Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, chỉ là một nông gia chân lấm tay bùn, bởi vì "thông đồng" với nghĩa tử của Ông lão là Tưởng Khang Ninh, thông qua Tưởng Khang Ninh mà tiến cống tiên quả cho hoàng thượng, một bước leo lên tới chức Trung Dũng hầu đang trống. Hiện giờ Thiệu Vân An còn là thiếu gia Đại gia mất tích nhiều năm! Sự đảo ngược lớn này đủ để khiến người dân kinh thành bàn tán trong vài năm.
Ở bên ngoài, lời đồn đại nào cũng có, tự nhiên toàn bộ đều chua ngoa. Thiệu Vân An hai tai phớt lờ. Trước khi hồi thôn, hắn muốn sắp xếp xong hết chuyện cửa hàng lẩu và tiệm ăn tại gia. Quả nhiên như Thiệu Vân An đoán trước, An công công hoàn toàn không có khả năng phân thân, vội vã tới mức căng thẳng. Cho dù quân hậu có phái thêm thủ hạ cho ông, ông cũng không rảnh rỗi thêm chút nào.
Quân hậu rõ ràng có ý định bồi dưỡng Tưởng Khang Thần trở thành người thân tín phục vụ cho hoàng cung. Sau khi Tưởng Khang Thần trở về từ biên quan, quân hậu không giao nhiều việc sinh ý cho y nữa. An trạch tọa chấn kinh thành. Ngụy Hoằng Văn có kinh nghiệm già dặn hơn Tưởng Khang Thần đương nhiên càng thích hợp mở rộng kinh thương của Yến quốc ra ngoại quốc. Trong tay Tưởng Khang Thần hiện tại chỉ còn cửa hàng trang sức chưa khai trương, còn tửu lầu đã hoàn toàn giao lại cho An công công.
Tưởng Khang Thần có xuất thân danh môn, phụ thân từng là Nội các thủ phụ đại thần, phái người thế này đi làm sinh ý thì có hơi chút lãng phí, quân hậu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Vì vậy, về phần cửa hàng lẩu, An công công có thể đại diện quân hậu góp cổ phần, nhưng tuyệt đối không thể đứng ra lo liệu. Còn tiệm ăn tại gia, An công công không đề cập một câu. Trước đó, Thiệu Vân An đã nói, Quách Tử Mục muốn mở tiệm ăn tại gia. Quách Tử Mục là vương chính quân, An công công chắc chắn sẽ không mất nhãn lực mà nhúng tay vào.
An công công không dư tinh lực, Thiệu Vân An thì hữu tâm vô lực. Nói trắng ra, công việc kiếm tiền của quân hậu đều dựa hết vào hắn, không ai muốn hắn phải để thêm tâm vào những việc này. Thiệu Vân An cũng không đảm nhiệm nhiều việc, hắn chỉ cần ngồi chớ hốt bạc từ sinh ý của quân hậu. Ngụy Hoằng Văn không hé răng, bận rộn lo toan quá trời việc, y không cần phải xuất hiện trong ánh đèn sân khấu. Kinh doanh ở địa phương, Ngụy Hoằng Văn có thể nói là thành thạo hơn so với người ngoài.
Ý của Thiệu Vân An chính là, An công công (đại diện quân hậu), hắn và Quách Tử Mục, mỗi người chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, mười phần trăm còn lại để cho nghĩa phụ Sầm lão. Sầm lão vì hắn và Vương Thạch Tỉnh mới quyết định ở lại kinh thành, không chỉ như thế, ông còn viết thư cho Khang Thụy, khuyên y hồi kinh. Khang Thụy có tài, nếu chịu quay lại triều đình chỉ có lợi cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có được chỗ đứng vững chắc ở kinh thành trong tương lai. Gia đình Sầm lão và Trung Dũng hầu đã ràng buộc với nhau, ngay cả Khang Thụy cũng không tránh khỏi. Một khi đã như vậy, thay vì chờ đợi tương lai bị người ngáng chân, không bằng tự mình trở nên mạnh mẽ.
Lý do Thiệu Vân An muốn để dành mười phần trăm cổ phần cho Sầm lão là vì lo nghĩ cho ông. Sầm lão không có sản nghiệp riêng ở kinh thành. Nhi tử dạy học ở Quốc tử giám, bổng lộc không cao, Thiệu Vân An đương nhiên phải tính toán cho người cha này của mình. Sau khi tu sửa xong Trung Dũng hầu phủ, hắn và Vương Thạch Tỉnh sẽ đưa phu thê Sầm lão tới ở cùng. Dù sao đều là nhi tử, ở chỗ nào cũng giống nhau. Còn về phía Túc Thần Dật, phủ Đại tướng quân chưa có ai phân gia, Túc Thần Dật phải ở phủ tướng quân, nhưng Trung Dũng hầu phủ luôn luôn có chỗ dành cho y. Túc Thần Dật nhớ nhi tử thì có thể tới đây ở, tùy vào ý của y. Túc Thần Dật rất vui với sự sắp xếp này. Tuy nhiên, cổ phần của Thiệu Vân An trong cửa hàng lẩu lại chuyển qua cho Túc Thần Dật. Phủ Đại tướng quân nhiều người, còn hay hỗ trợ các binh sĩ tàn tật, cho nên không giàu có như người ngoài nghĩ. Là người của Đại gia, Thiệu Vân An không thể làm ngơ. Túc Thần Dật không cần xử lý sự vụ trong nhà, vừa hay có thể giúp hắn quản lý sinh ý ở kinh thành.
