Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 120: Khúc Ca Hồi Tưởng (2).2

/131


Chờ Phác Phác ngủ, Thượng Khả mới đi ngâm suối nước nóng, tẩy sạch một thân hàn ý và mệt mỏi.

Bên tai truyền đến tiếng nước bì bõm, Thượng Khả mở mắt ra nhìn thấy Đề Lạc cũng đã xuống nước, trên thân thể tinh tráng của hắn toàn là sẹo, rất nhiều vết sẹo bởi vì lúc trước bị thương nhưng không xử lý cẩn thận nên lưu lại.

Đề Lạc bơi tới gần Thượng Khả, duỗi tay xoa xoa ngực cậu. Mấy năm trước, một cây trường kiếm đâm xuyên qua nơi này, cướp đi sinh mệnh em ấy. Mà nay, em ấy đã sống lại, thân thể ấm áp, nhịp tim hữu lực, trên làn da trơn bóng chỉ còn lại một vết sẹo mờ mờ.

Đề Lạc vòng lấy eo Thượng Khả, tựa đầu vào vai cậu như một đứa trẻ, vẻ mặt thư giãn, tràn ngập quyến luyến.

“Đề Lạc, nói cho em biết về chuyện sau khi phong ấn Cây Ma Quỷ được không?” Thượng Khả nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Đề Lạc thay đổi một tư thế càng thoải mái hơn, lười biếng dựa vào người Thượng Khả, bắt đầu tự thuật lại những chuyện trong ba năm nay.

Đề Lạc và Phác Phác bị ma khí của Cây Ma Quỷ ăn mòn vì cái chết của Thượng Khả, trở thành Bán Ma Nhân không có tín ngưỡng, không thể tiếp tục sinh sống ở thành trấn được nữa, vì thế hắn mang theo thi thể của Thượng Khả đi đến vùng tuyết sơn này.

Hai người không giống với những Sứ Đồ Ma Quỷ khác, sau khi Cây Ma Quỷ bị phong ấn thì những Sứ Đồ Ma Quỷ đều thoát ly khỏi sự khống chế của nó, chỉ cần không chủ động làm ác thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến người khác. Nhưng Đề Lạc và Phác Phác là bởi vì hấp thu Căn Nguyên Ma Khí của Cây Ma Quỷ, dù đã cật lực áp chế nhưng vẫn không thể ngăn chặn ma khí tiết ra ngoài.

Ma khí trên người họ ngay cả Thượng Khả cũng không thể hấp thu, cuối cùng có thể loại trừ được hay không thì vẫn phải dựa vào hai người. Có điều, dù họ vĩnh viễn không thể khôi phục được thì cũng chẳng sai cả, cậu vẫn luôn luôn ở bên cạnh họ.

“Thượng Khả, anh có thể hôn em không?” Hồi ức xong, Đề Lạc đột nhiên đưa ra thỉnh cầu.

Thượng Khả thấy lạ lạ nên nhìn hắn một cái, giai nhà mình mà cũng có lúc ga lăng cơ đấy? Trước kia không phải đều là hôn tới tấp không nói lời nào hay sao?

Đang muốn mở miệng, Đề Lạc đã hôn lên.

Thượng Khả:…… Được rồi, quả nhiên không thể đưa ra kết luận quá sớm.

Đề Lạc tinh tế ma sát cánh môi Thượng Khả, chậm rãi thâm nhập, mang theo vài phần tình dục, nhưng càng nhiều hớn chính là nhớ nhung và luyến mộ.

Hai người ngâm tận nửa canh giờ, mãi đến khi có cảm giác đầu váng mắt hoa mới chịu cọ ra cọ vào mà buông nhau ra.

Hai người không làm đến bước cuối cùng, kiểu thân mật như có như không này cũng đủ để họ lưu luyến thật lâu.

...

“Chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư đi!” Ngày hôm sau, Thượng Khả thần thanh khí sảng đề nghị.

“Được.” Đề Lạc không có ý kiến.

Phác Phác thì lại càng là người ủng hộ trung thành của ba ba.

