Tom và Jerry là cái tên gì? Trên đại lục(1) có tên kỳ quái như vậy sao?
"Tam nhi, người ta cảm thấy cái tên này không ổn!" Hắn nói thật, thật lòng cảm thấy không ổn.
Vì vậy mỗ nữ đang cười đắc ý trong nháy mắt sắc mặt cứng lại, mặt không vui quay đầu: "Chàng nói cái gì?" Lá gan người này nuôi mập rồi hả? Dám làm trái ý của nàng!
Ách. . . . . . Khóe miệng Hiên Viên Vô Thương giật giật: "Cái tên này thật sự không được!" Nếu là chuyện khác, tùy nàng cũng không sao. Nhưng chuyện này, không nói đến nếu đặt tên này thì chính mình sẽ gặp phải lễ rửa tội của những ánh mắt kỳ quái, đến đứa bé, cả đời nó cũng sợ là sẽ sống ở trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người!
"Vậy các ngươi cảm thấy thế nào?" Mỗ nữ hung dữ nghiêm mặt quay đầu lại, nhìn ba người thuộc hạ đều treo mồ hôi lạnh sau đầu kia.
Mặc dù bây giờ bộ dáng vương phi rất khủng bố, nhưng suy nghĩ vì tương lai của tiểu thế tử, so với tánh mạng của bản thân. . . . . . Trong nháy mắt đã có đáp án!
Vì vậy, mấy thuộc hạ trung thành như bọn họ, đều không hẹn mà cùng mở miệng: "Thuộc hạ /Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy hai danh tự(2) này không ổn!"
Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn một lúc lâu, nhìn lại vẻ mặt kiên định của Hiên Viên Vô Thương đang đứng ở một bên, mím mím môi, một bộ dáng lã chã sắp khóc. Nàng thấy vậy nên ôm đứa con lớn nhất của mình lên, gào khóc lớn: "Tom, bọn họ cùng khi dễ mẫu thân, hu hu hu. . . . . . Tên cá tính dễ nghe như vậy, bọn cầm thú này không để mẫu thân đặt cái tên này cho con, hu hu hu. . . . . . Hai mẹ con chúng ta đều không có ai yêu. . . . . . Hu hu hu hu. . . . . ."
Mồ hôi ở đỉnh đầu mọi người đều đã lớn như hạt đậu, nhìn nàng trình diễn màn khóc lóc kể lể, nhưng cũng không có người nào chịu thua!
Hiên Viên Vô Thương biết nàng đang giả khóc cho nên cũng không đáp lời.
Nhưng đứa bé kia giống như nghe hiểu tiếng người, vẻ mặt ghét bỏ nhìn mẫu thân của mình. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đang giả khóc hăng say, chợt cảm giác vẻ mặt đứa bé này có chút không đúng. Nàng cảm giác cặp mắt hoa đào kia hình như là nhìn nàng có chút bất mãn, không sai, chính là bất mãn!
Chẳng lẽ thật sự là tên của nàng đặt không hay sao?
Mà đứa bé trong ngực Hiên Viên Vô Thương, lại đang ở một bên cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Lại nói trước kia xem tiểu thuyết xuyên không, con nữ chính sinh đều đặc biệt thông minh, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn chẳng lẽ con của nàng cũng là....?
"Tam nhi, người ta đã nghĩ ra một cái tên rất hay rồi!" Hiên Viên Vô Thương nhẹ giọng mở miệng, mỉm cười nhìn bộ dáng rối rắm của nàng. Mà nét mặt của đứa con lớn nhất, hắn tự nhiên cũng đã thu vào đáy mắt, con hắn vốn là nên thông minh một chút!
"Tên là gì? Chàng hẳn sẽ không gọi là Hiên Viên Nát chứ?" Trần trụi coi rẻ hắn.
Trên dung nhan như cánh hoa đào lộ ra vẻ dở khóc dở cười, nhìn hắn giống người ngu xuẩn như vậy sao? "Đứa lớn gọi là Hiên Viên Lạc Thần, còn đứa nhỏ gọi là Hiên Viên Thương Địch, thế nào?"
