Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 59: Chiến tranh lạnh

/74


Giọng nói Hạ Hoằng Huân không cao lắm nhưng đủ để khiến những người trong phòng bệnh nghe thấy. Hách Nghĩa Thành tức giận, anh chợt ngồi dậy, quát vọng ra bên ngoài: “Hạ Hoằng Huân, cậu vào đây cho tôi!”

Âm thanh trầm thấp xen lẫn tức giận như điện sóng nhanh chóng truyền đi, nhưng mà, tiến vào không phải là Hạ thiếu gia cường hãn, mà là Hạ tiểu thư sức chống cự siêu cường. Một người bĩnh tĩnh như Hạ Nhã Ngôn bị giận chó đánh mèo cũng bị bộc phát, cô đá một phát văng cửa phòng bệnh, thiếu chút nữa đụng phải Mục Khả đang vội vã đi ra ngoài.

Sau khi đỡ Mục Khả đứng vững, Hạ Nhã Ngôn vọt tới trước mặt Hách Nghĩa Thành, mắt nhìn người nào đó chất vấn: “Anh nổi điên cái gì? Một ngày không cãi nhau với anh tôi thì cả người anh khó chịu phải không? Nếu không phải nể mặt mũi chị dâu tôi, anh ấy thèm vào mà tâm đến sự sống chết của anh? Lại còn cố ý muốn tới thăm anh. Anh cho anh là mặt trời sao, đến trái đất cũng xoay xung quanh anh chắc!”

Chỉ cần dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết người nào làm cho ông anh nhà mình mất khống chế, đến nỗi có thể bỏ lại chị dâu mà đi thì có thể thấy được mâu thuẫn lớn đến thế nào. Hạ Nhã Ngôn hiểu rất rõ Hạ Hoằng Huân, anh nhất định sẽ không chủ động khơi chuyện, dù gì đó cũng là cậu của Mục Khả, nói thế nào tương lai cũng đều là người một nhà, mặt trong mặt ngoài vẫn phải chăm sóc. Nếu như vậy, lần này nhất định là Hách Nghĩa Thành lại phản đối bọn họ mới khiến Hạ Hoằng Huân có thể giận dữ đến như vậy.

Kiễn nhẫn vất vả lắm mới tích lũy được trong nháy mắt bị tiêu tan, Hạ Nhã Ngôn giận dữ mắng: “Hách Nghĩa Thành tôi cảnh cáo anh, đừng có mà ngăn cản anh trai tôi nữa. Anh ấy là bạn trai của Mục Khả, là người yêu cô ấy, anh chọc tức anh ấy không sao cả, nhưng hạnh phúc của Mục Khả bị hủy hoại thì anh chính là tội nhân thiên cổ!” Vừa nói vừa giơ chân đá đổ cái giỏ rác bên cạnh, nửa khiêu khích nửa tức giận.

Lúc trước nghe thấy Hạ Hoằng Huân phát tiết mắng cô không đưa cơm cho mình, Hách Nghĩa Thành đã sớm tức chết rồi, tự nhiên bây giờ lại bị mắng chửi một trận, anh hoàn toàn tức giận đến nỗi đang nằm trên giường cũng bật ngồi dậy, không chút yếu thế mắng lại: “Cô có tư cách gì trách mắng tôi? Hạ Hoằng Huân yêu đương chứ có phải cô yêu đương đâu? Muốn tôi không ngăn cản anh ta chứ gì? Có cần tôi vứt luôn cái cửa hộ anh ta không?”

“Bỏ ngay cái thói tự cao đấy đi.” Hạ Nhã Ngôn lạnh nhạt khiêu khích anh: “Tham mưu trưởng Hách là người ra sao, tôi làm sao dám dạy bảo anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng quá tự đề cao mình!”

Chưa bao giờ có người dám nói chuyện với anh như vậy! Hách Nghĩa Thành có xúc động muốn lật bàn, anh hơi mất khống chế quát: “Hạ Nhã Ngôn!”

“Đủ rồi!” Mục Khả không thể nhịn được nữa rốt cuộc lên tiếng, cô vọt tới giữa hai người, giọng cô so với hai người kia còn lớn hơn: “Tôi xin các người đừng làm như vậy có được không? Thật khó hiểu! Chuyện yêu đương của tôi và anh ấy, có cần thiết phải khiến hai người kích động đến vậy không? Chưa đến lúc chúng tôi tu thành chính quả, khéo hai người đã đầu rơi máu chảy rồi. Yêu đương mà xảy ra án mạng, chắc chúng tôi có thể được ghi danh vào lịch sử đấy.”

