Mẹ Giang càng lúc càng thấy không đúng, ân cần hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Giang Thánh Trác lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, "Không có, mẹ, con mệt rồi, con về nhà con trước đây".
Mẹ Giang Nhìn bóng lưng của cậu hỏi, "Còn Nhạc Hi làm sao bây giờ?"
Giang Thánh Trác nói nhưng không quay đầu lại, "Con sẽ gọi anh trai của cô ấy tới đón".
Giang Thánh Trác lên xe, ngồi sửng sốt mất hồn một lúc lâu mới lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Dụ.
"Nói cho anh nghe một chuyện, anh có thể mắng em, vừa rồi ba em muốn đánh em rồi bị Kiều Nhạc Hi cản lại nên bị trúng người cô ấy. Ba em rất nổi giận, cú đánh kia rất mạnh, cô ấy bị thương trên lưng, em đã thoa thuốc, bây giờ cô ấy đang ngủ, chốc nữa anh hãy đến đón cô ấy về".
Kiều Dụ không nói gì thêm, tuy giọng nói của Giang Thánh Trác bình tĩnh không gợn sóng nhưng chắc chắn trong lòng cuồn cuộn không thôi.
"Còn cậu?"
Giang Thánh Trác xoa xoa trán, "Em hiện tại chỉ muốn ngủ thôi".
Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại thì lưng không còn cảm giác đau nhức, mới vừa ngồi lên đã thấy Kiều Dụ đẩy cửa vào, "Dậy rồi à?"
Kiều Nhạc Hi nhìn đồng hồ, đã là buổi tối, cô lại nhìn ra phía sau lưng Kiều Dụ, không thấy ai mới hỏi, "Anh ấy đâu?"
Kiều Dụ vốn định chọc cô nhưng mà vừa muốn cười lại thu trở lại, hiện tại cậu không có tâm trạng đó, "Không biết. Cậu ta gọi điện cho anh xong rồi không thấy bóng dáng đâu hết".
Trong lòng Kiều Nhạc Hi đã hiểu rõ, từ trên giường đứng lên, "Chúng ta cũng về nhà thôi".
Hai anh em tạm biệt mọi người trong Giang gia, đang chậm rãi trở về Kiều gia.
Kiều Dụ nhìn Kiều Nhạc Hi càng chạy càng chậm, "Còn đau không?"
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, giọng nói hơi khàn, "Không đau nữa".
Kiều Dụ cúi đầu nhìn cô, "Sao lại khóc?"
Kiều Nhạc Hi đi từng bước lên phía trước, "Anh Hai, trong lòng em khó chịu......"
Từ trong lòng Kiều Dụ dâng lên một cảm giác bất lực, vốn định an ủi cô vài câu nhưng đến một câu cậu cũng không mở miệng được, mất một lúc lâu sau mới vụng về mở miệng, "Không có chuyện gì, Nhạc Hi, không bao lâu sao em có thể trở về, tới lúc đó em vẫn có thể quay trở lại với Giang Thánh Trác. Nói thêm, hiện tại phương tiện thông tin cực kỳ phát triển, hai đứa có thể gọi điện thoại, cậu ta có thể bay qua thăm em......."
Kiều Nhạc Hi rầu rĩ mở miệng, "Chuyện này khác".
Kiều Dụ im lặng, cậu cũng biết chuyện này thì khác.
Hai người cùng một chỗ thì chính là vì muốn ở bên nhau, không bên nhau thì sao có thể gọi là ở cùng một chỗ?
Đi tới trước cửa nhà Kiều gia, vừa đúng lúc gặp Kiều Diệp mới trở về.
Kiều Nhạc Hi nhìn Kiều Diệp một cái, kêu một tiếng, "Anh".
Kiều Diệp bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn cô, lại nhìn qua Kiều Dụ, hồi lâu không lên tiếng.
Kiều Nhạc Hi không để ý tới cậu ta, mặc kệ bọn họ đi vào nhà.
Kiều Diệp giữ chặt Kiều Dụ, "Nhạc Hi làm sao vậy?"
Trong lòng Kiều Dụ cũng nặng nề không cảm thấy có gì khác thường, "Có chỗ nào khác thường sao? Đừng kéo em, em đang rất buồn bực!"