Lạc Thần là phong thái tài hoa, nhẹ nhàng xuất trần. Thương Địch là khí phách mạnh mẽ, cũng có ý kỷ niệm Hiên Viên Địch.
Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam sáng lên, hơi suy nghĩ một chút: "Tên thứ nhất không tệ, xuất trần! Nhưng Thương Địch thì ta cảm thấy được có chút tang thương, không bằng gọi là Sở Cuồng thì hay hơn, rất khí phách!"
Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng? Hai danh tự này quả thật không tệ! Vẻ mặt Tiểu Nguyệt sùng bái nhìn Hi vương gia và tiểu thư, tài hoa của bọn họ đều thật giỏi!
"Được!" Tuy Sở Cuồng là vô tình nghĩ ra, nhưng rất khí phách, về phần muốn kỷ niệm Địch, cũng không nhất định phải lấy tên của con trai mình để kỷ niệm, hơn nữa Sở Cuồng. . . . . . so với Tom và Jerry nghe thế nào cũng hay hơn, không phải sao?
"Được rồi, vậy gọi con là Lạc Thần, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy nữa!" Mỗ nữ mở miệng nói với đứa bé trong ngực mình, giọng nói nổi giận đùng đùng, nhưng đáy mắt lại mang theo nụ cười, vậy mà đứa bé này chỉ là ngáp một cái, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn một cái liếc mắt cũng không cho nàng!
Mỗ nữ giận đến lỗ mũi phun khí!
Chợt, nam tử tuyệt mỹ nhíu nhíu lông mày, có chút nghi ngờ mở miệng: "Tam nhi, nàng có cảm thấy, dáng dấp hai ranh con chết tiệt này đặc biệt xấu xí không?"
Lúc nãy hắn chỉ lo vui mừng, ngược lại không có nhìn kỹ bộ dáng của hai đứa bé kia, mặt mũi cũng hiện rõ rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn này nhiều nếp nhăn, tương đối khó nhìn!
Hắn vừa nói, ngược lại nhắc nhở mỗ nữ. Nàng cẩn thận nhìn đứa bé trong ngực mình, lại nhìn đứa bé trong ngực hắn, vẻ mặt rối rắm: "Quả thật có chút xấu xí!"
Thật ra thì nàng đã nói rất khiêm tốn, trên thực tế là cực kỳ xấu xí! Đặc biệt là sau khi nàng nhìn nhiều mỹ nam tử như vậy, càng thêm cảm thấy hai đứa bé này làm cho người ta thấy thật xấu!
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Lạc Thần liếc mắt, không khách khí ngáp một cái nữa, nhắm mắt lại ngủ!
Nhưng Hiên Viên Sở Cuồng lại giống như heo bị giết, gào khóc lớn!
Đỉnh đầu đám người Tiểu Nguyệt đầy vạch đen nhìn bọn họ, không có lầm chứ? Có người ghét bỏ con của chính mình sao? Mà hai người này còn cùng nhau ghét bỏ nữa chứ!
Thấy đứa nhỏ khóc, Hiên Viên Vô Thương có chút phiền não đưa nó cho Liên Hoa: "Ôm ra đi, thật ầm ĩ!"
Khóe miệng Liên Hoa giật giật, cha mẹ đối đãi với con như vậy. . . . . . thật sự là rất hiếm thấy!
Mặc dù im lặng, nhưng hắn vẫn nghe lời ôm tiểu công tử đang khóc thê thảm đi ra ngoài.
"Đợi chút, ôm đứa bé tới đây!" Mỗ nữ nhíu lông mày lên tiếng.
Mỗ thị vệ nghe vậy suýt nữa nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, cũng may vương phi còn có chút mẫu tính!
Vậy mà. . . . . .
Khi hắn ôm đứa bé kia đến trước mặt của vương phi, mỗ nữ cau mày nhìn mặt của đứa bé một chút, nếp gấp giữa hai hàng lông mày có thể kẹp chết mấy con con ruồi! Hiên Viên Sở Cuồng thút tha thút thít mấy tiếng, liền dừng khóc, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trợn to cặp mắt long lanh như nước nhìn nàng, hình như là đang cầu xin một chút an ủi. . . . . .
