cô cho là cô sẽ ở cùng Sở Ngự Tây lâu dài, đêm hôm đó đồng ý lời cầu hôn của anh, cô nói với anh thân thế của mình, cô nhớ rõ ràng, sau khi cô nói xong, Sở Ngự Tây mang cô kéo vào ngực, dùng bờ vai rắn chắc mạnh mẽ tiếp cho cô sức lực ấm áp, dùng giọng dịu dàng nói với cô: "Đồng Đồng, sau này anh sẽ chăm sóc em, cả đời."
Thời điểm anh nói "Cả đời", trong mắt hiện lên nồng nàn chân thực, nụ hôn của anh hạ xuống, khắp bầu trời đầy sao, làm cho cô choáng váng, làm cho cô say đắm.
Anh hôn cô, ôm cô thật chặt, muốn mang cô hoà vào trong ngực, ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Đồng Đồng, anh thật không thể chờ đợi muốn ăn em."
cô khi đó, toàn thân đều run rẩy vì sợ, hai mắt nhắm lại không chống cự nữa.
một lúc lâu, anh mới buông cô ra, đáy mắt vẫn chưa lắng xuống **, môi hơi nâng lên: "Đợi ngày mai anh dẫn em về gặp cha mẹ, sau đó anh sẽ cùng em trở lại Hàn Thành cúng tế cha em, rồi chúng ta trở lại đây kết hôn!"
"Nhưng em còn một năm nữa mới tốt nghiệp."
"Vậy đăng ký trước, bởi vì anh không đợi kịp." Nụ hôn của anh lần nữa tỉ mỉ chặt chẽ, mang lòng và hồn của cô đều cuốn đi.
Hạnh phúc đang ở trong mắt, vụt mất.
Thương Đồng che mặt, những chuyện cũ đẹp đẽ lại hiện ra trước mắt cô, làm lòng cô chua xót, đau đớn.
Lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Nhiễm Đông Khải, thấp giọng nói: "thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, chuyện còn lại, tôi tự giải quyết là được rồi."
Nhiễm Đông Khải gật đầu, anh sờ sờ môi, còn rất đau, vừa rồi Sở Ngự Tây xuống tay, thật sự rất nặng, lúc anh đi ra cửa, mới nhàn nhạt nói : "Ngự Tây làm việc, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu em có nổi khổ tâm, đừng ngại thẳng thắn với anh ta, có lẽ vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn."
nói xong, anh liền mở cửa.
"Nhiễm tổng..."Thương Đồng đứng dậy, khàn giọng nói: "Hôn ước của anh..."
Dù sao cũng không nên bởi vì cô, mà khiến hôn ước của người khác bị ảnh hưởng, mặc dù hiểu lầm không cần thiết nảy sinh, cô cũng sẽ áy náy, lúc đầu làm sao gấp đến độ không có biện pháp, mang anh dụ dỗ.
Nhiễm Đông Khải cười cười nói: "không liên quan đến em."
nói xong, anh đẩy cửa đi ra ngoài.
đi xuống cửa lầu nhà trọ, anh thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa, ngoài cửa xe ném mấy tàn thuốc chưa tắt.
Anh dừng bước, chờ giây lát, thấy chiếc xe kia lái đi, anh mới bước ra khỏi cửa lầu nhà trọ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên lầu đèn đã tắt.
Anh chỉ sợ hiểu lầm càng sâu hơn.
Nhiễm Đông Khải khẽ thở dài, đi về phía chiếc xe Land Rover màu trắng của mình, Chu Hi lập tức ngồi thẳng người, cung kính nói: "Nhiễm tổng, trở về khách sạn sao?"
Nhiễm Đông Khải lấy tay vuốt lại tóc, nói: "Trở về đi."
---------Vũ Quy Lai---------
Sở Ngự Tây ở trong xe đợi rất lâu, cho đến khi đèn trên lầu thật sự tắt, tim anh mới hoàn toàn trượt vào vực thẳm, anh hất tay, nói với Uông Trạch: "đi thôi."
Xe không tiếng động rời đi, thị trấn nhỏ này không phồn hoa, ban đêm không có nhiều xe chạy, đèn đường cũng hết sức u ám, Sở Ngự Tây nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, trong lòng tự giễu.
