Hoàng đế hỏi câu này, đám nội thị rất khẩn trương, rất sợ Khương nhị gia có một nói một, có hai nói hai, không phải bọn họ không muốn nói cho hoàng đế biết, mà là sợ hoàng đế tức điên thân thể, khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng.
Khương nhị gia nói:
- Người hỏi chuyện nào?
- Không có ai nói trẫm long thể không tốt?
Hoàng đế nhìn chằm chằm Khương nhị gia:
- Ngươi luôn nói thật với trẫm.
Khương nhị gia nói:
- Thần thật sự không nghe chuyện này, nếu không lúc thần vào cung nhìn thấy người còn có thể hoảng sợ sao? Bên ngoài.....Thần đã lâu không ra ngoài, ngày đó người nói thần ở đại doanh Kinh Giao chờ đợi, sau đó nhi tức của thần sinh sản, thần chăm sóc tôn tử, càng không có thời gian ra ngoài.
Quan trọng nhất là Dao Dao không cho hắn ra cửa, cho dù hắn trèo tường, Dao Dao cũng có thể sai người kéo hắn trở về, đừng nói không đi phố phường chơi, Triệu vương còn vài lần mời hắn, hắn đều tìm cớ sứt sẹo để cự tuyệt.
Hoàng đế chăm chú nhìn Khương nhị gia thật lâu, nói:
- Cho dù không ra cửa, cũng không nghe được chút tin tức?
- Người long thể có chút bệnh nhẹ, ai dám nói, nghĩ cũng biết, ai nói...
Khương nhị gia khoa tay múa chân làm động tác chém đầu:
- Bá tánh trên phố phường rất thông minh, biết cái gì có thể nghị luận, cái gì đánh chết cũng không được nói. Huống chi người có thể biết được tình hình gần đây của hoàng thượng phải là người vô cùng phú quý, sao có thể ra phố phường chung chạ? Thần nghĩ bọn họ sẽ ở trong tối chú ý hướng đi của người, loại chuyện này.....Rất ít ai thương lượng, có câu...Đợi thần nghĩ lại, đúng rồi, đúng rồi, thần nữ từng nói, hòa quang đồng trần.
( Yul: hòa quang đồng trần, nghĩa đen trong ánh sáng luôn có bụi bẩn, nghĩa bóng xấu và tốt luôn trộn lẫn.)
- Thật khó cho ngươi còn hiểu được hòa quang đồng trần?
- Người đừng xem thường thần được không? Gần đây thần còn đọc sách cho tôn tử nghe, trình độ đã rất tiến bộ.
- Ngươi đọc sách cho tôn tử?
Hoàng đế thay đổi tư thế, tinh thần tốt hơn rất nhiều:
- Trẫm nhớ hài tử mới sinh ra, còn không biết nói, nghe hiểu sao?
- Thần nữ nói giáo dục phải dạy từ nhỏ tới lớn, thần chọn Kinh Thi, thơ Đường ngâm cho hắn nghe, nỗ lực bồi dưỡng hắn có hứng thú đọc sách, người cũng biết thần cùng thần tử đời này cũng chỉ như vậy, dù sao tôn tử của thần cũng phải có chút tiến bộ, rốt cuộc hài tử có cữu cữu là Tiêu đại nhân, đều nói tôn tử giống cữu cữu, thần cũng hy vọng hắn có tài học giống Tiêu đại nhân.
- Tiêu khanh? Hắn có tài học thật sự bất phàm, chỉ là trẫm coi trọng tính tình của ngươi, tôn tử của ngươi giống ngươi là tốt nhất.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Khương lão nhị, hôm nay trẫm gọi ngươi tới, trừ hỏi một chút tin tức bên ngoài ra, trẫm còn có một chuyện muốn phó thác cho ngươi.
Sắc mặt Khương nhị gia nổi lên chua xót:
- Người hiểu thần mà, tay không thể xách, vai không thể khiêng, người bảo thần ăn nhậu chơi bời còn được, có chuyện đại sự, người thật sự không nên tìm thần...