Ai ngờ, mỗ nữ mím mím môi, lắc đầu một cái: "Thật sự là quá xấu rồi! Ôm đi! Ôm đi!"
Nói xong cũng lấy đứa bé trong tay mình đưa ra ngoài. . . . . .
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng, tiến lên nhận lấy đứa bé. Mặt đồng tình ôm tiểu thế tử rời đi, mặt Liên Hoa cũng đầy thương xót nhìn tiểu công tử lại bắt đầu gào khóc lớn, cùng đi theo Tiểu Nguyệt ra ngoài. . . . . .
Vì vậy, ở trong lòng Hiên Viên Sở Cuồng này nhớ rõ có một lần, phụ thân và mẫu thân đều nói mình xấu xí. Sau đó mình nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân cầu xin an ủi, mẫu thân còn nói nó thật sự là quá xấu rồi! Đả kích nghiêm trọng lòng tự ái nho nhỏ của nó, nên từ lúc nhỏ đứa bé này đã có nhiều lần đối nghịch với Vũ Văn Tiểu Tam!
Đình Vân và Liên Vụ nhìn vương gia và vương phi không có nhân tính nhà mình, lần đầu có càm giác giống như giận dỗi, cũng không quay đầu mà vững vàng đi ra ngoài! Thật sự là rất quá đáng!
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam mới chậm rãi ngáp một cái rồi nằm xuống. Không phải nàng thật sự ghét bỏ con trai của mình xấu xí, chỉ là sinh xong đứa bé, nàng đã không còn bao nhiêu tinh lực để chăm sóc bọn nó, nên dứt khoát ném cho bọn Tiểu Nguyệt chăm sóc.
"Tam nhi, hôm nay người ta muốn ngủ với nàng!" Sở dĩ hắn nói như vậy, bởi vì hôm nay hắn muốn ôm nàng ngủ.
"Được!" Thật ra thì hôm nay, có nhiều lần nàng đã cho là mình sắp chết rồi, sống sót sau tai nạn, dĩ nhiên là muốn ngủ chung với hắn!
Hắn cởi y phục xuống, chỉ còn dư lại trung y, rồi sau đó nằm ở bên cạnh nàng, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vòng quanh eo của nàng, nhét nàng vào trong ngực của mình, cánh mũi nghe hương thơm trên mái tóc nàng: "Tam nhi, hôm nay có mệt hay không?"
"Chàng nói đi?" Giọng nói mang theo chút bối rối, không nói đến việc sinh con, chỉ hét thảm một ngày cũng đủ mệt rồi!
Sờ sờ tóc của nàng: "Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút, ngủ ở trong ngực Thương Thương, đừng để ý đến hai tên ranh con chết tiệt kia nữa, Liên Vụ đã mời bà vú giỏi rồi!"
"Cái gì? Bà vú?" Lời này làm nàng sắp tiến vào trong mộng phải nhấc lên tinh thần, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn "Mời mấy bà vú?"
Thật ra thì trên thực tế sinh hai đứa, nàng cũng sợ mình cho ăn không no.
"Mười người!" Chịu đựng khi nàng vẫn nhắc đến hai đứa ranh con chết tiệt kia!
Nhíu nhíu lông mày, nàng có chút không yên lòng, rất nhiều tật bệnh có thể thông qua sữa mẹ truyền qua : "Thân thể mấy bà vú nhất định phải khỏe mạnh, không được có một chút bệnh tật gì!"
"Người ta biết, đã sớm sàng lọc rất nhiều lần rồi!" Cho con hắn bú sữa, tự nhiên không thể qua loa!
"Tốt lắm!" Hơi yên tâm một chút, nhưng đã làm mẹ lại không cho con bú sữa, nàng sẽ cảm thấy mình không phúc hậu! Nhưng bú sữa rõ ràng bất lợi cho thân hình của mình, nàng thỉnh thoảng cho bú một chút cũng được rồi!
