Hành Trình Sủng Phu

Chương 50 - Thân Mật

/114


Lần đầu tiên Tiêu Vãn tới sân nhà mình mà phái lén lút như vậy. Nàng cẩn thận nhìn trộm ngoài cửa sổ, lại phát hiện bên trong tối om, không có một bóng người.

Nàng nhíu mày, lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh Tạ Sơ Thần dưới một thân cây. Hắn đổi một bộ áo dài màu đen, hòa làm một với đêm tối. Tóc dài đen nhánh rũ xuống, bao lấy khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Hắn ngồi ngay ngắn ở kia, nghiêm túc nhìn cuốn sách trên tay, ánh trăng nhu hòa chiếu trên khuôn mặt của hắn, như phát sáng, đúng là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Hô hấp của Tiêu Vãn cứng lại, rón rén bước tới. Có lẽ do Tạ Sơ Thần đọc sách quá nghiêm túc, vậy mà vẫn chưa nhận ra Tiêu Vãn đã bước tới sau lưng mình.

Gió đêm ngày hè mang theo hơi lạnh, Tạ Sơ Thần không khỏi hơi run lên. Ai ngờ cơ thể vừa động, trên vai đã có thêm một chiếc áo khoác màu tím nhạt.

Chóp mũi truyền tới một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc, Tạ Sơ Thần cảm thấy nao nao, lông mi dài như cánh bướm nâng lên, trước mặt lại xuất hiện một hình bóng mờ ảo.

Hắn buông sổ sách xuống, nhìn lên ảnh ngược, thấp giọng kêu:"Thê Chủ......"

"Vì sao không vào nhà đọc sách?"

Ngón tay nắm chặt lấy quần áo ấm áp, trong nháy mắt, hơi ấm trên áo choàng lan ra khắp người hắn. Hắn mím miệng, nhẹ nhàng nói: "Nến dùng hết mất rồi, Chiêu Nhi đang tới nhà kho xin thêm......"

"Vậy ngày mai lại xem......"

Tạ Sơ Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ghi xong nốt chỗ sổ sách còn lại, như vậy thì sau khi Quý Chính Quân chưởng quản sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Đây là việc cuối cùng ta có thể giúp Thê Chủ......"

Nghe được lời nói tàn nhẫn như thế của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng giống như kiếp trước, mở to đôi mắt trong veo nhìn mình, ngực Tiêu Vãn không nhịn được mà căng thẳng.

Nàng bỗng nhiên nhận ra một điều, cho dù kiếp trước hay là kiếp này, nàng có cười nhạo khinh bỉ Tạ Sơ Thần thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn luôn dùng đôi con ngươi sáng trong này nhìn mình không chớp. Chỉ có lần đó, nàng tàn độc giết con của hắn. Trong ánh mắt hắn mới trở nên tối sầm, giống như tất cả những gì hắn có, mọi cố gắng của hắn cho tới nay đều biến mất hoàn toàn.

Thấy Tiêu Vãn trầm mặc không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn mình, Tạ Sơ Thần nâng tay. Hắn do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm kéo ống tay áo Tiêu Vãn:"Rõ ràng Thê Chủ đã dặn, bảo ta không được tiếp cận Quý Chính Quân. Nhưng nghĩ đến việc Thê Chủ tự mình xuống bếp, ta không có cách nào kiềm chế được, cho nên...... Thực xin lỗi......"

Sáng nay, hắn vừa hạ quyết tâm không thể nhường Thê Chủ cho Quý Thư Mặc. Nhưng quả nhiên, vẫn không được......

Thê Chủ và Quý công tử trai tài gái sắc, mình thì lại không như thế, vốn không xứng tranh giành với Quý công tử hiền thục thiện lương.

Hắn cúi đầu, thành khẩn: "Về sau ta sẽ ngoan ngoãn ở lại Mai Viên, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài và Quý Chính Quân...... Thê Chủ, xin ngài đừng bởi vì như thế mà......"

