Editor: Hepc
Duy trì tư thế cứng ngắc, da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại. Hạ thân hơi đau nhói, để cho toàn thân cô dâng lên sự lạnh lẽo, cô không dám la, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lục Cảnh Hanh ——
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đè ở trên người mình, từng chữ từng chữ, không lưu loát nói ra: Anh đi ra ngoài!
Bởi vì thần kinh căng thẳng, lúc cô mở miệng, giọng điệu mang theo thanh âm rung động.
Lục Cảnh Hanh cúi đầu, ánh mắt đen láy phức tạp của nhìn cô. Anh chống đỡ cái tầng màng mỏng kia, đủ để chứng minh trong sạch của cô, cái nhận thức này, anh thừa nhận có chút ngoài ý muốn.
Gia thế của bọn họ, có ai không phải chơi đùa từ nhỏ đến lớn, trong vòng hỗn loạn này, Lục Cảnh Hanh cũng hiểu biết rất rõ. Anh cũng không phải cố ý so đo cái gì, chỉ là tuổi Quyền Sơ Nhược không nhỏ, anh cảm thấy, cô không phải là một tấm giấy trắng.
Huống chi, không phải còn có một Liêu Phàm sao?!
So sánh với sự hồn nhiên của cô, ở trên tình trường anh đã sớm thành thạo, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược mở một đôi mắt to đen láy, sợ hãi lại cầu khẩn nhìn về anh, trong lòng anh rối loạn.
Muốn một người phụ nữ rất đơn giản, anh lại hướng phía trước động động, người phụ nữ này là thuộc về anh.
Nỗi sợ hãi trong lòng Quyền Sơ Nhược càng ngày càng mãnh liệt. Cô cắn môi, trầm giọng nói: Nếu như anh dám, tôi liền kiện anh cưỡng gian!
Cưỡng gian? Lục Cảnh Hanh hung dữ cười khẽ, bị sợ nên sắc mặt Quyền Sơ Nhược trắng bệch, Chúng ta kết hôn, cưỡng gian từ đâu mà ra?
Kết hôn cũng có thể tạo thành cưỡng gian. Đôi tay Quyền Sơ Nhược rất nhanh, muốn đẩy anh, lại sợ hành vi của mình chọc giận anh.
Thời điểm này, anh là dao thớt, tôi là cá thịt.
Cô không có năng lực chống cự.
Cho là tôi không hiểu pháp luật? Ngón tay Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của cô, nói: Kết hôn và cưỡng gian trong giới tư pháp luôn luôn tranh luận rất lớn.
Quyền Sơ Nhược âm thầm cắn răng, nghĩ thầm tên khốn này còn biết rất nhiều. Thân thể cô cứng còng, một cử động cũng không dám, nhưng chỗ kín gần sát và quấn quít như thế, cô chỉ cảm thấy gương mặt mình lửa đốt, cả trái tim nhảy loạn.
Bộ dáng má cô ửng đỏ rất đẹp mắt, Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, muốn vào hay không vào nơi kia, đã muốn hành hạ anh điên rồi! Nhưng đôi mắt Quyền Sơ Nhược như đáy hồ trong suốt, chợt cho anh có cảm giác, nếu như anh muốn tiếp tục, thật không có cách nào vượt qua chính mình.
Hít sâu một hơi, Lục Cảnh Hanh khiến cho mình tỉnh táo lại. Lần đầu, anh ẩn nhẫn dục vọng của mình, dần dần rút người ra.
Khó chịu giữa hai chân biến mất, nhưng người đàn ông đè ở trên người cô cũng không có động. Quyền Sơ Nhược vừa muốn thở nhẹ một hơi, lại thấy môi mỏng anh cúi áp xuống, hung hăng hôn môi của cô.
Vậy không có thể tính làm hôn, căn bản là cắn.
Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác đôi môi nóng hừng hực, bị anh dùng răng cắn làm đau.
Đây là muốn ăn thịt người hả!
Cho đến khi môi của cô sắp cắn chảy ra máu, Lục Cảnh Hanh mới tính nhả ra. Ánh mắt của anh rơi vào trên đôi môi hồng đào của cô, lửa nóng trong thân thể bùng nổ.
Biến mất!