"Tam nhi, người ta cảm thấy cái tên này không ổn!" Hắn nói thật, thật lòng cảm thấy không ổn.
Vì vậy mỗ nữ đang cười đắc ý trong nháy mắt sắc mặt cứng lại, mặt không vui quay đầu: "Chàng nói cái gì?" Lá gan người này nuôi mập rồi hả? Dám làm trái ý của nàng!
Ách. . . . . . Khóe miệng Hiên Viên Vô Thương giật giật: "Cái tên này thật sự không được!" Nếu là chuyện khác, tùy nàng cũng không sao. Nhưng chuyện này, không nói đến nếu đặt tên này thì chính mình sẽ gặp phải lễ rửa tội của những ánh mắt kỳ quái, đến đứa bé, cả đời nó cũng sợ là sẽ sống ở trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người!
"Vậy các ngươi cảm thấy thế nào?" Mỗ nữ hung dữ nghiêm mặt quay đầu lại, nhìn ba người thuộc hạ đều treo mồ hôi lạnh sau đầu kia.
Mặc dù bây giờ bộ dáng vương phi rất khủng bố, nhưng suy nghĩ vì tương lai của tiểu thế tử, so với tánh mạng của bản thân. . . . . . Trong nháy mắt đã có đáp án!
Vì vậy, mấy thuộc hạ trung thành như bọn họ, đều không hẹn mà cùng mở miệng: "Thuộc hạ /Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy hai danh tự(2) này không ổn!"
Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn một lúc lâu, nhìn lại vẻ mặt kiên định của Hiên Viên Vô Thương đang đứng ở một bên, mím mím môi, một bộ dáng lã chã sắp khóc. Nàng thấy vậy nên ôm đứa con lớn nhất của mình lên, gào khóc lớn: "Tom, bọn họ cùng khi dễ mẫu thân, hu hu hu. . . . . . Tên cá tính dễ nghe như vậy, bọn cầm thú này không để mẫu thân đặt cái tên này cho con, hu hu hu. . . . . . Hai mẹ con chúng ta đều không có ai yêu. . . . . . Hu hu hu hu. . . . . ."
Mồ hôi ở đỉnh đầu mọi người đều đã lớn như hạt đậu, nhìn nàng trình diễn màn khóc lóc kể lể, nhưng cũng không có người nào chịu thua!
Hiên Viên Vô Thương biết nàng đang giả khóc cho nên cũng không đáp lời.
Nhưng đứa bé kia giống như nghe hiểu tiếng người, vẻ mặt ghét bỏ nhìn mẫu thân của mình. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đang giả khóc hăng say, chợt cảm giác vẻ mặt đứa bé này có chút không đúng. Nàng cảm giác cặp mắt hoa đào kia hình như là nhìn nàng có chút bất mãn, không sai, chính là bất mãn!
Chẳng lẽ thật sự là tên của nàng đặt không hay sao?
Mà đứa bé trong ngực Hiên Viên Vô Thương, lại đang ở một bên cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Lại nói trước kia xem tiểu thuyết xuyên không, con nữ chính sinh đều đặc biệt thông minh, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn chẳng lẽ con của nàng cũng là....?
"Tam nhi, người ta đã nghĩ ra một cái tên rất hay rồi!" Hiên Viên Vô Thương nhẹ giọng mở miệng, mỉm cười nhìn bộ dáng rối rắm của nàng. Mà nét mặt của đứa con lớn nhất, hắn tự nhiên cũng đã thu vào đáy mắt, con hắn vốn là nên thông minh một chút!
"Tên là gì? Chàng hẳn sẽ không gọi là Hiên Viên Nát chứ?" Trần trụi coi rẻ hắn.
Trên dung nhan như cánh hoa đào lộ ra vẻ dở khóc dở cười, nhìn hắn giống người ngu xuẩn như vậy sao? "Đứa lớn gọi là Hiên Viên Lạc Thần, còn đứa nhỏ gọi là Hiên Viên Thương Địch, thế nào?"
