“Tiểu Ngư, con có thể nghe cha giải thích được không?” Trong bầu không khí cứng ngắc, Phạm Thông như già đi vài tuổi rốt cuộc tích góp được chút dũng khí, run rẩy muốn tiến lên.
“Không có gì phải giải thích cả. Cha cũng không cần giải thích.” Tiểu Ngư hoàn toàn không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Mấy năm nay ta luôn hạn chế mấy người cái này cái kia, không chỉ coi như bất hiếu, mà hẳn là đại nghịch bất đạo, bất kính phạm thượng! Trong lòng mấy người nhất định là rất không vui, rất bực bội, thật sự xin lỗi! Chỉ là ta tính tình ích kỷ, đời này tính tình như vậy không thể sửa lại, chỉ có thể từ nay về sau không lại can thiệp đến nữa, mấy người thích làm gì thì cứ làm vậy đi! Còn nữa, có một chuyện vừa lúc cho mấy người biết.”
Tiểu Ngư lạnh lùng nói, bỗng nhiên xoay người kéo tay Đinh Triệt, ánh mắt lạnh nhạt thoáng nhìn qua hai huynh đệ: “Hiện giờ ta đang hẹn hò với Đinh Triệt, có điều, bất kể tương lai ta và hắn có thành hay không, chuyện của ta mấy người cũng không cần xen vào nữa.”
Lần này, không chỉ có hai huynh đệ ngây người, ngay cả Đinh Triệt cũng lấy làm kinh hãi, hắn vẫn muốn dùng nỗ lực của mình khiến cho hai huynh đệ Phạm Thông và Phạm Đại nhìn nhận mình, không ngờ Tiểu Ngư lại tuyên bố quan hệ của hai người ngay lúc này.
Nói thật, có thể ngay trước mặt nghe thấy Tiểu Ngư nói đồng ý qua lại với mình, hắn cảm thấy rất hài lòng, chỉ là, lúc này có vẻ không đúng thời điểm cho lắm? Dù sao hắn thực sự không muốn trở thành thùng dầu hắt thêm vào đống lửa.
“Tiểu Ngư, nàng đừng nóng giận, trước bình tĩnh lại, cha nàng cũng không có ý chỉ trích nàng.” Lần này dù Đinh Triệt sợ Tiểu Ngư nổi giận cũng không thể không mở miệng: “Hơn nữa hiện giờ đang trong lúc nguy cấp, mọi người là người một nhà, hẳn nên đoàn kết nhất trí mới phải!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư, dù cháu giận cha cháu, nhưng Nhị thúc từ trước vẫn đứng về phía cháu mà.” Phạm Đại bị nàng giận cá chém thớt nói “mấy người mấy người” nghe mà sợ hãi, vội vàng bày tỏ lập trường.
“Tiểu Ngư, con hiểu lầm rồi, cha chỉ là…” Phạm Thông vẻ mặt tội nghiệp bước lên vài bước.
“Câm miệng!” Tiểu Ngư lớn tiếng quát hắn, ánh mắt quật cường nhìn về phía Đinh Triệt: “Chàng có đi hay không?”
“Đi!” Đinh Triệt lập tức tỏ thái độ, hiểu rõ lúc này nếu như hắn có nửa phần do dự, nhất định mối tình của hắn rất có khả năng chết yểu. Đồng thời, hắn càng hiểu rõ, lúc này tuy rằng Tiểu Ngư có vẻ cực kỳ vô tình, nhưng người bị tổn thương nhất lúc này, lại chính là nàng.
“Nhị đệ, đệ mau giúp ta khuyên Tiểu Ngư đi..” Nhìn Tiểu Ngư và Đinh Triệt rời đi, Phạm Thông hồn xiêu phách lạc tuyệt vọng đem tia hy vọng cuối cùng đặt lên Phạm Đại.
Phạm Đại hít sâu, không nói gì, thấy Tiểu Ngư và Đinh Triệt đi xa rồi, mới nghiêng người vỗ vai Phạm Thông: “Đại ca, huynh đừng cuống, vừa rồi ta xem Đinh Triệt ra mấy ám hiệu, hắn hẳn là sẽ giúp chúng ta khuyên Tiểu Ngư.”
