Ham Muốn

Chương 195 - Chương 195

/215


Đặc biệt vị này còn là trưởng bối trong tộc, ngay cả Văn Quốc Đống đều phải khách sáo gọi một tiếng “bà thím”. 

“Bà thím... Không phải là bọn cháu không chịu... Chúng cháu thực sự không biết rốt cuộc bây giờ anh cả đang ở đâu...”

“Đúng vậy bà thím... Anh cả đã một tháng không về nhà, người nào cũng không liên lạc được... Cho dù bà thím ngồi ở đây tới sáng ngày mai, anh cả cũng chưa về…”

“Bà thím... Đã muộn thế này, bà thím xem hay là ăn chút gì trước đã?”

Ba chị em dâu Văn gia tận tình khuyên bảo, nhưng mà vẻ mặt bà cụ không có chút tốt hơn: “Nhất tộc Văn Thị đồng khí liên chi, cho dù đánh gãy xương đều nối với gân.”

“Cha Quốc Đống là tôi và chú ba nó nhìn lớn lên... Làm người không thể quên mọi chuyện...”

Giọng nói của bà cụ tràn ngập khí phách dùng quải trượng gõ lên đất.

Thấy bà cụ không thuận theo, ba chị em dâu Văn gia cũng không dám nói thêm gì nữa.

Bên kia mấy người phụ nữ trung niên vẻ mặt u sầu, nhanh chóng lau nước mắt nói: “Bình thường đám thân thích một chi chúng tôi có chút việc cầu đến các người, các người không nóng không lạnh còn chưa tính...”

“Nhưng mà bây giờ... Văn Quốc Đống nhẫn tâm nhìn chú ba ông ta tuyệt hậu sao?”

“Nếu đám Văn Bình có việc, Văn Tuyết cũng không chạy thoát... Xem ông ta có muốn vì đại nghĩa diệt thân, cũng đưa em gái mình vào hay không.”

“Nếu thường ngày Văn Quốc Đống chịu quan tâm một chút... Đám Văn Bình đã không như vậy...”

“Đúng vậy... Mọi người đều là họ Văn, dựa vào cái gì Văn Quốc Đống nói một không hai ở trong tộc...”

“Nếu trong lòng ông ta có chú ba, đám Văn Bình sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.”

Tô Bối đứng ở cửa một lát, nghe mấy người phụ nữ khóc lóc sướt mướt chỉ trích Văn Quốc Đống “độc tài” “không giúp gì”, đôi mắt âm trầm đi về phía mấy người.

“Trong nhà có khách tới sao? Sao náo nhiệt như vậy?”

Thím hai Văn gia thấy Tô Bối tới, vội vàng đứng dậy làm ra vẻ kinh ngạc chào hỏi: “Sao hôm nay chị dâu cả trở về sớm như vậy?”

Tô Bối rất thản nhiên ngồi vào vị trí của thím hai Văn gia, nhìn đồng hồ trên tay nói: “Đã bảy tám giờ, không còn sớm nữa... Ăn cơm tối chưa?”

Một tiếng “chị dâu cả” của thím hai Văn gia, khiến mấy người đang ngồi đây hai mặt nhìn nhau.

Tin tức Văn Quốc Đống “kết hôn lần hai” đã truyền ra, con trai của Văn Quốc Đống làm “tiệc trăm ngày” đám Văn Bình vì “hạ thấp mặt mũi” của Văn Quốc Đống mà cố ý không để bọn họ tới.

Đương nhiên là bọn họ chưa từng gặp Tô Bối, chỉ nghe Văn Quốc Đống “kết hôn lần hai” với bà xã trẻ tuổi, người nào cũng không ngờ tới sẽ trẻ như vậy.

“Chuyện này... Cô gái này bao nhiêu tuổi…”

“Mắt Văn Quốc Đống kiểu gì thế, có Lâm Quyên còn chưa đủ, lại tìm người nhỏ như vậy...”

“Cô nhóc này có thể làm được chuyện gì...”

“Văn Quốc Đống cũng quá xằng bậy.”

Mấy người không e dè gì mở miệng trước mặt Tô Bối, không để Tô Bối vào mắt chút nào.

Tô Bối tự mình rót ly trà cho mình, đánh giá bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, cười nói: “Bà thím ba... Bà thím cũng nghe thấy rồi đấy, Quốc Đống không ở nhà, cháu lại trẻ tuổi như vậy...”

“Chuyện mấy người cầu, không phải chúng cháu không muốn làm, mà thực sự không làm được...”

Cô mới nói xong, sắc mặt bà cụ lập tức âm trầm, khí thế không giận tự uy hoàn toàn không thua kém ông chú ba của Văn Quốc Đống.

