Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 113: Phóng túng cả đêm

/362


Cảm giác bị xâm nhập không ngừng khuyếch đại trong đầu cô, không ngừng khuyếch đại một cách nhanh chóng. Anh càng an ủi thì càng đâm sâu vào trong hơn, càng lúc càng kịch liệt! Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Bên trong xiết chặt lại đầy khát vọng!

"Không cần. . . . . ."

"Tách tách " tiếng nước chảy vang lên, cô giống như một con vật nhỏ bị ướt mưa phát ra âm thanh nghẹn ngào nức nở!

Mộ Yến Thần không nhẫn nại được nửa, rút ngón tay ra, lật người cô lại chống đỡ ở trên bức tường lạnh như băng, do quá lạnh làm cho Lan Khê rên lên một tiếng liền dựa vào người anh, tanh lại thừa dịp này ôm cô lên, nhấc hai chân cô lên vòng qua hông của mình, nâng cái mông nóng bỏng của cô lên ép chặt vào tường. Hung hăng đem dục vọng của mình chôn sâu vào trong nơi ướt át của cô!

Lan suối ngửa đầu, nhất thời không nói nên lời.

Tư thế này làm cho cô cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt, tiến lên phía trước một bước sẽ bị quẳng vực sâu không đáy, làm tình khi tắm thật sự đáng sợ. . . . . . Đáng sợ đến mức khóe mắt của cô rơi ra những giọt nước trong suốt.

Mộ Yến Thần cảm thấy dục vọng của mình bị xiết chặt lại rất khó chịu , ngước ánh mắt lẹnh lùng lên, cảm giác mây mưa này thật khó tả được, dịu dàng hôn đôi mắt ướt đẫm của cô, nhẹ nhàng cắn môi cô, khàn giọng ra lệnh: "Mở mắt ra."

Lông mi dài ướt đẫm nước, không ngừng run rẩy.

Trong bụng Mộ Yến Thần không ngừng run lên,lạnh lùng khiển trách: "Mở ra!"

Lan Khe run rẩy từ từ mở mắt, bên trong là một mảnh mê loạn điên đảo cùng ái mộ, khát vọng, còn mang theo một tia đáng thương, sợ hãi, Mộ Yến Thần nhìn thấy vậy cổ họng đột nhiên căng thẳng. Đẩy một cái thật sâu vào nơi ướt át của cô, cô không nhịn được than nhẹ lên tiếng —— mạnh mẽ tiến vào làm cho cảm giác trở nên tê liệt, Mộ Yến Thần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, không chịu được liền mãnh liệt tiến vào!

Lan Khê bị kích thích nhất thời dâng trào nước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót, cái vật nặng nề kia gần như đâm xuyên qua người cô! Không biết nên tiến hay nên lùi. Cảm giác ùn ùn kéo đến này, làm cho cô phải bật khóc, quấn chặt lấy cổ của anh. Bên trong co rút kịch liệt. Co rút tới tột cùng ——

Trong nháy mắt cảm giác ẩm ướt từ lưỡi tầng tầng lớp lớp truyền đến. Cơ thể siết chặt lại, làm cho Mộ Yến Thần cảm thấy điên cuồng sung sướng ! !

Nước mắt thấm ướt cả hốc mắt, cô không thể nào làm cho chính mình ngừng run được.

Anh có đủ kinh nghiệm làm cho cô phải động tình, cố gắng đè ép hơi thở lại, nghiêng đầu cắn vành tai của cô, làm cho cô không kìm chế được phát ra những âm thanh vô cùng quyến rũ. Thở dài, thậm chí mang theo một chút nức nở, xâm nhập kịch liệt nhanh chóng truyền theo xương cột sống chui lên đại não, Mộ Yến Thần hoàn toàn mất khống chế.

Giữ chặt hông của cô, dùng lực để đâm sâu vào trong hơn, mạnh hơn! !

Trong phòng tắm một màn mây mưa đầy kịch liệt, anh không cách nào hình dung được cảm giác lúc này của mình, cảm giác ra vào trên trong cô làm cho anh vô cùng sung sướng, một *** mãnh liệt làm cho người ta không thể sao lãng, anh ôm chặt cô, mãnh liệt cắn mút cổ của cô làm xuất hiện cái dấu đỏ tươi, cô không ngừng ở trong lòng anh kêu rên. Co lại, run rẩy.