Người đàn ông hé mở môi mỏng, Quyền Sơ Nhược sững sững, nhất thời không rõ ràng.
Tránh xa tôi một chút —— Lục Cảnh Hanh âm trầm, giọng khàn khàn nói.
Lần này, Quyền Sơ Nhược coi như là nghe rõ. Cô từ dưới người anh, không để ý tới cái khác, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại.
Khóa cửa lại, Quyền Sơ Nhược dựa vào cánh cửa, không thở được, một bộ dáng chưa tỉnh hồn.
Cô lấy tay vòng chắc bả vai, như lạnh phát run. Hạ thân trống không, cũng không có quần áo che giấu, cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua, lần nữa gương mặt lửa đốt.
Không dám nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, cô đi vào tắm phòng, mở vòi hoa sen ra, bắt đầu tắm.
Trên giường lớn ở phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh nhìn người chạy trốn cũng không quay đầu lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại. Khóe mắt anh chợt lóe, ngón tay thon dài nâng lên rơi vào quần lót viền tơ màu đen ở mép giường, tròng mắt thâm thúy trầm xuống.
Tắm nước nóng hữu hiệu hóa giải bắp thịt cứng ngắc, bình thường Quyền Sơ Nhược tắm 20 phút, hôm nay ước chừng cô tắm 50 phút. Tắm xong, cô mặc áo ngủ, đứng ở trước gương thổi khô tóc dài.
Rất nhanh người trong kính lại khôi phục sự tỉnh táo lão luyện. Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ mặt mình, từng lần một cho mình, trong lòng ám chỉ, mới vừa rồi thật là làm không đến, tất cả đều không tồn tại.
Nhưng trong nháy mắt cô xoay người bước đi, giữa hai đùi cảm giác khó chịu vẫn tồn tại. Cái loại đó cảm giác khác thường, trực tiếp thông qua đầu truyền lại dây thần kinh, trước mắt bất ngờ xuất hiện hình ảnh mới vừa rồi.
Đôi mắt người đàn ông thâm trầm sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, cơ ngực to lớn, còn có cái vật gì của anh dâng cao.
Ôi!
Quyền Sơ Nhược ôm đầu, phiền não kêu rên một tiếng. cô tuyệt đối không phải là có lòng hồi tưởng, nhưng hình ảnh kia chỗ nào cũng thấy, cô càng không nghĩ, hết lần này tới lần khác càng xuất hiện tại trước mắt cô, mập mờ không ngừng.
Muốn điên rồi!
Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược mở cửa phòng tắm ra ngoài, trên giường cũng không có người. Trong phòng ngủ trống không, cửa đã sớm đóng.
Cũng may, tên khốn kia cuối cùng chừa chút mặt mũi cho cô. Và chừa chút mặt mũi cho nhau!
Vén chăn muốn lên giường, có thể tưởng tượng đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, Quyền Sơ Nhược trầm mặt đi tới trước tủ treo quần áo, tìm ra một bộ drap giường mới, thay lại bộ trên giường này.
Lần nữa thay mới cái mền, có nhàn nhạt mùi hoa, hòa tan hình ảnh không đẹp mới hồi nãy.
Quyền Sơ Nhược ngã ở trên giường, thở dài một hơi. Cô ôm chăn, tắt đèn đầu giường, bắt buộc mình ngủ.
Nhưng lăn qua lộn lại, vô số lần, bối rối chậm chạp không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên đập vào hai mắt là quầng thâm. Quyền Sơ Nhược rửa mặt xong, như thường mặc đồ cô sở. Chỉ là cô mặc thêm vào cái áo màu đen, theo bản năng sẽ không thoải mái.
Haizzzz——
Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, quyết định phải đổi đi tất cả quần áo màu đen trong tủ. Cô nâng mắt kiếng, chuẩn bị tốt rồi mở cửa phòng ngủ phía sau ra kéo đi. (chị định vứt hết quần áo đen à)
Dự trù trường hợp chưa từng xuất hiện.
Vốn là Quyền Sơ Nhược hạ quyết tâm, vô luận Lục Cảnh Hanh giở trò lưu manh như thế nào cô đều không nhìn!