- Lúc ngươi có thể để cho Dương Soái nhập thân, thì chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm.
- Hoàng thượng...
Khương nhị gia khổ bức nhận mệnh, năm đó hắn thật sự chỉ muốn trả thù Dương môn thái quân, không ngờ hiện giờ lại không thoát thân được.
- Người nói đi.
- Sau khi rời cung, lập tức đi Đại Đồng.
- Đi Đại Đồng?- Đúng vậy, là đi Đại Đồng, lấy khí thế đối phó Dương môn quả phụ, bắt giữ tổng binh Đại Đồng cho trẫm, lưu lại một bộ phận nhân mã trấn thủ Đại Đồng...Không được, ngươi đem toàn bộ binh mã của tổng binh Đại Đồng về đây cho trẫm.
- Nhưng không phải người có đại doanh Kinh Giao sao? Còn cần trấn binh Đại Đồng?
- Trẫm không tin tưởng đại doanh Kinh Giao, bọn họ ở kinh thành đóng quân lâu lắm, trẫm lo lắng bọn họ đã sớm bị người thu mua.
- Sao người lại chọn Đại Đồng?
- Bởi vì đóng quân ở Đại Đồng là vây cánh của Dương Soái, hiểu không? Bọn họ từ trong xương cốt đã khắc chữ Dương, trẫm thay đổi rửa sạch rất nhiều lần, nhưng đám trấn binh này trước sau vẫn theo Dương Soái, trẫm không thể tiêu trừ, sau đó vì mệt mỏi cũng không nghĩ tiêu trừ, vì bọn họ trung thành tín nhiệm với Dương Soái.
Hoàng đế thở dài nói:
- Trung Quân ái quốc, ngươi cảm thấy trẫm có thể tiêu trừ dấu vết này sao.
Dương Soái trung Quân với hoàng thượng khó có thể lý giải, có lẽ hắn trung thành là hoàng thất Đại Minh, chứ không phải hắn.
Trước kia hoàng đế chỉ có thể đem lực lượng này bỏ qua một bên, hiện giờ có Khương nhị gia, hắn có thể sẽ dùng lực lượng này.
- Thần hiểu rõ.
Khương Nhị gia do dự nói:
- Thần sẽ tận lực đem bọn họ về kinh thành, nhưng thần không dám bảo đảm là thần có thể làm được. Thần không phải Dương Soái, cũng không học theo Dương Soái được.
- Tận lực mà làm.
Nếu không phải hoàng đế cảm giác được nguy hiểm, hắn sẽ không dễ dàng vận dụng lực lượng này, bởi vì một khi lực lượng này hồi kinh, bình định sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu bị Dương gia cổ động sinh ra ý phản, cục diện sẽ không thể thu thập.
Nói cách khác lực lượng này là một thanh kiếm hai lưỡi, ngoài giết địch còn có khả năng thương tổn chính mình.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, hoàng thượng sẽ không lựa chọn như vậy, có lẽ Khương Thừa Nghĩa có thể khiến hoàng thượng nắm giữ một phần thắng lợi.
Khương nhị gia từ biệt hoàng đế ra tới cửa cung, đáng lẽ hắn phải trực tiếp ra khỏi thành, nhưng hắn lại về Vĩnh Ninh hầu phủ, thị vệ theo hắn rất bất đắc dĩ:
- Hoàng thượng muốn thế tử gia trực tiếp đi Đại Đồng.
- Ta phải chuẩn bị chút đồ vật, còn phải cáo biệt tiểu tôn tử.
- Hoàng thượng ý tứ...
- Hay là ngươi tiến cung đi hỏi hoàng thượng?
- ...
- Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thành, không cần ngươi thúc giục, sẽ không trì hoãn chuyện của hoàng thượng.
Khương nhị gia tự biết chỉ số thông minh không đủ, lần này rời kinh luôn có một loại cảm giác không ổn.