Thiệu Vân An tính toán lừa Hứa chưởng quầy tới kinh thành để quản lý cửa hàng lấu. Sinh ý của Vân long tửu lầu ở huyện Vĩnh Tu đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, vận hành ổn định thì không có vấn đề gì, tìm một chưởng quầy thích hợp ở huyện Vĩnh Ty không thành vấn đề. Còn nếu tìm không được thì cứ để Ngụy Hoằng Văn nghĩ cách.
Tiệm ăn tại gia có thể coi là công việc kinh doanh riêng của Quách Tử Mục. Thiệu Vân An và Quách Tử Mục đã thương lượng tại vương phủ ba bốn ngày liền để hoàn thiện mô hình kinh doanh và các món ăn cho tiệm ăn tại gia. Mộ Dung thế tử là một người có khả năng, Quách Tử Mục biết tính toán và nấu ăn, có Mộ Dung thế tử giúp đỡ, sẽ không xảy ra sự cố. Thật ra, Thiệu Vân An không lo lắng lắm. Tuy nhiên, hiện tại Quách Tử Mục không có tiền, vương phủ cần phải sửa chữa, vốn riêng của La Vinh Vương trừ bỏ bất động sản, còn lại tiền bạc, Quách Tử Mục thu một ít rồi đưa hết cho Mộ Dung thế tử, công trướng của vương phủ không được dư cho lắm. Một phần dùng để sửa sang vương phủ, phần còn lại dùng cho tiệm ăn tại gia có hơi miễn cưỡng. Thiệu Vân An không nói hai lời, cho Quách Tử Mục mượn một ngàn lượng bạc, tuy rằng hiện tại thiếu nợ hơi nhiều, nhưng món nợ này sau này sẽ trả. Tiền mang tới kinh thành lần này chưa bị xê dịch nhiều, vẫn còn ở trên người.
Quách Tử Mục không khách khí với Thiệu Vân An, thu một ngàn lượng, viết giấy nợ. Thiệu Vân An không cần lợi tức, Quách Tử Mục cũng không ra vẻ, y sẽ trả góp tiền nợ một nghìn lượng bạc không tính lãi.
Trong tay Quách Tử Mục còn một cửa hàng bán điểm tâm bánh ngọt, tuy nói cửa hàng này thuộc sở hữu của tập toàn Vân Long, nhưng Thiệu Vân An đã trao quyền kinh doanh cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục là một người nhanh nhạy thực thụ, có sự đồng ý của quân hậu, Quách Tử Mục có ba mươi phần trăm cổ phần của tiệm điểm tâm, coi như đây là sự ưu ái của quân hậu dành cho La Vinh Vương.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Quách Tử Mục, Thiệu Vân An rốt cuộc có thể yên tâm. Không chừng đợi vài năm nữa, ở kinh thành lại nổi lên một phú thương gọi là vương chính quân.
Thiệu Vân An và Quách Tử Mục bận rộn việc mở tiệm ăn, Vương Thạch Tỉnh càng không nhàn rỗi. Hắn mang những người được Vĩnh Minh Đế ban cho tới xây dựng căn cứ thí nghiệm ở ngoại ô kinh thành. Quách Tử Mục đã lựa chọn ba mươi mẫu đất của vương phủ, giao cho Vương Thạch Tỉnh, nhờ làm căn cứ thí nghiệm. Quách Tử Mục hiểu rõ lợi nhuận cất chứa trong cái tây hồng và dưa chuột, chỉ cần chúng phát triển thuận lợi, nhất định sẽ hái ra tiền. Vì vậy, Vương Thạch Tỉnh hiện tại đang ở ngoại ô kinh thành làm thí nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại. Mộ Dung Nghi cũng đi theo. Chính y là người cầu hoàng thượng ban cho việc này, Vĩnh Minh Đế đồng ý không cần suy nghĩ.
Thân thể Mộ Dung Nghi hồi phục, rất nhiều người đang chờ xem khi nào y vào triều. Mộ Dung Nghi là thế tử vương gia, là hoàng tộc, thân thể hồi phục rồi, dù có giống như La Vinh Vương không màng triều chính, nhưng vẫn phải vào triều làm việc. Nhưng không ai ngờ tới, Mộ Dung thế tử lại xin tới ngoại ô làm ruộng! Y không tiến vào lục bộ, không theo phụ thân thượng triều nghe tấu chương và quyết định sự việc, mà chạy đi làm nông gia chân lấm tay bùn! Nhiều người cho rằng Mộ Dung thế tử thật ngớ ngẩn. Chỉ có Thiệu Vân An là hiểu rõ, có lẽ y tính giảm béo.