Nhìn về phía Hách Nghĩa Thành, không cho anh cơ hội lên tiếng, Mục Khả ra lệnh: “Cậu, nằm xuống. Trong tám tuần, bệnh nhân phải hoàn toàn nghe lời bác sĩ. Cháu phụ trách chăm sóc, có thể xuống bếp nấu cơm, nói chuyện phiếm với cậu cũng không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối cự tuyệt tiếp nhận những gì làm tổn hại lỗ tai cháu.” Sắp xếp lại giường một lần nữa, mạnh mẽ ấn cậu nằm xuống, cô nói với Hạ Nhã Ngôn: “Em, tiếp tục làm việc. Trong vòng hai tháng tới, là bác sĩ thì nhiệm vụ của em chính là chữa bệnh cho cậu ấy, để cho cậu ấy trong thời gian ngắn nhất đạt hiệu quả trị liệu tốt nhất. Ngoài ra tất cả những chuyện khác không được để ý, bao gồm cả cãi nhau.”

Trừ lúc huấn luyện quân sự cô mấy lần gây sự với Hạ Hoằng Huân, Mục Khả thật sự rất ít khi tức giận. Chứng kiến sự tức giận của cô, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn nhất thời chấn động, hai người trừng mắt liếc nhau không dám lên tiếng nữa.

Đắp kín chăn cho Hách Nghĩa Thành, Mục Khả kéo cao cổ áo, bất đắc dĩ lại tức giận nói: “Tôi, cần yên tĩnh, lỗ tai sắp bị hai người làm điếc rồi, hẹn gặp lại!” Nói xong cô đút tay vào túi áo rời đi.

Bước nhanh xuống tầng dưới, không nhìn thấy bóng dáng Hạ Hoằng Huân, do dự một lúc, Mục Khả gọi điện thoại cho anh, kết quả từ đầu đến cuối đường dây bận, cô tức giận dập máy, thất vọng đi bộ trở về túc xá.

Sau ba ngày, bác sĩ cùng bệnh nhân lấy trầm mặc đối kháng. Bên tai Mục Khả đã được yên tĩnh chỉ im lặng ngắm vách tường.

Vì vậy, ba người vô cùng ăn ý bắt đầu im lặng là vàng. Phòng bệnh bị bao phủ dưới áp suất thấp làm cho người ta thở không nổi.

Gặp lại Thích Tử Di, cô ta vẫn làm ra vẻ thanh cao, chẳng qua cuối cùng cũng không giả vờ câm điếc được nữa, vẻ mặt nhàn nhạt mở miệng chào hỏi Mục Khả, cô nói: “Hoằng Huân không tới đây sao? Anh này, bận rộn là không còn để ý gì đến xung quanh nữa mà, sao lại không có thời gian ở cùng cô chứ?”

Kẻ ngu mới nghe không ra ẩn ý trong lời của cô ta. Mục Khả ngước mắt, nói rõ ràng dễ hiểu, nhưng ngữ khí lại sắc bén: “Tư cách để trở thành một quân tẩu khẳng định không đơn giản hơn quân y tốt đâu. Nếu ở cùng anh ấy thì phải học cách quý trọng nhau, quý trọng sự bất đắc dic của anh ấy, quý trọng sự dịu dàng và những gì anh ấy phải trả giá. Lúc anh ấy ở đây, anh ấy là tất cả. Lúc anh ấy không ở đây, tất cả là anh ấy.” Cong môi cười một tiếng, cô nói tiếp: “Chắc bác sĩ Thích có thể hiểu.”

Vốn không muốn so đo quá nhiều, dù sao lịch sử cũng không thể sửa lại, ai lại tình nguyện để người khác vô tình hay cố ý chèn ép khiêu khích chứ? Mục Khả thật sự không biết Thích Tử Di đứng ở lập trường gì nói chuyện với cô như vậy. Hạ Hoằng Huân là mối tình đầu của cô. Đối với tình yêu, Mục Khả trẻ tuổi hiểu cũng không nhiều, nhưng ít nhất cô cũng hiểu yêu nên đơn giản thuần túy, không thể trộn lẫn với những thứ lộn xộn ngổn ngang khác. Chủ yếu nhất là hai người phải bao dung lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau, nếu không rất khó có thể chung sống lâu dài.