Trong phòng khách sạch sẽ như mới, Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, hoàn toàn không thấy được sự bừa bãi tối hôm qua. Cô cúi đầu tìm nửa ngày, nhớ tối hôm qua cởi quần áo ở bên ngoài, bây giờ tìm cũng không tìm được.
Trên bàn ăn, bày một phần ăn sáng. Quyền Sơ Nhược mím môi đi tới, đáy lòng cảm thấy kinh ngạc.
Đây là chuẩn bị cho cô sao?
Tối hôm qua chưa ăn cơm, trong dạ dày quả thật rất trống. Quyền Sơ Nhược do dự một chút, vẫn là quyết định không bạc đãi dạ dày của bản thân. Cô ngồi xuống, rất nhanh tiêu diệt bữa ăn sáng, sau khi dọn dẹp xong đồ ăn, liền xách theo ví da rời đi.
Từ nhà lái xe đến phòng luật sư, thần sắc Quyền Sơ Nhược không nhìn ra biến hóa gì. Trợ lý đẩy cửa đi vào, tỉ mỉ phát giác sự khác lạ của cô.
Chị Quyền, tối hôm qua chị mất ngủ sao? Tống Văn đang cầm bút giấy ghi chép, thì nhiều chuyện hỏi.
Quyền Sơ Nhược không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: Cho tôi một ly cà phê.
Được ạ. Tống Văn gật đầu, sau đó bổ sung thêm: Trước khi ngủ uống một ly sữa tươi, sẽ có lợi cho giấc ngủ.
Cô nhóc nhỏ xoay người rời đi, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng cô nàng đi xa, ánh mắt trầm xuống.
Vụ án tranh chấp đất đai, Quyền Sơ Nhược vẫn còn nghiên cứu chi tiết. Vụ án lần này trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua, cho nên chuẩn bị càng cẩn thận hơn, không phải vấn đề thắng thua, hơn nữa cô đột nhiên cảm thấy, mảnh núi rừng kia tốt đẹp như thế, nên cần phải bảo tồn lâu dài.
Kể từ khi chuyện đêm đó xảy ra, Quyền Sơ Nhược cũng không biết rõ là cố ý hay là vô ý, cô bắt đầu tránh né về nhà. Gần đây án kiện không
Duy trì tư thế cứng ngắc, da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại. Hạ thân hơi đau nhói, để cho toàn thân cô dâng lên sự lạnh lẽo, cô không dám la, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lục Cảnh Hanh ——
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đè ở trên người mình, từng chữ từng chữ, không lưu loát nói ra: Anh đi ra ngoài!
Bởi vì thần kinh căng thẳng, lúc cô mở miệng, giọng điệu mang theo thanh âm rung động.
Lục Cảnh Hanh cúi đầu, ánh mắt đen láy phức tạp của nhìn cô. Anh chống đỡ cái tầng màng mỏng kia, đủ để chứng minh trong sạch của cô, cái nhận thức này, anh thừa nhận có chút ngoài ý muốn.
Gia thế của bọn họ, có ai không phải chơi đùa từ nhỏ đến lớn, trong vòng hỗn loạn này, Lục Cảnh Hanh cũng hiểu biết rất rõ. Anh cũng không phải cố ý so đo cái gì, chỉ là tuổi Quyền Sơ Nhược không nhỏ, anh cảm thấy, cô không phải là một tấm giấy trắng.
Huống chi, không phải còn có một Liêu Phàm sao?!
So sánh với sự hồn nhiên của cô, ở trên tình trường anh đã sớm thành thạo, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược mở một đôi mắt to đen láy, sợ hãi lại cầu khẩn nhìn về anh, trong lòng anh rối loạn.
Muốn một người phụ nữ rất đơn giản, anh lại hướng phía trước động động, người phụ nữ này là thuộc về anh.
Nỗi sợ hãi trong lòng Quyền Sơ Nhược càng ngày càng mãnh liệt. Cô cắn môi, trầm giọng nói: Nếu như anh dám, tôi liền kiện anh cưỡng gian!
Cưỡng gian? Lục Cảnh Hanh hung dữ cười khẽ, bị sợ nên sắc mặt Quyền Sơ Nhược trắng bệch, Chúng ta kết hôn, cưỡng gian từ đâu mà ra?