Sau khi lời đồn đại trong kinh thành truyền tới tai Mộ Dung thế tử, Mộ Dung thế tử phơi nắng tới mức mặt đỏ bừng bừng đang nhàn nhã uống dữu tử trà, nheo nheo mắt nói. "Cái thân thể này hẳn là đã giảm được một ít."
***
Nhận được khẩu dụ từ trong cung, Quách Tử Mục ngẩn người. La Vinh Vương không ở trong phủ, thế tử ở vùng ngoại ô, quân hậu muốn y tiến cung, là vì sao?
Dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Quách Tử Mục cắn môi, hỏi tên người hầu mà La Vinh Vương an bài cho y. "Chỉ nói là muốn ta tiến cung sao?"
"Vâng. Người nọ chỉ nói, thiên tuế muốn ngài tiến cung."
Bình ổn tâm trạng, Quách Tử Mục đứng lên. "Vậy đi thôi."
"Nô tài thay y phục cho chính quân."
"Không cần, ta tự mình làm, ngươi đi chuẩn bị một ít điểm tâm ta mới làm hồi sáng."
"Vâng."
Đi theo bên cạnh Thiệu Vân An lâu như vậy, Quách Tử Mục vô tri vô giác mà học được một số cách đối nhân xử thế. Cho dù mục đích của quân hậu tìm y là gì, cứ mang theo vài món quà nhỏ sẽ không có hại.
Sau khi thay y phục, Quách Tử Mục mang theo tôi tớ và một ít điểm tâm tinh xảo tiến vào xe ngựa đón từ hoàng cung. Dọc theo đường đi, Quách Tử Mục có chút thấp thỏm, giơ tay sờ mặt nạ. Khi ra ngoài, y vẫn quen mang mặt nạ, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người cao cao tại thượng, chỉ là y chưa từng gỡ mặt nạ ra một lần, đối phương cũng chưa từng yêu cầu, bất quá lần này tới, không thể lại để đối phương tự mở miệng.
Quân hậu ở Cẩm Hoa cung, Quách Tử Mục cúi đầu đi theo cung nữ, bước qua ngạch cửa, đi vào Cẩm Hoa cung. Đi chưa được mấy bước liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. "Tiểu Mục."
Quách Tử Mục kinh ngạc ngẩng đầu. "Mộ Dung!"
Ngài ấy cũng ở đây ư!
La Vinh Vương vui sướng tiến tới dắt tay y, Quách Tử Mục nhìn qua, Thiệu Vân An thế nhưng có mặt. Trái tim lo lắng lúc này đã vững vàng trở lại chỗ cũ.
"Quách tiểu ca, ngươi mang theo cái gì đó?"
Thiệu Vân An tiến lên cầm hộp điểm tâm trong tay Quách Tử Mục, phát hiện ngón tay Quách Tử Mục lạnh ngắt, ngẩng đầu chớp mắt nhìn đối phương. Quách Tử Mục mím môi cười nói không sao cả.
Cầm hộp đồ ăn, Thiệu Vân An mở ra, sau đó. "Oa, là bánh mochi!" Thiệu Vân An vô thức cầm một cái lên cắn một miếng, rồi ngạc nhiên mà nói với người đang ngồi trên chủ thượng. "Ta đã nói mà, đồ ăn Quách tiểu ca làm ăn quá ngon, tiểu thúc mau nếm thử đi."
Vừa nói hắn vừa bước tới, đặt hộp điểm tâm ở bên cạnh quân hậu, rồi nói tiếp. "Món này phải dùng với trà thơm, để ta pha."
Cách nói chuyện của Thiệu Vân An cứ như người trong gia đình đang họp mặt. Quách Tử Mục thực tự nhiên nói. "Ta đã để một lúc rồi, sẽ hơi lạnh."
"Cái này ăn lạnh mới ngon."
Quân hậu mỉm cười nhấc lên, cắn một miếng, ngạc nhiên gật đầu. "Ăn ngon." Nhìn La Vinh Vương đang nhếch mép cười. "Vương thúc thật là có lộc ăn." Lại quay qua nhìn Quách Tử Mục. "Vương chính quân sau này có rảnh thì tiến cung thường xuyên đi, dạy bổn quân làm một ít đồ ngọt."
Quách Tử Mục. "Quân hậu thích là phúc phận của ta."
Không yêu cầu Quách Tử Mục gỡ mặt nạ, quân hậu ăn bánh mochi, uống mấy hớp trà Thiệu Vân An pha, nói. "Đều là người trong nhà, Vương chính quân không cần câu nệ, ngồi xuống nói chuyện."
La Vinh Vương kéo Quách Tử Mục ngồi xuống, cũng kéo luôn cánh tay đang định gỡ mặt nạ của Quách Tử Mục. Quân hậu nói. "Hoàng thúc vội vã nghênh thú Vương chính quân, Khâm Thiên Giám đã chọn xong ngày tốt, là mười tám tháng mười một. Ngày không còn xa, sẽ mau tới, hoàng thúc thấy thế nào."
"Tốt tốt, là mười tám tháng mười một."
Nếu không phải vì bận tâm Quách Tử Mục bị ủy khuất, La Vinh Vương hận không thể thú người ta vào cửa ngay ngày mai, như vậy mới an tâm nhất. Quách Tử Mục không có ý kiến về chuyện này, y cũng muốn vào cửa sớm, tránh đem dài lắm mộng."