Nói xong cũng đi vào trong nhà, chỉ bỏ lại một mình Kiều Diệp đứng tại chỗ nói thầm, "Sao bỗng dưng lại kêu mình là anh, nhiều năm rồi không gọi như vậy, không phải hay gọi mình là anh cả sao, thật là kỳ lạ........."
Kiều Nhạc Hi vào nhà, lập tức hướng phòng đọc sách mà đến, mở cửa ra, quả nhiên Kiều Bách Viễn đang ở đây. Ông đang tập trung viết chữ, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, cũng không biểu hiện gì khác thường, bình tĩnh hỏi, "Trở về rồi à?"
Giống như trước đây khi Kiều Nhạc Hi đi chơi, tối về nhà ăn cơm, Kiều Bách Viễn luôn hỏi một câu như vậy.
Kiều Nhạc Hi đi tới vài bước, chủ động mở miệng, "Ba, con sai rồi".
Kiều Bách Viễn cho là cô đang nói chuyện kia, cảm thấy hành động nhận sai của cô rất kỳ quái, "Chuyện này người sai không phải là con, con cũng không cần tự trách mình. Về sau đừng có mà không nói một tiếng nào chạy mất dạng, chuyện này xảy ra lại tìm không được con, vừa mới bắt đầu ba..... anh Hai của con nôn nóng lắm, may mà sau này có Giang Thánh trác chủ động liên hệ với nó".
Kiều Nhạc Hi đi sát mép bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm mấy chữ trên giấy, từ từ mở miệng, "Không phải, ba, con không nên đối xử với ba như vậy trong suốt mấy năm qua".
Tay viết của Kiều Bách Viễn bị trượt, vốn là một chữ liền như vậy bị hư mất, ông ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, "Con nói cái gì?"
Chữ viết trước mắt cô dần dần nhòa đi, "Ba ba, con thật xin lỗi....."
Thoạt đầu cô muốn định giải thích, nhưng mà ngàn vạn lời muốn nói chỉ nói ra được một câu này.
Con người khi xảy ra chuyện mới cảm nhận được sự đáng quý của tình thân.
Kiều Bách Viễn lần này ngay lập tức ý thức được cô đang nói gì, suy nghĩ lại thì có lẽ đoán được Nhạc Chuẩn đã nói gì đó với cô rồi.
Ông nhìn vẻ mặt uể oải của Kiều Nhạc Hi, sờ sờ đầu cô, "Chuyện kia con cũng đừng quá để trong lòng. Con người khi còn sống tránh không được những lúc bị thương, nhưng tất cả vết thương cũ qua thời gian dài sẽ hồi phục như mới, một ngày nào đó tất cả vết thương sẽ được vỗ về, con người phải thừa nhận đau khổ, từ trong đau khổ dần dần vươn lên, người nào cũng không có ngoại lệ. Khi tất cả mọi chuyện trong tương lai thay đổi, sẽ luôn luôn có một số khoảng thời gian không vui, những ngày này có lẽ rất dài, nhưng đôi khi chỉ như một giấc ngủ ngắn mới tỉnh lại. Con nên học cách lớn lên, bảo vệ chính mình thật tốt mà không phải dựa vào ba hay mấy anh của con, còn có Thánh Trác đứng phía sau lưng, con cũng có thể mạnh mẽ đứng bên cạnh nó".
Lời nói của Nhạc Chuẩn và Kiều Bách Viễn làm cho Kiều Nhạc Hi có nhận thức mới về quan hệ nam nữ, cái loại nhận thức này sau này trên con đường tình yêu mấy chục năm sau sẽ có ích không ít.
Liên tiếp nửa tháng trôi qua, Kiều Nhạc Hi cũng chưa gặp lại Giang Thánh Trác, cô biết cậu đã thật sự nổi giận.
Không ngừng có tin tức về Bạch gia, tình hình bên Bạch gia sa sút càng ngày càng thấy rõ, nghe nói Bạch Thái Lâm tự mình dẫn Bạch Tân Tân đi tự thú.
Kiều Nhạc Hi xin vào danh sách giao lưu của một trường đại học trong nước, đang tích cực chuẩn bị thử nghiệm bí mật, mắt thấy ngày xuất ngoại càng ngày càng gần mà lòng cô cũng ngày càng hoảng hốt.
Buổi tối ngày đó, Kiều Nhạc Hi gõ cửa phòng Kiều Dụ, đứng trước cửa nói thẳng vào đề, "Anh Hai, em muốn gặp anh ấy".