Hạ Hoằng Huân cũng không phải một người toàn mỹ, anh huấn luyện đến không muốn sống, không biết thương tiếc thân thể, không hiểu lãng mạn, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, tính khí còn nóng nảy, nhưng mà Mục Khả cảm thấy anh chân thành, săn sóc quan tâm, cùng với dịu dàng và ôn tình hiếm thấy. Ở trong mắt Mục Khả, Hạ Hoằng Huân thật sự rất tốt rất tốt.

Mục Khả cảm thấy mình rất may mắn, không chỉ có cậu yêu thương chính cô hơn mọi thứ trên đời, còn có người yêu tốt như Hạ Hoằng Huân, cô rất thỏa mãn. Cô có thể mạnh mẽ phản bác Thích Tử Di, cũng là nhờ có tình yêu của anh. Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng đột nhiên tan biến, sắc mặt Mục Khả dịu xuống.

Không ngờ Mục Khả bề ngoài nhu nhược mà miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy. Thích Tử Di trấn định thong dong, nhân cách xấu xa do ghen tị trong lòng tạo ra sụp đổ trong nháy mắt, Thích Tử Di bật cười.

Có lẽ là bị Hạ Nhã Ngôn mắng nên tỉnh ngộ, hoặc có lẽ là cảm thấy Mục Khả không vui và khó xử nên Hách Nghĩa Thành trực tiếp nói với Tả Minh Hoàng không cần phải đưa đón Mục Khả nữa, thậm chí còn lấy lý do vì chăm sóc anh mà Mục Khả dẹp lịch học bổ túc sang một bên.

Mục Khả vốn cũng không thích phiền toái người khác, thấy cậu nhượng bộ như thế, cô càng thêm tận tâm tận lực chăm sóc anh. Ngày ngày tan làm liền chạy về túc xá làm đồ ăn cho anh, sau đó vui mừng chạy tới bệnh viện đưa. Chỉ tiếc, người nào đó không quá cảm kích.

Thiếu thức ăn ngon lại bổ dưỡng của Hạ Nhã Ngôn, một ngày nằm viện như sống một năm. Bưng bát, Hách Nghĩa Thành không kìm được thở dài.

“Đừng có khoa trương quá như vậy chứ, Tham Mưu Trưởng đại nhân.” Mục Khả đứng cạnh giường bị anh than vãn mất hết kiên nhẫn, cô không phục nói: “Cũng không phải là lần đầu tiên cậu ăn đồ ăn cháu làm, trước kia không phải cậu cảm thấy không tệ còn gì.”

Đó là bởi vì không có so sánh. Hách Nghĩa Thành giương mắt: “Cậu nói thế à? Cháu chắc không? Vậy cậu phải thu hồi.”

Mục Khả vì mình mà bất bình: “Tài nấu nướng của con quả thật kém Nhã Ngôn, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn chứ? Cậu xem, cháu còn bị cắt vào tay rồi đây này.”

Hách Nghĩa Thành cẩn thận đặt bát lên bàn, kéo bàn tay nhỏ bé của cô vuốt vuốt. Mục Khả cứ tưởng rằng anh định an ủi cô, thế nhưng anh lại khổ sở nói: “Thật ra thì……….. rất khó ăn!”

Mục Khả không những không tức giận, ngược lại cười, cô trêu nói: “Cậu à, dạ dày của cậu bị Nhã Ngôn chiều đến hư rồi, lấy tiêu chuẩn của cậu bây giờ, rất khó kiếm được mợ, đây cũng không phải là chuyện tốt.”

Hách Nghĩa Thành giơ tay lên gõ trán cô: “Quan tâm chuyện của cháu đi, còn chuyện mợ, không liên quan.”

Mục Khả chớp mắt to chuyện, cười hì hì nói: “Cháu thấy có người rất thích hợp.”

Hách Nghĩa Thành bị cô trêu chọc lòng hiếu kỳ cũng dâng lên, anh hỏi: “Ai?”

Mục Khả buồn cười mà không nói, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhã Ngôn đang gõ cửa bước vào.

Thân thiết chào hỏi với Mục Khả, Hạ Nhã Ngôn mặt lạnh dỡ cái nẹp ở chân Hách Nghĩa Thành, nghiêng đầu hỏi anh: “Y tá nói vết thương của anh có điểm là lạ, anh cảm thấy thế nào?”

Hách Nghĩa Thành thành thật trả lời: “Rất không thoải mái, cảm giác như có cái gì đó đè lên, khó chịu hơn hai ngày trước.”

Hạ Nhã Ngôn có chút tức giận: “Thế sao không nói sớm? Không muốn chân nữa có phải không?”

