Bài kia vốn cũng không phải là khúc dương cầm.
Bất quá đó chỉ là một bài thơ được yêu thích sửa đổi thành ca khúc, người phụ nữ trong trí nhớ ngồi cạnh Piano kia, giống như một khách lạ lén xông vào nhà người ta, tay chân rối loạn, sau khi cách quãng đàn xong, còn thở một hơi thật dài, giống như đã hoàn chỉnh nhiệm vụ gian khổ, thấy anh đẩy cửa đi vào, sẽ thấp thỏm hỏi: "Ngự Tây, có phải mẹ đàn không được khá hay không?"
Bất quá lúc ấy anh chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày đều nghe bài hát kia lặp lại đầy rẫy tạp âm, không nhịn được đáp: "Bài hát này thật khó nghe."
"Nhưng cha con thích nghe." Bà bất an chà xát bàn tay, thấp giọng nói: "Quên đi..."
Tiếng thở dài kia nhiều năm như vậy vẫn đè trong lòng anh, từng chút một lắng đọng xuống, có lúc nặng không thở được, trên bàn cà phê lạnh, tiếng Piano vẫn vang lên như cũ, cô bé kia cúi đầu đàn chính là ca khúc thường nghe nhất , bên tai anh từ đầu đến cuối đều bay lượn lời bài hát của ca khúc .
Tôi đến từ trong núi, mang theo cỏ hoa lan. Loài nhỏ bé trong vườn, hi vọng hoa nở sớm. một ngày nhìn ba lần, thấy mùa hoa đi qua. Hoa lan lại như cũ, vẫn đâm chòi nảy lộc. Đảo mắt mùa thu đến, di lan vào phòng ấm. Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm không thể quên. Mong đợi Xuân hoa nở, thoả mãn ý nguyện xưa. Đầy phòng là hương hoa, tăng thêm nhiều thơm mát.
Ca khúc thứ hai cô gái đàn là bài "Người".
"Tôi đàn có được hay không?" cô gái lúc ấy sẽ dùng giọng điệu đó, giống như có chút lo lắng nhìn quản lý.
Quá khứ đã qua nhiều năm, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ nét mặt cô gái khi đó, quần áo cô gái mặc, trên tay anh vắt tây trang, vừa đi đến cầu thang, nghe được ca khúc hai mươi năm về trước, cũng không nhịn được dừng bước.
Quản lý lắc đầu nói: "Thương tiểu thư, đơn nộp hiện tại có bảy tám cái, đều có bằng cấp chứng nhận chơi Piano, trình độ chuyên nghiệp cũng thi đến cấp tám, hợp với điều kiện đưa ra, chúng tôi đương nhiên cân nhắc chuyên nghiệp."
"thật xin lỗi, tôi biết." cô gái đứng dậy, bên trong váy ngắn là áo hở cổ màu vàng nhạt, tóc dài đến lưng, kết hợp với đôi giày da màu đen, cúi thấp đầu chậm rãi đi về hướng của anh: "Làm phiền."
cô bước rất chậm, lúc gần đụng vào anh mới giật mình ngẩng đầu lên, nói thật nhỏ một câu: "thật xin lỗi." Rồi nghiêng thân thể muốn đi xuống lầu.
"Chờ chút." Anh bỗng dưng mở miệng, thấy cô gái quay đầu lại, trong mắt ứa lệ, không khỏi hỏi một câu: "Tại sao chọn bài hát kia?"
Lúc cô gái trả lời, có chút thấp thỏm, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ u buồn cười yếu ớt: "Bởi vì cha tôi thích nghe."
Những lời này làm hình ảnh chồng chéo trong trí nhớ anh hiện lên, giống như mẹ anh ngồi cạnh Piano, bất an và lo lắng giải thích với anh: "Bởi vì cha con thích nghe, cho nên..."
Nếu không phải bài hát kia, có lẽ anh căn bản sẽ không biết cô, cũng sẽ không làm cho người ta mấy ngày nữa thông báo cô đến làm.