Kiều Dụ kéo cô vào phòng, có chút kỳ quái hỏi, "Hai đứa không có liên lạc gì sao?"
Cậu gần đây cũng không có nghe tin tức gì của Giang Thánh Trác, cứ nghĩ là hai người đã làm hòa rồi.
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, "Em gọi điện nhưng anh ấy không nhận, đi Hoa Đình tìm cũng không gặp. Giống như anh ấy hoàn toàn biến mất trên thế giới này vậy".
Kiều Dụ lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thánh Trác, bên kia reo lên hồi lâu nhưng không có ai nghe máy. Lúc này cậu mới phát hiện sự việc có hơi nghiêm trọng.
"Vậy à, hôm nay đã trễ rồi, ngày mai để anh giúp em liên lạc với cậu ta".
Kiều Nhạc Hi gật đầu ủ rủ đi về phòng.
Ngay lúc cô đang chờ cuộc gọi của Giang Thánh Trác thì đằng này cô nhận được điện thoại của Bạc Trọng Dương, hẹn cô dùng cơm.
Cô biết không hẳn chỉ là ăn cơm đơn giản như vậy, khẳng định Bạc Trọng Dương có lời muốn nói.
Khi Kiều Nhạc Hi đến nhà hàng thì thấy Bạc Trọng Dương đã chờ trước ở đó, vẫn là phong độ như trước, một phong cách quý ông lịch lãm.
Cô cười gọi cậu, "Tổng giám đốc Bạc".
Bạc Trọng Dương cười nhạt, "Tôi biết cô đang trách tôi".
Trãi qua sự việc lần này, Kiều Nhạc Hi đã học được sự thản nhiên trong ứng xử, "Không có, tôi biết sự kiện lúc sau là anh giúp đỡ tôi".
Bạc Trọng Dương bỗng nhiên sảng khoái cười lên, so với lúc bình thường hoàn toàn khác hẳn, ngay sau đó mở miệng, "Tôi thật sự thích cô".
Kiều Nhạc Hi nghe được chữ "thích" này không tự chủ nhớ tới Giang Thánh Trác, cô nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, mĩm cười hỏi, "Là cái loại thích tới mức không thể không thích phải không?"
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạc Trọng Dương, "Không phải đâu Bạc Trọng Dương?"
Bạc Trọng Dương lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Nhạc Hi cười phân tích, "Có phải vì anh và tôi vừa lúc tuổi tác thích hợp, vừa lúc cũng không quá khó coi, vừa lúc nhà họ Kiều và nhà anh môn đăng hộ đối, anh mới có thể thích tôi?"
Bạc Trọng Dương gật gật đầu, "Tôi không cảm thấy có gì không hợp lý".
"Cái đó không phải là thích, mà gọi là thích hợp. Anh có lẽ căn bản không biết cảm giác thích là gì, nhưng mà tôi biết, tôi đã có người cực kỳ yêu thích" - Kiều Nhạc Hi một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười dịu dàng sáng ngời, từ từ miêu tả người trong lòng kia, "Vẻ ngoài của anh ấy rất được mấy con gái yêu thích, vẻ mặt cực kỳ bắt mắt, đôi mắt sáng ngời, cười lên nhìn rất đẹp, mùi vị trên người rất dễ chịu, mặc quần áo rất có phong phạm, nhiệt độ trước ngực rất ấm áp......."
"Người cô đang nói là Giang Thánh Trác phải không?"
Kiều Nhạc Hi lấy lại tinh thần nhìn cậu, "Vâng".
"Hai người gặp nhau quá sớm, cả hai có từng nghĩ qua chưa, có lẽ tình cảm giữa hai người không phải là tình yêu".
Kiều Nhạc Hi nở nụ cười, "Dù giữa chúng tôi không phải là tình yêu, nhưng mà nếu để tôi chọn một lần nữa thì thôi vẫn sẽ không chọn anh".
"A......" - Bạc Trọng Dương bỗng nhiên tràn đầy hứng thú, "Tại sao?"
