen, tuy rằng bây giờ thế lực người ta đơn bạc, nhưng chuyện sau này cũng không thể biết trước, chỉ cần không lạc lối giữa đường, sau này tất thành bá chủ một phương.
Trong đầu Vân Túc đảo qua một vòng, lên tiếng trước, “Khó có khi lại được Lang huynh để mắt tới bọn tại hạ, nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Nếu Lang Kha đã chủ động, vậy y cũng không có gì phải ngại ngùng.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa cũng tỏ vẻ không ngại, nói chuyện một hồi, Lang Kha nói tới chuyện cũ, “Lại nói, Vân huynh có thể đã không còn nhớ rõ, nhiều năm trước, tại hạ từng gặp qua Vân huynh, không biết Vân huynh có còn nhớ không?”
Vân Túc nghi hoặc đáp, “Chưa từng, dám hỏi Lang huynh là khi nào?”
Vì thế, qua giọng nói êm tai của Lang Kha, cuối cùng Vân Túc cũng nhớ ra.
Thực ra Vân Túc cũng không sợ việc Đan Vân tôn giả trả thù, nếu y chỉ lẻ loi một mình, vậy thì liều mạng cũng không có vấn đề gì, cho dù là có ôm chấp niệm hồn phi phách tán cũng muốn Kiếm Tiên môn máu chảy thành sông, dù cho không thể làm gì được Đan Vân tôn giả, thì ít nhất cũng phải giết cho thỏa thích, giết một được một, giết một đôi, được một đôi.
Có điều bây giờ không thể được, vì sao ư? Đương nhiên là vì Cung Tiểu Trúc, tuy rằng Cung Tiểu Trúc đã ở đây mấy năm, thực lực tăng lên thêm một bước lớn, nhưng đối với y mà nói thì vẫn là chưa đủ, chỉ sợ ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân trước Đan Vân tôn giả cũng không có.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của Vân Túc, nhưng cũng không hề sai, trên thực tế, thực lực của Cung Tiểu Trúc thật sự rất yếu, nếu thật sự đánh nhau với tu sĩ khác, dù chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng sẽ không chiếm được lợi, nói không chừng Cung Tiểu Trúc còn bị bại trong tay tu sĩ kia.
Bởi vậy, Vân Túc suy nghĩ cho an toàn của Cung Tiểu Trúc, cũng không định lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy khổ, thế nên ngay khi Cung Tiểu Trúc đưa ra đề nghị này, Vân Túc liền đồng ý ngay lập tức.
Thương lượng xong hết tất cả công việc, Vân Túc đứng dậy, trên vai có một con chim nhỏ lông xù đang buồn ngủ hơi khẽ động đậy, đôi mắt híp cuối cùng cũng mở ra, dùng mỏ chim mổ mổ lông tơ màu vàng nhạt trên người, đứng thẳng dậy, có chút nghiêm túc chuyên chú nhìn cảnh vật trước mặt, trông thật sự rất khả ái.
Con chim nhỏ nhìn tưởng như tầm thường này chính là quả trứng thú mang ra từ bí cảnh Thanh Anh, năm nay mới nở thành Chu Tước, cũng có lẽ là bởi bây giờ có rất nhiều tu sĩ đều chưa từng thấy Chu Tước, nên trong suy nghĩ của họ, Chu Tước chỉ là thần thú Thượng Cổ trong truyền thuyết, cho dù nhìn thấy con chim non này, cũng sẽ không có người nào cho rằng đây là Chu Tước.
Cho nên tới tận bây giờ, bọn Vương Nghị đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là một con linh sủng bình thường, nếu họ mà biết đây là một con Chu Tước, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới rơi cả cằm.
Có điều cũng bởi bây giờ giới tu chân có rất ít người nhận ra Chu Tước non nên bọn Vân Túc có thể tránh được rất nhiều phiền phức, cho dù có người nhìn thấy cũng không sao cả.