Ba người lập tức thu dọn hành lý, bao lớn bao nhỏ võ trang hạng nặng, ngay cả Phác Phác cũng nhận nhiệm vụ cõng nồi, sau đó cả ba đạp tuyết rời khỏi vùng tuyết sơn này.

Tìm được một nơi thích hợp để sống cũng không quá khó khăn, Đề Lạc đã từng chu du khắp Đại Lục nên rất quen thuộc. Sau khi Thượng Khả hỏi thăm một số yêu cầu về hoàn cảnh cư trú xong, ba người đi tới núi Đa Nặc - nơi giao nhau giữa Thành Đạt Khoa và Châu Tây Nạp.

Thượng Khả khảo sát vài lần cuối cùng quyết định chọn một nơi gần nước làm nhà. Nơi này núi xanh vờn quanh, hẻo lánh ít người đặt chân, ngoại trừ một con đường mòn gập ghềnh uốn lượn quanh núi đá ra thì cũng chỉ có thể ngồi thuyền qua sông để đi lại. Có điều nơi này cũng không đến nỗi, muốn đến thành trấn gần nhất chỉ mất khoảng nửa canh giờ, còn nếu có tọa kỵ ( vật cưỡi như xe, ngựa...) thì thời gian lại càng ngắn hơn. Trong vòng ba năm, còn có một vài thôn xóm nhỏ mọc lên, lúc nào cũng có thể đến giao dịch với bọn họ.

Sau khi xác định xong nơi ở thì chuyện bây giờ cần làm chính là dựng nhà, khai hoang, trồng trọt…… Hai đại nam nhân cùng làm việc, muốn dựng nhà cũng không khó. Nếu thiếu công cụ và vật liệu thì có thể mua ở chỗ thôn dân.

Có điều người đảm nhiệm chính về sức mạnh vẫn là Đề Lạc, chịu thương chịu khó, dần dần từ một vị Vương Tử không lo ăn lo mặc “tiến hóa” thành một người ưu tú có tay nghề giỏi.

Thượng Khả mang theo Phác Phác đi khai hoang trồng trọt, tạo ra các loại mỹ thực. Cá tôm, ốc đồng, trai sông, chuột, thỏ, gà rừng, lợn rừng, rắn, trứng chim, rau dại, nấm, dưa và trái cây…… Trên trời dưới đất, chỉ cần tìm được thì không gì không làm được.

Mỗi buổi tối, Thượng Khả đều dùng thuốc mỡ mình tự điều chế để bôi lên vết thương cho Đề Lạc và Phác Phác, rồi mát xa cơ bắp cho cả hai, xung quanh lều trại cũng rải thực vật xua đuổi muỗi, cố gắng giúp cả hai có một giấc ngủ thật ngon.

Một tháng qua đi, vết thương trên người Đề Lạc và Phác Phác đều khỏi hẳn, thân thể gầy gò cũng dần có thịt hơn, màu da sáng sủa, tinh thần no đủ, cứ như đã thoát thai hoán cốt.

Đặc biệt là Đề Lạc, hắn xuất thân cao quý, trải qua phong sương, rút hết đi u buồn và suy sút, toàn thân lại lộ ra một loại khí chất mê hoặc. Mỗi lần đi ra ngoài giao dịch vật phẩm đều hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô nương trong thôn.

Nhưng trong lòng Đề Lạc đã có người, lại mang theo ma khí nên đương nhiên sẽ không dây dưa. Có điều mấy cô nương này lại thích rắc phấn thơm lên người nam tử mà mình vừa ý, thế nên dù Đề Lạc thân thủ nhanh nhẹn, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị dính lên một chút vì gió thổi.

Thượng Khả ngửi thấy mới biết được giai nhà mình lại bị một đám người qua đường mơ ước.

Cậu lập tức gọi Đề Lạc đến, sau đó cột một cái kết nhân duyên lên tóc hắn, trong Đại Lục Đồ Lan loại kết này có nghĩa là “đã thành hôn” hoặc là hoa đã có chủ.