"Giúp tôi thu xếp tất cả cho ngày mai." Sở Ngự Tây dựa vào ghế xe, mệt mỏi đang muốn nghỉ ngơi, chuông điện thoại lại trong lúc này vang lên.
Anh nhìn số gọi đến, mày hơi cau lại.
"Vân Hề?"
Thời điểm anh nói "Cả đời", trong mắt hiện lên nồng nàn chân thực, nụ hôn của anh hạ xuống, khắp bầu trời đầy sao, làm cho cô choáng váng, làm cho cô say đắm.
Anh hôn cô, ôm cô thật chặt, muốn mang cô hoà vào trong ngực, ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Đồng Đồng, anh thật không thể chờ đợi muốn ăn em."
cô khi đó, toàn thân đều run rẩy vì sợ, hai mắt nhắm lại không chống cự nữa.
một lúc lâu, anh mới buông cô ra, đáy mắt vẫn chưa lắng xuống **, môi hơi nâng lên: "Đợi ngày mai anh dẫn em về gặp cha mẹ, sau đó anh sẽ cùng em trở lại Hàn Thành cúng tế cha em, rồi chúng ta trở lại đây kết hôn!"
"Nhưng em còn một năm nữa mới tốt nghiệp."
"Vậy đăng ký trước, bởi vì anh không đợi kịp." Nụ hôn của anh lần nữa tỉ mỉ chặt chẽ, mang lòng và hồn của cô đều cuốn đi.
Hạnh phúc đang ở trong mắt, vụt mất.
Thương Đồng che mặt, những chuyện cũ đẹp đẽ lại hiện ra trước mắt cô, làm lòng cô chua xót, đau đớn.
Lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Nhiễm Đông Khải, thấp giọng nói: "thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, chuyện còn lại, tôi tự giải quyết là được rồi."
Nhiễm Đông Khải gật đầu, anh sờ sờ môi, còn rất đau, vừa rồi Sở Ngự Tây xuống tay, thật sự rất nặng, lúc anh đi ra cửa, mới nhàn nhạt nói : "Ngự Tây làm việc, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu em có nổi khổ tâm, đừng ngại thẳng thắn với anh ta, có lẽ vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn."
nói xong, anh liền mở cửa.
"Nhiễm tổng..."Thương Đồng đứng dậy, khàn giọng nói: "Hôn ước của anh..."
Dù sao cũng không nên bởi vì cô, mà khiến hôn ước của người khác bị ảnh hưởng, mặc dù hiểu lầm không cần thiết nảy sinh, cô cũng sẽ áy náy, lúc đầu làm sao gấp đến độ không có biện pháp, mang anh dụ dỗ.
Nhiễm Đông Khải cười cười nói: "không liên quan đến em."
nói xong, anh đẩy cửa đi ra ngoài.
đi xuống cửa lầu nhà trọ, anh thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa, ngoài cửa xe ném mấy tàn thuốc chưa tắt.
Anh dừng bước, chờ giây lát, thấy chiếc xe kia lái đi, anh mới bước ra khỏi cửa lầu nhà trọ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên lầu đèn đã tắt.
Anh chỉ sợ hiểu lầm càng sâu hơn.
Nhiễm Đông Khải khẽ thở dài, đi về phía chiếc xe Land Rover màu trắng của mình, Chu Hi lập tức ngồi thẳng người, cung kính nói: "Nhiễm tổng, trở về khách sạn sao?"
Nhiễm Đông Khải lấy tay vuốt lại tóc, nói: "Trở về đi."
---------Vũ Quy Lai---------
Sở Ngự Tây ở trong xe đợi rất lâu, cho đến khi đèn trên lầu thật sự tắt, tim anh mới hoàn toàn trượt vào vực thẳm, anh hất tay, nói với Uông Trạch: "đi thôi."
Xe không tiếng động rời đi, thị trấn nhỏ này không phồn hoa, ban đêm không có nhiều xe chạy, đèn đường cũng hết sức u ám, Sở Ngự Tây nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, trong lòng tự giễu.
"Giúp tôi thu xếp tất cả cho ngày mai." Sở Ngự Tây dựa vào ghế xe, mệt mỏi đang muốn nghỉ ngơi, chuông điện thoại lại trong lúc này vang lên.
Anh nhìn số gọi đến, mày hơi cau lại.
"Vân Hề?"
/143
|