Kết hôn cũng có thể tạo thành cưỡng gian. Đôi tay Quyền Sơ Nhược rất nhanh, muốn đẩy anh, lại sợ hành vi của mình chọc giận anh.
Thời điểm này, anh là dao thớt, tôi là cá thịt.
Cô không có năng lực chống cự.
Cho là tôi không hiểu pháp luật? Ngón tay Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của cô, nói: Kết hôn và cưỡng gian trong giới tư pháp luôn luôn tranh luận rất lớn.
Quyền Sơ Nhược âm thầm cắn răng, nghĩ thầm tên khốn này còn biết rất nhiều. Thân thể cô cứng còng, một cử động cũng không dám, nhưng chỗ kín gần sát và quấn quít như thế, cô chỉ cảm thấy gương mặt mình lửa đốt, cả trái tim nhảy loạn.
Bộ dáng má cô ửng đỏ rất đẹp mắt, Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, muốn vào hay không vào nơi kia, đã muốn hành hạ anh điên rồi! Nhưng đôi mắt Quyền Sơ Nhược như đáy hồ trong suốt, chợt cho anh có cảm giác, nếu như anh muốn tiếp tục, thật không có cách nào vượt qua chính mình.
Hít sâu một hơi, Lục Cảnh Hanh khiến cho mình tỉnh táo lại. Lần đầu, anh ẩn nhẫn dục vọng của mình, dần dần rút người ra.
Khó chịu giữa hai chân biến mất, nhưng người đàn ông đè ở trên người cô cũng không có động. Quyền Sơ Nhược vừa muốn thở nhẹ một hơi, lại thấy môi mỏng anh cúi áp xuống, hung hăng hôn môi của cô.
Vậy không có thể tính làm hôn, căn bản là cắn.
Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác đôi môi nóng hừng hực, bị anh dùng răng cắn làm đau.
Đây là muốn ăn thịt người hả!
Cho đến khi môi của cô sắp cắn chảy ra máu, Lục Cảnh Hanh mới tính nhả ra. Ánh mắt của anh rơi vào trên đôi môi hồng đào của cô, lửa nóng trong thân thể bùng nổ.
Biến mất!
Người đàn ông hé mở môi mỏng, Quyền Sơ Nhược sững sững, nhất thời không rõ ràng.
Tránh xa tôi một chút —— Lục Cảnh Hanh âm trầm, giọng khàn khàn nói.
Lần này, Quyền Sơ Nhược coi như là nghe rõ. Cô từ dưới người anh, không để ý tới cái khác, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại.
Khóa cửa lại, Quyền Sơ Nhược dựa vào cánh cửa, không thở được, một bộ dáng chưa tỉnh hồn.
Cô lấy tay vòng chắc bả vai, như lạnh phát run. Hạ thân trống không, cũng không có quần áo che giấu, cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua, lần nữa gương mặt lửa đốt.
Không dám nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, cô đi vào tắm phòng, mở vòi hoa sen ra, bắt đầu tắm.
Trên giường lớn ở phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh nhìn người chạy trốn cũng không quay đầu lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại. Khóe mắt anh chợt lóe, ngón tay thon dài nâng lên rơi vào quần lót viền tơ màu đen ở mép giường, tròng mắt thâm thúy trầm xuống.
Tắm nước nóng hữu hiệu hóa giải bắp thịt cứng ngắc, bình thường Quyền Sơ Nhược tắm 20 phút, hôm nay ước chừng cô tắm 50 phút. Tắm xong, cô mặc áo ngủ, đứng ở trước gương thổi khô tóc dài.
Rất nhanh người trong kính lại khôi phục sự tỉnh táo lão luyện. Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ mặt mình, từng lần một cho mình, trong lòng ám chỉ, mới vừa rồi thật là làm không đến, tất cả đều không tồn tại.
Nhưng trong nháy mắt cô xoay người bước đi, giữa hai đùi cảm giác khó chịu vẫn tồn tại. Cái loại đó cảm giác khác thường, trực tiếp thông qua đầu truyền lại dây thần kinh, trước mắt bất ngờ xuất hiện hình ảnh mới vừa rồi.
Đôi mắt người đàn ông thâm trầm sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, cơ ngực to lớn, còn có cái vật gì của anh dâng cao.
Ôi!