Kiều Nhạc Hi nghiêm túc nhìn cậu, "Bạc Trọng Dương, anh quá xuất sắc, dù là lúc nào đi nữa anh cũng bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, vẻ tươi cười trên mặt đều không thay đổi, lúc nào cũng vậy. Cho tới bây giờ, tôi cũng không tìm thấy khiếm khuyết gì ở anh, anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Dù là bây giờ, anh có thể duy trì nụ cười đó, nhưng tôi hoàn toàn không biết là anh đang vui, buồn hay khổ.
Một người mà ngay cả buồn vui hờn giận đều không cảm giác được, vậy thì làm thế nào để tôi có thể sống cùng đến cuối đời?"
Bạc Trọng Dương cúi đầu nhẹ nhàng cười, thật lâu sau mới mở miệng lần nữa, giọng nói bình tĩnh nhưng dường như hơi gợn sóng, "Tôi và Giang Thánh Trác hoàn toàn khác nhau, cậu ta vừa sinh ra đã được hưởng muôn vàn tình yêu thương, mà tất cả của tôi là phải dựa vào chính bản thân mình đi giành giật. Đau buồn vui hận gì đó đối với tôi là một loại chướng ngại, tôi muốn đặt chân trong nhà đó thì nhất định phải vứt bỏ vài thứ. Không phải là tôi không biết thế nào là vui buồn mà là từ lâu rồi tôi không hề biết như thế nào là yêu thích một người....... Đúng là thật lâu rồi......."
Dường như cậu đang rơi vào trầm tư, ngồi một chỗ không nhúc nhích, Kiều Nhạc Hi vô cùng yên lặng rời khỏi.
Cô không biết Bạc Trọng Dương sau khi ra khỏi cánh cửa này rồi sẽ tiếp tục cuộc sống giống như trước kia không, hay có nhận thức đối nhân xử thế khác, nhưng có một điều mà cô biết rõ, đối với cô thì mọi chuyện đã thay đổi.
Thời tiết ngày phỏng vấn âm u, Kiều Nhạc Hi vẫn không có tin tức gì của Giang Thánh Trác.
Đến lượt cô đi vào, mấy giáo sư cũng không cho bắt đầu ngay, giải thích với cô, "Cái hạng mục này do một công ty tài trợ, họ cũng cử người đến phỏng vấn, xin cô chờ một chút, hẳn là sẽ tới ngay thôi".
Kiều Nhạc Hi khiêm tốn cười gật đầu, yên lặng chờ.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy vào từ bên ngoài, theo bản năng cô quay đầu nhìn, trong tầm mắt xuất hiện Giang Thánh Trác đang tiến vào.
Cậu gầy đi rất nhiều, đáy mắt mệt mỏi không cách nào che dấu được, mang theo vài phần miễn cưỡng.
Cậu không nhìn cô lấy một lần, bắt tay chào hỏi với mấy vị giáo sư rồi ngồi xuống, cầm tài liệu của cô lên yên lặng xem.
Giáo sư bên cạnh rất nhanh cho buổi phỏng vấn bắt đầu, Kiều Nhạc Hi vững vàng tinh thần ứng phó, ánh mắt từ lúc bắt đầu không tự giác nhìn một người.
Sau cùng, vị giáo sư chủ trì cười hỏi Giang Thánh Trác, "Tổng giám đốc Giang còn có vấn đề gì không?"
Cuối cùng Giang Thánh Trác cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, mấy giây sau lại rũ mắt xuống, rất nhạt nhẽ phun ra một câu, "Muốn đi sao?"
Vấn đề này được đưa ra, mấy vị giáo sư anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhôn nhao cả lên.
Điều này không phải là vô nghĩa sao, không muốn đi thì tới chỗ này làm gì?!
Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, "Muốn đi".
"Còn chúng ta thì làm thế nào?" - Giang Thánh Trác nhìn cô không nói lời nào bỗng nhiên cười cười, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói cũng rất thoải mái, "Cho tới bây giờ em cũng chưa nghĩ tới đúng không?"
Không khí lập tức nhôn nhao cả lên nhưng Kiều Nhạc Hi không nói gì cắn chặt môi dưới.
"Muốn đi thì đi đi!" - Giang Thánh Trác rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt, đáy mắt không có một tia tình cảm.
Nói xong câu này cậu đứng lên, cài lại nút áo chiếc áo vét, đầu không quay lại thong dong bước đi.
Kiều Nhạc Hi ngồi ở ghế dựa, nghe tiếng động của cánh cửa, từ đầu tới cuối không dám quay đầu liếc mắt một cái.
