Sắc mặt Chu Nhu Tắc trở nên trắng bệch. Nàng ta không dám cãi lại, chỉ đành hậm hực ngồi vào ghế.
Đến lượt các phi tần chúc mừng. Cam Tu nghi tự tay bế Vĩnh Thái. Đứa nhỏ không hề khóc lóc, đủ khiến ánh mắt mọi người nhìn Chu Nhu Tắc với ý vị sâu xa.
Yến hội quá nửa. Thái hậu đứng dậy, nói, “Ai gia mệt rồi. Hoàng hậu cùng ai gia trở về Di Ninh cung thôi. Hôm nay là ngày đầy tháng của Vĩnh Thái, có Quý phi chủ trì là được rồi.”
Nhu Tắc không dám không tuân theo. “Dạ, mẫu hậu.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cung tiễn Thái hậu.
Nhu Tắc đỡ Thái hậu trở về Di Ninh cung. Thị tỳ xung quanh được lệnh lui hết ra ngoài, chỉ còn một mình Trúc Tức cô cô ở lại. Thái hậu ngồi trên ghế cao, tay cầm trượng đầu rồng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Nhu Tắc, khiến cho nàng ta run rẩy cả người.
Trong lòng lão nhân gia nàng rất không vui. Lúc trước, Thái hậu không để Huyền Lăng gặp Chu Nhu Tắc là để tránh có ngày hôm nay. Sống trong hậu cung, bản thân không có con cái, lại thêm thủ đoạn vụng về, chỉ có một nước duy nhất là chết sớm.
Thái hậu trầm giọng, nói, “Hoàng hậu, ngươi có biết vì sao ai gia gọi ngươi tới đây không?”
Nhu Tắc chột dạ, trong lời nói không khỏi có chút run rẩy, “Nhi thần... Nhi thần không biết...”
Thái hậu thấy nàng ta không chịu thừa nhận liền đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi thấy thế nào về chuyện của Điệu Tần?”
Nhu Tắc giấu bàn tay đang nắm chặt trong tấm áo dài, run rẩy đến cực độ. Nàng ta đáp, “Hồi mẫu hậu, có lẽ là mệnh số không tốt, nàng ta mới mất sớm...”
Thái hậu “ừ” một tiếng rồi nói, “Mệnh số à? Mệnh số cũng có thể bị người khác nắm trong tay, có phải không hả, Hoàng hậu?”
“Nhi thần... Nhi thần không biết...” Nhu Tắc mặt cắt không còn giọt máu.
“Tốt! Ai gia coi như ngươi không biết!” Ánh mắt Thái hậu sáng lên, tựa như nhìn thấu con người của Hoàng hậu, “Nhưng mà, ai gia phải nhắc nhở ngươi. Ngươi hết thảy đều dựa vào Hoàng đế. Nếu có một ngày, Hoàng đế biết rõ chuyện mà ngươi làm, ngươi nghĩ hắn sẽ cảm thấy thế nào, hả?!”
Nhu Tắc cảm thấy mình như bị sét đánh cho một cái, thân mình đơn bạc cố gắng chống cự lắm mới không ngã xuống.
“Nương nương, Nhiễm Đông có việc bẩm báo.”
Chu Nghi Tu gọi nhũ mẫu ôm Vĩnh Thái đi, sau đó ngồi vào ghế rồi nói, “Bảo nàng ta vào đây.”
Nhiễm Đông đi vào. Chu Nghi Tu miễn lễ cho nàng ta, hỏi, “Sao rồi? Chuyện bản cung nhờ ngươi tra, đã tra ra cái gì rồi?”
“Hồi nương nương, đúng như dự đoán của người. Hoàng hậu phái người đi mua chuộc thái giám, sai hắn ta động tay động chân trước, sau đó vá lại đáy thuyền một cách sơ sài, vì vậy thuyền mới bị chìm khi ra tới giữa hồ.”
Chu Nghi Tu hỏi, “Người đó đã bị Hoàng hậu diệt khẩu chưa?”
“Nô tì có âm thầm hỏi qua. Nghe nói hắn làm việc không chu toàn, đã bị Thái hậu hạ lệnh phạt trăm trượng.”