"Quách Tốn."
Quách Tốn nâng một khay đồ vật kính cẩn dâng cho La Vinh Vương.
Quân hậu. "Đây là danh sách quà tặng An nhi giúp đỡ chuẩn bị, hoàng thúc nhìn xem có gì thiếu sót hay không."
Quách Tử Mục chớp mắt, gọi y tiến cung là vì chuyện này sao? Thiệu Vân An chen vào nói. "Mộ Dung bá bá, hỉ phục của ngài và Quách tiểu ca cứ giao cho ta đi, hoàng thượng ban cho ta một cái dệt phường, ta vừa lúc có thể dùng. Ta bảo đảm, hỉ phục của ngài và Quách tiểu ca ngày đó sẽ soái nhất bầu trời. Nhân tiện, ngài cũng quản cáo cho cửa hàng y phục Vân Long luôn."
La Vinh Vương cười ha hả. "Được. Mộ Dung bá bá không vấn đề, tiểu Mục là xinh đẹp nhất."
"Yên tâm, cứ đặt ở ta."
La Vinh Vương nhìn quân hậu khóe miệng nở nụ cười. "Quân hậu chuẩn bị mở cửa hàng y phục Vân Long sao?"
Quân hậu cưng chiều cười nói. "An nhi nói Ni tử muốn dệt phường, sau này làm của hồi môn cho Ni tử đi. Bất quá, mở thì cứ mở, An nhi muốn làm y phục nào cứ tùy hắn. Hoàng thúc kiểm tra danh mục quà tặng đi, nếu có gì không ổn thì hôm nay nên giải quyết luôn, sớm chuẩn bị."
"Đã để quân hậu lo lắng."
La Vinh Vương mở danh mục quà tặng, nét chữ dày đặc khiến ông có hơi hoa mắt.
Danh sách quà tặng này nhiều tới mức vượt quá mong đợi, ngoại trừ những thứ cần thiết cho hôn sự của hoàng tộc, những món còn lại khiến La Vinh Vương ngượng ngùng. Thời điểm hoàn thượng thành thân cũng không khoa trương tới mức này.
Không cần đọc hết, La Vinh Vương khép lại nói. "Thiên tuế, thế này quá nhiều."
Quân hậu đạm cười. "Không nhiều lắm. Ngoại trừ phần của hoàng tộc nên bỏ ra, còn lại đều do An nhi chuẩn bị. Vương chính quân là nghĩa đệ của Trung Dũng hầu, ngài là thân vương hoàng thất duy nhất, mặc kệ là sính lễ hay của hồi môn đều không thể sơ suất. An nhi nói, tới lúc thành thân, của hồi môn của Vương Chính quân phải chuẩn bị đủ mười rương đỏ, như thế mới có thể thể hiện hết sự đại tài khí thô của Trung Dũng hầu.
Lúc nhắc tới bốn chữ kia, quân hậu còn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đè nén mấy câu chửi bậy trong đầu, cười tủm tỉm nói. "Ta phải để cho mấy người coi thường nhà ta biết, nhà ta không có gì chỉ có tiền, rất rất nhiều tiền." Không phải vị "tiểu thẩm" hay khóc lóc của hắn mong muốn hắn thật là "tài đại khí thô" sao. (Đố các bạn biết vị tiểu thẩm mà Thiệu Vân An nói là ai nè?)
Quân hậu chọc vào giữa trán Thiệu Vân An. "Ngươi định khơi dậy lòng căm thù của mọi người sao."
La Vinh Vương cười cười, khóe mắt Quách Tử Mục hơi hồng hồng. Thiệu Vân An đang tạo mặt mũi cho y mà. Quân hậu nhìn La Vinh Vương. "Hoàng thúc có điểm nào không hài lòng không?"
"Không có không có, chỉ là quá nhiều."
"Vậy còn Vương chính quân?"
Quách Tử Mục lập tức lắc đầu. "Nhiều lắm."
Quân hậu. "Hoàng thúc đại hôn không chỉ tăng thêm hỉ khí cho hoàng thất, mà còn tăng thêm thể diện cho Trung Dũng hầu. Nếu hoàng thúc và Vương chính quân không có điểm nào không hài lòng, vậy cứ quyết định thế đi."
Quách Tốn lập tức tiến lên nhận danh sách quà tặng. La Vinh Vương dắt tay Quách Tử Mục, đứng dậy hành lễ. "Hôn sự của thần do thiên tuế toàn quyền làm chủ. Thiên tuế bận rộn, thần và chính quân lui về trước."
"Được rồi. Nhà đấu giá Vân Long sắp khai trương, hoàng thúc và Vương chính quân nhớ tới ủng hộ."
"Tạ thiên tuế."
Quân hậu không có ý định giữ người lại. La Vinh Vương và Quách Tử Mục mang theo thiệp mời của nhà đấu giá rời đi. Thiệu Vân An chưa xin lui, quân hậu cũng không có ý định để hắn đi trước. Danh sách quà tặng này tuy là sính lễ, nhưng bao gồm cả của hồi môn của Quách Tử Mục, có thể nói, đối với hôn sự của La Vinh Vương và Quách Tử Mục, Thiệu Vân An và Vĩnh Minh Đế muốn tổ chức thật khoa trương, dù sao nợ cũng nhiều rồi, không lo.