Hết Chương 52.
Giang Thánh Trác lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, "Không có, mẹ, con mệt rồi, con về nhà con trước đây".
Mẹ Giang Nhìn bóng lưng của cậu hỏi, "Còn Nhạc Hi làm sao bây giờ?"
Giang Thánh Trác nói nhưng không quay đầu lại, "Con sẽ gọi anh trai của cô ấy tới đón".
Giang Thánh Trác lên xe, ngồi sửng sốt mất hồn một lúc lâu mới lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Dụ.
"Nói cho anh nghe một chuyện, anh có thể mắng em, vừa rồi ba em muốn đánh em rồi bị Kiều Nhạc Hi cản lại nên bị trúng người cô ấy. Ba em rất nổi giận, cú đánh kia rất mạnh, cô ấy bị thương trên lưng, em đã thoa thuốc, bây giờ cô ấy đang ngủ, chốc nữa anh hãy đến đón cô ấy về".
Kiều Dụ không nói gì thêm, tuy giọng nói của Giang Thánh Trác bình tĩnh không gợn sóng nhưng chắc chắn trong lòng cuồn cuộn không thôi.
"Còn cậu?"
Giang Thánh Trác xoa xoa trán, "Em hiện tại chỉ muốn ngủ thôi".
Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại thì lưng không còn cảm giác đau nhức, mới vừa ngồi lên đã thấy Kiều Dụ đẩy cửa vào, "Dậy rồi à?"
Kiều Nhạc Hi nhìn đồng hồ, đã là buổi tối, cô lại nhìn ra phía sau lưng Kiều Dụ, không thấy ai mới hỏi, "Anh ấy đâu?"
Kiều Dụ vốn định chọc cô nhưng mà vừa muốn cười lại thu trở lại, hiện tại cậu không có tâm trạng đó, "Không biết. Cậu ta gọi điện cho anh xong rồi không thấy bóng dáng đâu hết".
Trong lòng Kiều Nhạc Hi đã hiểu rõ, từ trên giường đứng lên, "Chúng ta cũng về nhà thôi".
Hai anh em tạm biệt mọi người trong Giang gia, đang chậm rãi trở về Kiều gia.
Kiều Dụ nhìn Kiều Nhạc Hi càng chạy càng chậm, "Còn đau không?"
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, giọng nói hơi khàn, "Không đau nữa".
Kiều Dụ cúi đầu nhìn cô, "Sao lại khóc?"
Kiều Nhạc Hi đi từng bước lên phía trước, "Anh Hai, trong lòng em khó chịu......"
Từ trong lòng Kiều Dụ dâng lên một cảm giác bất lực, vốn định an ủi cô vài câu nhưng đến một câu cậu cũng không mở miệng được, mất một lúc lâu sau mới vụng về mở miệng, "Không có chuyện gì, Nhạc Hi, không bao lâu sao em có thể trở về, tới lúc đó em vẫn có thể quay trở lại với Giang Thánh Trác. Nói thêm, hiện tại phương tiện thông tin cực kỳ phát triển, hai đứa có thể gọi điện thoại, cậu ta có thể bay qua thăm em......."
Kiều Nhạc Hi rầu rĩ mở miệng, "Chuyện này khác".
Kiều Dụ im lặng, cậu cũng biết chuyện này thì khác.
Hai người cùng một chỗ thì chính là vì muốn ở bên nhau, không bên nhau thì sao có thể gọi là ở cùng một chỗ?
Đi tới trước cửa nhà Kiều gia, vừa đúng lúc gặp Kiều Diệp mới trở về.
Kiều Nhạc Hi nhìn Kiều Diệp một cái, kêu một tiếng, "Anh".
Kiều Diệp bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn cô, lại nhìn qua Kiều Dụ, hồi lâu không lên tiếng.
Kiều Nhạc Hi không để ý tới cậu ta, mặc kệ bọn họ đi vào nhà.
Kiều Diệp giữ chặt Kiều Dụ, "Nhạc Hi làm sao vậy?"
Trong lòng Kiều Dụ cũng nặng nề không cảm thấy có gì khác thường, "Có chỗ nào khác thường sao? Đừng kéo em, em đang rất buồn bực!"
