Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Chương 67: Nước chảy hoa đào trôi

/144


Từ chỗ My Trang trở về, tôi cả ngày buồn bực. Hôm đó tới cung Hoàng hậu thỉnh an, My Trang chỉ ngồi một lúc rồi cáo lui về trước. Tôi thấy tỷ ấy một mình rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững, cũng không hề trò chuyện với tôi câu nào, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác hụt hẫng.

Hoàng hậu có vẻ nhìn ra điều gì, dịu giọng nói: “Thẩm Dung hoa gần đây cư xử với người khác luôn như vậy đấy, Hoàn Quý tần bất tất phải để bụng làm gì.”

Tôi gượng cười, đáp: “Chắc là vì bị ảnh hưởng bởi thời tiết thôi, thân thể My tỷ tỷ vốn không được tốt lắm, do đó mới có phần uể oải.”

Hoàng hậu khẽ mỉm cười, nói: “Thời tiết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thân thể nữ nhân thường yếu ớt, phải chú ý giữ gìn, đừng để bị sinh bệnh thường xuyên như Đoan Phi.”

Nàng ta không nhắc đến Đoan Phi còn đỡ, vừa nhắc đến tôi liền đột nhiên nhớ tới những lời Huyền Lăng nói với tôi về việc Hoa Phi sảy thai, rằng thuốc là do Hoàng hậu chính tay chế ra, nhưng Đoan Phi lại phải chịu tiếng oan, trái tim bất giác đập thình thịch một chặp, thầm kinh hãi. Hoàng hậu xưa nay vốn nổi tiếng nhân từ, hiền hậu, không hề khắt khe với các phi tần và con cái của họ, tuy khi tôi sẩy thai, nàng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, lại tiến cử Lăng Dung tới hầu hạ Huyền Lăng, nhưng cũng chưa từng bạc đãi tôi.

Tôi giả vờ đưa ống tay áo lên che miệng uống trà, lén đưa mắt quan sát Hoàng hậu, chỉ thấy hai bàn tay nàng ta trắng nõn với mười ngón tay thon dài, móng tay nhuộm màu đỏ tía cực kỳ diễm lệ, tựa như những cánh hoa quỳnh đỏ. Trên hai ngón út của nàng ta đều đeo hộ giáp bằng vàng nạm ngọc, những viên ngọc nhỏ khảm bên trên lấp lánh tỏa sáng, nhìn như những dải cầu vồng.

Tôi hơi sững sờ, một đôi tay đẹp đẽ thế này rốt cuộc làm thế nào để điều chế ra bát thuốc đắng chát lấy đi tính mạng của một sinh mệnh nhỏ bé còn chưa ra đời kia? Dù rằng đó là con của Hoa Phi, dù rằng nàng ta muốn giữ ngôi vị của phu quân nên mới làm như vậy, nhưng đây là một chuyện tàn nhẫn tới nhường nào.

Tôi bàng hoàng, nếu người phải ở vào vị trí đó là tôi, liệu tôi có xuống tay nổi không, liệu có thể cho vào bát thuốc đó một thứ gì đó như hồng hoa hoặc đại loại thế? Mà màu sắc của hồng hoa, liệu có phải cũng giống như màu sắc trên móng tay của Hoàng hậu lúc này?

Thấy tôi hơi ngẩn ra, Hoàng hậu nói: “Quý tần sao lại sững người ra như thế? Bất tất phải lo lắng về thân thể của Thẩm Dung hoa nữa. Ta nghe nói trong cung của Quý tần, hoa hải đường đang nở đẹp, hôm nay các vị tỷ muội đều có thời gian rảnh, chi bằng hãy đến cung của Quý tần ngồi chơi một chút.”

Tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười nói: “Hoàng hậu và các vị tỷ tỷ có nhã hứng như vậy, muội muội mong còn chẳng được.”

Thế là cả một đoàn người cùng nhau rời đi. Trong cung của tôi bốn bề rèm treo lớp lớp, ánh bình minh chiếu xuống mờ ảo mê ly, phía trước Oánh Tâm điện, hai gốc hải đường Tây Phủ đang nở hoa rực rỡ, mỗi bông hoa đều đỏ rực như son, từng làn hương thơm chầm chậm tỏa ra ngoài điện, ngợp đầy trong phòng, tựa như những chén rượu ngon, khiến người ta thầm say đắm.

Hoàng hậu chắp tay mỉm cười, nói với giọng đầy hứng thú: “Hải đường là giống tuyệt phẩm nhất trong các loài hoa, kiều diễm mà không lẳng lơ, đoan trang mà không cứng nhắc, những giống hoa diêm dúa bình thường không thể so được. Đường Lê cung của Quý tần quả là một nơi tuyệt diệu.”

Nở một nụ cười ngọt ngào, tôi quay qua phía Hoàng hậu, nói: “Nếu không nhờ Hoàng hậu ngày đó ban Đường Lê cung cho thần thiếp, thần thiếp sao có được cảnh đẹp hôm nay để ngắm, thực phải cảm tạ Hoàng hậu nương nương rất nhiều.”

Hoàng hậu vận một chiếc áo lĩnh thêu hoa màu xanh nhạt, bên dưới cây trâm vàng hình phượng hoàng trên búi tóc là một dải tua có treo hai viên minh châu to bằng ngón tay cái, không ngừng đung đưa qua lại. Nàng ta chỉ tay vào tôi mà cười, nói: “Trong số các tỷ muội toàn cung, chỉ có Hoàn muội muội là nói chuyện dễ nghe nhất thôi!”

Hân Quý tần mím môi cười, nói: “Thục Hòa Công chúa năm nay đã năm tuổi rồi, trong miệng lúc nào cũng nhai kẹo, vậy mà vẫn không ngọt được bằng miệng của Hoàn muội muội.” Nghe vậy, mọi người đều nhất tề cười vang.

Tôi ngượng ngùng cười, nói: “Hân tỷ tỷ lúc nào cũng thích trêu người khác như vậy, muội muội tính tình thẳng thắn, nói năng ngọt ngào đến mấy thì cũng là lời thực lòng. Mà lời thực lòng lọt vào tai người hợp ý, tất nhiên là thoải mái rồi. Nếu như là người có tâm ý gì khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ thầm oán trách muội thôi, do đó muội mới thường xuyên đắc tội với người khác mà đến bản thân cũng không hay biết.”