Người xưa có câu: Chu Tước phương nam, chúng cầm chi trưởng, hóa sinh đan huyệt, bích lôi lưu vang, kỳ thải ngũ sắc, thần nghi tứ tượng, đến đạo ngô tiền. Trong đó miêu tả hình thái Chu Tước có chút thần khí, lông vũ toàn thân năm sắc mười màu, lông vũ dày, có năng lực thông thiên triệt địa, mà bây giờ con Chu Tước mới sinh được một tháng này mỗi ngày chỉ biết ghé vào vai Vân Túc ngủ, tỉnh dậy rồi thì đứng yên không nhúc nhích, hoàn toàn không thể hiện ra một điểm khác lạ nào, lông vũ trên thân cũng không có gì đặc sắc, cơ thể chỉ to bằng một quả trứng ngỗng.
(câu in nghiêng kia t thực sự k hiểu =)))
Tuy rằng bộ dạng rất làm cho người thích, nhưng một chút cũng không giống Mặc Hoa thích làm nũng bán manh, cho gì ăn nấy, nhìn thức ăn cũng tựa như khinh thường không thèm để ý, Cung Tiểu Trúc đoán dù nó có không ăn cũng sẽ không đói, con Chu Tước này hẳn là vĩnh viễn cũng không biết thức ăn có mùi vị gì.
Ngày nó mới sinh ra, Vân Túc đặt tên cho con Chu Tước này là Viêm Hoa, là một con linh sủng tôn quý nhất của Vân Túc, nên độ sủng ái nó nhận được, Mặc Hoa không thể sánh bằng, mà bình thường nó trừ ăn thức ăn bình thường ra thì cũng ăn cả linh thạch, gần như mỗi ngày đều phải ăn một hai viên linh thạch hạ phẩm. Có lẽ là bởi vẫn còn nhỏ, thế nên số lượng linh thạch nó ăn rất ít, phẩm chất cũng thấp, nếu nó lớn lên từng ngày, số lượng linh thạch cũng sẽ tăng lên rất nhiều, cũng sẽ không còn thỏa mãn với linh thạch hạ phẩm nữa.
Thế nên người không đủ giàu, thật đúng là không nuôi nổi một con thần thú như vậy.
May mà Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng không thiếu linh thạch, một con thần thú thì vẫn có thể miễn cưỡng nuôi lớn, có điều miệng ăn núi lở cũng không phải kế lâu dài, phải tiếp tục đi tìm bảo vật thôi.
Lại nói bảo tàng chưa mở mà tác giả quân chuẩn bị cho Vân Túc vẫn còn rất nhiều! Ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng không nhớ rõ.
Vân Túc mang theo mấy người Cung Tiểu Trúc ra khỏi động phủ đã ở trong năm năm, y đứng ngay trước đại điện vung tay lên, thu động phủ vào trong bàn tay, cất vào trữ vật giới, sau đó mấy người lại cầm ngọc bài ra rời khỏi đảo Phượng Vu.
Sau khi đi qua chỗ đăng ký của quản sự đại điện Bích Ba, đã có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc chế phục đợi trong đại điện từ sớm, bước lên vài bước đón tiếp mọi người, cũng rất có thành ý, hy vọng bọn Vân Túc có thể tới thăm phủ thành chủ.
Vân Túc hơi gật đầu, dặn ba người Vương Nghị chú ý một vài việc cần làm, Viêm Hoa đứng trên vai, cùng mang theo Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa nam phẫn nữ trang cùng với vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi trước tới phủ thành chủ, cùng bọn Vương Nghị mỗi người đi một ngả.
Vừa rồi khi vẫn còn ở trên đảo Phượng Vu, Vân Túc đã sai bọn Vương Nghị tiếp tục ở lại phường thị thành Bích Ba tìm hiểu tình huống, tu luyện ở nơi nào thì cứ ở nguyên chỗ đó. Linh thạch và đan dược cũng đã phân phát đủ, có điều cũng dặn họ không thể tham ăn lười làm, thừa cơ này thu một vài cô nhi và khất cái có tư chất, tuổi nhất định phải từ năm tới mười lăm tuổi, trừ phi có hài đồng có chút linh căn tư chất thực sự tốt thì mới có thể suy xét nhận thêm, quá nhỏ sẽ không thể chăm sóc cho tốt, phiền phức!
Đương nhiên, tất cả những người này cũng không thể có tu vi, nói cách khác tán tu cũng không được, bởi ý thức tự chủ của những người đó khá cao, trên cơ bản không có lòng trung thành gì hết.