Lạc Thần là phong thái tài hoa, nhẹ nhàng xuất trần. Thương Địch là khí phách mạnh mẽ, cũng có ý kỷ niệm Hiên Viên Địch.
Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam sáng lên, hơi suy nghĩ một chút: "Tên thứ nhất không tệ, xuất trần! Nhưng Thương Địch thì ta cảm thấy được có chút tang thương, không bằng gọi là Sở Cuồng thì hay hơn, rất khí phách!"
Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng? Hai danh tự này quả thật không tệ! Vẻ mặt Tiểu Nguyệt sùng bái nhìn Hi vương gia và tiểu thư, tài hoa của bọn họ đều thật giỏi!
"Được!" Tuy Sở Cuồng là vô tình nghĩ ra, nhưng rất khí phách, về phần muốn kỷ niệm Địch, cũng không nhất định phải lấy tên của con trai mình để kỷ niệm, hơn nữa Sở Cuồng. . . . . . so với Tom và Jerry nghe thế nào cũng hay hơn, không phải sao?
"Được rồi, vậy gọi con là Lạc Thần, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy nữa!" Mỗ nữ mở miệng nói với đứa bé trong ngực mình, giọng nói nổi giận đùng đùng, nhưng đáy mắt lại mang theo nụ cười, vậy mà đứa bé này chỉ là ngáp một cái, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn một cái liếc mắt cũng không cho nàng!
Mỗ nữ giận đến lỗ mũi phun khí!
Chợt, nam tử tuyệt mỹ nhíu nhíu lông mày, có chút nghi ngờ mở miệng: "Tam nhi, nàng có cảm thấy, dáng dấp hai ranh con chết tiệt này đặc biệt xấu xí không?"
Lúc nãy hắn chỉ lo vui mừng, ngược lại không có nhìn kỹ bộ dáng của hai đứa bé kia, mặt mũi cũng hiện rõ rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn này nhiều nếp nhăn, tương đối khó nhìn!
Hắn vừa nói, ngược lại nhắc nhở mỗ nữ. Nàng cẩn thận nhìn đứa bé trong ngực mình, lại nhìn đứa bé trong ngực hắn, vẻ mặt rối rắm: "Quả thật có chút xấu xí!"
Thật ra thì nàng đã nói rất khiêm tốn, trên thực tế là cực kỳ xấu xí! Đặc biệt là sau khi nàng nhìn nhiều mỹ nam tử như vậy, càng thêm cảm thấy hai đứa bé này làm cho người ta thấy thật xấu!
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Lạc Thần liếc mắt, không khách khí ngáp một cái nữa, nhắm mắt lại ngủ!
Nhưng Hiên Viên Sở Cuồng lại giống như heo bị giết, gào khóc lớn!
Đỉnh đầu đám người Tiểu Nguyệt đầy vạch đen nhìn bọn họ, không có lầm chứ? Có người ghét bỏ con của chính mình sao? Mà hai người này còn cùng nhau ghét bỏ nữa chứ!
Thấy đứa nhỏ khóc, Hiên Viên Vô Thương có chút phiền não đưa nó cho Liên Hoa: "Ôm ra đi, thật ầm ĩ!"
Khóe miệng Liên Hoa giật giật, cha mẹ đối đãi với con như vậy. . . . . . thật sự là rất hiếm thấy!
Mặc dù im lặng, nhưng hắn vẫn nghe lời ôm tiểu công tử đang khóc thê thảm đi ra ngoài.
"Đợi chút, ôm đứa bé tới đây!" Mỗ nữ nhíu lông mày lên tiếng.
Mỗ thị vệ nghe vậy suýt nữa nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, cũng may vương phi còn có chút mẫu tính!
Vậy mà. . . . . .
Khi hắn ôm đứa bé kia đến trước mặt của vương phi, mỗ nữ cau mày nhìn mặt của đứa bé một chút, nếp gấp giữa hai hàng lông mày có thể kẹp chết mấy con con ruồi! Hiên Viên Sở Cuồng thút tha thút thít mấy tiếng, liền dừng khóc, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trợn to cặp mắt long lanh như nước nhìn nàng, hình như là đang cầu xin một chút an ủi. . . . . .