Chu Nghi Tu thở dài, “Vẫn là Thái hậu bảo vệ nàng ta. Chuyện này dừng ở đây, không tiếp tục tra xét thêm nữa,” nàng lại hỏi tiếp, “Hội Xuân theo ngươi học thế nào rồi?”
Nhiễm Đông đáp, “Có thể đi ra rồi ạ.”
“Tốt! Bản cung muốn nàng ta trở lại bên mình hầu hạ, ngươi tiếp tục lưu ý động tĩnh các cung cho ta.”
“Dạ.”
Chu Nghi Tu chợt cười khẽ, “Y phục của ngươi cũng cũ quá rồi. Ở đây có hai khúc vải mới, ngươi cầm lấy mà may quần áo. Dù sao cũng là người của ta, ra ngoài không thể ăn mặc quá bình thường. Nhũ mẫu* có khỏe không?”
*Nhũ mẫu đây là mẹ của Nhiễm Đông, tên Ngọc Châu, lúc trước là nha hoàn của Mạnh thị - mẫu thân của Chu Nghi Tu. Ngọc Châu xuất hiện ở chương 13.
“Tạ ơn nương nương đã quan tâm. Mẫu thân vẫn khỏe. Đại Công tử* đang chuẩn bị vào kinh ứng thí.”
*Mạnh Khải Thái, con trai của cữu cữu, cũng là biểu ca của Chu Nghi Tu, được nhắc tới trong chương 13
Chu Nghi Tu lấy bạc từ trong hòm ra, đưa cho Nhiễm Đông. “Một nửa cho nhũ mẫu, coi như tâm ý của ta đối với lão nhân gia nàng. Một nửa đưa đến chỗ Mạnh gia. Ở kinh thành này, nơi nào cũng phải dùng đến bạc, có thêm một chút cũng tốt hơn.”
“Dạ. Đa tạ nương nương.”
Đêm đến, Huyền Lăng muốn đến nghỉ ngơi tại điện Chiêu Dương. Chu Nghi Tu cũng không thấy lạ, dù sao cũng là sinh thần của Vĩnh Thái.
Huyền Lăng thấy ái phi mặc thường phục đơn giản, tóc búi gọn gàng, lộ ra tư thái bình yên nhàn nhã. Chu Nghi Tu tựa vào tay hắn để đứng dậy, nào ngờ hắn đột ngột cầm lấy tay nàng. Nàng cũng không rút tay ra, mặc kệ để hắn dẫn đi, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng. Huyền Lăng nhìn thấy liền bị mê hoặc, “Trước giờ Quý phi của trẫm luôn đoan trang trầm tĩnh, thì ra cũng có lúc như vậy.”
Chu Nghi Tu mỉm cười, nói, “Miệng lưỡi trơn tru. Nếu nô tì giống như tỷ tỷ, chẳng phải khiến người khó xử sao?”
Huyền Lăng cười vang, “Ái phi tâm tư tinh tế, đóa hoa giải ngữ của trẫm lại là tỷ muội với Uyển Uyển. Trẫm có được hai nàng, quả là phúc khí đầy mình.”
“Hoàng thượng chỉ biết giễu cợt nô tì. Nô tì tài hèn sức mọn, làm sao bằng được tỷ tỷ?”
Huyền Lăng ôm nàng vào lòng, nói, “Uyển Uyển và ái phi, mỗi người một vẻ. Nói đến sở trường ái phi, có khi Uyển Uyển theo còn không kịp.”
Chu Nghi Tu tựa đầu vào bả vai Huyền Lăng, “Hoàng thượng nói vậy, lỡ tỷ tỷ nghe được thì ghen tỵ mất!”
“Uyển Uyển thiên chân hồn nhiên, tính tình có hơi trẻ con, trẫm dĩ nhiên biết chứ. Lại nói, Vĩnh Thái lúc sinh ra rất yếu ớt, ái phi vừa chăm sóc lại vừa có Phong nhi bên cạnh, quả thực là vất vả.”
“Vậy Hoàng thượng thưởng cho nô tì cái gì đây?”
Huyền Lăng hiếm khi thấy Chu Nghi Tu cười quyến rũ như vậy. Một hồi sau, màn mỏng khép lại, che đi cảnh xuân triền miên trên giường.