Ở bên ngoài, lời đồn đại nào cũng có, tự nhiên toàn bộ đều chua ngoa. Thiệu Vân An hai tai phớt lờ. Trước khi hồi thôn, hắn muốn sắp xếp xong hết chuyện cửa hàng lẩu và tiệm ăn tại gia. Quả nhiên như Thiệu Vân An đoán trước, An công công hoàn toàn không có khả năng phân thân, vội vã tới mức căng thẳng. Cho dù quân hậu có phái thêm thủ hạ cho ông, ông cũng không rảnh rỗi thêm chút nào.
Quân hậu rõ ràng có ý định bồi dưỡng Tưởng Khang Thần trở thành người thân tín phục vụ cho hoàng cung. Sau khi Tưởng Khang Thần trở về từ biên quan, quân hậu không giao nhiều việc sinh ý cho y nữa. An trạch tọa chấn kinh thành. Ngụy Hoằng Văn có kinh nghiệm già dặn hơn Tưởng Khang Thần đương nhiên càng thích hợp mở rộng kinh thương của Yến quốc ra ngoại quốc. Trong tay Tưởng Khang Thần hiện tại chỉ còn cửa hàng trang sức chưa khai trương, còn tửu lầu đã hoàn toàn giao lại cho An công công.
Tưởng Khang Thần có xuất thân danh môn, phụ thân từng là Nội các thủ phụ đại thần, phái người thế này đi làm sinh ý thì có hơi chút lãng phí, quân hậu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Vì vậy, về phần cửa hàng lẩu, An công công có thể đại diện quân hậu góp cổ phần, nhưng tuyệt đối không thể đứng ra lo liệu. Còn tiệm ăn tại gia, An công công không đề cập một câu. Trước đó, Thiệu Vân An đã nói, Quách Tử Mục muốn mở tiệm ăn tại gia. Quách Tử Mục là vương chính quân, An công công chắc chắn sẽ không mất nhãn lực mà nhúng tay vào.
An công công không dư tinh lực, Thiệu Vân An thì hữu tâm vô lực. Nói trắng ra, công việc kiếm tiền của quân hậu đều dựa hết vào hắn, không ai muốn hắn phải để thêm tâm vào những việc này. Thiệu Vân An cũng không đảm nhiệm nhiều việc, hắn chỉ cần ngồi chớ hốt bạc từ sinh ý của quân hậu. Ngụy Hoằng Văn không hé răng, bận rộn lo toan quá trời việc, y không cần phải xuất hiện trong ánh đèn sân khấu. Kinh doanh ở địa phương, Ngụy Hoằng Văn có thể nói là thành thạo hơn so với người ngoài.
Ý của Thiệu Vân An chính là, An công công (đại diện quân hậu), hắn và Quách Tử Mục, mỗi người chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, mười phần trăm còn lại để cho nghĩa phụ Sầm lão. Sầm lão vì hắn và Vương Thạch Tỉnh mới quyết định ở lại kinh thành, không chỉ như thế, ông còn viết thư cho Khang Thụy, khuyên y hồi kinh. Khang Thụy có tài, nếu chịu quay lại triều đình chỉ có lợi cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có được chỗ đứng vững chắc ở kinh thành trong tương lai. Gia đình Sầm lão và Trung Dũng hầu đã ràng buộc với nhau, ngay cả Khang Thụy cũng không tránh khỏi. Một khi đã như vậy, thay vì chờ đợi tương lai bị người ngáng chân, không bằng tự mình trở nên mạnh mẽ.
Lý do Thiệu Vân An muốn để dành mười phần trăm cổ phần cho Sầm lão là vì lo nghĩ cho ông. Sầm lão không có sản nghiệp riêng ở kinh thành. Nhi tử dạy học ở Quốc tử giám, bổng lộc không cao, Thiệu Vân An đương nhiên phải tính toán cho người cha này của mình. Sau khi tu sửa xong Trung Dũng hầu phủ, hắn và Vương Thạch Tỉnh sẽ đưa phu thê Sầm lão tới ở cùng. Dù sao đều là nhi tử, ở chỗ nào cũng giống nhau. Còn về phía Túc Thần Dật, phủ Đại tướng quân chưa có ai phân gia, Túc Thần Dật phải ở phủ tướng quân, nhưng Trung Dũng hầu phủ luôn luôn có chỗ dành cho y. Túc Thần Dật nhớ nhi tử thì có thể tới đây ở, tùy vào ý của y. Túc Thần Dật rất vui với sự sắp xếp này. Tuy nhiên, cổ phần của Thiệu Vân An trong cửa hàng lẩu lại chuyển qua cho Túc Thần Dật. Phủ Đại tướng quân nhiều người, còn hay hỗ trợ các binh sĩ tàn tật, cho nên không giàu có như người ngoài nghĩ. Là người của Đại gia, Thiệu Vân An không thể làm ngơ. Túc Thần Dật không cần xử lý sự vụ trong nhà, vừa hay có thể giúp hắn quản lý sinh ý ở kinh thành.