Có thiên tuyến cổ kiềm chế, Vân Túc cũng không lo bọn Vương Nghị đùa giỡn hoa cỏ gì, huống chi Cung Tiểu Trúc đã dùng hệ thống quét, biết được độ trung thành của họ đã ở từ bảy mươi lăm tới tám mươi điểm, độ trung thành tuy rằng không cao lắm, nhưng cũng coi như là đã đủ trung thành. Thế nên Cung Tiểu Trúc cũng không lo họ có tâm tư gì khác, càng không cần dùng thứ gì để giám thị họ, làm không xong việc họ đương nhiên đã sớm biết hậu quả thế nào, có một số thứ không cần phải nói rõ.
Bọn Vân Túc sở dĩ muốn thu một số người có tư chất tu luyện, chính là đang tính toán cho sau này.
Lại nói, đề nghị mà Cung Tiểu Trúc đã nói cho Vân Túc kia, theo cốt truyện nguyên tác phát triển, Vân Túc sau khi bị đệ tử Kiếm Tiên môn đuổi giết, vô tình lạc vào một động phủ, trong động phủ đương nhiên là có các loại đan dược pháp bảo linh tinh chưa bị người khác phát hiện ra, còn có rất nhiều chí bảo hiếm thấy trên thế gian, đều có giá trị xa xỉ.
Tất cả những thứ này đều chưa có gì đáng nói, càng thêm quan trọng là Vân Túc thông qua động phủ này bước vào một thế giới tựa như đáy biển, chưa nói tới ở đó có rất nhiều sinh vật dưới đáy biển, mà càng thêm kinh hỉ đó là Vân Túc rơi xuống một tòa phủ tiên khá lớn, sáng rực lấp lánh.
Phủ tiên này có cùng một kiến trúc với hoàng cung cổ đại Trung Quốc, kỳ danh là Hạo Nhiên tiên phủ.
Tòa Hạo Nhiên tiên phủ này theo như nguyên tác miêu tả, là do ở thời Thượng Cổ có một vị tiên nhân nào đó vì đối địch với một thế lực mà phải chạy trốn, bởi một nhân tố nào đó không xác định mà chạy xuống hạ giới, ngộ nhập vào thế giới này, qua không lâu sau, hắn lại bởi thụ thương quá nặng mà tọa hóa, thế nên phủ tiên mà hắn mang tới liền vĩnh viễn chìm xuống dưới thế giới đáy biển này, may mà được một trận pháp che giấu nên mới không bị người khác phát hiện ra.
Nhân vật chính Vân Túc cũng nhờ có cơ duyên xảo hợp mới ngộ nhập được vào trận pháp này, do đó thông qua vài tầng khảo nghiệm, mới luyện hóa được tài nguyên tu luyện cực kỳ phong phú của tòa phủ tiên này.
Tòa phủ tiên này có diện tích vô cùng rộng lớn, nhân vật chính lấy tòa phủ tiên này làm đại bản doanh, lúc Kiếm Tiên môn liên hợp phần lớn môn phái đuổi giết y, y vừa chém giết tu sĩ, vừa trộm sáng lập ra một môn phái. Vì phòng ngừa một vài thế lực địch thù cài nội gián, đệ tử mà y thu gần như đều không có tu vi, đều là cô nhi và khất cái có tư chất tu luyện.
Mà Cung Tiểu Trúc tính toán bắt đầu phòng ngừa từ lúc này rất thích hợp, để bọn Vương Nghị thu trước một số hài đồng có tư chất rồi chỉ dạy, đợi tới lúc họ tìm tới được tòa phủ tiên kia sẽ thu đám đệ tử này vào trong tòa phủ tiên.
Ba người Cung Tiểu Trúc đi theo đệ tử Trúc Cơ kỳ kia, chỉ chốc lát sau đã tới đại sảnh phủ thành chủ, lại vừa lúc thấy một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô cùng, vóc người thon dài, ngũ quan nhu hòa, đem lại cho người khác một cảm giác có thể tin tưởng, trầm ổn cẩn thận. Hắn thấy bọn Vân Túc đã vào, liền đứng dậy từ trên chủ tọa mà chào hỏi, cười sang sảng, “Các vị đạo hữu mời ngồi, tại hạ đã đợi mọi người thật lâu.” Người này dẫn họ tới chỗ ngồi, một tỳ nữ bưng trà tới đặt lên bàn, rồi lại cung kính lui ra.