Giờ phút này, nụ cười kiên cường của Tạ Sơ Thần lại giống như một mũi tên nhọn đâm mạnh vào trái tim Tiêu Vãn, làm cảm giác áy náy của nàng lại càng mãnh liệt xông ra.

"Ngốc......" Tiêu Vãn nhẹ nhàng xoa đầu hắn, lời nói của hắn còn chưa dứt, lại tiếp tục nhéo mặt của hắn giống như cái bánh bao, thở dài,"Con mắt nào của ngươi thấy ta ghét ngươi?"

Tạ Sơ Thần mở to đôi mắt ngập nước, khó hiểu nhìn Tiêu Vãn. Mãi sau, mới rầu rĩ nói: "Lúc ăn cơm, Thê Chủ cứ dùng chân đá ta, còn dùng mắt trừng ta...... Giống như ta rất phiền phức vậy......"

Đó là ta đang ám chỉ mà! Mà ta có trừng ngươi đâu!

Tiêu Vãn cảm thấy như mắc nghẹn.

"Ta vuốt cây trâm rất nhiều lần, ngươi không nhận ra sao?" Nàng nhíu mày, tận tình khuyên bảo, "Buổi sáng ta còn tặng trâm cho ngươi, buổi tối liền trở mặt, ngươi cảm thấy ta là dạng người như thế sao?"

Tạ Sơ Thần do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần hiểu Thê Chủ thích Quý Chính Quân nhất. Lúc nãy Thê Chủ trách cứ ta, liều mạng ám chỉ ta rời đi, chỉ là không hy vọng Quý Chính Quân hiểu lầm...... Ặc......"

Trong miệng bỗng nhiên cảm thấy ngọt, Tạ Sơ Thần ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng mình, chặn âm thanh yếu như muỗi của mình.

"Đừng nhắc lại ba chữ Quý Chính Quân trước mặt ta, ta không thích."

Hai người bỗng nhiên gần sát nhau, Hô hấp nhè nhẹ của Tiêu Vãn phả qua gương mặt đỏ ửng của Tạ Sơ Thần, thổi qua sợi tóc bên cổ hắn. Một cảm giác tê dại khó hiểu trong lòng hắn bỗng xuất hiện, lan ra toàn thân.

Thấy Tạ Sơ Thần mang bộ mặt ngơ ngác miệng ngậm bánh đậu xanh, Tiêu Vãn nhéo mặt mềm mại của hắn, cười: "Không phải là muốn nếm món ăn ta tự xuống bếp làm tới mức không nhịn được sao? Sao lại không ăn? Đây là bánh đậu xanh ta tự làm đấy nha, nếu không muốn ăn thì......"

Ngón tay vuốt nhẹ đôi môi khẽ mở của hắn, Tiêu Vãn làm như muốn lấy miếng bánh đậu xanh đi. Tạ Sơ Thần hoảng hốt, vội cắn một miếng. Hắn nhẹ nhàng nhai miếng bánh ngọt Tiêu Vãn đút, một đôi mắt trong veo mang hơi nước mênh mang nhìn Tiêu Vãn, những suy nghĩ linh tinh trong đầu lập từng ngừng hẳn.

Thê Chủ tự mình xuống bếp, còn tự tay đút bánh ngọt cho hắn!

Đây là hắn đang nằm mơ sao?!

Nhéo mạnh đùi mình một cái, Tạ Sơ Thần hốt hoảng phát hiện hiện tại không phải là cảnh trong mơ . Giờ phút này, cái gì mà Quý Thư Mặc, phiền não gì đó, không vui gì đó bị hắn quẳng ra sau đầu hết, trong miệng tràn ngập vị ngọt của bánh đậu xanh, thậm chí sương mù trong đêm cũng như tan biến hết!

Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần mắc câu, lại cầm một khối bánh đậu xanh để bên môi hắn. Tạ Sơ Thần đang bị niềm hạnh phúc chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ, Tiêu Vãn cứ đút cho hắn một khối, hắn lại ăn một khối, yên tĩnh như sóc con ôm quả hạch.

"Sơ Thần, ta đã không còn thích Quý Thư Mặc nữa, nên ta không hy vọng ngươi lại gọi hắn là Quý Chính Quân. Vừa nãy ta mắng ngươi là vì sợ ngươi ăn chỗ đồ ăn kia thì sẽ bị đau bụng. Thấy ngươi lại chưa ăn gì cả, ta sợ buổi tối ngươi đói bụng, mới cố ý làm một ít bánh đậu xanh cho ngươi, hy vọng người có thể tha thứ cho những lời nói độc ác lúc nãy của ta....... Rất xin lỗi...... "

Chuyện quỷ dị như sống lại, Tiêu Vãn chưa từng nói cho bất cứ ai, kể cả Tiêu Ngọc Dung lẫn Tạ Sơ Thần.

Vậy nên, nàng không có cách nào giải thích cho họ tại sao mình lại biết Tạ Sơ Thần là nam nhân độc ác lòng dạ rắn rết. Bởi vì trong mắt người ngoài, Quý Thư Mặc đeo một cái mặt nạ đệ nhất tài tử quá hoàn hảo. Nếu nàng bỗng nhiên đá Quý Thư Mặc đi, lập tức chứng thực được tội danh phụ bạc của nàng, càng sẽ hại tới thanh danh của Tạ Sơ Thần.

Có lẽ lòng dạ Tạ Sơ Thần quá đơn giản, lại có lẽ vì Tiêu Vãn sợ Tạ Sơ Thần sẽ biết được mặt đen tối độc ác của mình, nàng mới không nói chuyện báo thù Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh với hắn.

Nàng chỉ nói đơn giản cho hán biết rằng ngày lại mặt, hành động giận dỗi của Quý Thư Mặc làm nàng rất đau lòng, làm cho nàng hoài nghi không biết có thật sự Quý Thư Mặc yêu mình không hay chỉ vì mơ tưởng tới tiền bạc của Tiêu gia. Mà việc Quý Thư Mặc mất tám ngày mới về phủ càng làm lòng nàng nguội lạnh và tức giận, thế nên ngày Quý Thư Mặc về phủ, nàng liền làm một bàn đồ ăn không được phép ăn chung với nhau, cố ý cho hắn biết mặt.

Thấy Tạ Sơ Thần im lặng không nói lời nào, Tiêu Vãn cảm thấy rất lo lắng. Qua nửa ngày, mới thấy Tạ Sơ Thần chậm rãi ngẩng đầu, bĩu môi: "Nếu Thê Chủ đồng ý cho phép ta đút cho ngài một khối bánh đậu xanh, ta sẽ tha thứ cho Thê Chủ......"

Rõ ràng, Tạ Sơ Thần chỉ canh cánh trong lòng việc mình lấy hết can đảm để đút cho Thê Chủ ăn, kết quả lại bị Thê Chủ hắt một bát nước lạnh, làm hắn rất bất mãn. Bây giờ, thấy Tiêu Vãn ăn nói khép nép muốn xin lỗi hắn, Tạ Sơ Thần quyết định được một tấc lại muốn tiến một thước một chút.

Thấy Tiêu Vãn thật sự ngoan ngoãn mở miệng, Tạ Sơ Thần cười hắc hắc. Hắn lại không cầm bánh đậu xanh đút cho Tiêu Vãn, mà bỗng xông lên, hôn Tiêu Vãn một cái.

Thê Chủ nói rằng mình không thích Quý công tử, mặc kệ là nhất thời giận dỗi hay thật sự bỏ đi ba năm tình cảm, hắn vẫn không thể bỏ qua cơ hội tốt đến thế được.