Kính Phi nhón một quả mơ xanh, nhúng vào mật hoa hồng, cười hiền hòa, nói: “Lời này của Hoàn muội muội nghe cứ như là vòng vo khen người khác ấy.”

Lăng Dung đứng sau lưng Hoàng hậu, níu một cành hải đường tới bên mũi ngửi, sau đó khẽ nói: “Lời của tỷ tỷ cũng giống như quả mơ xanh trong tay Kính Phi tỷ tỷ vậy, người nào thích thì sẽ thấy nó ngọt, còn người không thích thì sẽ thấy nó chua chát. Chẳng qua là vì mỗi người đều có một tâm tư riêng mà thôi.”

Tôi đưa mắt nhìn qua phía nàng ta. “An muội muội nói không sai, mỗi người đều có tâm tư riêng, không ai giống ai.”

Nụ cười của nàng ta có chút lúng túng, rồi nhón một quả anh đào trong đĩa lên ăn, nói: “Thật ngọt quá!” Tôi hơi nheo mắt lại, chỉ nhìn nàng ta, không nói năng gì.

Đường Lê cung dù sao cũng hơi nhỏ hẹp, từ sau khi tôi được tiến phong làm Quý tần cũng chưa từng cho tu sửa lần nào, chỉ đổi tên của Oánh Tâm đường thành Oánh Tâm điện. Lúc này Hoàng hậu dẫn theo bốn, năm phi tần đến đây, lại có các thị nữ đứng hầu xung quanh, nhất thời trong điện bóng người nườm nượp, tiếng oanh hót yến cười vang lên không ngớt.

Đang lúc náo nhiệt, bên ngoài chợt vang lên một tiếng khóc lớn, các cung nữ, thái giám vốn canh giữ bên ngoài lập tức trở nên xao động. Hoàng hậu đột nhiên cau mày, tôi cố kìm nén vẻ không vui, thấp giọng hỏi Cận Tịch: “Có chuyện gì vậy?”

Lời còn chưa dứt, từ ngoài cửa đã có một người chạy xộc vào. Tôi lập tức quát lớn: “Ai mà vô lễ như vậy? Người bên ngoài đâu, sao không ngăn cản? Không biết Hoàng hậu nương nương đang ở đây sao?”

Người đó chạy thẳng đến trước mặt tôi, khi ngẩng lên tôi mới thình lình nhận ra đó là tẩu tẩu Tiết Thiến Đào của mình. Nàng ta kêu lên đau đớn: “Quý tần nương nương…” Rồi liền quỳ rạp xuống đất.

Tôi thấy vậy thì vừa giận dữ vừa nôn nóng vừa đau lòng, vội sai người tới đỡ tẩu tẩu dậy, nói: “Hoàng hậu và mấy vị nương nương đang ở đây, có chuyện gì mà không thể từ từ nói, làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Hoàng hậu cũng vội vàng lên tiếng: “Ngươi mau nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tẩu tẩu được người ta đỡ dậy, tới lúc này tôi mới nhìn rõ bộ dạng nàng ta, khắp mặt dính đầy bụi bặm, nước mắt giàn giụa, chiếc áo lụa rộng rãi trên người nhàu nát như thể bị vò qua vô số lần, cái bụng đã mang thai hơn bốn tháng vừa nhìn là thấy rõ. Mái tóc rối bời của nàng ta buông xõa sau lưng, tuy có chút rối bời, nhếch nhác nhưng đôi mắt vẫn rực rỡ có thần, phong cách quý phái còn chưa mất hết. Tẩu tẩu thấy Hoàng hậu và mấy vị phi tần đều ở đây, vội vàng chỉnh sửa quần áo, lùi về phía sau một bước, cung kính hành lễ. Thế nhưng vừa nhìn sang tôi, nước mắt lại lập tức tuôn rơi, cất giọng buồn đau nói: “Nương nương! Xin nương nương hãy làm chủ cho thiếp thân!”

Tôi vội khuyên nhủ: “Tẩu tẩu có gì cứ từ từ nói, sao phải khổ thế này!” Thế rồi bèn sai Cận Tịch đi lấy ghế cho nàng ta ngồi, sau đó hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng hậu nương nương cũng đang ở đây, tẩu tẩu cứ việc nói ra, người nhất định sẽ làm chủ cho tẩu tẩu.”

Tẩu tẩu khóc rống lên, đáp: “Phu quân muốn bỏ ta!”

Bỏ vợ là việc lớn, đặc biệt là trong các gia đình quan lại quý tộc, không thể chỉ dựa vào những điều trong Thất xuất[1] mà bỏ vợ, còn cần được cha mẹ đồng ý và phải thông qua sự bàn bạc trong gia tộc.

[1] Tức là bảy điều lỗi lầm mà một khi người vợ phạm phải thì người chồng có thể bỏ vợ, tất nhiên là chỉ ở thời cổ đại. Bảy điều ấy gồm: Không hiếu thuận với cha mẹ chồng; không thể sinh đẻ; phóng đãng; đố kỵ; mắc bệnh nặng; nói nhiều; trộm cắp – ND.

Tôi cả kinh, thoáng đưa mắt nhìn qua phía Hoàng hậu rồi vội vàng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là vì nguyên cớ gì?”

Tẩu tẩu nhất thời nghẹn họng, ấp a ấp úng, không nói nổi lời nào. Người thị tỳ đi cùng nàng ta cất tiếng: “Nghe nói bên kia cũng đã có thai được một tháng rồi, thiếu gia ngày ngày kêu la đòi nạp… nữ nhân đó làm thiếp mang về phủ, thiếu phu nhân tuy hết sức giận dữ nhưng vì nữ nhân đó tốt xấu gì cũng mang thai đứa con của thiếu gia, liền tới thăm và tặng ít đồ bổ cho cô ta, ai ngờ cô ta hết sức ngông nghênh, lại còn bất kính với thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân trong cơn giận dữ liền đẩy cô ta một cái, lúc đó cô ta còn thản nhiên giễu cợt phu nhân nữa. Nhưng việc sáng sớm hôm nay không ngờ lại bị người ta đồn thổi là thiếu phu nhân đẩy cô ta làm sẩy thai. Thiếu gia vô cùng giận dữ, lập tức viết giấy đòi bỏ thiếu phu nhân.”