Đề Lạc bị đánh dấu, đột nhiên cảm thấy mình trở nên anh tuấn soái khí lạ thường, mỗi ngày đều nhiệt tình mười phần, mặc dù điệu thấp nhưng vẫn lập loè tỏa sáng.

Hai tháng sau, nhà trúc đã dựng xong, Thượng Khả khai hoang mấy miếng đất trồng rau cũng đã có thu hoạch.

Trước khi vào ở nhà mới một ngày, Thượng Khả làm một bữa tiệc lớn, có cả rượu ngon, tự khao cho cả ba vì đã vất vả hai tháng, chúc mừng tân gia an ổn.

Dưới ánh trăng mê người, cả ba thoải mái ăn thật nhiều, cuối cùng Phác Phác say ngủ thiếp đi mặc dù cô bé chỉ uống một chén nhỏ.

Đề Lạc ôm Phác Phác vào phòng, lúc đi ra Thượng Khả vẫn còn thu dọn bàn. Mái tóc dài suôn mượt theo gió nhẹ bay, thân thể mảnh khảnh dưới ánh nến trông có vẻ phá lệ động lòng người.

Ánh mắt Đề Lạc sâu thẳm, từ phía sau ôm lấy Thượng Khả, đôi môi lưu luyến bên cổ cậu.

“Đừng nghịch, lại đây giúp em dọn chén đũa.” Thượng Khả rụt cổ, nơi bị hắn liếm qua bắt đầu tỏa nhiệt.

Đề Lạc vẫn không dừng lại mà là càng thêm thân mật.

“Đề…… A!” Còn chưa dứt lời, thân thể đã bay lên, bị Đề Lạc đặt xuống chiếc thảm kế bên, một trận hôn nồng nhiệt ép xuống. Nhịn hơn hai tháng, hắn đã đến cực hạn.

Lưng dán vào chiếc thảm mềm mại, quanh mũi còn có thể nghe thấy hương vị cỏ xanh, hơi thở mang theo vị rượu của hai người hòa hợp vào nhau…… Quần áo dưới động tác vuốt ve bị kéo tung ra, da thịt cảm giác được sự lạnh lẽo của buổi đêm, rồi sau đó lại bị một trận nhiệt lưu thay thế.

Cảm giác được xx đang nóng cháy của người đàn ông, Thượng Khả thở dốc nói: “Đừng ở chỗ này, sẽ đánh thức Phác Phác……”

“Chúng ta nói nhỏ thôi.” Đề Lạc chậm rãi vuốt ve thân thể cậu.

Đại não của Thượng Khả có chút choáng váng, không tiền đồ nói: “Vậy anh nhẹ một chút đó.”

Kết quả vừa dứt lời, Đề Lạc đã động thân một cái, mạnh mẽ xâm nhập vào thân thể cậu.

“A!” Thượng Khả nhịn không được rên rỉ một tiếng, rồi lập tức thu liễm ngay. Vừa muốn lên án thì lại bị động tác kế tiếp của hắn cắt ngang.

Thượng Khả chỉ có thể cố gắng đè nén tiếng rên, tùy ý để thân thể chìm nổi trong khoái cảm. Bầu trời đêm rộng lớn lắc lư trong tầm mắt cậu, rồi sau đó dần dần trở nên mông lung, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng.

Đề Lạc vốn lo lắng Thượng Khả không thể tiếp nhận, thế nhưng mặc dù đây là lần đầu tiên cả hai làm mà lại vô cùng phù hợp cứ như đã làm rất nhiều lần.

Một lúc sau, Đề Lạc quần áo hỗn độn ôm Thượng Khả trở lại phòng, tiếp tục trận chiến tiếp theo……

Buổi sáng tỉnh lại, Thượng Khả phát hiện tư thế của mình vô cùng kỳ quái dính sát vào Đề Lạc, một chân cậu đặt lên eo Đề Lạc, chân còn lại khoác lên vai hắn, hai người xếp thành một hình chữ “L”. Càng ly kỳ hơn chính là, hạ thân vẫn còn nối tiếp vào nhau. (Tuôi không thể tưởng tượng nổi tư thế đó ntn nữa

/131

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status