Môi mọng nước mềm mại mang theo vị bánh ngọt thơm dịu, nhanh chóng chạm vào môi nàng, rất nhẹ, chỉ là lướt qua, nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp và dụ hoặc không nói nên lời. Tiêu Vãn ngạc nhiên trợn to mắt, cảm thấy mặt nóng lên.

Hôn trộm Thê Chủ một ngụm xong, Tạ Sơ Thần đỏ mặt lùi lại vài bước. Không biết Tiêu Vãn có giận hắn hay không, vội cầm một khối bánh đậu xanh nhét vào miệng Tiêu Vãn đang hơi mở ra, khẩn trương nói:"Thê Chủ, ta, ta tha thứ cho ngài. Ngài cũng không được giận......"

Đôi mắt trong vắt, lại mong chờ lại mắt Tiêu Vãn tối lại. Nàng hơi bước tới gần, khuôn mặt cách nhau chỉ trong gang tấc, mang theo ôn nhu vắt ra nước.

Nàng hỏi: "Sơ Thần, ăn ngon không?"

Tạ Sơ Thần bị khuôn mặt gần trong gang tấc làm mê mẩn, hắn ngoan ngoãn gật đầu:"Ăn ngon...... Ưm......"

Bỗng nhiên môi bị Tiêu Vãn bắt lấy, Tim Tạ Sơ đập nhanh hơn, càng đập càng nhanh, tới mức hắn không thể điều khiển được, lại bỗng nhiên làm hắn xúc động muốn khóc.

Thê Chủ, quả nhiên ta thật sự vẫn tham lam như thế, muốn đoạt lại người từ trong tay Quý Thư Mặc......

Nếu ngài cũng có thể thích ta như cách ta thích ngài, hoặc thích ta như thích Quý Thư Mặc, vậy thì tốt rồi.

Liếm bánh đậu trên khóe miệng Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn liếm môi, cười nói:"Ta cũng cảm thấy ăn rất ngon."

"Tiểu thư, quý công tử không khoẻ, phái Vân Thư tìm ngài."

Vân Yên ở trong sân rất lâu, cảm thấy nếu mình bước tới nói gì đó, sẽ bị tiểu thư mình đấm cho một cái. Nhưng nếu không nói gì, khó tránh khỏi vị tiểu thư đầy thú tính này sẽ làm ra chuyện gì đó không trong sáng.

Không không không, là vị Quý công tử trong phòng đang kêu đau đớn kia sẽ phát hiện ra gì đó. Đến lúc đó việc tiểu thư diễn trò sẽ trở thành lãng phí!

Vốn mặt Tạ Sơ Thần đang đỏ như tôm luộc, lúc này lại nhìn thấy có những người khác đang vây xem, lập tức mặt nóng bừng, hận không thể chôn mình xuống đất.

Da mặt Tiêu Vãn rất dày, nàng áp chế xuống lòng rục rịch, duỗi tay sờ gương mặt nóng bỏng của Tạ Sơ Thần, cười: "Sơ Thần, ta không nói sai phải không. Chờ ta thu phục Quý Thư Mặc xong, đêm nay ở bên cạnh ngươi."

—— Đêm nay ở bên cạnh ngươi?! Thị tẩm?!

Sau khi Tiêu Vãn rời đi, Tạ Sơ Thần đầy chờ mong suy nghĩ, nghĩ xem mình có nên tắm gội một phen, sau đó trải giường đêm sạch sẽ không?

Khi Chiêu Nhi cầm nến trở về, thấy công tử nhà mình cười trộm trong sân trông cực kỳ quỷ dị, hắn lập tức nổi da gà.

Bị Tiêu Vãn làm tổn thương như thế, công tử còn nén nhịn bi thương mà ngồi cười. Công tử thật đáng thương......

(Candy: May Chiêu Nhi đi mất đó, chứ có cái bình phong ở đây thì chắc không có cảnh thân mật a (>0///v\\\0<) )

Trong Mặc Uyên Cư, đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Vãn chậm rãi bước tới liền thấy Vân Thư trông mong đứng ở cửa. Vân Kỳ đứng cạnh giường, không ngừng lau mồ hôi lạnh cho Quý Thư Mặc.