Tẩu tẩu đau đớn khóc lóc không thôi, khi đưa ống tay áo lên lau nước mắt liền để lộ cổ tay hằn đầy vết tím tái. Tôi tinh mắt, lập tức xắn tay áo tẩu tẩu lên, kéo cánh tay tẩu tẩu tới trước mặt mình, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Tẩu tẩu không thể giấu được, liền thút thít nói: “Vì ta không chịu, phu quân bèn động thủ đánh ta.”

Hân Quý tần không kìm được “úi” một tiếng, mau mồm mau miệng nói: “Như vậy mà cũng đáng mặt nam nhân ư? Lại còn động thủ nữa? Ai biết được cái thai đó bị sẩy thế nào, mà dù có sinh ra thì cũng chỉ là thứ lộn dòng. Chân phu nhân cũng đang có thai kìa.”

Hoàng hậu đưa mắt liếc nhìn nàng ta, đoạn ôn tồn nói: “Hân Quý tần tính tình bộp chộp, có điều lời nói kỳ thực cũng có lý, cái thai đó bị sẩy thế nào vẫn còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện bỏ vợ được. Huống chi đứa bé trong bụng nữ tử kia là của Chân đại nhân, lẽ nào đứa bé trong bụng thiếu phu nhân lại không phải? Thế này thực lỗ mãng quá rồi!”

Lăng Dung im lặng lắng nghe một hồi, chợt nói: “Chân đại nhân chắc không tệ đến vậy đâu!”

Lăng Dung vừa nói xong câu này, Tiểu Liên Tử vốn đứng hầu ở bên ngoài đã chạy vào bẩm báo: “Bẩm các vị nương nương, thị vệ bên ngoài nói Chân đại nhân đã tới, đang nóng lòng cầu kiến!”

Hoàng hậu hỏi: “Là vị Chân đại nhân nào?”

Tiểu Liên Tử đáp: “Là huynh trưởng của nương nương nhà nô tài, Chân đại nhân.”

Tẩu tẩu vô thức co rụt người lại, khóc lóc nói: “Nương nương xem đó, phu quân đuổi theo tới tận trong cung rồi, chỉ e nhất định đòi bỏ thiếp thân mới nghe!”

Tôi nghe nói ca ca đã tới, không kìm được dựng đứng đôi mày liễu, nói: “Đúng là hồ đồ, không ngờ lại bị mê hoặc đến mức như vậy! Hoàng cung là nơi y có thể càn rỡ được sao? Tẩu tẩu đừng sợ, y đến đây vừa đúng lúc, để bản cung cho y biết thế nào là lễ độ.” Rồi tôi quay sang nói với Hoàng hậu: “Nương nương là người đứng đầu hậu cung, chuyện đã ồn ào đến mức này thì không còn là chuyện nhà của một mình thần thiếp nữa. Chỉ mong nương nương thương lấy thần thiếp, giúp thần thiếp và tẩu tẩu chủ trì công đạo.”

Hoàng hậu trầm ngâm nói: “Chuyện đã đến nước này, bản cung cũng không thể bỏ mặc không quản đến, mau đi mời Chân đại nhân vào đây!” Suy nghĩ một chút, nàng ta bổ sung thêm: “Phải bỏ hết vũ khí và giáp trụ bên ngoài.”

Tiểu Liên Tử vội vàng vâng lời chạy ra ngoài. Kính Phi khẽ kéo tay áo Hân Quý tần và Lăng Dung, cung kính thưa với Hoàng hậu: “Bọn thần thiếp không tiện gặp nam tử bên ngoài, xin lui tạm vào nội đường.”

Hoàng hậu gật đầu, nói: “Được, hãy tạm tránh vào bên trong đi!” Thế là tôi bèn bảo Hoán Bích dẫn ba người bọn họ vào nội đường nghỉ ngơi, cung nữ của cả ba cũng lần lượt theo vào.

Tẩu tẩu nhìn thấy ca ca bừng bừng khí thế bước vào, bất giác lộ vẻ sợ hãi, bước tới làm lễ của người vợ gặp chồng. Nhưng ca ca lại không để ý tới, chỉ hành lễ với Hoàng hậu và tôi.

Hoàng hậu thấy vậy liền hơi cau mày, có điều nhất thời cũng không phát tác, chỉ lệnh cho ca ca ngồi xuống bên cạnh. Tôi không khỏi có chút tức giận. “Trong bụng tẩu tẩu có cốt nhục của ca ca, trước mặt người khác mà ca ca còn đối xử với tẩu tẩu như vậy, lúc không có ai thì sẽ thế nào đây?”

Ca ca không nghe thấy thì thôi, vừa nghe xong liền lập tức biến sắc. “Nương nương là muội muội ruột thịt của thần, sao lại một mực bênh vực người ngoài như thế? Trong bụng Tiết thị là cốt nhục của thần, lẽ nào đứa bé chết trong bụng Giai Nghi không phải là cốt nhục của thần sao?”

Tôi từ nhỏ đã được ca ca rất mực yêu thương, sau khi vào cung, giữa huynh muội với nhau còn có thêm mấy phần lễ quân thần, nào đã từng bị ca ca trách cứ như vậy, không kìm được giận dữ nói: “Ca ca nói tẩu tẩu là người ngoài? Tẩu tẩu là con dâu của nhà họ Chân, là thê tử kết tóc của huynh, sao lại là người ngoài được? Trong mắt ca ca bây giờ chỉ có nữ tử thanh lâu kia mới thật sự là người thân của mình sao?” Tôi cố kìm né cơn giận trong lòng, nói tiếp: “Huống chi cái thai kia bị sẩy thế nào còn chưa rõ ràng, tẩu tẩu xưa nay chưa phạm lỗi gì lớn, lại đang có thai, lẽ nào ca ca nhẫn tâm đuổi tẩu tẩu ra khỏi cửa vào lúc này sao?”

Ca ca bước lên trước một bước, lạnh lùng lấy từ vạt áo trước ngực ra một mảnh giấy trắng tinh, ném về phía tẩu tẩu: “Đây là giấy bỏ! Cô cầm lấy rồi đi luôn đi! Không ngờ lại dám hại đứa con trong bụng ái thiếp của ta, ta không muốn gặp loại nữ nhân rắn rết như cô nữa!”