“Nhà Văn lão đại... Cái nhà này cô nói còn không làm được…”

“Bà thím ba... Cháu là một vãn bối sao dám nói những lời này trước mặt bà thím ba...”



Đối phương còn chưa dứt lời, Tô Bối cười cắt ngang lời bà ta nói, nhìn mấy người phụ nữ trung niên cứng họng đối diện.

“Nhà chúng cháu bà thím cũng thấy rồi đấy, chỉ có mấy cô nhi quả phụ... Quốc Đống không ở nhà này cũng không có tâm phúc... Hay là đợi Quốc Đống trở về…”

Nghe thấy thế, ánh mắt bà cụ không thèm nhìn Tô Bối một cái, chống quải trượng đứng dậy.

Nhưng mà chưa đi được hai bước, cơ thể nghiêng sang một bên, ngã xuống.

“Mẹ... Mẹ làm sao vậy...”

“Nhà Văn Quốc Đống... Các người xem...”

Trước khi mấy người kia còn chưa kịp phản ứng, Tô Bối lập tức nháy mắt với thím hai Văn gia, thím hai Văn gia vội vàng la to: “Mau mau mau... Gọi xe cứu thương...”

“Đúng vậy đúng vậy, xe cứu thương... Đã nhiều tuổi như thế không thể có sơ suất gì.”

“Ai da! Vừa rồi tôi đã bảo cho bà thím ba ăn chút gì đó, các người không cho, lúc này hay rồi!”

“Cho dù thế nào cơ thể vẫn quan trọng nhất! Bà cụ không hiểu chuyện, các bà làm con dâu còn không hiểu chuyện như thế!”

Ba chị em dâu Văn gia kẻ xướng người họa xoay câu chuyện lại, khiến người đối diện không có cơ hội nói chuyện.

Xe cứu thương tới cũng nhanh, một trận binh hoảng mã loạn qua đi, biệt viện Văn gia lại khôi phục yên bình.

Ba chị em dâu Văn gia tôi nhìn chị chị nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói.

“Tôi đã thấy không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy không biết xấu hổ như vậy...”

“Bà thím ba là càng sống càng hồ đồ!”

“Có thể làm sao bây giờ, tiểu bối không bớt lo, còn cần thế hệ trước tới cửa bán mặt cầu xin... Haizz…”

Nghe thấy thế Tô Bối không mở miệng.

Thím ba Văn gia liếc mắt nhìn Tô Bối: “Những lời cô nói hôm nay, xem như hoàn toàn đắc tội ông chú ba...”

Tô Bối đặt chén trà trong tay xuống, không để bụng nói: “Tôi có người đàn ông... Bọn họ thì sao?”

Bầu không khí ngưng kết một giây.

Thím hai Văn gia nhíu mày: “Anh cả... Không có tin tức không phải là vì trốn bọn họ đấy chứ?”

“Không có khả năng... Vừa rồi bọn họ nói Văn Tuyết... Có thể là Văn Tuyết hay không.” 

Nghe thấy thế, Tô Bối dừng động tác lại: “Đám Văn Bình xảy ra chuyện gì thế?”

“Mấy người kia không đàng hoàng, không biết lấy đâu ra con đường đào quặng gì đó, sau đó xảy ra sự cố lại im hơi lặng tiếng càng giấu chuyện này đi…”

“Phi pháp sao?”

Thím hai Văn gia cười mỉa một tiếng: “Nếu chuyện này là hợp pháp, bọn họ còn có thể tới cửa nhà chúng ta khóc tang sao?” 

“Chuyện giấu diếm báo quặng còn xảy ra sự cố, không bồi thường cho người nhà... Người một nhà kia làm việc không để lại chút đường sống, đều không có bóng dáng của ông chú ba!”

“Đúng là làm bậy!”

Tô Bối nghe thấy thế, nghĩ tới mấy người bị điều tra kia.

Nghĩ như vậy, Tô Bối không nói một tiếng đứng dậy đi lên lầu.

Món quà của Văn Quốc Đống trước khi đi, nằm im ở trên bàn trang điểm, Tô Bối vẫn luôn không nhớ tới mở ra.



Hộp nhỏ bình thường không nặng mấy, cô cũng coi như là Văn Quốc Đống tạm thời tặng cho có lệ nên không để trong lòng. 

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như Văn Quốc Đống không đưa thứ gì không có lý do.

Cái hộp nhỏ rất chặt, Tô Bối tốn rất nhiều sức mới mở ra được.