Yêu cô, yêu đến tận xương tủy.

Trong phòng tắm giày vò một phen, lạnh nóng giao thế, Mộ Yến Thần để cô ở trong nước nóng một hồi mới dám ôm cô đi về phòng, lấy cái khăn tắm thật to bao trùm mỗi tấc da tấc thịt nóng bỏng của cô lai, để lộ ra một tầng trắng ngần. Thật hồng hào, Mộ Yến Thần thích đến mức không muốn buông tay, nụ hôn trở nên êm ái rất nhiều, ngay cả tần số ra vào cũng từ từ chậm lại.

Lúc nãy mây mưa ở trong phòng tắm hết lần này đến lần khác làm cho Lan Khê vô cùng mệt mỏi, đến cả ngón tay cũng run rẩy không cách nào nhúc nhích, lông mi ướt đẫm nước mắt, dần dần mở ra, mang theo một chút chua xót cùng uất ức nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

—— Những khi, sắc mặt của anh trầm xuống lạnh như băng làm cho cô cũng không dám trêu chọc anh, vẫn là nên đợi cho đến khi anh bình tĩnh lại. Chờ đến khi xúc động qua đi, động tác trở nên êm ái chậm rãi hơn, cô mới dám lộ liễu biểu hiện ra bộ dạng uất ức cùng bất mãn của mình.

Ánh mắt của Mộ Yến Thần thật sâu sắc, ôm lấy cô khàn giọng nói: "Lúc nãy anh có làm em đau không?"

Lan Khê cắn môi, mắt kịch liệt rung động.

Thân thể vừa trải qua cao triều nên cực kỳ nhạy cảm, cho dù anh chỉ chậm rãi cọ sát nhưng cũng làm cho cô kiệt sức. Khó nhịn được lửa nóng đang dâng lên, thật sự không chịu nổi, thân thể từ từ động tình thậm chí không nhịn được bắt đầu nghênh hợp với anh.

Mộ Yến Thần phát giác được cô đang uất ức, trong lòng đầy thương yêu, tròng mắt đen nửa khép lại, mang theo một chút áy náy ,nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Lần này anh sẽ dịu dàng hơn."

Ý tứ này nghĩa là còn chưa kết thúc.

Lan Khê rên lên một tiếng ở trong lòng, mắt nhắm lại, cắn lại cái môi vốn đã định buông ra, nhưng một giây tiếp theo lại bị anh kịch liệt xâm nhập kích thích đến run rẩy, nức nở níu chặt ga giường, muốn kìm nén lại tiếng rên cũng không được.

Mới vừa rồi ham muốn dâng cao, vì không muồn cho cô trốn tránh nữa mới phải đi vào một cách mãnh liệt như vậy, rốt cuộc những cố kỵ cùng tâm tình của cô đã được cởi xuống, Mộ Yến Thần có thể chuyên tâm hưởng thụ sự nghênh hợp và co rút của cô, kìm chế sức lực ra vào làm cho anh không thể thoả mãn được, cúi đầu cất lên giọng nói đầy mê ly: "Nói yêu anh đi. . . . . . Lan Khê."

Lan Khê bị sự tiếp xúc liên hồi này làm cho mất hồn, cắn môi kìm chế bản thân. Tay ôm chặt lấy anh.

"Nói. . . . . ." Anh dụ dỗ, chậm rãi đâm vào chỗ sâu nhất của cô.

Lan Khê khóc sụt sùi, suýt nữa lại bị anh hành hạ đến không chịu nổi, quấn chặt lấy anh, giọng nói ghẹn ngào phát ra ba chữ: "em yêu anh. . . . . . Mộ Yến Thần, em yêu anh. . . . . ."