Nếu hắn không đi hỏi ý kiến của Dao Dao, trong lòng không yên, Khương nhị gia cũng sợ kinh thành xuất hiện biến cố.
Hôm nay nhìn ý tứ của hoàng thượng, kinh thành có biến vô cùng cao.
Triệu Đạc Trạch lãnh binh bên ngoài, Tiêu Duệ Hoa ở Giang Nam giúp Triệu Đạc Trạch.
Khương nhị gia lại phải đi Đại Đồng điều binh, một khi kinh thành có biến, Vĩnh Ninh hầu phủ già trẻ lớn bé, ngày thường còn đỡ, Dao Dao cũng đủ ứng phó biến cố, nhưng hiện giờ Dao Dao sắp lâm bồn, nếu...Cho dù bọn họ nắm binh quyền, lại không ở kinh thành cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.
Không đem những chuyện này nói cho Dao Dao biết, sao Khương nhị gia có thể an tâm?
Cho nên hắn liều chết cũng phải về hầu phủ.
Thị vệ cũng không còn biện pháp nào với Khương nhị gia, trước khi đi hoàng thượng công đạo ra ngoài làm việc, lấy Khương nhị gia làm chủ, bọn họ có thể vì Khương nhị gia về phủ cáo biệt thân nhân mà đi cáo trạng với hoàng thượng?
Hiện giờ hoàng đế đang trông cậy vào Khương nhị gia.
Bọn họ không thể so với Khương nhị gia, huống chi tiểu tế của Khương nhị gia là Tần vương thế tử đâu phải người dễ chọc.
Lúc này theo Khương nhị gia mà hành động, về sau cũng đỡ gặp phải chuyện phiền phức.
Ai cũng biết, chỉ cần Tần vương thế tử bình định Giang Nam, sau khi hồi kinh sẽ được trọng dụng, thứ tử thì sao? Vẫn có thể phong vương!
Thời gian vẫn còn nhiều, bọn thị vệ cam chịu để Khương nhị gia hồi phủ.
_______________________________________
Lúc này Khương Lộ Dao đã nhận được ý chỉ của thái hậu, muốn nàng cùng tẩu tử ôm hài tử vào cung dự yến, nàng đang suy tư trận yến hội này, phía sau màn là ai.
Đột nhiên Khương nhị gia xông tới, nói:
- Dao Dao, ngươi nói thử xem có phải hoàng thượng sợ các vị hoàng tử bức Quân thoái vị?
- Sao vậy?
- Hoàng thượng sai ta đi Đại Đồng điều binh, hắn không tín nhiệm tướng lãnh đại doanh Kinh Giao.
Khương nhị gia uống một ngụm nước trà, lau trán đầy mồ hôi:
- Ta không muốn đi, nhưng hoàng thượng một hai phải bắt ta đi, không đi chỉ sợ không được, nếu chuyện này không nghiêm trọng, hoàng thượng sẽ không điều trấn binh khắc sâu dấu vết của Dương Soái vào kinh.
- Hoạ từ trong nhà, quả nhiên là như thế.
Khương Lộ Dao nói:
- Hoàng thượng để người đi, người chỉ có thể đi, chỉ là trên đường phải để ý một chút, có thể điều được binh mã là tốt nhất, nếu không thành...Người tìm nơi mà trốn đi, ngàn vạn lần phải nhớ rõ không thể đánh bừa với người khác.
- Đánh ai?
- Ta cảm thấy là Dương môn thái quân hoặc là Triệu Đạc Dật, nếu là Dương môn thái quân...Người xem tình huống mà quyết định, nếu là Triệu Đạc Dật....Người nói với hắn, Dương Soái thà bị hàm oan mà chết, cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ đại loạn.
- Triệu Đạc Dật sẽ nghe ta nói?
- Không phải hắn nghe người nói, mà là nghe Dương Soái nói, hắn giống Dương Soái, cho dù hắn trói người lại, cũng sẽ không muốn mạng của người. Chỉ là Dương môn thái quân...Thái quân hận chúng ta nhất, cho nên nếu có thể chế trụ được thái quân phải ra tay tàn nhẫn, nếu bắt không được...Phụ thân, người nhất định phải trốn đi, không cần phải xen vào chuyện ở kinh thành, ta vẫn có thể bảo vệ toàn bộ hầu phủ.