Vừa mở ra, trong rớt ra USB cỡ nhỏ, Tô Bối nhíu mày, nghĩ tới Văn Quốc Đống thích thu thập video ngắn thú vị thì khóe miệng giật giật.

Tô Bối cắm USB vào trong máy tính, hiện lên khung mật mã, sau khi do dự mấy giây cô nhập ngày kỷ niệm của hai người. 

[Mật mã chính xác.]

USB chỉ có một folder, ấn vào vẫn phải nhập mật mã.

Tô Bối nhíu mày, nhập sinh nhật của Văn Quốc Đống, sinh nhật Văn Ngọc đều sai xong, trên màn hình hiện lên nhắc nhở nếu nhập sai lần nữa văn kiện sẽ tự động tiêu hủy.

Nhìn tới đây, tinh thần Tô Bối căng thẳng, lúc này mới ý thức được có lẽ đây không phải một phần văn kiện bình thường.

Do dự một lúc lâu sau, cô nhập ngày sinh nhật của mình vào.

Mở folder ra, một loạt phê duyệt văn kiện, các loại văn kiện tiêu đề đỏ hoa cả mắt, trong đó có không ít chứng cứ người Văn gia đút lót phía trên, cùng với tràn ngập video hiện trường sự cố ở mỏ quặng, ảnh chụp hiện trường sự cố khiến Tô Bối nhìn da đầu tê dại.

Folder này, Tô Bối chỉ nhìn một phần nhỏ đã không nhìn nổi nữa.

Nghĩ tới những lời thím hai Văn gia mới nói, Tô Bối lắc đầu.

Chuyện của Văn Bình Văn Tuyết có tham dự, là bà xã của phó cục trưởng cục công an thành phố Lâm, em gái của cục trưởng cục tư pháp.

Sổ sách mà Văn Tuyết nói... Rốt cuộc là sổ sách giả bình thường, hay là “sổ sách” thực sự có tác dụng…

Trái tim của Tô Bối như bị bóp chặt, vội vàng gọi điện cho Diệp Liệt Thanh: “Ông biết Văn Tuyết ở đâu không?” 

Bên kia điện thoại im lặng một lát mới mở miệng: “Đang điều tra...”

Tô Bối nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cuối cùng nói: “Viện điều dưỡng Thanh Sơn, dẫn theo Văn Uyển đi cùng...” 

Diệp Liệt Thanh nói: “Chúng tôi vừa đến đó, đại ca sẽ nhận được tin tức.”

Tay Tô Bối nắm chặt lấy con chuột: “Có một số lựa chọn, chỉ có thể do người ngoài làm.”

Văn Tuyết cần phải điên, cho dù những người đó khai ra Văn Tuyết, Văn Tuyết là người qua tay, một kẻ điên cho dù liều chết cắn ngược, lời nói của bà ta cũng không được tính.

Văn Quốc Đống đi đến hôm nay trên tay không sạch sẽ, cô biết rõ mấy thứ này không thể để lộ ra ánh sáng, nhưng mà không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ tùy tiện ném cho cô như vậy.

Nghĩ như thế, trong lòng Tô Bối nghẹn một hơi, thầm mắng một tiếng: “Văn Quốc Đống... Tên cẩu nam nhân này!”

Mấy thứ này giao tới tay cô, không sợ nửa đời sau của mình chơi xong à.

Vào đông gần kết thúc, hơi thở mùa xuân phả vào mặt.

Nhất tộc Văn Thị từ lúc bên Văn Bình bị kéo ra, rút củ cải mang ra bùn, lục tục không ngừng có người tới cửa. Mới đầu tộc nhân Văn Thị tụ tập canh giữ ở biệt viện Văn gia.

Ngay cả sau khi bà thím ba xuất viện, cũng chưa từ bỏ ý định lôi kéo ông chú ba tới nhà ngồi, mấy người lớn tuổi càng cả ngày canh giữ ở Văn gia khóc lóc.

Tô Bối vẫn luôn đang đợi, đợi người Văn gia tới gần đủ.

Mời mấy thế hệ lớn tuổi kia vào phòng làm việc, mở mấy thứ Văn Quốc Đống để lại cho cô trước mặt mọi người. “Ông chú ba... Bây giờ chỉ có một phần nhỏ người tham dự vào... Cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy... Mọi chuyện sẽ phát triển theo phương hướng nào, người nào cũng không thể nói rõ được…”

“Từ trước tới nay thị tộc là cùng chung vinh hoa, Văn Quốc Đống mất tích trước bọn họ, mọi người không nghĩ tới là vì sao ư?” 

Nghe thấy thế, ông cụ im lặng nhìn Bối, đặt đồ trên tay xuống đứng dậy: “Tôi già rồi...”

/215

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status