Quý Thư Mặc nằm ở trên giường, gương mặt đẹp ròng ròng mồ hôi lạnh, tái nhợt không còn chút máu, giống như người bệnh nặng sắp chết. Mày lá liễu nhăn lại thống khổ, khi mắt phượng hẹp dài nhìn thấy Tiêu Vãn, liền sáng ngời.

Hắn muốn mở miệng gọi Tiêu Vãn, nhưng bụng bỗng đau nhức, đau tới mức người hắn co lại, một tiếng "Thê Chủ" lập tức biến thành tiếng mèo kêu.

"Thư mặc, thư mặc!" Tiêu Vãn vội vàng chạy tới mép giường, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống bên mặt hắn, đau lòng nắm tay hắn.

Thấy Quý Thư Mặc đau tới mức không nói nổi ra lời, Tiêu Vãn nổi giận: "Các ngươi chăm sóc công tử kiểu gì vậy! Vì sao Thư Mặc lại đau đến thế! Nếu Thư Mặc có chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho các người!"

Vân Thư và Vân Kỳ sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, hoảng sợ: "Tiểu thư, công tử đột nhiên đau bụng vô cùng! Tiểu nhân cũng không biết tại sao......"

Tiêu Vãn làm vẻ mặt khẩn trương, cố ý hỏi: "Nhưng có ăn bậy cái gì đâu?"

Vân Thư lắc đầu: "Sau khi công tử ăn tối xong, không có ăn gì khác, luôn nằm trên ghế dựa đọc sách. Nửa nén hương trước (15 phút), bỗng công tử thấy đau bụng dưới. Ta và Vân Kỳ thấy công tử khó chịu, liền đỡ công tử lên giường, nhưng công tử càng ngày càng đau bụng, không ngừng đổ mồ hôi lạnh......"

Mặt Vân Kỳ trắng bệch, kinh hoảng: "Tiểu thư, lúc công tử về phủ chỉ mới gặp Tạ công tử và ngài...... Không biết liệu......"

"Vân Kỳ, đừng có nói bậy!" Quý Thư Mặc nằm trên giường thống khổ nghe vậy giật mình, hắn chậm rãi muốn ngồi dậy, thân hình gầy ốm run rẩy, nhìn có vẻ yếu đuối làm người khác thương tiếc.

"Thần đệ không phải người như vậy......" Hắn vất vảnói xong câu đó, đôi tay gắt gao ôm bụng, khuôn mặt hiện lên vẻ thống khổ vô cùng. "Thê Chủ chớ...... Trách lầm thần đệ......"

Mồ hôi lạnh từng giọt to chảy xuống, Quý Thư Mặc kêu rên một tiếng, lập tức cắn môi. Đôi môi trắng bệch loang lổ máu, giống như đang rất đau đớn.

Nếu là trước kia, Tiêu Vãn thấy Quý Thư Mặc đau đớn như vậy, sẽ lập tức không phân phải trái, đổ tội danh hạ độc lên đầu Tạ Sơ Thần. Bởi vì nàng luôn nhận định Tạ Sơ Thần là kẻ mưu mô, sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của hắn. Mà lời nói nửa vời của Quý Thư Mặc lại càng làm người khác tin tưởng.

Quý Thư Mặc rất biết lợi dụng yếu thế, mặc kệ là nguyên nhân vì sao mình đau bụng, đầu tiên sẽ phải giành được sự yêu thương từ Tiêu Vãn. Nếu có thể vu oan Tạ Sơ Thần thì càng tốt.

Nhưng hắn sai rồi, bởi vì người hại hắn đúng là Tiêu Vãn.