Cơ thịt trên mặt Hoàng hậu nẩy lên mấy cái, hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: “Bản cung và Quý tần đang ở đây, Chân đại nhân nên chú ý tới lời lẽ và hành vi của mình một chút, chớ nên quên cái lễ của kẻ thần tử.”

Ca ca cung kính khom người, đáp: “Dạ. Thần xin ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng hậu.”

Tẩu tẩu che mặt khóc nức nở, toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, rồi đột nhiên đứng dậy, xoay người định đâm đầu vào gốc hải đường to bằng miệng chậu ở ngay gần đó. Thảm cảnh chừng như xảy ra đến nơi, tôi nhất thời sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

May mà Tiểu Liên Tử nhanh tay nhanh mắt, kịp thời lao tới chắn trước gốc cây, nhờ thế tẩu tẩu mới thoát nạn.

Ca ca tuy cũng có chút sợ hãi, thoáng sững sờ nhưng vẻ chán ghét lập tức lộ rõ, phất ống tay áo nói với giọng khinh thường: “Thứ nhất khóc lóc, thứ nhì náo loạn, thứ ba tự tử, thực đúng là loại đàn bà vô tri! Quá ư tầm thường, đáng ghét!”

Thấy cảnh tượng như vậy, tôi càng thêm giận dữ. “Nhà họ Chân chúng ta đã năm đời nay chưa từng có chuyện bỏ vợ, ca ca lẽ nào nhất định muốn để xảy ra án mạng hay sao? Nếu thế chúng ta biết phải ăn nói với Hoàng thượng và Tiết đại nhân thế nào?”

Ca ca chỉ lạnh lùng đưa mặt nhìn thoáng qua tẩu tẩu, nói: “Loại tiện nhân sát hại cốt nhục của thần như vậy, thần quyết không thể cùng chung sống!”

Tôi giận đến nỗi không nói thành lời, Hoàng hậu vội vàng an ủi. Tẩu tẩu nghẹn ngào khóc lóc, định lao đầu vào gốc cây tự tử tiếp, mọi người vội kéo lại ra sức khuyên nhủ, cảnh tượng nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn. Tôi nói: “Phản rồi, phản rồi, tốt xấu gì cũng là ở trong cung, Hoàng hậu lại đang có mặt, vậy mà cứ như là cặp vợ chồng thôn quê nơi phố chợ, còn ra thể thống gì nữa!”

Đúng lúc này Lăng Dung chợt vén rèm ngăn lên, tha thướt bước ra từ trong nội đường. Nàng ta gạt mọi người ra, bước tới đỡ tẩu tẩu dậy, dịu dàng nói: “Thiếu phu nhân chớ nên thương tâm quá độ, tốt xấu gì cũng còn có Hoàng hậu và Quý tần ở đây làm chủ mà. Dù thiếu phu nhân bất chấp tất cả thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng mình nữa chứ, chín tháng mười ngày vất vả lẽ nào uổng phí chỉ trong một khoảnh khắc này thôi sao? Huống chi, nếu thiếu phu nhân mà chết, thanh danh cả đời này của Chân đại nhân coi như hỏng cả. Thiếu phu nhân không thể coi rẻ tính mạng của mình được.” Nói rồi liền ngẩng đầu liếc nhìn ca ca.

Ánh mắt ca ca có vẻ né tránh, vội quay đầu đi không nhìn nàng ta, chỉ nói: “Kính chào Tiểu viện tiểu chủ.”

Tẩu tẩu vừa nhìn thấy Lăng Dung đã bất giác sững người, ả thị tỳ bên cạnh không kìm được khẽ “ồ” lên một tiếng, tò mò nói: “Vị tiểu chủ này trông giống với Giai Nghi cô nương quá chừng!” Lời nói vừa dứt, Lăng Dung cũng ngẩn ra.

Tẩu tẩu lập tức nghiêm giọng quát bảo: “Chớ có ăn nói bừa bãi, mạo phạm tiểu chủ.” Sau đó lại quay sang nghẹn ngào nói với Lăng Dung: “Kẻ nô tỳ không hiểu quy củ, xin tiểu chủ chớ trách.”

Lăng Dung mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ, dùng chiếc khăn tay của mình lau nước mắt cho tẩu tẩu, nói: “Không sao. Mời thiếu phu nhân cùng ta vào trong tắm rửa, chỉnh trang lại xiêm y một chút, chứ để thế này chỉ e đám nô tài sẽ chê cười.” Tôi khẽ gật đầu, tẩu tẩu liền y lời vào trong.

Lăng Dung mới đi được mấy bước, chợt xoay người nói với ca ca: “Ta tuy chưa được gặp vị Giai Nghi cô nương mà đại nhân vừa nói tới kia, nhưng với nhãn quang của đại nhân, đó ắt là một vị giai nhân tuyệt sắc. Có điều ta xin mạo muội khuyên đại nhân một câu: Người mới tuy rằng tốt, nhưng cũng chớ nên quên người cũ. Lẽ nào đại nhân đã quên hết tình nghĩa ngày xưa rồi sao?”

Sắc mặt ca ca có vẻ khá xúc động, sau nháy mắt đã nghẹn lời, chỉ biết ngây người đứng đó. Lăng Dung cũng không nói nhiều thêm, đỡ tẩu tẩu tha thướt bước vào nội đường.

Bầu không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng, tôi dịu giọng khuyên nhủ: “Lời của An Tiểu viện chắc đã khiến ca ca tỉnh táo ra nhiều rồi chứ? Bản cung xin khuyên ca ca một câu, đứa bé kia làm sao mà mất hãy còn chưa biết. Ca ca với ả ta chẳng qua mới chỉ đi lại được hai tháng, sao lại đột nhiên có thai rồi đột nhiên sẩy thai như vậy, ai mà biết bên trong có quỷ kế gì không. Tẩu tẩu xưa nay vốn hiền lương đức độ, nếu ca ca kiên quyết đòi nạp thiếp ắt sẽ không phản đối, nhưng cũng phải là loại nữ tử con nhà lương thiện được mai mối đàng hoàng, hơn nữa cũng nên đợi tẩu tẩu sinh nở xong xuôi. Vì một nữ tử thanh lâu xuất thân hèn kém mà làm cho gi đình náo loạn, vợ chồng bất hòa như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Ca ca ban đầu còn yên lặng lắng nghe, nhưng đến cuối cùng vẫn lộ vẻ khó chịu, cất giọng lạnh lùng nói: “Quý tần nương nương muốn nói đỡ cho Tiết thị thì thôi cũng đành, nhưng hà tất phải nhằm vào Giai Nghi như thế? Ai ai cũng nói Giai Nghi xuất thân thấp kém, nhưng thần thì lại thấy cô ấy lương thiện hiền thục. Nương nương nói những lời cay nghiệt như vậy về người mình không thích, thứ cho thần không dám nghe.”