Nói xong cũng đi vào trong nhà, chỉ bỏ lại một mình Kiều Diệp đứng tại chỗ nói thầm, "Sao bỗng dưng lại kêu mình là anh, nhiều năm rồi không gọi như vậy, không phải hay gọi mình là anh cả sao, thật là kỳ lạ........."
Kiều Nhạc Hi vào nhà, lập tức hướng phòng đọc sách mà đến, mở cửa ra, quả nhiên Kiều Bách Viễn đang ở đây. Ông đang tập trung viết chữ, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, cũng không biểu hiện gì khác thường, bình tĩnh hỏi, "Trở về rồi à?"
Giống như trước đây khi Kiều Nhạc Hi đi chơi, tối về nhà ăn cơm, Kiều Bách Viễn luôn hỏi một câu như vậy.
Kiều Nhạc Hi đi tới vài bước, chủ động mở miệng, "Ba, con sai rồi".
Kiều Bách Viễn cho là cô đang nói chuyện kia, cảm thấy hành động nhận sai của cô rất kỳ quái, "Chuyện này người sai không phải là con, con cũng không cần tự trách mình. Về sau đừng có mà không nói một tiếng nào chạy mất dạng, chuyện này xảy ra lại tìm không được con, vừa mới bắt đầu ba..... anh Hai của con nôn nóng lắm, may mà sau này có Giang Thánh trác chủ động liên hệ với nó".
Kiều Nhạc Hi đi sát mép bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm mấy chữ trên giấy, từ từ mở miệng, "Không phải, ba, con không nên đối xử với ba như vậy trong suốt mấy năm qua".
Tay viết của Kiều Bách Viễn bị trượt, vốn là một chữ liền như vậy bị hư mất, ông ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, "Con nói cái gì?"
Chữ viết trước mắt cô dần dần nhòa đi, "Ba ba, con thật xin lỗi....."
Thoạt đầu cô muốn định giải thích, nhưng mà ngàn vạn lời muốn nói chỉ nói ra được một câu này.
Con người khi xảy ra chuyện mới cảm nhận được sự đáng quý của tình thân.
Kiều Bách Viễn lần này ngay lập tức ý thức được cô đang nói gì, suy nghĩ lại thì có lẽ đoán được Nhạc Chuẩn đã nói gì đó với cô rồi.
Ông nhìn vẻ mặt uể oải của Kiều Nhạc Hi, sờ sờ đầu cô, "Chuyện kia con cũng đừng quá để trong lòng. Con người khi còn sống tránh không được những lúc bị thương, nhưng tất cả vết thương cũ qua thời gian dài sẽ hồi phục như mới, một ngày nào đó tất cả vết thương sẽ được vỗ về, con người phải thừa nhận đau khổ, từ trong đau khổ dần dần vươn lên, người nào cũng không có ngoại lệ. Khi tất cả mọi chuyện trong tương lai thay đổi, sẽ luôn luôn có một số khoảng thời gian không vui, những ngày này có lẽ rất dài, nhưng đôi khi chỉ như một giấc ngủ ngắn mới tỉnh lại. Con nên học cách lớn lên, bảo vệ chính mình thật tốt mà không phải dựa vào ba hay mấy anh của con, còn có Thánh Trác đứng phía sau lưng, con cũng có thể mạnh mẽ đứng bên cạnh nó".
Lời nói của Nhạc Chuẩn và Kiều Bách Viễn làm cho Kiều Nhạc Hi có nhận thức mới về quan hệ nam nữ, cái loại nhận thức này sau này trên con đường tình yêu mấy chục năm sau sẽ có ích không ít.
Liên tiếp nửa tháng trôi qua, Kiều Nhạc Hi cũng chưa gặp lại Giang Thánh Trác, cô biết cậu đã thật sự nổi giận.
Không ngừng có tin tức về Bạch gia, tình hình bên Bạch gia sa sút càng ngày càng thấy rõ, nghe nói Bạch Thái Lâm tự mình dẫn Bạch Tân Tân đi tự thú.
Kiều Nhạc Hi xin vào danh sách giao lưu của một trường đại học trong nước, đang tích cực chuẩn bị thử nghiệm bí mật, mắt thấy ngày xuất ngoại càng ngày càng gần mà lòng cô cũng ngày càng hoảng hốt.
Buổi tối ngày đó, Kiều Nhạc Hi gõ cửa phòng Kiều Dụ, đứng trước cửa nói thẳng vào đề, "Anh Hai, em muốn gặp anh ấy".
