Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 46 - Ngoại Truyện: Kiếp Trước (1)

/91


Tại ven thảo nguyên Thiên Thương, có mấy lều trại được dựng lên, nơi ra vào có quân sĩ canh gác, nhìn qua là biết, đây là quân doanh.

Tuy mùa xuân đã đến, nhưng ban đêm vẫn hơi se lạnh.

Phía trước lều của trung quân doanh trại nhóm đống lửa, dùng để cho nhóm tướng sĩ xua đi cái lạnh.

Bởi vì vừa đánh thắng trận, các quân sĩ đều cực kỳ phấn khởi, từng tốp ngồi vây quanh đống lửa, uống rượu mua vui, vô cùng vui sướng.

Doanh trướng lớn nhất ở chính giữa khu đóng quân thì lại im ắng hơn nhiều, chỉ có giọng hát hào hùng của nam tử loáng thoáng truyền tới từ nơi xa.

Nội giám cung đình Thường Hải đi vào trong doanh trướng. Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày, một nam tử trẻ tuổi mặc bộ thường phục màu xanh trời đang cúi đầu xuống bàn, tay cầm bút son, đang phê chữa gì đó.

Thường Hải lại gần, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Dự vương cầu kiến.”

Nghe thấy tiếng, Lý Cảnh ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn lãng hơi đượm vẻ mỏi mệt. Hắn gật đầu với Thường Hải, nói: “Truyền đệ ấy vào!”

“Dạ.” Thường Hải thưa lời rồi lui xuống.

Thấy Thường Hải ra ngoài, hắn bèn đặt bút son xuống, duỗi ngón trỏ hai tay, nhẹ nhàng day huyệt thái dương của mình.

Chỉ chốc lát sau, Dự vương Lý Chương đã vào trong lều, đi thẳng tới trước mặt huynh trưởng, chắp tay thi lễ: “Thần đệ gặp qua hoàng huynh.”

Lý Cảnh gật đầu, lại dùng tay phải xoa nắn mũi, hỏi: “Lục đệ, chuyện ta bảo đệ đi làm sao rồi?”

Lý Chương nói: “Hồi hoàng huynh, võ vệ quân đi hộ tống lúc trước đã trở lại, đã đưa người an toàn đến Quỳnh Châu theo sự dặn dò của hoàng huynh.”

“Tốt lắm.” Lý Cảnh dừng một lát, rồi lại nói, “Vậy đệ dẫn theo hai võ vệ quân đến hắc trướng dẫn người tới đây.”

Lý Chương giật mình, quan sát huynh trưởng, ngập ngừng nói: “Hoàng huynh, huynh thật sự muốn thả hắn ư?”

Lý Cảnh không nói, im lặng chốc lát rồi gật đầu.

Thấy Lý Cảnh gật đầu, Lý Chương có chút nóng nảy, nói: “Hoàng huynh, huynh tha cho già trẻ Tề gia, đưa bọn họ tới Quỳnh Châu, thần đệ cũng không nhiều lời, dù sao cũng là đàn bà và trẻ em vô tội. Nhưng tên Tề Thứ này thật sự từng đầu hàng phản quốc, luận tội phải chém. Nếu như chuyện hoàng huynh thả hắn bị người ngoài biết được, làm sao dân chúng thiên hạ tin phục huynh?”

Nghe Lý Chương nói, Lý Cảnh ngước mắt nhìn y, hỏi: “Lục đệ, đệ sẽ bán đứng hoàng huynh?”

Lý Chương ngớ người, lập tức mặt đỏ phừng phừng, phẫn uất kêu lên: “Hoàng huynh, huynh nói cái gì thế? Sao thần đệ có thể bán đứng huynh cơ chứ?”

Lý Cảnh cười cười, nói: “Ta biết lục đệ sẽ không bán đứng ta, mà đương nhiên võ vệ quân cũng sẽ không bán đứng ta. Người trên thế gian đều cho rằng Tề Thứ đã bị chém chết, nếu không ai bán đứng ta, vậy thì sẽ không có ai trong thiên hạ này biết chuyện Tề Thứ còn sống.”