Vì có Hoàng hậu ở bên cạnh, tôi cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Vậy ca ca tùy tiện nghe lời người khác mà đòi bỏ vợ kết tóc, bản cung lại càng chẳng dám nghe. Ca ca nói cô ả Giai Nghi đó là người lương thiện, hiền thục, nhưng thử hỏi có người lương thiện, hiền thục nào lại đi bất kính với chính thê, xúi bẩy cho phụ tử bất hòa, phu thê ly dị?” Tôi càng nói lại càng căm phẫn, vành mắt bất giác đỏ hoe, nói tiếp: “Bản cung thấy ca ca hình như cố ý nhằm vào bản cung thì phải, chẳng lẽ ca ca một mực canh cánh việc tẩu tẩu là người năm xưa bản cung chọn cho ca ca, không hợp với tâm ý ca ca, do đó mới mượn việc ngày hôm nay để phát tiết sự phẫn nộ?” Nói đến đây tôi lại càng thấy khó chịu, không kìm được cất tiếng khóc nức nở.

Hoàng hậu thấy vậy liền kéo tay tôi lại, thấp giọng nói: “Muội xem muội kìa, người hòa giải đâu có phải như vậy, còn chưa hòa giải xong thì bản thân đã khóc rồi, như thế làm sao mà khuyên nhủ người khác được.” Rồi lại quay sang trách cứ ca ca: “Chân đại nhân tuy là huynh trưởng nhưng đồng thời cũng là thần tử, trước mặt Quý tần sao có thể vô lễ phạm thượng như vậy, đã quên mất cái lễ quân thần rồi sao?”

Ca ca ngẩng cao đầu, nói: “Nếu Quý tần đã nói vậy, thần cũng khỏi cần giấu giếm nữa. Năm xưa nương nương một mực muốn chọn người vợ danh môn cho thần, nhưng lại không để ý đến việc thần và Tiết thị chưa từng gặp mặt mà tùy ý định ra mối hôn sự, do đó mới gây ra việc hôm nay. Thần chỉ có thể nhẫn nại đến bây giờ, quyết không thể chung sống với Tiết thị thêm nữa, cũng mong Hoàng hậu minh giám cho.” Ca ca nói xong những lời này thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là ánh mắt âm trầm, như thể bị mây đen bao phủ.

Giữa khung cảnh im ắng ấy, trong nội đường chợt có tiếng chén trà rơi xuống đất. Tẩu tẩu lạnh lùng cất bước ra ngoài, thần sắc băng giá khác hẳn vừa nãy. Nàng ta sớm đã tắm rửa, chải chuốt xong xuôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vỗ tay nói: “Hay lắm, hay lắm! Hôm nay chàng rốt cuộc đã chịu nói ra rồi. Thì ra phu thê chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, trong lòng chàng vẫn luôn có điều khúc mắc với thiếp. Tiết Thiến Đào này từ khi thành hôn với chàng vẫn luôn giữ bổn phận của người làm vợ, tôn kính bề trên, hôm nay chàng đã nói rõ là trong lòng chưa từng có thiếp, chúng ra dù có làm vợ chồng thêm cũng chẳng ích gì, khỏi cần tờ giấy bỏ kia của chàng nữa… Chân Hành, hai chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Tẩu tẩu tuy mặt trắng bệch nhưng bờ lưng vẫn thẳng tắp, trong sự đáng thương toát ra một nét kiên nghị không thể xóa nhòa. Tôi nhìn mà thương xót không thôi, vội kéo tay tẩu tẩu lại, nói: “Bản cung có thể mặc kệ tình thân với huynh trưởng, nhưng quyết không thể không có tình nghĩa đậm sâu với tẩu tẩu. Ca ca có những lời hôm nay hoàn toàn là vì bản cung, nếu tẩu tẩu đã ân đoạn nghĩa tuyệt với ca ca, bản cung cũng không thể nhận người huynh trưởng này nữa.” Tôi đưa tay lên lau nước mắt, chỉ ra ngoài cửa. “Chân đại nhân làm như vậy ắt sẽ có ngày phải chịu cảnh mọi người xa lánh. Bản cung không muốn nhìn thấy ngài thêm nữa, tình cảm huynh muội chấm dứt từ đây. Mời đại nhân đi cho.”

Mọi người thấy tình cảnh như vậy, nhất thời sợ hãi không dám nói năng gì. Hoàng hậu cất tiếng khuyên nhủ: “Chân đại nhân đã hồ đồ, lẽ nào Quý tần cũng giận quá mà thành hồ đồ sao? Những lời như vậy đừng nên nói ra na. Cái tình máu mủ kia lẽ nào chỉ vì một nữ tử không thân không thích mà phải chôn vùi?”

Ca ca thoáng im lặng, trong mắt ánh lên những tia hờ hững xa lạ. Y kéo thẳng ống tay áo, nghiêm túc hành lễ, nói: “Tất cả mọi người đều xa lánh thần cũng chẳng sao, thần chỉ cần một mình Giai Nghi thôi. Thần cáo từ!” Nói xong liền chẳng buồn ngoảnh lại, rảo bước rời khỏi Đường Lê cung.

Tôi thương tâm khóc nấc: “Hoàng hậu nghe thấy lời của y rồi đó, thần thiếp từ nay không còn người huynh trưởng này nữa!” Nói xong liền đau đớn ngoảnh đầu đi, ôm lấy tẩu tẩu mà cùng khóc lớn. Hoàng hậu, Kính Phi và Hân Quý tần đều thổn thức không thôi. Lăng Dung vẫn đứng bên cạnh nhưng sắc mặt thì có vẻ bình tĩnh vô cùng.

