Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 98 - Chương 98

/192


Edit : Sóc Là Ta

Thời tiết vào tháng năm đã trở nên ấm áp nhưng giờ khắc này ánh sáng ban ngày cũng âm u lạnh lẽo như thế.

Úy Hải Lam chỉ mong những việc xảy ra vừa qua chỉ là một cơn ác mộng, cô muốn nhanh chóng ngủ một giấc, tỉnh lại là trở về bình thường.

Cuối tuần này, Úy Thư Họa cũng không trở về, nghe nói trong trường học có chuyện bận rộn.

Sau vài ngày, Úy Hải Lam chỉ gặp được má Phúc mấy lần, bà cũng không còn lảng tránh cô nữa mà vẫn từ ái đối xử với cô như bình thường.

Cuộc sống vẫn xoay vòng như thế, đi làm rồi lại về nhà. Đang đi trên đường, có khi cô lại có cảm giác hồn bay phách lạc, xe tới người lui mà cô cứ nhỏ bé như vậy. Hoặc là khi đang làm việc, cô chỉ có thể cố gắng hết sức tập trung vào công việc thì cô mới có thể tạm thời được giải thoát, không còn hoảng hốt bàng hoàng, những lúc như vậy cô mới có cảm giác mình vẫn còn sống.

Vừa về tới nhà, toàn không gian im ắng đến lạ kỳ, cô cũng lạnh nhạt không có nửa điểm tức giận.

Trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên của những người đi lại bên ngoài cầu thang.

Xem ra Triệu Nhàn đã từ hầm băng trở về.

Sau ngày hôm đó, cũng đã trải qua rất nhiều ngày rồi mà hai mẹ con cô vẫn chưa nói chuyện lại với nhau, thậm chí cũng không gặp mặt nhau nữa. Dù cho mặt đối mặt cũng không biết nên nói cái gì vì nếu như lại xảy ra tranh chấp thì như vậy việc không gặp mặt vẫn tốt hơn. Vì lẽ đó, việc ở chung cũng xem như là một cách rất tồi tệ.

Giống như bây giờ vậy, mọi thứ đều vẫn rất yên bình.

Sau khi ra ngoài thu thập mẫu, trên đường ngồi xe trở về công ty, Viên Viên lại gọi điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Viên Viên nói quanh co một lát, sau đó lại nói: Hải Lam, cũng rất nhanh sẽ lập tức kết thúc kỳ nghỉ, vì lẽ đó Thẩm Du An nói tối nay cậu ta sẽ làm chủ để mời khách, mọi người cũng tụ tập ở đó. Tớ sẽ đi cùng với Minh Lãng, cũng muốn hỏi qua ý kiến của cậu. Nếu cậu quá bận rộn thì cũng có thể không đến, lần sau cũng vẫn còn có cơ hội. Tớ nghe nói Thẩm Du An muốn dẫn bạn gái theo cùng...

Nói với bọn họ biết rằng tớ sẽ đi. Úy Hải Lam đáp lại một tiếng.

Thế nhưng Viên Viên lại khó chịu, cũng lại căm phẫn sục sôi nói: Được, đi thì đi, chúng ta cũng không sợ cô ấy. Lẽ nào người phụ nữ đó có thể ăn cậu hay sao? Tớ thật sự muốn gặp người bạn gái kia của cậu ta xem cô ấy đẹp đến cỡ nào? Vậy cứ như thế đi, đến lúc đó tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Cũng không chờ Úy Hải Lam mở miệng, cô đã vội vã ngắt máy.

Quên đi, để nói sau đi, Uý Hải Lam cũng không vội.

Giờ tan tầm, Lộ Yên cũng đi tới. Sau khi cô ấy dặm thêm lớp trang điểm, khuôn mặt cô lại hiện ra một làn da đẹp màu mật ong, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng cảm động, giọng nói cũng đặc biệt dịu dàng : Hải Lam, vừa nãy tớ cũng hỏi Thẩm Du An rồi, anh ấy nói cậu cũng sẽ đi, mà vừa lúc anh ta cũng lái xe tới đón tớ, cậu sẽ đi cùng chúng tớ chứ?

Hiện tại đang là giờ cao điểm cũng rất khó đón xe, Úy Hải Lam cũng không muốn một mình đón xe phiền phức, lại không thể lập dị từ chối thẳng thừng như vậy nên cô đơn giản đồng ý.

Không biết Thẩm Du An đã tới chưa? Để tớ gọi điện thoại cho anh ấy. Đi xuống lầu, Lộ Yên cũng nhẹ nhàng nói.

Úy Hải Lam không nói thêm gì.

Nhưng cô biết Thẩm Du An tuyệt đối là người đúng giờ.

Vào cuộc thi thể dục năm đó, cô chính là người dở nhất về môn chạy bộ, mỗi lần chạy đều đứng cuối lớp. Cuộc thi cũng gần đến, cô không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày phải dậy sớm đi tới trường học rèn luyện, mà Thẩm Du An cũng tạm thời giúp đỡ cô tập luyện. Sau khi cùng hẹn nhau gặp nhau vào lúc sáu giờ sáng, lần nào cô cũng đều đến muộn, mà nói đúng hơn không phải cô đến muộn, chỉ là do cậu ta đến sớm mà thôi. Lúc đó cô cũng hết sức tò mò, còn hỏi cậu đến sớm như thế để làm gì.

Vào lúc ấy, cậu ấy trả lời thế nào nhỉ?

Thẩm Du An, thì ra anh đã đến. Làm sao anh lại tới sớm như thế? Lộ Yên chạy vội về phía anh, cũng thân mật ôm chặt cánh tay anh.

Thẩm Du An chỉ nhàn nhạt nói ra một câu: Sợ em chờ anh.

Úy Hải Lam vừa đến gần lại nghe thấy câu này, chợt nhớ lại chuyện cũ. Đúng rồi, cậu ta đã nói như vậy.

Khi đã ngồi lên xe, hai người bọn họ ngồi ở phía trước.

Mà cô tự nhiên ngồi ở phía sau.

Không khí trong xe rộng rãi, bọn họ dùng giọng điệu thân mật để nói chuyện, cô cũng không mở miệng nói gì.

Thẩm Du An, hôm nay thật bận rộn, anh xem tay em này, không cẩn thận bị thương rồi.”

Sau này nên chú ý một chút. Thẩm Du An liếc mắt nhìn bàn tay của cô, cũng lặng lẽ ngước ánh mắt về chiếc kính chiếu hậu nhìn người đang ngồi ở hàng ghế phía sau.

Ừm, ngày hôm nay anh thế nào? Có bận như em không?

Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt như căn bản nãy giờ cô cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Lộ Yên thu tay về, nụ cười càng vui tươi còn có một tia đắc ý.

Đến một nhà hàng cao cấp, cô đoán chắc giá cả có lẽ cũng đắt đỏ. Mấy người bọn họ đều là những kẻ giàu có tiêu xài phung phí, cho nên tới những nơi như thế này có lẽ cũng là chuyện bình thường. Đoán chắc cậu ấy sẽ đặt phòng riêng rất xa hoa, từng người một đều đã đến. Gian phòng to lớn, bàn tròn cầu kỳ tinh tế có đặt thêm một chai rượu. Loại rượu đỏ có hương thơm thuần tuý khi vừa mở ra liền tràn đầy mùi thơm phối hợp với thoang thoảng mùi rượu nồng khiến vị giác của mỗi người bị kích thích.

Sao thế? Từ Minh Lãng ngồi




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status