Kiều Dụ kéo cô vào phòng, có chút kỳ quái hỏi, "Hai đứa không có liên lạc gì sao?"
Cậu gần đây cũng không có nghe tin tức gì của Giang Thánh Trác, cứ nghĩ là hai người đã làm hòa rồi.
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, "Em gọi điện nhưng anh ấy không nhận, đi Hoa Đình tìm cũng không gặp. Giống như anh ấy hoàn toàn biến mất trên thế giới này vậy".
Kiều Dụ lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thánh Trác, bên kia reo lên hồi lâu nhưng không có ai nghe máy. Lúc này cậu mới phát hiện sự việc có hơi nghiêm trọng.
"Vậy à, hôm nay đã trễ rồi, ngày mai để anh giúp em liên lạc với cậu ta".
Kiều Nhạc Hi gật đầu ủ rủ đi về phòng.
Ngay lúc cô đang chờ cuộc gọi của Giang Thánh Trác thì đằng này cô nhận được điện thoại của Bạc Trọng Dương, hẹn cô dùng cơm.
Cô biết không hẳn chỉ là ăn cơm đơn giản như vậy, khẳng định Bạc Trọng Dương có lời muốn nói.
Khi Kiều Nhạc Hi đến nhà hàng thì thấy Bạc Trọng Dương đã chờ trước ở đó, vẫn là phong độ như trước, một phong cách quý ông lịch lãm.
Cô cười gọi cậu, "Tổng giám đốc Bạc".
Bạc Trọng Dương cười nhạt, "Tôi biết cô đang trách tôi".
Trãi qua sự việc lần này, Kiều Nhạc Hi đã học được sự thản nhiên trong ứng xử, "Không có, tôi biết sự kiện lúc sau là anh giúp đỡ tôi".
Bạc Trọng Dương bỗng nhiên sảng khoái cười lên, so với lúc bình thường hoàn toàn khác hẳn, ngay sau đó mở miệng, "Tôi thật sự thích cô".
Kiều Nhạc Hi nghe được chữ "thích" này không tự chủ nhớ tới Giang Thánh Trác, cô nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, mĩm cười hỏi, "Là cái loại thích tới mức không thể không thích phải không?"
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạc Trọng Dương, "Không phải đâu Bạc Trọng Dương?"
Bạc Trọng Dương lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Nhạc Hi cười phân tích, "Có phải vì anh và tôi vừa lúc tuổi tác thích hợp, vừa lúc cũng không quá khó coi, vừa lúc nhà họ Kiều và nhà anh môn đăng hộ đối, anh mới có thể thích tôi?"
Bạc Trọng Dương gật gật đầu, "Tôi không cảm thấy có gì không hợp lý".
"Cái đó không phải là thích, mà gọi là thích hợp. Anh có lẽ căn bản không biết cảm giác thích là gì, nhưng mà tôi biết, tôi đã có người cực kỳ yêu thích" - Kiều Nhạc Hi một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười dịu dàng sáng ngời, từ từ miêu tả người trong lòng kia, "Vẻ ngoài của anh ấy rất được mấy con gái yêu thích, vẻ mặt cực kỳ bắt mắt, đôi mắt sáng ngời, cười lên nhìn rất đẹp, mùi vị trên người rất dễ chịu, mặc quần áo rất có phong phạm, nhiệt độ trước ngực rất ấm áp......."
"Người cô đang nói là Giang Thánh Trác phải không?"
Kiều Nhạc Hi lấy lại tinh thần nhìn cậu, "Vâng".
"Hai người gặp nhau quá sớm, cả hai có từng nghĩ qua chưa, có lẽ tình cảm giữa hai người không phải là tình yêu".
Kiều Nhạc Hi nở nụ cười, "Dù giữa chúng tôi không phải là tình yêu, nhưng mà nếu để tôi chọn một lần nữa thì thôi vẫn sẽ không chọn anh".
"A......" - Bạc Trọng Dương bỗng nhiên tràn đầy hứng thú, "Tại sao?"
Kiều Nhạc Hi nghiêm túc nhìn cậu, "Bạc Trọng Dương, anh quá xuất sắc, dù là lúc nào đi nữa anh cũng bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, vẻ tươi cười trên mặt đều không thay đổi, lúc nào cũng vậy. Cho tới bây giờ, tôi cũng không tìm thấy khiếm khuyết gì ở anh, anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Dù là bây giờ, anh có thể duy trì nụ cười đó, nhưng tôi hoàn toàn không biết là anh đang vui, buồn hay khổ.