Sau cơn náo loạn của ca ca, tôi sinh lòng giận dữ rồi lại bị nhiễm phong hàn, thêm vào đó đương độ cuối xuân đầu hạ, thời tiết liên tục thay đổi, do đó cơn phong hàn lần này cũng lâu khỏi, bao nhiêu lê hầm đường trắng và lá sơn trà hầm đường phèn ăn vào mà vẫn chẳng thấy có chút hiệu quả nào, mãi đến tận tháng Năm đã đổi sang dùng chăn mỏng mà tôi vẫn ho sù sụ không ngớt.

Khi đến bắt mạch cho tôi, Ôn Thực Sơ chỉ nói: “Thân thể nương nương không tệ, hãy cố gắng tĩnh dưỡng đi.”

Tôi nói: “Nhưng ta vẫn thấy hơi đau đầu. Mấy thứ thuốc mà đại nhân bốc cho ta thực là đắng quá, còn chẳng bằng lê hầm đường trắng và lá sơn trà hầm đường phèn nữa, có điều mấy thứ đồ ngọt đó ăn mãi cũng phát ngấy.”

Hắn cười bảo: “Vậy thì có thể đổi sang dùng thuốc viên.”

Tôi khẽ phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, nói: “Chẳng biết có phải vì trời bắt đầu nóng không nữa, bây giờ ta ăn thứ gì cũng chẳng cảm thấy ngon.”

Ôn Thực Sơ cười, nói: “Nương nương vốn hay bị mắc bệnh sốt nhiệt vào mùa hạ, thêm vào đó lại ăn các thứ sơn hào hải vị quá nhiều, do đó mới sinh ra chứng bệnh như vậy.”

Tôi không kìm được, bật cười, nói: “Phải đấy, ta ngày ngày đều ăn vịt ăn gà, thỉnh thoảng muốn ăn chút đồ chay thì người ta cũng nhất định đặt cho chúng những cái tên như là ‘gà chay’, ‘vịt chay’, vừa nghe đã chẳng muốn ăn nữa rồi.”

Ôn Thực Sơ nói: “Vậy hãy ăn chút đồ nguội khai vị là được.” Sau đó lại bật cười, nói thêm: “Nếu nương nương không sợ chua, cứ ăn chút thịt người để làm thuốc dẫn, đảm bảo bệnh gì cũng khỏi hết.”

Lời này vốn chỉ là nói đùa, nhưng chợt thấy bức rèm sa mềm màu xanh mặt hồ hơi động đậy, rồi Lăng Dung chậm rãi bước vào, cười tủm tỉm nói: “Ôn thái y đã ở đây, bệnh của tỷ tỷ chắc sắp khỏi rồi!”

Tôi mời nàng ta ngồi xuống, rồi lại hỏi Ôn Thực Sơ: “Gần đây thân thể My tỷ tỷ thế nào?”

Ôn Thực Sơ dùng vải mềm lau kĩ chiếc kim bạc, đáp: “Gần đây thân thể Dung hoa tiểu chủ không tệ, do đó vi thần cũng không thường xuyên tới thăm mạch.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn y. “Vậy thì tốt, vất vả cho Ôn đại nhân rồi!”

Ôn Thực Sơ vừa rời đi, Lăng Dung liền nói: “Nghe nói gần đây tỷ tỷ mắc bệnh ăn uống không được ngon miệng, tiểu muội đã cho người chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm, tỷ tỷ hãy nếm thử đi.” Nói rồi liền lấy từ trong hộp thức ăn ra một đĩa ngải cứu xào tươi, một đĩa măng non thái lát nhúng qua nước thịt muối, một đĩa bồ đất đậu phụ trộn dầu mè, một bát hoành thánh nhân tề thái, ngoài ra còn có một bát cháo gạo thơm Ngọc Điền.

Tôi không tiện thoái thác một phen tâm ý của nàng ta, lại thấy nàng ta điệu bộ ân cần, liền cố nếm thử mỗi thứ một miếng, quả nhiên thấy rất hợp khẩu vị, bèn nói: “Tay nghề của An muội muội đúng là tốt thật!”

Lăng Dung cẩn thận quan sát tôi ăn từng món một, thấy tôi mỉm cười hài lòng mới nói: “Những thứ rau này đều mới được hái ở vùng Giang Nam vào độ tháng Ba, tháng Tư, khi bên này trời lạnh thì bên đó đương lúc vào mùa, muội muội nghĩ tỷ tỷ đã nhiễm phong hàn, chắc hẳn không thích ăn những thứ đồ nhiều dầu mỡ, may mà mấy thứ này tỷ tỷ còn thích ăn, chỉ cần ăn được là bệnh sẽ nhanh khỏi thôi.”

Tôi nở nụ cười đầy ý vị. “Quả nhiên mùi vị đều rất ngon, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ thích lắm đấy, coi như không phí tay nghệ của muội muội.”

Lăng Dung dường như không hiểu, e thẹn nói: “Tỷ tỷ đang nói đùa muội sao? Những món ăn này muội đặc biệt chuẩn bị cho tỷ tỷ mà.”

Tôi chỉ khẽ mỉm cười, trò chuyện sang việc khác.

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi liền lấy đàn ra gảy. Tiếng đàn Trường tương tư réo rắt vang lên, nhưng thứ xuất hiện trong lòng tôi giữa khoảnh khắc ấy lại là tiếng đàn và tiếng tiêu dưới trăng ngày hôm đó, trong ký ức, ngay đến ánh trăng cũng trở nên mờ mịt.

Y nói, Thanh coi Quý tần như người tri kỷ; y nói, nhạc tỏ lòng người, với nàng là vậy, với ta cũng là vậy; nơi đáy mắt y có những nét âu sầu nhàn nhạt và một sự quan tâm sâu sắc.

Vừa bắt đầu trầm tư, không khí vốn nóng nực quanh tôi dường như đã trở nên mát mẻ hơn nhiều, cứ như đang ở giữa mùa thu với những bông hoa quế nở đầy, từng bông từng bông nhẹ nhàng rơi xuống vạt áo, ngay đến bảy sợi dây đàn mỏng manh cũng sinh ra cái giá lạnh của gió sương.