“Ồ…” Phạm Thông trong mắt nhất thời dâng lên hy vọng: “Thật sao?”
“Có điều, đại ca. Hôm nay huynh thật sự khiến Tiểu Ngư tổn thương vô cùng.” Phạm Đại không nhịn được lắc đầu,”Huynh sao có thể nói như vậy được chứ?”
“Nhị đệ, ta thật sự không phải cố ý. Trước tới nay ta chưa từng nghĩ…”
“Giờ huynh nói vậy thì làm được gì. Quan trọng là Tiểu Ngư cho rằng như vậy. Tiểu Ngư rất đau lòng.”
Phạm Thông hai mắt trống rỗng ngẩn người một hồi, mới mờ mịt nói: “Nhị đệ, đệ nói xem, lẽ nào nghĩa hiệp đạo đức mà chúng ta vẫn kiên trì trước nay đều là sai sao?”
“Ta không biết chúng ta đúng hay sai. Có điều, đại ca, huynh nói xem, chúng ta vì một người vốn dĩ chẳng hề liên quan đến mình mà phải trả giá nhiều như vậy, có quá đáng hay không? Nên biết, chúng ta trước đây chẳng hề có giao tình gì với La Quảng kia cả, thế mà không chỉ phải nuôi con không công cho hắn, còn vì hắn mà liên lụy đến cả nhà, ta cảm thấy thực có phần oan ức.” Phạm Đại thở dài, cúi đầu nhìn bầu rượu, buồn bực uống một ngụm.
“Nhưng.. Nhị đệ… Việc đã đến nước này, ta còn biết làm sao đây?” Phạm Thông nửa ngày mới mất mát phun ra được mấy tiếng, thoáng nhìn qua bầu rượu của Phạm Đại, liền cầm lấy, ừng ực nốc mấy ngụm, vô lực ngẩng đầu nhìn trời.
Đã tới bình minh, lại chẳng hề thấy mặt trời, bầu trời chỉ có tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ, nhưng thành Khai Phong phồn hoa náo nhiệt cũng không vì thế mà bớt ồn ào.
Khu vực hạng sang tọa lạc trong vườn tửu lâu Trương gia, bên cạnh hồ nước xanh biếc, một căn nhà nhỏ bằng gỗ, cửa sổ chống lên bằng gậy trúc, những chén điểm tâm sáng đặt chỉnh tề trên bàn đá.
Cháo hoa quế hầm nhừ sánh đặc, bánh gạo chiên giòn rụm, kẹo bông vào miệng là tan, bánh đậu đỏ hình hoa mai, sủi cảo hấp trong suốt xinh xắn, còn có món canh thập bát vị thơm ngon sóng sánh, một đĩa dưa cải, không món nào không tản ra mùi hương quyến rũ mê ngời, khiến cho người ta chỉ cần nhìn liền chảy nước miếng.
Nhưng Tiểu Ngư nhìn đồ ăn sáng xếp đầy bàn chỉ như nhìn một dãy đá cuội.
“Đên đây, nếm thử món canh thập bát vị này, có người nói món này dùng một loại rễ cây chỉ mọc trên núi cao, phơi khô nghiền thành bột mới nấu ra được, cực kỳ mềm mịn, hơn nữa bên trong còn có mười tám loại gia vị phụ trợ, xem nàng đoán ra bao nhiêu vị?”
Tiểu nhị lui ra, Đinh Triệt kéo tay nàng ngồi xuống ghế đá, ân cần múc cho nàng một chén canh nhỏ.
“Ta không muốn ăn.” Tiểu Ngư mặt không chút cảm xúc nhìn thoáng qua, “Chàng không cần phải đưa ta đến nơi đắt tiền thế này.”