- Ta nhớ kỹ, chỉ là không phải Dương môn thái quân đang ở chùa miếu xuất gia sao? Ngươi còn cho Dương Gia Bảo truyền tin tức cho Dương gia, Dương gia không trông chừng được?
- Không được.
Khương Lộ Dao cười khổ nói:
- Không muốn chết sẽ không chết! Dương môn thái quân không đem Dương gia lăn lộn, sao thái quân có thể cam tâm? Vì hận chúng ta, muốn trả thù chúng ta, thái quân là một quân cờ tốt nhất, dù sao thái quân cũng là góa phụ của Dương Soái, vì Dương Soái thủ tiết nhiều năm như vậy, kinh thành nháo ra chuyện lớn truyền tới Đại Đồng không biết diễn biến thành cái dạng gì, nếu tướng sĩ Đại Đồng rất quan trọng, nhất định Dương môn thái quân sẽ đích thân tới đó.
- Dao Dao ý tứ là, lực lượng này sẽ nghe theo ai, là kết quả mà ta quyết đấu cùng quả phụ?
- Không sai.
Khương Lộ Dao gật đầu nói:
- Có thể là Triệu Đạc Dật, nhưng hắn rất giống Dương Soái, rất dễ đối phó, có thể nắm giữ lực lượng này hay không, phải xem phụ thân có thể ngăn chặn lão quả phụ kia hay không.
Khương nhị gia nói:
- Tuy ta không thích lão quả phụ, nhưng áp chế lão quả phụ không cần phải thương lượng, Dao Dao, đối phó với người khác có lẽ sẽ không thành, nhưng đối phó với lão quả phụ, hắc hắc, sao ta có thể để lão quả phụ chiếm tiện nghi? Lần này ta sẽ khiến cho Dương Soái hưu nàng.
- Phụ thân, người vẫn nên cẩn thận một chút.
- Ta biết.
Khương nhị gia nói:
- Người hỏi chuyện nào?
- Không có ai nói trẫm long thể không tốt?
Hoàng đế nhìn chằm chằm Khương nhị gia:
- Ngươi luôn nói thật với trẫm.
Khương nhị gia nói:
- Thần thật sự không nghe chuyện này, nếu không lúc thần vào cung nhìn thấy người còn có thể hoảng sợ sao? Bên ngoài.....Thần đã lâu không ra ngoài, ngày đó người nói thần ở đại doanh Kinh Giao chờ đợi, sau đó nhi tức của thần sinh sản, thần chăm sóc tôn tử, càng không có thời gian ra ngoài.
Quan trọng nhất là Dao Dao không cho hắn ra cửa, cho dù hắn trèo tường, Dao Dao cũng có thể sai người kéo hắn trở về, đừng nói không đi phố phường chơi, Triệu vương còn vài lần mời hắn, hắn đều tìm cớ sứt sẹo để cự tuyệt.
Hoàng đế chăm chú nhìn Khương nhị gia thật lâu, nói:
- Cho dù không ra cửa, cũng không nghe được chút tin tức?
- Người long thể có chút bệnh nhẹ, ai dám nói, nghĩ cũng biết, ai nói...
Khương nhị gia khoa tay múa chân làm động tác chém đầu:
- Bá tánh trên phố phường rất thông minh, biết cái gì có thể nghị luận, cái gì đánh chết cũng không được nói. Huống chi người có thể biết được tình hình gần đây của hoàng thượng phải là người vô cùng phú quý, sao có thể ra phố phường chung chạ? Thần nghĩ bọn họ sẽ ở trong tối chú ý hướng đi của người, loại chuyện này.....Rất ít ai thương lượng, có câu...Đợi thần nghĩ lại, đúng rồi, đúng rồi, thần nữ từng nói, hòa quang đồng trần.