Lý Chương lại nói: “Tề Thứ này đã đảm nhiệm công việc trong quân nhiều năm, hoàng huynh không sợ có người nhận ra hắn ư?”

Lý Cảnh cười nói: “Đảo Quỳnh Châu và Kinh thành cách xa nhau mấy ngàn dặm, người ở thưa thớt, địa thế hoang vu. Hơn nữa eo biển giữa đường cách xa nhau, người bình thường sẽ không đi Quỳnh Châu. Chỉ cần Tề Thứ không tự vạch trần thân phận, sẽ không có ai nhận ra hắn.”

Lý Chương im lặng một lúc rồi hỏi: “Hoàng huynh, huynh làm vậy là vì Tề quý phi?”

Nghe vậy, Lý Cảnh giật mình, nhưng không đáp lời.

Lý Chương nói tiếp: “Hoàng huynh đối với Tề quý phi tình thâm ý trọng, nhưng nàng ta lại đối xử với hoàng huynh như thế, lẽ nào hoàng huynh không oán hận trong lòng ư?”

Nghe Lý Chương nói xong, Lý Cảnh thật lâu không nói tiếng nào. Hắn yên lặng nhìn tấu chương trên bàn, trong đầu là hình ảnh khi mình đẩy cửa vào phòng, trông thấy Tề Ngọc Yên và Chung Dục trần truồng trên giường. Tay đặt trên bàn siết chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Mãi sau, hắn mới từ từ thả lỏng bàn tay, thở dài nói: “Hận chứ, sao lại không hận được? Nếu không hận thì ta đã không xử tử Chung Dục tại chỗ, phế truất nàng ấy. Nếu không hận, ta cũng sẽ không nhốt vào lãnh cung chẳng ngó ngàng. Nhưng muốn ta quên nàng, xóa nàng khỏi trái tim ta, quả thật ta không tài nào làm được.”

Nói tới đây, hắn quay sang, nhìn Lý Chương, cười khổ nói: “Kỳ thật, ta thờ ơ với nàng cũng chỉ được chưa tới một tháng. Sau đó, ta thật sự không nhịn nổi, ban đêm lén lút tới bên ngoài Lan Vu cung, dẫu rằng không trông thấy nàng, nhưng có thể nghe thấy được tiếng bước chân của nàng ở trong điện, biết nàng còn ở cạnh bên ta là ta thỏa mãn rồi.”

Tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Chương, cười nói: “Lục đệ, có phải tứ ca ngốc quá phải không?”

“Hoàng huynh…” Mũi Lý Chương chua xót, đã không thể nói ra lời.

“Đôi khi ta cũng hối hận, rằng tại sao lúc trước ta lại đi nghe lời của Phan Báo! Ông ta nói phụ tử Tề Trí Viễn gia phong tấn tước quá nhanh, nếu lại sắc lập Ngọc Yên làm Hậu, sẽ bị quần thần lên án. Ta thì muốn làm một minh quân, không muốn để quần thần nói ta bởi ham mê nữ sắc mà bỏ qua triều cương (kỷ cương triều đình), nên không nhắc lại việc lập Ngọc Yên làm Hậu. Khi đó ta nghĩ, dù sao trong lòng ta cũng chỉ có mình nàng, lập Hậu sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau là bao. Nếu như sớm biết nàng ấy sẽ vì vậy mà bất mãn, lại quấn quít với Chung Dục, ta không cần quan tâm đến mọi thứ, lập nàng làm Hậu thì có làm sao?”

Lý Chương lắng nghe, kinh ngạc hỏi: “Hoàng huynh nói Tề quý phi lại quấn quít với Chung Dục là sao? Chẳng lẽ bọn họ đã có tư tình từ trước đấy?”

Lý Cảnh ngừng một lát, sau đó gật đầu, nói: “Sau khi chuyện xảy ra, ta sai người dò la, trước khi nàng nhập cung, Ngọc Yên và Chung Dục có qua lại giao thiệp, đều


/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status