Mộ Yến Thần hôn cô, ánh mắt sắc bén bị đốt cháy. Máu sôi sục, cả cơ thể cương cứng. Dục vọng của anh bị kích thích, động tác của anh hòa hoãn giữ chặt hông của cô, một lần nửa chôn sâu vào trong, cô cảm nhận được anh đã hoàn toàn mất khống chế hôn lên môi cô, nắm lấy cơ thể mền mại của cô——

Bóng đêm dần trở nên hỗn loạn, dù bắt đầu rất dịu dàng nhưng cuối cùng lại rất kịch liệt, mồ hôi cùng với tiếng thét chảy xuống. Thật sự rất kích động. Dần dần mất hết khống chế, ngay thời gian để thích ứng anh cũng không cho cô, làm cho cô đắm chìm tự động nâng người lên hòa hợp với anh. Hết lần này đến lần khác, cả đêm không ngừng nghĩ đem cô ép đến khô kiệt. . . . . .

***

Lúc tỉnh lại trời vẫn còn rất khuya.

Lan Khê xoay người trằn trọc mấy lần cũng không bò dậy nổi, mơ hồ nhớ ra hôm nay hai người đã lên kế hoạch đi chơi,ánh mặt trời ấm áp ở Los Angeles xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong.

Cô khó khăn mở mắt ra, ngơ ngác một hồi lâu, mới phát hiện cả người mình cứng đờ chua xót đến đáng sợ.

Hai chân đau nhứt đến khổ sở, ngực chua xót, cánh môi cũng bi rách ra.

Ngồi trên ghế sa lon Mộ Yến Thần nghe tiếng động, ánh mắt từ tờ báo Los Angeles dời về phía cái giường lớn, ánh mắt sắc bén thoáng chốc dịu đi rất nhiều, từ góc độ có thể nhìn thấy cô nhẹ nhàng nghiêng người ánh mắt mờ mịt, trong lòng căng thẳng, buông tờ báo xuống đi tới cạnh cô.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Mộ Yến Thần cúi người, nhìn cô chằm chằm, tay nhè nhẹ sờ mấy sợi tóc bên tay cô.

Lan Khê đỏ mặt, chui vào trong chăn, oa oa hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Mộ Yến Thần giơ tay lên kéo cô ra ngoài: "mười giờ hơn rồi."

Lan Khê liền cứng người, không phản ứng lại.

"tại sao anh không gọi em dậy. . . . . ." Mặt cô đỏ lên đầy oán trách, vội vàng đứng dậy, lấy cái áo ngủ ở đầu giường khoát vào, nhưng lúc đang mặc vào thì bị Mộ Yến Thần ngăn lại, kinh ngạc nhìn hai mắt đang nóng rực của Mộ Yến Thần, anh mím môi lại, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên cái lưng bởi vì đứng dậy mà lộ ra bên ngoài của cô.

Lan Khê run lên, thân thể như nhũn ra, hình ảnh tối hôm qua *** vọt tới, cô liền xụi lơ nằm trên giường.

"Anh, em không còn chút hơi sức nào. . . . . .Anh đừng làm thêm lần nào nữa. . . . . ." Cô cầu xin.

Mộ Yến Thần ngoảnh mặt làm ngơ, hai cánh tay giữ lấy lưng của cô tiếp tục hôn —— Ở nơi mà cô không thể nào nhìn thấy, liền hiện ra cảnh xuân phơi phới, anh nhìn thấy những vết hôn ở khắp nơi trên cái lưng trắng nõn của cô, lúc này càng thêm rõ ràng, nhất là cổ và vai, đầy những vết đỏ.

Mộ Yến Thần siết chặt hông của cô, hôn khắp cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở tai cô, chấm dứt sự thân mật.

"Biết không?" Giọng nói của anh trầm tĩnh như nước, lại lộ ra một tia nóng rực, "Nếu như có thể, thật sự rất muốn để cơ thể em mang những dấu vết này cả đời, không bao giờ để nó phai đi —— Lan Khê, em là của anh."

Đây là lần đầu tiên anh nói những lời như thế này, trong giọng nói trầm tỉnh mang theo một sự chiếm đoạt của mình đối với cô.

Biểu đạt rỏ ràng như vậy, trong lúc này, có thể sẽ làm cô sợ.

Quả nhiên, cô gái trong ngực liền cứng đờ, tay liền ửng đỏ, lúng túng không dám quay đầu lại.