( Yul: hòa quang đồng trần, nghĩa đen trong ánh sáng luôn có bụi bẩn, nghĩa bóng xấu và tốt luôn trộn lẫn.)
- Thật khó cho ngươi còn hiểu được hòa quang đồng trần?
- Người đừng xem thường thần được không? Gần đây thần còn đọc sách cho tôn tử nghe, trình độ đã rất tiến bộ.
- Ngươi đọc sách cho tôn tử?
Hoàng đế thay đổi tư thế, tinh thần tốt hơn rất nhiều:
- Trẫm nhớ hài tử mới sinh ra, còn không biết nói, nghe hiểu sao?
- Thần nữ nói giáo dục phải dạy từ nhỏ tới lớn, thần chọn Kinh Thi, thơ Đường ngâm cho hắn nghe, nỗ lực bồi dưỡng hắn có hứng thú đọc sách, người cũng biết thần cùng thần tử đời này cũng chỉ như vậy, dù sao tôn tử của thần cũng phải có chút tiến bộ, rốt cuộc hài tử có cữu cữu là Tiêu đại nhân, đều nói tôn tử giống cữu cữu, thần cũng hy vọng hắn có tài học giống Tiêu đại nhân.
- Tiêu khanh? Hắn có tài học thật sự bất phàm, chỉ là trẫm coi trọng tính tình của ngươi, tôn tử của ngươi giống ngươi là tốt nhất.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Khương lão nhị, hôm nay trẫm gọi ngươi tới, trừ hỏi một chút tin tức bên ngoài ra, trẫm còn có một chuyện muốn phó thác cho ngươi.
Sắc mặt Khương nhị gia nổi lên chua xót:
- Người hiểu thần mà, tay không thể xách, vai không thể khiêng, người bảo thần ăn nhậu chơi bời còn được, có chuyện đại sự, người thật sự không nên tìm thần...
- Lúc ngươi có thể để cho Dương Soái nhập thân, thì chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm.
- Hoàng thượng...
Khương nhị gia khổ bức nhận mệnh, năm đó hắn thật sự chỉ muốn trả thù Dương môn thái quân, không ngờ hiện giờ lại không thoát thân được.
- Người nói đi.
- Sau khi rời cung, lập tức đi Đại Đồng.
- Đi Đại Đồng?- Đúng vậy, là đi Đại Đồng, lấy khí thế đối phó Dương môn quả phụ, bắt giữ tổng binh Đại Đồng cho trẫm, lưu lại một bộ phận nhân mã trấn thủ Đại Đồng...Không được, ngươi đem toàn bộ binh mã của tổng binh Đại Đồng về đây cho trẫm.
- Nhưng không phải người có đại doanh Kinh Giao sao? Còn cần trấn binh Đại Đồng?
- Trẫm không tin tưởng đại doanh Kinh Giao, bọn họ ở kinh thành đóng quân lâu lắm, trẫm lo lắng bọn họ đã sớm bị người thu mua.
- Sao người lại chọn Đại Đồng?
- Bởi vì đóng quân ở Đại Đồng là vây cánh của Dương Soái, hiểu không? Bọn họ từ trong xương cốt đã khắc chữ Dương, trẫm thay đổi rửa sạch rất nhiều lần, nhưng đám trấn binh này trước sau vẫn theo Dương Soái, trẫm không thể tiêu trừ, sau đó vì mệt mỏi cũng không nghĩ tiêu trừ, vì bọn họ trung thành tín nhiệm với Dương Soái.
Hoàng đế thở dài nói:
- Trung Quân ái quốc, ngươi cảm thấy trẫm có thể tiêu trừ dấu vết này sao.
Dương Soái trung Quân với hoàng thượng khó có thể lý giải, có lẽ hắn trung thành là hoàng thất Đại Minh, chứ không phải hắn.
Trước kia hoàng đế chỉ có thể đem lực lượng này bỏ qua một bên, hiện giờ có Khương nhị gia, hắn có thể sẽ dùng lực lượng này.