Ôm Quý Thư Mặc đang run rẩy vào lòng, Tiêu Vãn thương tiếc nói: "Thư Mặc, tuy ta ghét Tạ Sơ Thần kia, nhưng cũng sẽ không đổ tội lung tung cho hắn đâu, ngươi không cần nhịn đau nói tốt cho hắn. Ta biết, ngươi tới nguyệt sự nên mới đau bụng, uống nhiều canh táo đỏ vào là ổn......"

Hắn vốn không có nguyệt sự, làm sao đau bụng được?! Nhưng lúc nãy hắn đã lỡ nói dối Tiêu Vãn, bây giờ chẳng những không thể gọi đại phu, mà biện giải cũng không được.

Nghẹn một hơi, bụng Quý Thư Mặc càng đau. Hắn thống khổ co mình lại, bắt đầu suy nghĩ những chuyện sau khi mình về phủ. Hắn rất rõ ràng Tạ Sơ Thần ngu xuẩn kia không thể nào động thủ với hắn được!

Nhưng hắn lại đau bụng, chẳng lẽ thật sự tới nguyệt sự?

Tiêu Vãn thấy hắn khó chịu, càng "đau lòng" nói: "Thư Mặc, nếu không thì để ta xoa bụng cho ngươi đi, mát xa rồi sẽ bớt đau."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ bụng hắn, mang theo cảm giác làm người ta run lên. Quý Thư Mặc ngẩn ra, cà lăm:"Thê, Thê Chủ, ta, ta không sao......"

Thật sự không sao?" Nhìn mồ hôi lạnh không ngừng lăn trên mặt hắn, Tiêu Vãn nghi ngờ hỏi, "Nếu khó chịu, đêm nay ta sẽ ở bên cạnh ngươi."

Tiêu Vãn vừa rời đi, Quý Thư Mặc lại đau chết đi sống lại. Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn rất muốn Tiêu Vãn chăm sóc mình. Sau khi nữ tử biết nam tử tới nguyệt sự, đều sẽ ghét bỏ tránh xa. Như là mẫu thân hắn, sẽ không để ý tới cha hắn đau đớn, chỉ lo đi sủng hạnh phu hầu khác.

Nhưng khi Tiêu Vãn hiểu lầm hắn có nguyệt sự, còn nguyện ý thân cận đau lòng cho hắn, đủ để nhìn ra Tiêu Vãn cũng không hề tệ như hắn nghĩ.

Nhưng vào lúc Quý Thư Mặc vừa định mở miệng giữ Tiêu Vãn lại, Vân Yên dùng giọng nói lạnh lùng chen vào:"Tiểu thư, ngài sắp đi thi. Quý công tử tới nguyệt sự, ngài không thể ở trong phòng qua đêm với Quý công tử được. Nô tỳ biết ngài yêu thương Quý công tử, nhưng không may mắn! Sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan cảu ngài!"

Nàng âm trầm liếc Quý Thư Mặc, lạnh lùng nói: "Quý công tử yêu ngài như thế, chắc chắn sẽ không muốn tiểu thư thi trượt chứ......"

Quý Thư Mặc thầm hận cắn răng. Cho dù Tiêu Vãn cố ôn thi thế nào, cũng sẽ không trúng cử đâu. Nhưng Vân Yên nói như thế, hắn cũng không có tư cách nào giữ Tiêu Vãn lại được. Nếu bị Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công biết, nói không chừng còn đổ tội thi trượt của Tiêu Vãn lên đầu hắn!

Sắc mặt Quý Thư Mặc càng tái nhợt, nhẹ nhàng mở miệng, giọng yếu như muỗi kêu:"Thê Chủ, con đường làm quan làm trọng...... Không cần ở cạnh...... Thư Mặc...... Thư Mặc, không sao......"

"Không sao thì tốt." Giả vờ không phát hiện ra Quý Thư Mặc nhẫn nhịn khó chịu, Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ chăn, dặn dò thiếu niên đang nhịn đau: "Thư Mặc, ngươi đau như vậy, có lẽ là vì lúc đọc sách ngồi gần cửa sổ, bị trúng gió, lại bởi vì có nguyệt sự nên bụng mới đau thế. Nhưng đừng lo, y thuật của Vân Yên rất tốt, sẽ nấu cho ngươi nước táo đỏ, cũng nấu một ít thuốc điều huyết."