Thiệu Vân An tính toán lừa Hứa chưởng quầy tới kinh thành để quản lý cửa hàng lấu. Sinh ý của Vân long tửu lầu ở huyện Vĩnh Tu đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, vận hành ổn định thì không có vấn đề gì, tìm một chưởng quầy thích hợp ở huyện Vĩnh Ty không thành vấn đề. Còn nếu tìm không được thì cứ để Ngụy Hoằng Văn nghĩ cách.
Tiệm ăn tại gia có thể coi là công việc kinh doanh riêng của Quách Tử Mục. Thiệu Vân An và Quách Tử Mục đã thương lượng tại vương phủ ba bốn ngày liền để hoàn thiện mô hình kinh doanh và các món ăn cho tiệm ăn tại gia. Mộ Dung thế tử là một người có khả năng, Quách Tử Mục biết tính toán và nấu ăn, có Mộ Dung thế tử giúp đỡ, sẽ không xảy ra sự cố. Thật ra, Thiệu Vân An không lo lắng lắm. Tuy nhiên, hiện tại Quách Tử Mục không có tiền, vương phủ cần phải sửa chữa, vốn riêng của La Vinh Vương trừ bỏ bất động sản, còn lại tiền bạc, Quách Tử Mục thu một ít rồi đưa hết cho Mộ Dung thế tử, công trướng của vương phủ không được dư cho lắm. Một phần dùng để sửa sang vương phủ, phần còn lại dùng cho tiệm ăn tại gia có hơi miễn cưỡng. Thiệu Vân An không nói hai lời, cho Quách Tử Mục mượn một ngàn lượng bạc, tuy rằng hiện tại thiếu nợ hơi nhiều, nhưng món nợ này sau này sẽ trả. Tiền mang tới kinh thành lần này chưa bị xê dịch nhiều, vẫn còn ở trên người.
Quách Tử Mục không khách khí với Thiệu Vân An, thu một ngàn lượng, viết giấy nợ. Thiệu Vân An không cần lợi tức, Quách Tử Mục cũng không ra vẻ, y sẽ trả góp tiền nợ một nghìn lượng bạc không tính lãi.
Trong tay Quách Tử Mục còn một cửa hàng bán điểm tâm bánh ngọt, tuy nói cửa hàng này thuộc sở hữu của tập toàn Vân Long, nhưng Thiệu Vân An đã trao quyền kinh doanh cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục là một người nhanh nhạy thực thụ, có sự đồng ý của quân hậu, Quách Tử Mục có ba mươi phần trăm cổ phần của tiệm điểm tâm, coi như đây là sự ưu ái của quân hậu dành cho La Vinh Vương.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Quách Tử Mục, Thiệu Vân An rốt cuộc có thể yên tâm. Không chừng đợi vài năm nữa, ở kinh thành lại nổi lên một phú thương gọi là vương chính quân.
Thiệu Vân An và Quách Tử Mục bận rộn việc mở tiệm ăn, Vương Thạch Tỉnh càng không nhàn rỗi. Hắn mang những người được Vĩnh Minh Đế ban cho tới xây dựng căn cứ thí nghiệm ở ngoại ô kinh thành. Quách Tử Mục đã lựa chọn ba mươi mẫu đất của vương phủ, giao cho Vương Thạch Tỉnh, nhờ làm căn cứ thí nghiệm. Quách Tử Mục hiểu rõ lợi nhuận cất chứa trong cái tây hồng và dưa chuột, chỉ cần chúng phát triển thuận lợi, nhất định sẽ hái ra tiền. Vì vậy, Vương Thạch Tỉnh hiện tại đang ở ngoại ô kinh thành làm thí nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại. Mộ Dung Nghi cũng đi theo. Chính y là người cầu hoàng thượng ban cho việc này, Vĩnh Minh Đế đồng ý không cần suy nghĩ.
Thân thể Mộ Dung Nghi hồi phục, rất nhiều người đang chờ xem khi nào y vào triều. Mộ Dung Nghi là thế tử vương gia, là hoàng tộc, thân thể hồi phục rồi, dù có giống như La Vinh Vương không màng triều chính, nhưng vẫn phải vào triều làm việc. Nhưng không ai ngờ tới, Mộ Dung thế tử lại xin tới ngoại ô làm ruộng! Y không tiến vào lục bộ, không theo phụ thân thượng triều nghe tấu chương và quyết định sự việc, mà chạy đi làm nông gia chân lấm tay bùn! Nhiều người cho rằng Mộ Dung thế tử thật ngớ ngẩn. Chỉ có Thiệu Vân An là hiểu rõ, có lẽ y tính giảm béo.
Sau khi lời đồn đại trong kinh thành truyền tới tai Mộ Dung thế tử, Mộ Dung thế tử phơi nắng tới mức mặt đỏ bừng bừng đang nhàn nhã uống dữu tử trà, nheo nheo mắt nói. "Cái thân thể này hẳn là đã giảm được một ít."