Ngày kế, Tú Hạ trong lúc trang điểm cho Chu Nghi Tu có nói, “Nương nương, lúc Hoàng thượng đi, thấy nương nương còn ngủ, người lệnh cho chúng nô tỳ không được đánh thức nương nương.”
“Vậy à...” Chu Nghi Tu không cho là đúng, nàng hờ hững thưởng thức xâu chuỗi mã não trong tay.
“Nương nương, sao người không có chút nào vui mừng cả vậy? Hoàng thượng sủng ái người là chuyện tốt mà...” Tú Hạ không hiểu được tâm tư chủ tử.
“Nương nương, Lý Trường cầu kiến”, Tiễn Thu từ bên ngoài đi vào.
“Nô tài xin thỉnh an Quý phi nương nương.”
“Sao mới sáng sớm Lý công công đã đến đây? Tiễn Thu, ban ngồi.” Chu Nghi Tu phân phó Tiễn Thu lấy ghế.
“Nương nương khách khí rồi,” Lý Trường ngồi xuống rồi tiếp tục nói, “Hoàng thượng bảo nô tài mang tới cho nương nương mấy cống phẩm làm từ ngọc, người còn dặn dò buổi tối sẽ tới điện Chiêu Dương, mong nương nương chuẩn bị.”
“Làm phiền công công rồi”, Chu Nghi Tu liếc mắt một cái, Tiễn Thu lập tức lấy hà bao đưa cho Lý Trường, “Nương nương của chúng ta mời công công uống trà.”
“Tạ ơn nương nương. Nô tài còn có chuyện phải làm, sẽ không ngồi lâu.”
“Tiễn Thu, tiễn Lý công công về.” Chu Nghi Tu cười nói.
“Chúc mừng nương nương, Hoàng thượng quả nhiên rất quan tâm tới nương nương!” Tú Hạ cười đến rạng rỡ đầu mày cuối mắt.
“Bản cung cũng nên gặp Hoàng thượng nhiều hơn, bằng không cũng uổng phân vị Quý phi này.” Khóe miệng Chu Nghi Tu khẽ nhếch lên. Tỷ tỷ à, những ngày tháng tốt đẹp của muội muội rốt cuộc cũng tới rồi!
Đến lượt các phi tần chúc mừng. Cam Tu nghi tự tay bế Vĩnh Thái. Đứa nhỏ không hề khóc lóc, đủ khiến ánh mắt mọi người nhìn Chu Nhu Tắc với ý vị sâu xa.
Yến hội quá nửa. Thái hậu đứng dậy, nói, “Ai gia mệt rồi. Hoàng hậu cùng ai gia trở về Di Ninh cung thôi. Hôm nay là ngày đầy tháng của Vĩnh Thái, có Quý phi chủ trì là được rồi.”
Nhu Tắc không dám không tuân theo. “Dạ, mẫu hậu.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cung tiễn Thái hậu.
Nhu Tắc đỡ Thái hậu trở về Di Ninh cung. Thị tỳ xung quanh được lệnh lui hết ra ngoài, chỉ còn một mình Trúc Tức cô cô ở lại. Thái hậu ngồi trên ghế cao, tay cầm trượng đầu rồng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Nhu Tắc, khiến cho nàng ta run rẩy cả người.
Trong lòng lão nhân gia nàng rất không vui. Lúc trước, Thái hậu không để Huyền Lăng gặp Chu Nhu Tắc là để tránh có ngày hôm nay. Sống trong hậu cung, bản thân không có con cái, lại thêm thủ đoạn vụng về, chỉ có một nước duy nhất là chết sớm.
Thái hậu trầm giọng, nói, “Hoàng hậu, ngươi có biết vì sao ai gia gọi ngươi tới đây không?”
Nhu Tắc chột dạ, trong lời nói không khỏi có chút run rẩy, “Nhi thần... Nhi thần không biết...”
Thái hậu thấy nàng ta không chịu thừa nhận liền đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi thấy thế nào về chuyện của Điệu Tần?”
Nhu Tắc giấu bàn tay đang nắm chặt trong tấm áo dài, run rẩy đến cực độ. Nàng ta đáp, “Hồi mẫu hậu, có lẽ là mệnh số không tốt, nàng ta mới mất sớm...”