Được một thoáng, tôi không kìm được thầm kinh hãi, đúng lúc này, Hoán Bích đột nhiên bước vào, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. “Trong phủ truyền tới tin tức, nói thiếu phu nhân đã về nhà mẹ đẻ và không trở lại, thiếu gia thì ngày ngày ở bên ngoài không về phủ, lão gia và phu nhân đều đang giận dữ vô cùng.” Thoáng dừng lại, Hoán Bích nói tiếp: “Lão gia đã buông lời rằng không nhận thiếu gia làm con nữa.”

Lòng tôi máy động, mặt lộ rõ nét sầu, nói: “Muội xem đó, hai người muội muội đều còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ca ca là con trai duy nhất trong nhà, vậy mà còn đáng giận như vậy, biết phải làm sao mới tốt đây? Hai chúng ta đều ở trong cung, nhưng lại chẳng thế giúp được.”

Hoán Bích khuyên nhủ: “Nương nương đừng giận, đợi sau khi lão gia bình tĩnh trở lại, chưa biết chừng cục diện sẽ có thể vãn hồi. Mà đến khi thiếu gia suy nghĩ thông suốt chắc hẳn sẽ đi đón thiếu phu nhân về, như vậy không phải là cả nhà hòa hảo rồi sao.” Sắc mặt thoáng có chút sợ hãi, Hoán Bích nói tiếp: “Nhớ ngày đó ở trong cung chúng ta, nương nương, thiếu phu nhân và thiếu gia náo loạn thành ra như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. “Chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa tới vạn dặm. Loại chuyện thế này giấu sao được, ta nghe Hoàng thượng nói bên ngoài cục đang sôi sục vì chuyện này, tất cả đều đang xem trò cười của nhà họ Chân chúng ta đấy!”

Hoán Bích mím môi, thấp giọng nói: “Tin đồn trong cung bây giờ cũng tồi tệ lắm, chỉ e bên phía Hoa Phi đang đắc ý vô cùng.”

Tôi mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Ta hơi mệt rồi!” Sau đó liền dời mắt nhìn về phía những dây đàn, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một nỗi sợ hãi khó tả, rồi lại nói tiếp: “Thời gian này ta không thích gảy đàn, muội hãy đem cất đàn đi cho ta.”

Trưa hôm nay tôi ngủ rất ngon lành, khi tỉnh dậy thân thể có chút mỏi mệt, lại để ý thấy bên ngoài bức màn vừa thấy hình như có một người đang đứng trước giường. Đang lúc mơ màng, tôi ngửi thấy một mùi thuốc kỳ lạ, trong thuốc có chút máu tanh, lại trộn lẫn với vị đắng chát thơm cay của thảo dược, thực là quái dị mà kỳ diệu đến khó tả.

Tôi buột miệng hỏi: “Đang hầm thứ thuốc gì vậy?”

Đáp lời tôi không ngờ lại là giọng của Lăng Dung, rồi bức màn cũng được vén lên. “Tỷ tỷ tỉnh rồi sao?”

Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Muội đang hầm thuốc à?”

Lăng Dung khẽ mỉm cười, đáp: “Muội đã sắc sẵn thuốc ở cung của mình rồi, chỉ mang đến đây hâm nóng lại cho tỷ tỷ thôi.” Nụ cười của nàng ta có chút miễn cưỡng. “Đây là đơn thuốc của Ôn thái y, tỷ tỷ uống vào sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

Tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Ôn thái y đâu có kê đơn thuốc mới nào cho ta, muội muội kiếm thuốc ở đâu vậy?”

Nàng ta đứng dậy, bưng ấm thuốc làm bằng gốm Tử Sa lên, chắt ra một bát thuốc đen ngòm, đi tới bên cạnh tôi, ngồi xuống, cất giọng khẩn thiết: “Tỷ tỷ mau uống đi.”

Khi bát thuốc tới gần, thứ mùi tanh đó lại càng nồng đậm hơn, tôi không kìm được hồ nghi hỏi: “Đây là thuốc gì vậy?”

Lăng Dung dè dặt uống một ngụm thuốc nhỏ, sau đó mới nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, muội đã uống thử rồi, không việc gì đâu.”

Tôi không hiểu dụng ý của nàng ta, cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta dò xét một hồi. Lăng Dung khẽ cười dịu dàng, nói tiếp: “Lẽ nào tỷ tỷ không tin muội sao?” Nhưng nàng ta vừa đưa tay lên, một lớp vải băng dày trên cánh tay đã lộ ra rất rõ đằng sau ống tay áo may bằng vải mỏng.

Tôi không để tâm tới việc uống thuốc, nắm tay nàng ta hỏi: “Muội bị sao vậy?”

Lăng Dung vội kéo ống tay áo che chỗ băng bó lại, nói: “Không có gì, muội không cẩn thận bị thương thôi.”

Tôi không cho nàng ta phân bua, nắm chặt cánh tay nàng ta không buông. Lớp vải trắng kia rất dày nhưng vẫn có vết máu lấm tấm rỉ ra. Tự nơi đáy lòng tôi vừa chấn động lại vừa nghi hoặc. “Tay của muội…” Thoáng do dự, tôi dời ánh mắt về phía bát thuốc đen ngòm kia.

Lăng Dung rơi nước mắt, chậm rãi nói: “Dạ. Hôm đó, khi muội đ vào, vừa hay nghe thấy Ôn thái y nói dùng thịt người làm thuốc dẫn có thể giúp bệnh của tỷ tỷ khỏi hẳn, do đó mới thử xem. Hy vọng tỷ tỷ có thể khỏi bệnh.”

Sau cơn kinh hãi, tôi có chút ngẩn ngơ, cũng có chút cảm động, vành mắt bất giác đỏ hoe. “Muội điên rồi… Đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của Ôn thái y thôi, sao có thể coi là thật được. Huống chi ta cũng chẳng mắc bệnh nặng gì, đợi một thời gian nữa tự nhiên sẽ khỏi thôi!”

Lăng Dung khẽ lắc đầu, nói: “Muội mặc kệ, muội chỉ cần tỷ tỷ khỏe lại là được.” Nước mắt của Lăng Dung từng giọt từng giọt tuôn rơi xuống tà váy, hóa thành những vòng tròn ẩm ướt. Nàng ta nói: “Từ sau khi tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái trở lại, muội liền cảm thấy tỷ tỷ và muội đã trở nên xa lạ hơn nhiều, có phải vì Hoàng thượng cũng sủng ái muội không?” Thái độ của nàng ta trở nên nghiêm túc mà kiên định. “Muội ở trong cung chẳng có ai mà nương tựa, duy có tỷ tỷ và Hoàng thượng. Nếu vì sự sủng ái của Hoàng thượng mà tỷ tỷ xa lánh muội, vậy muội thà chỉ cần tỷ tỷ thôi.”