Bị cô lạnh nhạt kích thích, Hách Nghĩa Thành nằm ngửa mắt trợn trắng: “Cô hung dữ như vậy, tôi nào dám nói.”

Hạ Nhã Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Còn có gì anh không dám?”

Không biết vết thương lại tái phát, Mục Khả khẩn trương, cô gấp gáp hỏi: “Sao vậy, Nhã Ngôn? Vì sao càng ngày càng đau vậy? Có phải châm cứu giảm đau không?”

“Tốt nhất không nên, bất lợi cho việc hồi phục.” Không cố định lại thanh nẹp, sắc mặt Hạ Nhã Ngôn có vẻ hơi nặng nề nói với y tá đi theo: “Sắp xếp kiểm tra.”

Mục Khả cũng không dám hỏi nhiều, sau hàng loạt quá trình làm đủ loại kiểm tra cuối cùng kết luận là Hách Nghĩa Thành ăn uống không đầy đủ dẫn tới mạch máu chân co thắt lại, máu vận hành không thông.

Khi biết Hách Nghĩa Thành hai ngày nay ăn rất ít, Hạ Nhã Ngôn bất đắc dĩ thở dài, cô cúi đầu nói với Mục Khả đang sám hối: “Chân của anh ta đã bắt đầu vào giai đoạn chữa trị, trong thời gian này phải cung ứng lượng máu lớn. Chị ngày ngày cho anh ta uống canh tam thất, sẽ khiến cho mạch máu co lại, máu không lưu thông, bất lợi đối với việc tái tạo xương.”

Mục Khả giống như đứa bé làm sai việc gì, cô giải thích: “Chị thấy em cho cậu ấy ăn tam thất nên nghĩ rằng canh tâm thất tốt với cơ thể.”

Hạ Nhã Ngôn vô cùng chuyên nghiệp nói rõ: “Đó là lúc trước anh ta gãy xương nhẹ, chân của anh ta xảy ra xuất huyết bên trong, tích máu đọng lại, gây sưng, đau đớn, khi đó dùng tam thất có thể co lại mạch máu, rút ngắn thời gian ngưng máu, gia tăng chất làm đông máu, vô cùng thỏa đáng, sau này thì không được.”

“Đã hiểu.” Mục Khả khiêm tốn gật đầu, áy náy nhìn về Hách Nghĩa Thành, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, cậu, đều tại cháu quá ngu ngốc.”

Hách Nghĩa Thành nắm tay của cô an ủi: “Nói linh tinh gì vậy, cháu cũng không phải là bác sĩ, không hiểu những thứ này rất bình thường.”

Mục Khả khổ sở không kìm được, cô rút tay về lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cháu về trường học trước, buổi chiều còn có tiết, cháu phải ở đó.” Cô ở lại không những không thể chăm sóc Hách Nghĩa Thành, còn làm bệnh tình anh tăng thêm, Mục Khả rất áy náy.

Rất sợ mình nói nặng lời nói làm trong lòng Mục Khả sinh ra gánh nặng, Hạ Nhã Ngôn đuổi theo, sau đó đi đến phòng ăn lấy cơm cho Hách Nghĩa Thành. Đề phòng vết thương trên chân của anh tái phát lần nữa, đêm đó cô ở lại bệnh viện không về nhà.

Nửa đêm Hách Nghĩa Thành tỉnh lại, phát hiện Hạ Nhã Ngôn nằm ở đầu giường ngủ thiếp đi. Không rõ là tâm tình gì, có chút vui mừng, có chút phức tạp, thậm chí còn có mấy phần mâu thuẫn, cuối cùng, anh bất giác cười cười, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.

Bệnh tình Hách Nghĩa Thành ổn định, Mục Khả đi theo Hạ Nhã Ngôn học tập rất nhiều về cách chăm sóc thông thường. Nhìn thấy chiến tranh lạnh của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn đã được hóa giải, Mục Khả cảm thấy mất mát, cô ôm gối salon che mặt, trong miệng lẩm bẩm: “Hạ Hoằng Huân đáng chết, nhiều ngày như vậy rồi cũng không tới thăm em, làm như em không tồn tại có phải không? Rủa cho anh đi ô tô không khởi động được xe, đi xe đạp thì nổ lốp!” Dáng vẻ nghiến răng nghiến kia còn có lực sát thương hơn cả hôm cô bộc phát trong bệnh viện, căn bản đã quên mình đã tắt điện thoại đi động, còn rút luôn dây điện thoại ở ký túc xá ——

/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status