Một người mà ngay cả buồn vui hờn giận đều không cảm giác được, vậy thì làm thế nào để tôi có thể sống cùng đến cuối đời?"
Bạc Trọng Dương cúi đầu nhẹ nhàng cười, thật lâu sau mới mở miệng lần nữa, giọng nói bình tĩnh nhưng dường như hơi gợn sóng, "Tôi và Giang Thánh Trác hoàn toàn khác nhau, cậu ta vừa sinh ra đã được hưởng muôn vàn tình yêu thương, mà tất cả của tôi là phải dựa vào chính bản thân mình đi giành giật. Đau buồn vui hận gì đó đối với tôi là một loại chướng ngại, tôi muốn đặt chân trong nhà đó thì nhất định phải vứt bỏ vài thứ. Không phải là tôi không biết thế nào là vui buồn mà là từ lâu rồi tôi không hề biết như thế nào là yêu thích một người....... Đúng là thật lâu rồi......."
Dường như cậu đang rơi vào trầm tư, ngồi một chỗ không nhúc nhích, Kiều Nhạc Hi vô cùng yên lặng rời khỏi.
Cô không biết Bạc Trọng Dương sau khi ra khỏi cánh cửa này rồi sẽ tiếp tục cuộc sống giống như trước kia không, hay có nhận thức đối nhân xử thế khác, nhưng có một điều mà cô biết rõ, đối với cô thì mọi chuyện đã thay đổi.
Thời tiết ngày phỏng vấn âm u, Kiều Nhạc Hi vẫn không có tin tức gì của Giang Thánh Trác.
Đến lượt cô đi vào, mấy giáo sư cũng không cho bắt đầu ngay, giải thích với cô, "Cái hạng mục này do một công ty tài trợ, họ cũng cử người đến phỏng vấn, xin cô chờ một chút, hẳn là sẽ tới ngay thôi".
Kiều Nhạc Hi khiêm tốn cười gật đầu, yên lặng chờ.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy vào từ bên ngoài, theo bản năng cô quay đầu nhìn, trong tầm mắt xuất hiện Giang Thánh Trác đang tiến vào.
Cậu gầy đi rất nhiều, đáy mắt mệt mỏi không cách nào che dấu được, mang theo vài phần miễn cưỡng.
Cậu không nhìn cô lấy một lần, bắt tay chào hỏi với mấy vị giáo sư rồi ngồi xuống, cầm tài liệu của cô lên yên lặng xem.
Giáo sư bên cạnh rất nhanh cho buổi phỏng vấn bắt đầu, Kiều Nhạc Hi vững vàng tinh thần ứng phó, ánh mắt từ lúc bắt đầu không tự giác nhìn một người.
Sau cùng, vị giáo sư chủ trì cười hỏi Giang Thánh Trác, "Tổng giám đốc Giang còn có vấn đề gì không?"
Cuối cùng Giang Thánh Trác cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, mấy giây sau lại rũ mắt xuống, rất nhạt nhẽ phun ra một câu, "Muốn đi sao?"
Vấn đề này được đưa ra, mấy vị giáo sư anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhôn nhao cả lên.
Điều này không phải là vô nghĩa sao, không muốn đi thì tới chỗ này làm gì?!
Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, "Muốn đi".
"Còn chúng ta thì làm thế nào?" - Giang Thánh Trác nhìn cô không nói lời nào bỗng nhiên cười cười, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói cũng rất thoải mái, "Cho tới bây giờ em cũng chưa nghĩ tới đúng không?"
Không khí lập tức nhôn nhao cả lên nhưng Kiều Nhạc Hi không nói gì cắn chặt môi dưới.
"Muốn đi thì đi đi!" - Giang Thánh Trác rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt, đáy mắt không có một tia tình cảm.
Nói xong câu này cậu đứng lên, cài lại nút áo chiếc áo vét, đầu không quay lại thong dong bước đi.
Kiều Nhạc Hi ngồi ở ghế dựa, nghe tiếng động của cánh cửa, từ đầu tới cuối không dám quay đầu liếc mắt một cái.
Hết Chương 52.
/58
|