Quyền Sơ Nhược ôm đầu, phiền não kêu rên một tiếng. cô tuyệt đối không phải là có lòng hồi tưởng, nhưng hình ảnh kia chỗ nào cũng thấy, cô càng không nghĩ, hết lần này tới lần khác càng xuất hiện tại trước mắt cô, mập mờ không ngừng.
Muốn điên rồi!
Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược mở cửa phòng tắm ra ngoài, trên giường cũng không có người. Trong phòng ngủ trống không, cửa đã sớm đóng.
Cũng may, tên khốn kia cuối cùng chừa chút mặt mũi cho cô. Và chừa chút mặt mũi cho nhau!
Vén chăn muốn lên giường, có thể tưởng tượng đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, Quyền Sơ Nhược trầm mặt đi tới trước tủ treo quần áo, tìm ra một bộ drap giường mới, thay lại bộ trên giường này.
Lần nữa thay mới cái mền, có nhàn nhạt mùi hoa, hòa tan hình ảnh không đẹp mới hồi nãy.
Quyền Sơ Nhược ngã ở trên giường, thở dài một hơi. Cô ôm chăn, tắt đèn đầu giường, bắt buộc mình ngủ.
Nhưng lăn qua lộn lại, vô số lần, bối rối chậm chạp không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên đập vào hai mắt là quầng thâm. Quyền Sơ Nhược rửa mặt xong, như thường mặc đồ cô sở. Chỉ là cô mặc thêm vào cái áo màu đen, theo bản năng sẽ không thoải mái.
Haizzzz——
Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, quyết định phải đổi đi tất cả quần áo màu đen trong tủ. Cô nâng mắt kiếng, chuẩn bị tốt rồi mở cửa phòng ngủ phía sau ra kéo đi. (chị định vứt hết quần áo đen à)
Dự trù trường hợp chưa từng xuất hiện.
Vốn là Quyền Sơ Nhược hạ quyết tâm, vô luận Lục Cảnh Hanh giở trò lưu manh như thế nào cô đều không nhìn!
Trong phòng khách sạch sẽ như mới, Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, hoàn toàn không thấy được sự bừa bãi tối hôm qua. Cô cúi đầu tìm nửa ngày, nhớ tối hôm qua cởi quần áo ở bên ngoài, bây giờ tìm cũng không tìm được.
Trên bàn ăn, bày một phần ăn sáng. Quyền Sơ Nhược mím môi đi tới, đáy lòng cảm thấy kinh ngạc.
Đây là chuẩn bị cho cô sao?
Tối hôm qua chưa ăn cơm, trong dạ dày quả thật rất trống. Quyền Sơ Nhược do dự một chút, vẫn là quyết định không bạc đãi dạ dày của bản thân. Cô ngồi xuống, rất nhanh tiêu diệt bữa ăn sáng, sau khi dọn dẹp xong đồ ăn, liền xách theo ví da rời đi.
Từ nhà lái xe đến phòng luật sư, thần sắc Quyền Sơ Nhược không nhìn ra biến hóa gì. Trợ lý đẩy cửa đi vào, tỉ mỉ phát giác sự khác lạ của cô.
Chị Quyền, tối hôm qua chị mất ngủ sao? Tống Văn đang cầm bút giấy ghi chép, thì nhiều chuyện hỏi.
Quyền Sơ Nhược không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: Cho tôi một ly cà phê.
Được ạ. Tống Văn gật đầu, sau đó bổ sung thêm: Trước khi ngủ uống một ly sữa tươi, sẽ có lợi cho giấc ngủ.
Cô nhóc nhỏ xoay người rời đi, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng cô nàng đi xa, ánh mắt trầm xuống.
Vụ án tranh chấp đất đai, Quyền Sơ Nhược vẫn còn nghiên cứu chi tiết. Vụ án lần này trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua, cho nên chuẩn bị càng cẩn thận hơn, không phải vấn đề thắng thua, hơn nữa cô đột nhiên cảm thấy, mảnh núi rừng kia tốt đẹp như thế, nên cần phải bảo tồn lâu dài.
Kể từ khi chuyện đêm đó xảy ra, Quyền Sơ Nhược cũng không biết rõ là cố ý hay là vô ý, cô bắt đầu tránh né về nhà. Gần đây án kiện không
/43
|