Thái hậu “ừ” một tiếng rồi nói, “Mệnh số à? Mệnh số cũng có thể bị người khác nắm trong tay, có phải không hả, Hoàng hậu?”
“Nhi thần... Nhi thần không biết...” Nhu Tắc mặt cắt không còn giọt máu.
“Tốt! Ai gia coi như ngươi không biết!” Ánh mắt Thái hậu sáng lên, tựa như nhìn thấu con người của Hoàng hậu, “Nhưng mà, ai gia phải nhắc nhở ngươi. Ngươi hết thảy đều dựa vào Hoàng đế. Nếu có một ngày, Hoàng đế biết rõ chuyện mà ngươi làm, ngươi nghĩ hắn sẽ cảm thấy thế nào, hả?!”
Nhu Tắc cảm thấy mình như bị sét đánh cho một cái, thân mình đơn bạc cố gắng chống cự lắm mới không ngã xuống.
“Nương nương, Nhiễm Đông có việc bẩm báo.”
Chu Nghi Tu gọi nhũ mẫu ôm Vĩnh Thái đi, sau đó ngồi vào ghế rồi nói, “Bảo nàng ta vào đây.”
Nhiễm Đông đi vào. Chu Nghi Tu miễn lễ cho nàng ta, hỏi, “Sao rồi? Chuyện bản cung nhờ ngươi tra, đã tra ra cái gì rồi?”
“Hồi nương nương, đúng như dự đoán của người. Hoàng hậu phái người đi mua chuộc thái giám, sai hắn ta động tay động chân trước, sau đó vá lại đáy thuyền một cách sơ sài, vì vậy thuyền mới bị chìm khi ra tới giữa hồ.”
Chu Nghi Tu hỏi, “Người đó đã bị Hoàng hậu diệt khẩu chưa?”
“Nô tì có âm thầm hỏi qua. Nghe nói hắn làm việc không chu toàn, đã bị Thái hậu hạ lệnh phạt trăm trượng.”
Chu Nghi Tu thở dài, “Vẫn là Thái hậu bảo vệ nàng ta. Chuyện này dừng ở đây, không tiếp tục tra xét thêm nữa,” nàng lại hỏi tiếp, “Hội Xuân theo ngươi học thế nào rồi?”
Nhiễm Đông đáp, “Có thể đi ra rồi ạ.”
“Tốt! Bản cung muốn nàng ta trở lại bên mình hầu hạ, ngươi tiếp tục lưu ý động tĩnh các cung cho ta.”
“Dạ.”
Chu Nghi Tu chợt cười khẽ, “Y phục của ngươi cũng cũ quá rồi. Ở đây có hai khúc vải mới, ngươi cầm lấy mà may quần áo. Dù sao cũng là người của ta, ra ngoài không thể ăn mặc quá bình thường. Nhũ mẫu* có khỏe không?”
*Nhũ mẫu đây là mẹ của Nhiễm Đông, tên Ngọc Châu, lúc trước là nha hoàn của Mạnh thị - mẫu thân của Chu Nghi Tu. Ngọc Châu xuất hiện ở chương 13.
“Tạ ơn nương nương đã quan tâm. Mẫu thân vẫn khỏe. Đại Công tử* đang chuẩn bị vào kinh ứng thí.”
*Mạnh Khải Thái, con trai của cữu cữu, cũng là biểu ca của Chu Nghi Tu, được nhắc tới trong chương 13
Chu Nghi Tu lấy bạc từ trong hòm ra, đưa cho Nhiễm Đông. “Một nửa cho nhũ mẫu, coi như tâm ý của ta đối với lão nhân gia nàng. Một nửa đưa đến chỗ Mạnh gia. Ở kinh thành này, nơi nào cũng phải dùng đến bạc, có thêm một chút cũng tốt hơn.”
“Dạ. Đa tạ nương nương.”
Đêm đến, Huyền Lăng muốn đến nghỉ ngơi tại điện Chiêu Dương. Chu Nghi Tu cũng không thấy lạ, dù sao cũng là sinh thần của Vĩnh Thái.