***
Nhận được khẩu dụ từ trong cung, Quách Tử Mục ngẩn người. La Vinh Vương không ở trong phủ, thế tử ở vùng ngoại ô, quân hậu muốn y tiến cung, là vì sao?
Dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Quách Tử Mục cắn môi, hỏi tên người hầu mà La Vinh Vương an bài cho y. "Chỉ nói là muốn ta tiến cung sao?"
"Vâng. Người nọ chỉ nói, thiên tuế muốn ngài tiến cung."
Bình ổn tâm trạng, Quách Tử Mục đứng lên. "Vậy đi thôi."
"Nô tài thay y phục cho chính quân."
"Không cần, ta tự mình làm, ngươi đi chuẩn bị một ít điểm tâm ta mới làm hồi sáng."
"Vâng."
Đi theo bên cạnh Thiệu Vân An lâu như vậy, Quách Tử Mục vô tri vô giác mà học được một số cách đối nhân xử thế. Cho dù mục đích của quân hậu tìm y là gì, cứ mang theo vài món quà nhỏ sẽ không có hại.
Sau khi thay y phục, Quách Tử Mục mang theo tôi tớ và một ít điểm tâm tinh xảo tiến vào xe ngựa đón từ hoàng cung. Dọc theo đường đi, Quách Tử Mục có chút thấp thỏm, giơ tay sờ mặt nạ. Khi ra ngoài, y vẫn quen mang mặt nạ, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người cao cao tại thượng, chỉ là y chưa từng gỡ mặt nạ ra một lần, đối phương cũng chưa từng yêu cầu, bất quá lần này tới, không thể lại để đối phương tự mở miệng.
Quân hậu ở Cẩm Hoa cung, Quách Tử Mục cúi đầu đi theo cung nữ, bước qua ngạch cửa, đi vào Cẩm Hoa cung. Đi chưa được mấy bước liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. "Tiểu Mục."
Quách Tử Mục kinh ngạc ngẩng đầu. "Mộ Dung!"
Ngài ấy cũng ở đây ư!
La Vinh Vương vui sướng tiến tới dắt tay y, Quách Tử Mục nhìn qua, Thiệu Vân An thế nhưng có mặt. Trái tim lo lắng lúc này đã vững vàng trở lại chỗ cũ.
"Quách tiểu ca, ngươi mang theo cái gì đó?"
Thiệu Vân An tiến lên cầm hộp điểm tâm trong tay Quách Tử Mục, phát hiện ngón tay Quách Tử Mục lạnh ngắt, ngẩng đầu chớp mắt nhìn đối phương. Quách Tử Mục mím môi cười nói không sao cả.
Cầm hộp đồ ăn, Thiệu Vân An mở ra, sau đó. "Oa, là bánh mochi!" Thiệu Vân An vô thức cầm một cái lên cắn một miếng, rồi ngạc nhiên mà nói với người đang ngồi trên chủ thượng. "Ta đã nói mà, đồ ăn Quách tiểu ca làm ăn quá ngon, tiểu thúc mau nếm thử đi."
Vừa nói hắn vừa bước tới, đặt hộp điểm tâm ở bên cạnh quân hậu, rồi nói tiếp. "Món này phải dùng với trà thơm, để ta pha."
Cách nói chuyện của Thiệu Vân An cứ như người trong gia đình đang họp mặt. Quách Tử Mục thực tự nhiên nói. "Ta đã để một lúc rồi, sẽ hơi lạnh."
"Cái này ăn lạnh mới ngon."
Quân hậu mỉm cười nhấc lên, cắn một miếng, ngạc nhiên gật đầu. "Ăn ngon." Nhìn La Vinh Vương đang nhếch mép cười. "Vương thúc thật là có lộc ăn." Lại quay qua nhìn Quách Tử Mục. "Vương chính quân sau này có rảnh thì tiến cung thường xuyên đi, dạy bổn quân làm một ít đồ ngọt."
Quách Tử Mục. "Quân hậu thích là phúc phận của ta."
Không yêu cầu Quách Tử Mục gỡ mặt nạ, quân hậu ăn bánh mochi, uống mấy hớp trà Thiệu Vân An pha, nói. "Đều là người trong nhà, Vương chính quân không cần câu nệ, ngồi xuống nói chuyện."
La Vinh Vương kéo Quách Tử Mục ngồi xuống, cũng kéo luôn cánh tay đang định gỡ mặt nạ của Quách Tử Mục. Quân hậu nói. "Hoàng thúc vội vã nghênh thú Vương chính quân, Khâm Thiên Giám đã chọn xong ngày tốt, là mười tám tháng mười một. Ngày không còn xa, sẽ mau tới, hoàng thúc thấy thế nào."
"Tốt tốt, là mười tám tháng mười một."
Nếu không phải vì bận tâm Quách Tử Mục bị ủy khuất, La Vinh Vương hận không thể thú người ta vào cửa ngay ngày mai, như vậy mới an tâm nhất. Quách Tử Mục không có ý kiến về chuyện này, y cũng muốn vào cửa sớm, tránh đem dài lắm mộng."
"Quách Tốn."
Quách Tốn nâng một khay đồ vật kính cẩn dâng cho La Vinh Vương.