Trong kinh thành có rất nhiều tửu lâu mời chào khách hàng xa xỉ thượng lưu, thường đem tửu lâu bố trí như vườn hoa tư gia, xa hoa, u tĩnh, mỗi căn nhà gỗ nhỏ đều tách biệt, núp trong những bóng cây, bụi hoa, núi giả.. Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, có thể coi là những phòng bao hạng sang quý nhất, giá thành dĩ nhiên không rẻ.
“Nàng đã biết đây là ta gọi cho nàng, vậy ăn nhiều một chút.” Đinh Triệt nhét cái muỗng nhỏ vào tay nàng, gương mặt dù vì dịch dung mà không thể biểu đạt hết cảm xúc, con mắt lại cố tình nhấp nháy nghịch ngợm: “Nếu như cái muỗng nàng cũng không muốn cầm, vậy để ta đút cho nàng.”
Nói xong, hắn liền thực gỡ cái muỗng trong tay nàng ra, múc một muỗng đưa đến miệng nàng, động tác kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt ấm áp không hề có chút ép buộc.
Tiểu Ngư thờ ơ cùng hắn đấu mắt một hồi, rốt cuộc im lặng nhận lấy cái muỗng buồn bực ăn sáng.
Đinh Triệt nhất thời cười tươi gắp cái này cái kia cho nàng, cũng tự mình ăn sáng, còn giới thiệu cho nàng món ăn tên gọi gì xuất xứ ở đâu, chỉ không nói nửa chữ đến chuyện vừa rồi, như là chỉ đơn thuần hẹn nàng đi ăn một bữa sáng ngon lành.
Ăn xong, Đinh Triệt vừa vẫy tay, lập tức liền có tiểu nhị nhanh chóng tiến đến nhẹ nhàng thu dọn bát đĩa, lau khô mặt bàn, sau đó lại đem vào một bộ đồ trà, bắt đầu biểu diễn pha trà.
Sau khi biểu diễn xong, rót ra hai chén trà, tiểu nhị hạ mành cuốn ba mặt xuống, lui đi. Tiểu Ngư lúc này mới đứng dậy, nhìn mặt hồ xanh biếc, thẫn thờ nói: “Chàng không cảm thấy ta tổn hại thân tình, lạnh lùng cay nghiệt hay sao?”
“Không có gì phải giải thích cả. Cha cũng không cần giải thích.” Tiểu Ngư hoàn toàn không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Mấy năm nay ta luôn hạn chế mấy người cái này cái kia, không chỉ coi như bất hiếu, mà hẳn là đại nghịch bất đạo, bất kính phạm thượng! Trong lòng mấy người nhất định là rất không vui, rất bực bội, thật sự xin lỗi! Chỉ là ta tính tình ích kỷ, đời này tính tình như vậy không thể sửa lại, chỉ có thể từ nay về sau không lại can thiệp đến nữa, mấy người thích làm gì thì cứ làm vậy đi! Còn nữa, có một chuyện vừa lúc cho mấy người biết.”
Tiểu Ngư lạnh lùng nói, bỗng nhiên xoay người kéo tay Đinh Triệt, ánh mắt lạnh nhạt thoáng nhìn qua hai huynh đệ: “Hiện giờ ta đang hẹn hò với Đinh Triệt, có điều, bất kể tương lai ta và hắn có thành hay không, chuyện của ta mấy người cũng không cần xen vào nữa.”
Lần này, không chỉ có hai huynh đệ ngây người, ngay cả Đinh Triệt cũng lấy làm kinh hãi, hắn vẫn muốn dùng nỗ lực của mình khiến cho hai huynh đệ Phạm Thông và Phạm Đại nhìn nhận mình, không ngờ Tiểu Ngư lại tuyên bố quan hệ của hai người ngay lúc này.
Nói thật, có thể ngay trước mặt nghe thấy Tiểu Ngư nói đồng ý qua lại với mình, hắn cảm thấy rất hài lòng, chỉ là, lúc này có vẻ không đúng thời điểm cho lắm? Dù sao hắn thực sự không muốn trở thành thùng dầu hắt thêm vào đống lửa.