--------
Bất quá đó chỉ là một bài thơ được yêu thích sửa đổi thành ca khúc, người phụ nữ trong trí nhớ ngồi cạnh Piano kia, giống như một khách lạ lén xông vào nhà người ta, tay chân rối loạn, sau khi cách quãng đàn xong, còn thở một hơi thật dài, giống như đã hoàn chỉnh nhiệm vụ gian khổ, thấy anh đẩy cửa đi vào, sẽ thấp thỏm hỏi: "Ngự Tây, có phải mẹ đàn không được khá hay không?"
Bất quá lúc ấy anh chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày đều nghe bài hát kia lặp lại đầy rẫy tạp âm, không nhịn được đáp: "Bài hát này thật khó nghe."
"Nhưng cha con thích nghe." Bà bất an chà xát bàn tay, thấp giọng nói: "Quên đi..."
Tiếng thở dài kia nhiều năm như vậy vẫn đè trong lòng anh, từng chút một lắng đọng xuống, có lúc nặng không thở được, trên bàn cà phê lạnh, tiếng Piano vẫn vang lên như cũ, cô bé kia cúi đầu đàn chính là ca khúc thường nghe nhất , bên tai anh từ đầu đến cuối đều bay lượn lời bài hát của ca khúc .
Tôi đến từ trong núi, mang theo cỏ hoa lan. Loài nhỏ bé trong vườn, hi vọng hoa nở sớm. một ngày nhìn ba lần, thấy mùa hoa đi qua. Hoa lan lại như cũ, vẫn đâm chòi nảy lộc. Đảo mắt mùa thu đến, di lan vào phòng ấm. Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm không thể quên. Mong đợi Xuân hoa nở, thoả mãn ý nguyện xưa. Đầy phòng là hương hoa, tăng thêm nhiều thơm mát.
Ca khúc thứ hai cô gái đàn là bài "Người".
"Tôi đàn có được hay không?" cô gái lúc ấy sẽ dùng giọng điệu đó, giống như có chút lo lắng nhìn quản lý.
Quá khứ đã qua nhiều năm, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ nét mặt cô gái khi đó, quần áo cô gái mặc, trên tay anh vắt tây trang, vừa đi đến cầu thang, nghe được ca khúc hai mươi năm về trước, cũng không nhịn được dừng bước.
Quản lý lắc đầu nói: "Thương tiểu thư, đơn nộp hiện tại có bảy tám cái, đều có bằng cấp chứng nhận chơi Piano, trình độ chuyên nghiệp cũng thi đến cấp tám, hợp với điều kiện đưa ra, chúng tôi đương nhiên cân nhắc chuyên nghiệp."
"thật xin lỗi, tôi biết." cô gái đứng dậy, bên trong váy ngắn là áo hở cổ màu vàng nhạt, tóc dài đến lưng, kết hợp với đôi giày da màu đen, cúi thấp đầu chậm rãi đi về hướng của anh: "Làm phiền."
cô bước rất chậm, lúc gần đụng vào anh mới giật mình ngẩng đầu lên, nói thật nhỏ một câu: "thật xin lỗi." Rồi nghiêng thân thể muốn đi xuống lầu.
"Chờ chút." Anh bỗng dưng mở miệng, thấy cô gái quay đầu lại, trong mắt ứa lệ, không khỏi hỏi một câu: "Tại sao chọn bài hát kia?"
Lúc cô gái trả lời, có chút thấp thỏm, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ u buồn cười yếu ớt: "Bởi vì cha tôi thích nghe."
Những lời này làm hình ảnh chồng chéo trong trí nhớ anh hiện lên, giống như mẹ anh ngồi cạnh Piano, bất an và lo lắng giải thích với anh: "Bởi vì cha con thích nghe, cho nên..."
Nếu không phải bài hát kia, có lẽ anh căn bản sẽ không biết cô, cũng sẽ không làm cho người ta mấy ngày nữa thông báo cô đến làm.
--------
/143
|