Lòng tôi xao động, nhưng không hề quên đi chuyện trước đây, chỉ thở dài nói: “Lăng Dung, ta không có ý như vậy, chỉ là…”

Lăng Dung không để tôi nói tiếp, cất giọng buồn bã ngăn lời tôi: “Tỷ tỷ, My tỷ tỷ đã lạnh nhạt với chúng ta rồi, lẽ nào tỷ tỷ cũng muốn xa lánh muội sao? Ba chúng ta cùng nhau vào cung, tuy muội không so được với tình cảm cùng nhau trưởng thành của tỷ tỷ và My tỷ tỷ, nhưng những ngày tháng sống trong Chân phủ đó, muội thực sự chưa bao giờ quên.”

Mỗi lời của Lăng Dung đều khiến trái tim tôi xúc động. Những ngày tháng ở Chân phủ đó hình như là chuyện từ lâu lắm rồi. Lăng Dung ở nhờ trong nhà tôi, cùng nhau ăn uống nghỉ ngơi, một khắc không rời, ngay đến một cây trâm ngọc cũng phải cài luân phiên, thực thân mật biết chừng nào. Những ngày tháng trong cung đã mài mòn đi quá nhiều thứ, ngay đến My Trang cũng đã trở nên lạnh nhạt đi nhiều. Trong số những người mà tôi quen biết từ lâu, nay chỉ còn lại một mình Lăng Dung thôi.

Tôi thật sự phải xa lánh Lăng Dung sao?

Tôi nắm lấy bàn tay nàng ta, lật qua lật lại, nói: “Cho dù một lòng muốn tốt cho ta, muội cũng hà tất phải cắt thịt làm thuốc, tự hủy hoại thân thể mình như vậy?”

Lăng Dung khẽ nở một nụ cười, nhưng những vệt nước mắt vẫn còn hiện diện, khiến người ta nhìn mà chua xót. Nàng ta nói rành rọt từng từ: “Bởi vì tỷ không chỉ là người tỷ tỷ duy nhất trong cung mà muội có thể nương tựa, còn là muội muội của người mà muội vẫn hằng ngày nhớ đêm mong.”

Nghe thấy lời này, tôi kinh hãi tột cùng, trái tim đập thình thịch không ngớt. Đã từng có lúc tôi phải thầm suy đoán một cách kín đáo trong tâm trạng phập phồng thấp thỏm, rồi sau đó lại cẩn thận nhắc nhở và cản ngăn, nhưng lúc này đây nàng ta đột nhiên nói với tôi điều này, mang đến cho tôi cảm giác khó tin như thể mình còn đang ở trong giấc mộng.

Tôi vội vàng bịt miệng nàng ta lại, ngó quanh bốn phía, nói: “Muội không muốn sống nữa sao? Lời này há có thể tùy tiện nói ra được!”

Lăng Dung nở một nụ cười thê thảm, vẻ buồn thương nồng đậm ấy hệt như một cánh chim trắng muốt thấm đẫm nước sương, nặng nề đến nỗi không thể bay lên được. Nàng ta chậm rãi nói: “Sau khi vào cung, tính mạng của muội sớm đã không còn là của muội nữa rồi.”

Nàng ta sầu khổ nhìn tôi. “Vốn cũng biết là không xứng và cũng không gánh nổi, nhưng giữa chốn thâm cung lạnh lẽo, đó chẳng qua chỉ là một chút si tâm vọng tưởng của muội thôi. Chân công tử và thiếu phu nhân môn đăng hộ đối, hẳn nhiên sẽ vợ chồng hòa hợp, muội cũng mừng thay cho bọn họ. Nhưng bây giờ không ngờ lại thành ra thế này…”

Lời của Lăng Dung như một nhát búa mạnh nện vào trái tim tôi, si tâm vọng tưởng… Khi tôi gảy đàn, chút ký ức hiện lên đó có tính là si tâm vọng tưởng của tôi không? Một sự si tâm vọng tưởng đáng sợ và không nên có! Bởi ngoài Huyền Lăng ra, tôi không nên nghĩ tới bất kỳ nam nhân nào khác trên đời này.

Tôi nở một nụ cười ngơ ngẩn, thoáng sau liền thở dài cảm thán: “Chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng. Sống là của Hoàng thượng, chết cũng là của Hoàng thượng.”

Lăng Dung lẩm bẩm nói: “Sống là của y, chết cũng là của y…” Nàng ta đờ đẫn ngước mắt lên, nắm chặt chiếc khăn trong tay mình. “Vậy trái tim của muội… là của ai đây?”

Tôi ngơ ngẩn lắc đầu: “Trái tim? Cũng không phải là của chúng ta.”

Lăng Dung nhìn tôi, khẽ nói: “Đúng thế, tất cả mọi thứ đều là của Hoàng thượng, trái tim cũng thế. Vậy muội chỉ để lại một phần trái tim thôi, như thế thỉnh thoảng sẽ có thể nhớ đến những người và việc đáng để muội nhớ đến.”

Không ngờ nàng ta lại mang tấm lòng chân thành với ca ca tôi như vậy, mà tấm lòng ấy cũng hệt như sự ngưỡng mộ trong lặng lẽ và cô độc của nàng ta trước lúc vào cung. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng ta đứng một mình dưới cửa sổ phòng ca ca, chăm chú nhìn bóng dáng ca ca. Tôi không đành lòng nghe tiếp, kéo tay nàng ta lại, nói: “Muội mau đổ thuốc đi, ta không thể uống máu thịt của muội để chữa bệnh cho mình được.”

Lăng Dung dường như không hề nghe thấy, ánh mắt một mực dừng lại trên người tôi. “Tỷ tỷ, muội sẽ không hại tỷ đâu. Vì tỷ là muội muội của huynh ấy, cũng là người duy nhất chịu giúp muội. Tỷ tỷ, tỷ phải tin muội… Trong chốn hậu cung này, chỉ có chúng ta là tỷ muội thôi!”


/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status