“Tiểu Ngư, nàng đừng nóng giận, trước bình tĩnh lại, cha nàng cũng không có ý chỉ trích nàng.” Lần này dù Đinh Triệt sợ Tiểu Ngư nổi giận cũng không thể không mở miệng: “Hơn nữa hiện giờ đang trong lúc nguy cấp, mọi người là người một nhà, hẳn nên đoàn kết nhất trí mới phải!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư, dù cháu giận cha cháu, nhưng Nhị thúc từ trước vẫn đứng về phía cháu mà.” Phạm Đại bị nàng giận cá chém thớt nói “mấy người mấy người” nghe mà sợ hãi, vội vàng bày tỏ lập trường.
“Tiểu Ngư, con hiểu lầm rồi, cha chỉ là…” Phạm Thông vẻ mặt tội nghiệp bước lên vài bước.
“Câm miệng!” Tiểu Ngư lớn tiếng quát hắn, ánh mắt quật cường nhìn về phía Đinh Triệt: “Chàng có đi hay không?”
“Đi!” Đinh Triệt lập tức tỏ thái độ, hiểu rõ lúc này nếu như hắn có nửa phần do dự, nhất định mối tình của hắn rất có khả năng chết yểu. Đồng thời, hắn càng hiểu rõ, lúc này tuy rằng Tiểu Ngư có vẻ cực kỳ vô tình, nhưng người bị tổn thương nhất lúc này, lại chính là nàng.
“Nhị đệ, đệ mau giúp ta khuyên Tiểu Ngư đi..” Nhìn Tiểu Ngư và Đinh Triệt rời đi, Phạm Thông hồn xiêu phách lạc tuyệt vọng đem tia hy vọng cuối cùng đặt lên Phạm Đại.
Phạm Đại hít sâu, không nói gì, thấy Tiểu Ngư và Đinh Triệt đi xa rồi, mới nghiêng người vỗ vai Phạm Thông: “Đại ca, huynh đừng cuống, vừa rồi ta xem Đinh Triệt ra mấy ám hiệu, hắn hẳn là sẽ giúp chúng ta khuyên Tiểu Ngư.”
“Ồ…” Phạm Thông trong mắt nhất thời dâng lên hy vọng: “Thật sao?”
“Có điều, đại ca. Hôm nay huynh thật sự khiến Tiểu Ngư tổn thương vô cùng.” Phạm Đại không nhịn được lắc đầu,”Huynh sao có thể nói như vậy được chứ?”
“Nhị đệ, ta thật sự không phải cố ý. Trước tới nay ta chưa từng nghĩ…”
“Giờ huynh nói vậy thì làm được gì. Quan trọng là Tiểu Ngư cho rằng như vậy. Tiểu Ngư rất đau lòng.”
Phạm Thông hai mắt trống rỗng ngẩn người một hồi, mới mờ mịt nói: “Nhị đệ, đệ nói xem, lẽ nào nghĩa hiệp đạo đức mà chúng ta vẫn kiên trì trước nay đều là sai sao?”
“Ta không biết chúng ta đúng hay sai. Có điều, đại ca, huynh nói xem, chúng ta vì một người vốn dĩ chẳng hề liên quan đến mình mà phải trả giá nhiều như vậy, có quá đáng hay không? Nên biết, chúng ta trước đây chẳng hề có giao tình gì với La Quảng kia cả, thế mà không chỉ phải nuôi con không công cho hắn, còn vì hắn mà liên lụy đến cả nhà, ta cảm thấy thực có phần oan ức.” Phạm Đại thở dài, cúi đầu nhìn bầu rượu, buồn bực uống một ngụm.
“Nhưng.. Nhị đệ… Việc đã đến nước này, ta còn biết làm sao đây?” Phạm Thông nửa ngày mới mất mát phun ra được mấy tiếng, thoáng nhìn qua bầu rượu của Phạm Đại, liền cầm lấy, ừng ực nốc mấy ngụm, vô lực ngẩng đầu nhìn trời.