- Thần hiểu rõ.
Khương Nhị gia do dự nói:
- Thần sẽ tận lực đem bọn họ về kinh thành, nhưng thần không dám bảo đảm là thần có thể làm được. Thần không phải Dương Soái, cũng không học theo Dương Soái được.
- Tận lực mà làm.
Nếu không phải hoàng đế cảm giác được nguy hiểm, hắn sẽ không dễ dàng vận dụng lực lượng này, bởi vì một khi lực lượng này hồi kinh, bình định sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu bị Dương gia cổ động sinh ra ý phản, cục diện sẽ không thể thu thập.
Nói cách khác lực lượng này là một thanh kiếm hai lưỡi, ngoài giết địch còn có khả năng thương tổn chính mình.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, hoàng thượng sẽ không lựa chọn như vậy, có lẽ Khương Thừa Nghĩa có thể khiến hoàng thượng nắm giữ một phần thắng lợi.
Khương nhị gia từ biệt hoàng đế ra tới cửa cung, đáng lẽ hắn phải trực tiếp ra khỏi thành, nhưng hắn lại về Vĩnh Ninh hầu phủ, thị vệ theo hắn rất bất đắc dĩ:
- Hoàng thượng muốn thế tử gia trực tiếp đi Đại Đồng.
- Ta phải chuẩn bị chút đồ vật, còn phải cáo biệt tiểu tôn tử.
- Hoàng thượng ý tứ...
- Hay là ngươi tiến cung đi hỏi hoàng thượng?
- ...
- Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thành, không cần ngươi thúc giục, sẽ không trì hoãn chuyện của hoàng thượng.
Khương nhị gia tự biết chỉ số thông minh không đủ, lần này rời kinh luôn có một loại cảm giác không ổn.
Nếu hắn không đi hỏi ý kiến của Dao Dao, trong lòng không yên, Khương nhị gia cũng sợ kinh thành xuất hiện biến cố.
Hôm nay nhìn ý tứ của hoàng thượng, kinh thành có biến vô cùng cao.
Triệu Đạc Trạch lãnh binh bên ngoài, Tiêu Duệ Hoa ở Giang Nam giúp Triệu Đạc Trạch.
Khương nhị gia lại phải đi Đại Đồng điều binh, một khi kinh thành có biến, Vĩnh Ninh hầu phủ già trẻ lớn bé, ngày thường còn đỡ, Dao Dao cũng đủ ứng phó biến cố, nhưng hiện giờ Dao Dao sắp lâm bồn, nếu...Cho dù bọn họ nắm binh quyền, lại không ở kinh thành cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.
Không đem những chuyện này nói cho Dao Dao biết, sao Khương nhị gia có thể an tâm?
Cho nên hắn liều chết cũng phải về hầu phủ.
Thị vệ cũng không còn biện pháp nào với Khương nhị gia, trước khi đi hoàng thượng công đạo ra ngoài làm việc, lấy Khương nhị gia làm chủ, bọn họ có thể vì Khương nhị gia về phủ cáo biệt thân nhân mà đi cáo trạng với hoàng thượng?
Hiện giờ hoàng đế đang trông cậy vào Khương nhị gia.
Bọn họ không thể so với Khương nhị gia, huống chi tiểu tế của Khương nhị gia là Tần vương thế tử đâu phải người dễ chọc.
Lúc này theo Khương nhị gia mà hành động, về sau cũng đỡ gặp phải chuyện phiền phức.
Ai cũng biết, chỉ cần Tần vương thế tử bình định Giang Nam, sau khi hồi kinh sẽ được trọng dụng, thứ tử thì sao? Vẫn có thể phong vương!
Thời gian vẫn còn nhiều, bọn thị vệ cam chịu để Khương nhị gia hồi phủ.
_______________________________________
Lúc này Khương Lộ Dao đã nhận được ý chỉ của thái hậu, muốn nàng cùng tẩu tử ôm hài tử vào cung dự yến, nàng đang suy tư trận yến hội này, phía sau màn là ai.