Cung Tiểu Trúc chỉ nhìn người nọ một khắc đã dùng hệ thống quét biết được hắn chính là đại đệ tử thủ tịch của Tất Vân tông, Lang Kha, tuy rằng làm người hào phóng thoải mái, hòa ái dễ gần nhưng Cung Tiểu Trúc biết thực lực người này sâu không lường được.
Ngay khi Vân Túc nhìn thấy hắn, cũng đã đoán ra được thân phận của người này, nhìn thấy người thật, quả là như lời đồn, tuấn mỹ vô song, trác nhĩ bất phàm, tính cách hào phóng thoải mái, thực lực lại vô cùng cường hãn, tư chất cũng có ít người địch lại nổi. Hơn nữa Vân Túc mơ hồ cảm giác rằng đã từng gặp Lang Kha ở đâu đó, có cảm giác rất quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại phủ định suy nghĩ này, Vân Túc trước đây rất hiếm khi gặp người Tất Vân tông, ngay cả hai môn phái này cũng rất ít khi qua lại với nhau, hẳn là không có khả năng đã từng gặp Lang Kha mới đúng.
“Còn chưa giới thiệu với Mặc đạo hữu, Vân đạo hữu và Cung đạo hữu, tại hạ Lang Kha, lần này mời các vị đạo hữu tới là muốn ngầm kết giao với các vị đạo hữu một phen, cũng không phải là muốn nhân danh Tất Vân tông, nhưng xin chư vị đừng ghét bỏ tại hạ đường đột.” Nói xong, Lang Kha mỉm cười.
Nếu Lang Kha đã phái người tới mời bọn Vân Túc tới đây, vậy đương nhiên là đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của họ, cũng đương nhiên là biết tên tục của họ, đối với tu sĩ mà nói, nếu muốn giao hảo với người nào thì phải tìm hiểu rõ ràng hết thảy về người kia, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bọn Vân Túc cũng không quá để ý.
“Sao có thể chứ, là bọn tại hạ đường đột tới Lang tiền bối mới đúng.” Vân Túc mặt không cảm xúc nói, sau đó nhấc chung trà lên uống một ngụm, hương trà tỏa ra bốn phía, hương vị thuần khiết, có thể thấy được thành ý mười phần của Lang Kha.
Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa nghe thấy vậy cũng phụ họa theo một câu.
Lang Kha cười ha ha, “Chỉ cần các vị đạo hữu không ghét bỏ là được, nhìn ra các vị đạo hữu tuổi trẻ đã thiên tư tu hoành, ngày sau tất thành đại khí. Các vị đạo hữu và tại hạ gặp nhau hôm nay nơi đây cũng là mười phần hữu duyên, nếu không ngại, các vị đạo hữu hãy gọi ta một tiếng Lang huynh, tại hạ cũng gọi Vân huynh, Mặc huynh và Cung huynh.” Thực ra trong lòng Lang Kha cảm thấy thực lực của Vân Túc gần với mình nhất, tu vi người này tuy rằng thấp hơn hắn, nhưng nếu thật sự đánh nhau, hắn chưa chắc đã thắng, rất có khả năng sẽ bị thua, thanh niên tài tuấn lại có thiên phú như vậy nhất định phải kết giao một phen, tuy rằng bây giờ thế lực người ta đơn bạc, nhưng chuyện sau này cũng không thể biết trước, chỉ cần không lạc lối giữa đường, sau này tất thành bá chủ một phương.
Trong đầu Vân Túc đảo qua một vòng, lên tiếng trước, “Khó có khi lại được Lang huynh để mắt tới bọn tại hạ, nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Nếu Lang Kha đã chủ động, vậy y cũng không có gì phải ngại ngùng.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa cũng tỏ vẻ không ngại, nói chuyện một hồi, Lang Kha nói tới chuyện cũ, “Lại nói, Vân huynh có thể đã không còn nhớ rõ, nhiều năm trước, tại hạ từng gặp qua Vân huynh, không biết Vân huynh có còn nhớ không?”
Vân Túc nghi hoặc đáp, “Chưa từng, dám hỏi Lang huynh là khi nào?”
Vì thế, qua giọng nói êm tai của Lang Kha, cuối cùng Vân Túc cũng nhớ ra.
/138
|