Mắt Mộ Yến Thần trong dần dần trở lại bình thường, khôi phục lại bộ dạng dịu dàng, giọng nói khàn khàn: "Đứng lên đi, xe đang ở dưới lầu chờ chúng ta."

Lúc này, tâm trạng căng thẳng của Lan Khê mới khẽ buông xuống.

Xe.?

Anh đã sớm chuẩn bị xe nhưng vẫn đợi cô đến bây giờ.

Lan Khê đỏ mặt bò dậy, cảm thấy gân cốt như giản ra thật là mệt chết đi được, mặc áo choàng tắm vào đi vào phòng tắm rửa mặt, động tác vội vàng hấp tấp làm cho cả gian phòng tràn đầy sức sống, chốc lát cô liền ngậm bàn chãi đánh răng ra ngoài tìm sữa rửa mặt, một đầu tóc rối bời tán lạn ởi trên lưng, vô cùng động lòng người.

Mộ Yến thần nhìn cô chằm chằm, lấy quần áo ở trong tủ quần ra, vừa lúc cô đã rửa mặt xong liền chạy ra, Lan Khê kinh ngạc, nhìn anh không những lấy quần áo mà còn lấy luôn đồ lót cho cô, liền đỏ mặt ôm ngực đóng cửa lại.

Mộ Yến Thần, anh đúng là đại sắc lang!

Cô cắn môi lẩm nhẩm.

Hành động như vậy làm cho một thiếu nữ như cô cảm thấy không quen, mặt đỏ tới mang tai, nhưng một hồi lâu sau, mặt cô lại càng đỏ thêm, mở cửa phòng tắm chạy ra: "tại sao lại là áo lót mới? !"

Cô nhớ rõ ràng là mình mang theo mấy bộ đã được giặc qua.

Mộ Yến Thần ưu nhã tựa vào ghế sa lon ngước mắt lên nhìn, ánh mắt trầm tĩnh, lạnh nhạt, dịu dàng nói: "Đại khái là lúc ra cửa em cầm nhầm túi, anh không thấy gì trong hành lý cả, hay là em tự tìm đi?"

Lan Khê nhất thời cứng họng, bị nghẹn đến mức không thốt nên lời.

tay cô nắm chặt thành quyền không nói lời nào, chạy nhanh vào trong phòng tắm.

Biết vậy cô đã không hỏi để khỏi phải mất mặt như thế này ——"Vậy làm sao anh biết được số đo của em! ! !"

Lan khê cắn môi, trong lòng rối rắm muốn chết.

Nhìn cửa phòng tắm một lần nữa đóng lại, ánh mắt hẹp dài sắc bén của Mộ Yến Thần liền lộ ra nụ cườii, vô cùng mê hoặc, làm cho cả căn phòng nhộn nhạo hẳn lên.

***

Trong đại sảnh, người tới quán rượu vào buổi trưa vô cùng thưa thớt.

Lúc cô tháo cái mắt kính xuống, khuôn mặt Phương Đông xinh đẹp lộ ra hơi thở cao quý , cô mang theo hành lý, cũng không có ý muốn ở trong khách sạn này, lẳng lặng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi đi tới ghế sa lon ngồi xuống.

Lập tức có người đến phục vụ, cô gọi một ly trà xanh, an tĩnh ngồi chờ.

Sau một hồi lâu, cuối cùng hai người đó cũng từ than máy bước ra, đi về phía này, quán rượu trong đại sảnh cô cùng vắng vẻ, thần thái trên mặt hai người vô cùng sáng chói, anh tuấn đi với ngọt ngào tương xứng với nhau đến hoàn mỹ, mí mắt phải của Mạc Như Khanh giựt giựt, nếu như bọn họ không phải là anh em, như vậy sẽ không có tình huống ngang trái như thế này. Bất kể là ở nước ngoài hay là ở trong nước.

Mà giờ khắc này, ánh mắt đỏ ngầu, Mạc Như Khanh buông ra lỏng cái tay đang tự bấm vào lòng bàn tay mình, đứng dậy, nhìn bọn họ ở phía xa xa, muốn mở miệng gọi.

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status