Đột nhiên Khương nhị gia xông tới, nói:
- Dao Dao, ngươi nói thử xem có phải hoàng thượng sợ các vị hoàng tử bức Quân thoái vị?
- Sao vậy?
- Hoàng thượng sai ta đi Đại Đồng điều binh, hắn không tín nhiệm tướng lãnh đại doanh Kinh Giao.
Khương nhị gia uống một ngụm nước trà, lau trán đầy mồ hôi:
- Ta không muốn đi, nhưng hoàng thượng một hai phải bắt ta đi, không đi chỉ sợ không được, nếu chuyện này không nghiêm trọng, hoàng thượng sẽ không điều trấn binh khắc sâu dấu vết của Dương Soái vào kinh.
- Hoạ từ trong nhà, quả nhiên là như thế.
Khương Lộ Dao nói:
- Hoàng thượng để người đi, người chỉ có thể đi, chỉ là trên đường phải để ý một chút, có thể điều được binh mã là tốt nhất, nếu không thành...Người tìm nơi mà trốn đi, ngàn vạn lần phải nhớ rõ không thể đánh bừa với người khác.
- Đánh ai?
- Ta cảm thấy là Dương môn thái quân hoặc là Triệu Đạc Dật, nếu là Dương môn thái quân...Người xem tình huống mà quyết định, nếu là Triệu Đạc Dật....Người nói với hắn, Dương Soái thà bị hàm oan mà chết, cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ đại loạn.
- Triệu Đạc Dật sẽ nghe ta nói?
- Không phải hắn nghe người nói, mà là nghe Dương Soái nói, hắn giống Dương Soái, cho dù hắn trói người lại, cũng sẽ không muốn mạng của người. Chỉ là Dương môn thái quân...Thái quân hận chúng ta nhất, cho nên nếu có thể chế trụ được thái quân phải ra tay tàn nhẫn, nếu bắt không được...Phụ thân, người nhất định phải trốn đi, không cần phải xen vào chuyện ở kinh thành, ta vẫn có thể bảo vệ toàn bộ hầu phủ.
- Ta nhớ kỹ, chỉ là không phải Dương môn thái quân đang ở chùa miếu xuất gia sao? Ngươi còn cho Dương Gia Bảo truyền tin tức cho Dương gia, Dương gia không trông chừng được?
- Không được.
Khương Lộ Dao cười khổ nói:
- Không muốn chết sẽ không chết! Dương môn thái quân không đem Dương gia lăn lộn, sao thái quân có thể cam tâm? Vì hận chúng ta, muốn trả thù chúng ta, thái quân là một quân cờ tốt nhất, dù sao thái quân cũng là góa phụ của Dương Soái, vì Dương Soái thủ tiết nhiều năm như vậy, kinh thành nháo ra chuyện lớn truyền tới Đại Đồng không biết diễn biến thành cái dạng gì, nếu tướng sĩ Đại Đồng rất quan trọng, nhất định Dương môn thái quân sẽ đích thân tới đó.
- Dao Dao ý tứ là, lực lượng này sẽ nghe theo ai, là kết quả mà ta quyết đấu cùng quả phụ?
- Không sai.
Khương Lộ Dao gật đầu nói:
- Có thể là Triệu Đạc Dật, nhưng hắn rất giống Dương Soái, rất dễ đối phó, có thể nắm giữ lực lượng này hay không, phải xem phụ thân có thể ngăn chặn lão quả phụ kia hay không.
Khương nhị gia nói:
- Tuy ta không thích lão quả phụ, nhưng áp chế lão quả phụ không cần phải thương lượng, Dao Dao, đối phó với người khác có lẽ sẽ không thành, nhưng đối phó với lão quả phụ, hắc hắc, sao ta có thể để lão quả phụ chiếm tiện nghi? Lần này ta sẽ khiến cho Dương Soái hưu nàng.
- Phụ thân, người vẫn nên cẩn thận một chút.
- Ta biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/239
|