Ai ngờ, mỗ nữ mím mím môi, lắc đầu một cái: "Thật sự là quá xấu rồi! Ôm đi! Ôm đi!"
Nói xong cũng lấy đứa bé trong tay mình đưa ra ngoài. . . . . .
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng, tiến lên nhận lấy đứa bé. Mặt đồng tình ôm tiểu thế tử rời đi, mặt Liên Hoa cũng đầy thương xót nhìn tiểu công tử lại bắt đầu gào khóc lớn, cùng đi theo Tiểu Nguyệt ra ngoài. . . . . .
Vì vậy, ở trong lòng Hiên Viên Sở Cuồng này nhớ rõ có một lần, phụ thân và mẫu thân đều nói mình xấu xí. Sau đó mình nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân cầu xin an ủi, mẫu thân còn nói nó thật sự là quá xấu rồi! Đả kích nghiêm trọng lòng tự ái nho nhỏ của nó, nên từ lúc nhỏ đứa bé này đã có nhiều lần đối nghịch với Vũ Văn Tiểu Tam!
Đình Vân và Liên Vụ nhìn vương gia và vương phi không có nhân tính nhà mình, lần đầu có càm giác giống như giận dỗi, cũng không quay đầu mà vững vàng đi ra ngoài! Thật sự là rất quá đáng!
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam mới chậm rãi ngáp một cái rồi nằm xuống. Không phải nàng thật sự ghét bỏ con trai của mình xấu xí, chỉ là sinh xong đứa bé, nàng đã không còn bao nhiêu tinh lực để chăm sóc bọn nó, nên dứt khoát ném cho bọn Tiểu Nguyệt chăm sóc.
"Tam nhi, hôm nay người ta muốn ngủ với nàng!" Sở dĩ hắn nói như vậy, bởi vì hôm nay hắn muốn ôm nàng ngủ.
"Được!" Thật ra thì hôm nay, có nhiều lần nàng đã cho là mình sắp chết rồi, sống sót sau tai nạn, dĩ nhiên là muốn ngủ chung với hắn!
Hắn cởi y phục xuống, chỉ còn dư lại trung y, rồi sau đó nằm ở bên cạnh nàng, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vòng quanh eo của nàng, nhét nàng vào trong ngực của mình, cánh mũi nghe hương thơm trên mái tóc nàng: "Tam nhi, hôm nay có mệt hay không?"
"Chàng nói đi?" Giọng nói mang theo chút bối rối, không nói đến việc sinh con, chỉ hét thảm một ngày cũng đủ mệt rồi!
Sờ sờ tóc của nàng: "Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút, ngủ ở trong ngực Thương Thương, đừng để ý đến hai tên ranh con chết tiệt kia nữa, Liên Vụ đã mời bà vú giỏi rồi!"
"Cái gì? Bà vú?" Lời này làm nàng sắp tiến vào trong mộng phải nhấc lên tinh thần, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn "Mời mấy bà vú?"
Thật ra thì trên thực tế sinh hai đứa, nàng cũng sợ mình cho ăn không no.
"Mười người!" Chịu đựng khi nàng vẫn nhắc đến hai đứa ranh con chết tiệt kia!
Nhíu nhíu lông mày, nàng có chút không yên lòng, rất nhiều tật bệnh có thể thông qua sữa mẹ truyền qua : "Thân thể mấy bà vú nhất định phải khỏe mạnh, không được có một chút bệnh tật gì!"
"Người ta biết, đã sớm sàng lọc rất nhiều lần rồi!" Cho con hắn bú sữa, tự nhiên không thể qua loa!
"Tốt lắm!" Hơi yên tâm một chút, nhưng đã làm mẹ lại không cho con bú sữa, nàng sẽ cảm thấy mình không phúc hậu! Nhưng bú sữa rõ ràng bất lợi cho thân hình của mình, nàng thỉnh thoảng cho bú một chút cũng được rồi!
/255
|