Quân hậu. "Đây là danh sách quà tặng An nhi giúp đỡ chuẩn bị, hoàng thúc nhìn xem có gì thiếu sót hay không."
Quách Tử Mục chớp mắt, gọi y tiến cung là vì chuyện này sao? Thiệu Vân An chen vào nói. "Mộ Dung bá bá, hỉ phục của ngài và Quách tiểu ca cứ giao cho ta đi, hoàng thượng ban cho ta một cái dệt phường, ta vừa lúc có thể dùng. Ta bảo đảm, hỉ phục của ngài và Quách tiểu ca ngày đó sẽ soái nhất bầu trời. Nhân tiện, ngài cũng quản cáo cho cửa hàng y phục Vân Long luôn."
La Vinh Vương cười ha hả. "Được. Mộ Dung bá bá không vấn đề, tiểu Mục là xinh đẹp nhất."
"Yên tâm, cứ đặt ở ta."
La Vinh Vương nhìn quân hậu khóe miệng nở nụ cười. "Quân hậu chuẩn bị mở cửa hàng y phục Vân Long sao?"
Quân hậu cưng chiều cười nói. "An nhi nói Ni tử muốn dệt phường, sau này làm của hồi môn cho Ni tử đi. Bất quá, mở thì cứ mở, An nhi muốn làm y phục nào cứ tùy hắn. Hoàng thúc kiểm tra danh mục quà tặng đi, nếu có gì không ổn thì hôm nay nên giải quyết luôn, sớm chuẩn bị."
"Đã để quân hậu lo lắng."
La Vinh Vương mở danh mục quà tặng, nét chữ dày đặc khiến ông có hơi hoa mắt.
Danh sách quà tặng này nhiều tới mức vượt quá mong đợi, ngoại trừ những thứ cần thiết cho hôn sự của hoàng tộc, những món còn lại khiến La Vinh Vương ngượng ngùng. Thời điểm hoàn thượng thành thân cũng không khoa trương tới mức này.
Không cần đọc hết, La Vinh Vương khép lại nói. "Thiên tuế, thế này quá nhiều."
Quân hậu đạm cười. "Không nhiều lắm. Ngoại trừ phần của hoàng tộc nên bỏ ra, còn lại đều do An nhi chuẩn bị. Vương chính quân là nghĩa đệ của Trung Dũng hầu, ngài là thân vương hoàng thất duy nhất, mặc kệ là sính lễ hay của hồi môn đều không thể sơ suất. An nhi nói, tới lúc thành thân, của hồi môn của Vương Chính quân phải chuẩn bị đủ mười rương đỏ, như thế mới có thể thể hiện hết sự đại tài khí thô của Trung Dũng hầu.
Lúc nhắc tới bốn chữ kia, quân hậu còn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đè nén mấy câu chửi bậy trong đầu, cười tủm tỉm nói. "Ta phải để cho mấy người coi thường nhà ta biết, nhà ta không có gì chỉ có tiền, rất rất nhiều tiền." Không phải vị "tiểu thẩm" hay khóc lóc của hắn mong muốn hắn thật là "tài đại khí thô" sao. (Đố các bạn biết vị tiểu thẩm mà Thiệu Vân An nói là ai nè?)
Quân hậu chọc vào giữa trán Thiệu Vân An. "Ngươi định khơi dậy lòng căm thù của mọi người sao."
La Vinh Vương cười cười, khóe mắt Quách Tử Mục hơi hồng hồng. Thiệu Vân An đang tạo mặt mũi cho y mà. Quân hậu nhìn La Vinh Vương. "Hoàng thúc có điểm nào không hài lòng không?"
"Không có không có, chỉ là quá nhiều."
"Vậy còn Vương chính quân?"
Quách Tử Mục lập tức lắc đầu. "Nhiều lắm."
Quân hậu. "Hoàng thúc đại hôn không chỉ tăng thêm hỉ khí cho hoàng thất, mà còn tăng thêm thể diện cho Trung Dũng hầu. Nếu hoàng thúc và Vương chính quân không có điểm nào không hài lòng, vậy cứ quyết định thế đi."
Quách Tốn lập tức tiến lên nhận danh sách quà tặng. La Vinh Vương dắt tay Quách Tử Mục, đứng dậy hành lễ. "Hôn sự của thần do thiên tuế toàn quyền làm chủ. Thiên tuế bận rộn, thần và chính quân lui về trước."
"Được rồi. Nhà đấu giá Vân Long sắp khai trương, hoàng thúc và Vương chính quân nhớ tới ủng hộ."
"Tạ thiên tuế."
Quân hậu không có ý định giữ người lại. La Vinh Vương và Quách Tử Mục mang theo thiệp mời của nhà đấu giá rời đi. Thiệu Vân An chưa xin lui, quân hậu cũng không có ý định để hắn đi trước. Danh sách quà tặng này tuy là sính lễ, nhưng bao gồm cả của hồi môn của Quách Tử Mục, có thể nói, đối với hôn sự của La Vinh Vương và Quách Tử Mục, Thiệu Vân An và Vĩnh Minh Đế muốn tổ chức thật khoa trương, dù sao nợ cũng nhiều rồi, không lo.
/233
|