Huyền Lăng thấy ái phi mặc thường phục đơn giản, tóc búi gọn gàng, lộ ra tư thái bình yên nhàn nhã. Chu Nghi Tu tựa vào tay hắn để đứng dậy, nào ngờ hắn đột ngột cầm lấy tay nàng. Nàng cũng không rút tay ra, mặc kệ để hắn dẫn đi, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng. Huyền Lăng nhìn thấy liền bị mê hoặc, “Trước giờ Quý phi của trẫm luôn đoan trang trầm tĩnh, thì ra cũng có lúc như vậy.”
Chu Nghi Tu mỉm cười, nói, “Miệng lưỡi trơn tru. Nếu nô tì giống như tỷ tỷ, chẳng phải khiến người khó xử sao?”
Huyền Lăng cười vang, “Ái phi tâm tư tinh tế, đóa hoa giải ngữ của trẫm lại là tỷ muội với Uyển Uyển. Trẫm có được hai nàng, quả là phúc khí đầy mình.”
“Hoàng thượng chỉ biết giễu cợt nô tì. Nô tì tài hèn sức mọn, làm sao bằng được tỷ tỷ?”
Huyền Lăng ôm nàng vào lòng, nói, “Uyển Uyển và ái phi, mỗi người một vẻ. Nói đến sở trường ái phi, có khi Uyển Uyển theo còn không kịp.”
Chu Nghi Tu tựa đầu vào bả vai Huyền Lăng, “Hoàng thượng nói vậy, lỡ tỷ tỷ nghe được thì ghen tỵ mất!”
“Uyển Uyển thiên chân hồn nhiên, tính tình có hơi trẻ con, trẫm dĩ nhiên biết chứ. Lại nói, Vĩnh Thái lúc sinh ra rất yếu ớt, ái phi vừa chăm sóc lại vừa có Phong nhi bên cạnh, quả thực là vất vả.”
“Vậy Hoàng thượng thưởng cho nô tì cái gì đây?”
Huyền Lăng hiếm khi thấy Chu Nghi Tu cười quyến rũ như vậy. Một hồi sau, màn mỏng khép lại, che đi cảnh xuân triền miên trên giường.
Ngày kế, Tú Hạ trong lúc trang điểm cho Chu Nghi Tu có nói, “Nương nương, lúc Hoàng thượng đi, thấy nương nương còn ngủ, người lệnh cho chúng nô tỳ không được đánh thức nương nương.”
“Vậy à...” Chu Nghi Tu không cho là đúng, nàng hờ hững thưởng thức xâu chuỗi mã não trong tay.
“Nương nương, sao người không có chút nào vui mừng cả vậy? Hoàng thượng sủng ái người là chuyện tốt mà...” Tú Hạ không hiểu được tâm tư chủ tử.
“Nương nương, Lý Trường cầu kiến”, Tiễn Thu từ bên ngoài đi vào.
“Nô tài xin thỉnh an Quý phi nương nương.”
“Sao mới sáng sớm Lý công công đã đến đây? Tiễn Thu, ban ngồi.” Chu Nghi Tu phân phó Tiễn Thu lấy ghế.
“Nương nương khách khí rồi,” Lý Trường ngồi xuống rồi tiếp tục nói, “Hoàng thượng bảo nô tài mang tới cho nương nương mấy cống phẩm làm từ ngọc, người còn dặn dò buổi tối sẽ tới điện Chiêu Dương, mong nương nương chuẩn bị.”
“Làm phiền công công rồi”, Chu Nghi Tu liếc mắt một cái, Tiễn Thu lập tức lấy hà bao đưa cho Lý Trường, “Nương nương của chúng ta mời công công uống trà.”
“Tạ ơn nương nương. Nô tài còn có chuyện phải làm, sẽ không ngồi lâu.”
“Tiễn Thu, tiễn Lý công công về.” Chu Nghi Tu cười nói.
“Chúc mừng nương nương, Hoàng thượng quả nhiên rất quan tâm tới nương nương!” Tú Hạ cười đến rạng rỡ đầu mày cuối mắt.
“Bản cung cũng nên gặp Hoàng thượng nhiều hơn, bằng không cũng uổng phân vị Quý phi này.” Khóe miệng Chu Nghi Tu khẽ nhếch lên. Tỷ tỷ à, những ngày tháng tốt đẹp của muội muội rốt cuộc cũng tới rồi!
/71
|