Đã tới bình minh, lại chẳng hề thấy mặt trời, bầu trời chỉ có tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ, nhưng thành Khai Phong phồn hoa náo nhiệt cũng không vì thế mà bớt ồn ào.
Khu vực hạng sang tọa lạc trong vườn tửu lâu Trương gia, bên cạnh hồ nước xanh biếc, một căn nhà nhỏ bằng gỗ, cửa sổ chống lên bằng gậy trúc, những chén điểm tâm sáng đặt chỉnh tề trên bàn đá.
Cháo hoa quế hầm nhừ sánh đặc, bánh gạo chiên giòn rụm, kẹo bông vào miệng là tan, bánh đậu đỏ hình hoa mai, sủi cảo hấp trong suốt xinh xắn, còn có món canh thập bát vị thơm ngon sóng sánh, một đĩa dưa cải, không món nào không tản ra mùi hương quyến rũ mê ngời, khiến cho người ta chỉ cần nhìn liền chảy nước miếng.
Nhưng Tiểu Ngư nhìn đồ ăn sáng xếp đầy bàn chỉ như nhìn một dãy đá cuội.
“Đên đây, nếm thử món canh thập bát vị này, có người nói món này dùng một loại rễ cây chỉ mọc trên núi cao, phơi khô nghiền thành bột mới nấu ra được, cực kỳ mềm mịn, hơn nữa bên trong còn có mười tám loại gia vị phụ trợ, xem nàng đoán ra bao nhiêu vị?”
Tiểu nhị lui ra, Đinh Triệt kéo tay nàng ngồi xuống ghế đá, ân cần múc cho nàng một chén canh nhỏ.
“Ta không muốn ăn.” Tiểu Ngư mặt không chút cảm xúc nhìn thoáng qua, “Chàng không cần phải đưa ta đến nơi đắt tiền thế này.”
Trong kinh thành có rất nhiều tửu lâu mời chào khách hàng xa xỉ thượng lưu, thường đem tửu lâu bố trí như vườn hoa tư gia, xa hoa, u tĩnh, mỗi căn nhà gỗ nhỏ đều tách biệt, núp trong những bóng cây, bụi hoa, núi giả.. Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, có thể coi là những phòng bao hạng sang quý nhất, giá thành dĩ nhiên không rẻ.
“Nàng đã biết đây là ta gọi cho nàng, vậy ăn nhiều một chút.” Đinh Triệt nhét cái muỗng nhỏ vào tay nàng, gương mặt dù vì dịch dung mà không thể biểu đạt hết cảm xúc, con mắt lại cố tình nhấp nháy nghịch ngợm: “Nếu như cái muỗng nàng cũng không muốn cầm, vậy để ta đút cho nàng.”
Nói xong, hắn liền thực gỡ cái muỗng trong tay nàng ra, múc một muỗng đưa đến miệng nàng, động tác kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt ấm áp không hề có chút ép buộc.
Tiểu Ngư thờ ơ cùng hắn đấu mắt một hồi, rốt cuộc im lặng nhận lấy cái muỗng buồn bực ăn sáng.
Đinh Triệt nhất thời cười tươi gắp cái này cái kia cho nàng, cũng tự mình ăn sáng, còn giới thiệu cho nàng món ăn tên gọi gì xuất xứ ở đâu, chỉ không nói nửa chữ đến chuyện vừa rồi, như là chỉ đơn thuần hẹn nàng đi ăn một bữa sáng ngon lành.
Ăn xong, Đinh Triệt vừa vẫy tay, lập tức liền có tiểu nhị nhanh chóng tiến đến nhẹ nhàng thu dọn bát đĩa, lau khô mặt bàn, sau đó lại đem vào một bộ đồ trà, bắt đầu biểu diễn pha trà.
Sau khi biểu diễn xong, rót ra hai chén trà, tiểu nhị hạ mành cuốn ba mặt xuống, lui đi. Tiểu Ngư lúc này mới đứng dậy, nhìn mặt hồ xanh biếc, thẫn thờ nói: “Chàng không cảm thấy ta tổn hại thân tình, lạnh lùng cay nghiệt hay sao?”
/249
|