Táo đỏ và dưa chuột tương khắc. Ăn nhiều dưa chuột thế, sau khi uống canh táo đỏ xong thì sẽ đau bụng đi tả. Nhưng mà trừng phạt hôm nay còn nhẹ chán, chỉ làm Quý Thư Mặc Tiêu chảy cả đêm thôi.

Tiêu Vãn lại ôn như cười:"Táo đỏ bổ huyết nhuận tim phổi, nhất định rất nhanh sẽ không đau."

Tiêu Vãn cũng không lo Quý Thư Mặc phát hiện ra, bởi vì Quý Thư Mặc có Vân Yên làm trợ thủ, cho dù mai Quý Thư Mặc cảm thấy không ổn, đi mời đại phu, cũng bởi vì đồ ăn đã bài tiết ra ngoài hết rồi nên sẽ không khám ra được gì cả. Nếu hắn tiếp tục vu oan cho Tạ Sơ Thần, đừng trách nàng không khách khí!

Quý Thư Mặc, đời này của ngươi mới bắt đầu thôi. Một khi ngươi cố tình gây rối, đừng trách ta tàn nhẫn!

"Còn nửa tháng nữa là thi rồi! Thư Mặc, ta nhất định sẽ ghi danh bảng vàng, cho ngươi niềm vui thật lớn!" Nàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói"Nhất định, sẽ không làm ngươi thất vọng."

Một đêm này, Quý Thư Mặc đau bụng cả đêm, chạy tới nhà xí lần thứ năm, thứ sau, cả người gầy gò ốm luôn một vòng. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, chẳng lẽ mình cảm lạnh nên mới tiêu chảy? Hay bữa cơm của Tiêu Vãn có vấn đề......?

Nhưng lúc nãy Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần cũng ăn cơm mà...... Không, Tiêu Vãn đã ngăn cảm Tạ Sơ Thần ăn cơm rất nhiều lần!

Tiêu Vãn bỏ thuốc hắn?!

Vào lúc Quý Thư Mặc hậm hực, nghi ngờ đủ kiểu, nguyệt sự của hắn trùng hợp tới sau nửa đêm, vì thế Tiêu Vãn may mắn tránh thoát được nghi ngờ của Quý Thư Mặc, bình an đón ngày mới.

Đương nhiên, đêm Quý Thư Mặc chịu khổ kia, Tiêu Vãn đang phấn đấu trong phòng Tạ Sơ Thần. Tiêu Vãn nghiêm túc ôn thi, liều mạng làm bài, Tạ Sơ Thần thì nghiêm túc xem sổ sách ở bên cạnh.

Chẳng qua, Tạ Sơ Thần cũng chỉ nghiêm túc được có nửa nén hương (15 phút). Sau nửa nén hương, lòng hắn bay hết lên người Tiêu Vãn.

Thê Chủ thật sự bỏ rơi Quý công tử, tới ở bên hắn.....

Nhưng, sao lại đọc sách trong phòng hắn?! Còn thị tẩm thì sao!

Tạ Sơ Thần buồn bực: Thê Chủ, trai đơn gái chiếc chung phòng, chẳng lẽ ta không hấp dẫn bằng bài thi sao? Ngài không nhận ra ta cố ý tắm gội một trận, đang thơm ngào ngạt sao? Ngài không nhận ra ta đã trải chăn đệm sạch sẽ, chờ ngài đi ngủ sao?

Chúng ta...... Còn thiếu một đêm động phòng hoa chúc nữa......

(Candy: Có ai cảm thấy Tạ Sơ Thần không giống con cừu đơn thuần, mà giống con cừu đã nướng chín tự vác thân đuổi theo sói dụ nó ăn không? :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status